[ĐỒNG NHÂN NỮ HOÀNG AI CẬP] SÓNG GIÓ AI CẬP

Chương 44: Bình an

Author: Lakshmi

Khi mùa xuân vừa chớm nở ở Hittite, dùng sự ấm áp để khiến băng tuyết tan chảy thì đó cũng là lúc Isis phải trở về Ai Cập. Lần này không ai ngăn được Ismir đưa tiễn mẹ con nàng ra tận bến cảng ở Mersin, thậm chí Osahar còn muốn Quốc vương đưa lệnh bà về tận Thebes nhưng Isis đã từ chối.

Việc di chuyển bằng thuyền là ý tưởng của Lita, cơ thể Isis đã bắt đầu trở nên nặng nề dù xe ngựa có được thiết kế tốt đến mấy cũng sẽ khiến nàng khó chịu. Tốt nhất là đi đến Mersin rồi lên thuyền để tới Rosetta, vừa giảm bớt mệt mỏi cho Isis vừa rút ngắn được thời gian hành trình.

Để ngăn cho dân chúng không đi theo, bọn họ đã chia ra làm nhiều đoàn nhỏ để đánh lạc hướng. Ismir cẩn thận đưa nàng lên thuyền, đợi đến khi Isis đứng vững mới buông nàng ra.

Hôm nay hắn đặc biệt nói nhiều hơn mọi ngày, những lời dặn dò này đã được lặp lại ít nhất năm lần. Isis bất đắc dĩ xoa xoa hai vành tai, đôi mắt đen tuyền ngước lên nhìn hắn rồi khẽ gọi: "Bệ hạ, đến giờ rồi."

"Ta biết nàng chê ta nói nhiều nhưng nói ít thì nàng lại chẳng làm theo." Ismir kéo vạt áo choàng của nàng sát lại gần nhau, vươn tay ra xoa đầu nàng.

Chẳng lẽ hắn nghĩ nhiều lời thêm đôi chút thì Isis sẽ nghe à? Không có đâu, đừng hòng!

Ismir xoay đầu về phía tùy tùng bên cạnh, đanh giọng nói: "Hãy chăm sóc lệnh bà cẩn thận, làm không xong thì đừng trở về gặp ta." Luca và Aymen cúi đầu vâng một tiếng, hình phạt mà Ismir dành cho bọn họ chính là phải đi theo bảo vệ mẹ con nàng.

Mãi dặn dò khiến Ismir suýt nữa quên mất một chuyện, hắn lấy ra từ trong ngực áo một chiếc vòng đội đầu thanh mảnh. Sợi dây bằng bạc sáng bóng khắc những hoa văn cổ xưa của Hittite, bên trên còn có tên của nữ thần chiến tranh Ishtar, vị thần mà hắn tôn kính nhất.

"Là bùa bình an ta tự tay xin phép lành, nó sẽ bảo vệ cho nàng và các con." Hắn tháo móc khoá rồi cài lên tóc Isis, để cho phần mặt khắc hoa rũ trước trán nàng.

Chiếc vòng sáng bóng dưới ánh mặt trời rạng rỡ càng khiến vẻ đẹp của Isis thêm diễm lệ, "Nàng phải thường xuyên viết thư cho ta đấy!" Ismir khẽ hôn lên trán nàng thay cho lời chúc phúc.

Vẻ ngoài bình thản nhưng bên trong đôi mắt Ismir lại tràn ngập sự lưu luyến, Isis mỉm cười đáp lại như muốn xoa dịu tâm tư của hắn: "Ta sẽ viết thật nhiều."

Thời gian xuất phát đã đến, trước khi dân chúng phát hiện ra Isis ở đây thì con tàu phải đi rồi.

Ismir miễn cưỡng rời thuyền nhưng đi được vài bước thì xoay người ôm chặt lấy nàng: "Tình yêu của ta, nàng nhất định phải bình an."

Trước khi nàng kịp hoàn hồn thì hắn đã buông nàng ra rồi bước qua ván gỗ để xuống được bến tàu, nếu hắn còn nán lại e rằng sẽ không muốn cho nàng đi nữa. Isis chạm vào chiếc vòng trên đầu, bất chợt nhận ra rằng mỗi hoa văn được khắc trên chiếc vòng đều là những biểu tượng để cầu bình an.

Bỗng nhiên Isis đã hiểu được nguyên nhân cảm xúc sợ hãi trong lòng hắn lúc này, nàng bám vào thanh chắn bằng gỗ nhoài người về phía trước mà hét lớn: "Không lừa chàng nữa đâu!"

"Lệnh bà, cẩn thận!" Lita và Aymen hốt hoảng, sợ thành tàu cứng rắn sẽ khiến nàng bị thương.

Năm năm trước nàng cũng rời khỏi Hattusa trong sự đợi chờ của Ismir nhưng thứ mà hắn chờ được chỉ có tin tức về cái chết giả do nàng sắp đặt từ trước. Có lẽ chuyện đó đã để lại một bóng ma tâm lý trong lòng Ismir, khiến hắn lo sợ cho chuyến đi lần này đến thế.

Nghe thấy tiếng nàng, hắn lập tức xoay đầu nhìn lại, "Ta biết rồi!" Ismir vẫy tay tạm biệt nàng, cho đến tận khi không còn nhìn thấy con thuyền đâu nữa thì hắn vẫn đứng ở đó.

Có trời mới biết hắn đã phải đấu tranh tư tưởng cỡ nào để tiễn nàng đi, Ismir rất sợ viễn cảnh năm xưa sẽ lặp lại khi Luca quay về với chiếc áo choàng đẫm máu của Isis. "Xin nữ thần Ishtar hãy bảo vệ cho nàng, để mẹ con nàng có thể an toàn trở về Ai Cập." Ismir giữ hai tay trước bụng, giấu sau chiếc áo choàng khoác hờ qua vai.

Dường như thần linh đã nghe thấy lời hắn nói, một cơn gió lành thổi đến khiến cánh buồm đón gió căng đầy. Nhờ có sự trợ giúp của ngọn gió mà con thuyền lướt đi trên mặt sóng không chút trở ngại, băng băng tiến về phía trước.

Isis giữ những lọn tóc loà xoà trước trán, bám lấy Lita để trở vào trong. Trời nổi gió khiến nàng hơi lạnh, tiết trời vừa sang xuân vẫn chưa ấm áp lắm.

...

Phụ mẫu chào đón vầng trăng nhỏ của họ trở về bằng những cái ôm nồng nhiệt, biết được nàng mang thai đôi khiến họ càng vui mừng hơn. Đối với phụ mẫu không có gì hơn hạnh phúc của nàng và Memphis, chỉ cần nàng thấy hạnh phúc thì bọn họ cũng vui lòng chúc phúc cho nàng.

Bầu không khí tràn ngập yêu thương ở Rosetta trái ngược hoàn toàn với cuộc nội chiến khốc liệt lại đang diễn ra tại Nubia. Mâu thuẫn giữa Quốc vương đương nhiệm và Thái tử Helmer bắt đầu từ khi lão ta từ bỏ Thalia và đặt Nubia dưới sự cai trị của Ai Cập.

Cái chết tức tưởi của em gái đã giáng một đòn nặng nề vào mối quan hệ phụ tử vốn đã sớm rạn nứt giữa hai người.

Trong tình cảnh Ai Cập vì nể tình bang giao mà trao trả công chúa Nubia về nước đồng thời giao mọi quyền phán xử cho Quốc vương, thì ông ta hoàn toàn có thể cứu được con gái của mình. Nhưng Quốc vương lại chọn cách tàn nhẫn và nhanh gọn hơn là đẩy tiếng ác về phía Ai Cập, chấp nhận để Thalia bị xử tử nơi đất khách.

Còn lý do nào chiếm được sự đồng cảm hơn việc trả thù cho cái chết thảm thương của Thalia để bao biện cho dã tâm bành trướng lãnh thổ của Quốc vương. Ngay từ đầu ông ta còn hy vọng Thalia hãy thông minh lên một chút mà quyến rũ Pharaoh Memphis thành công, để ông ta dành được một nửa Ai Cập mà chẳng cần tốn sức.

Thái tử Helmer đã nhìn thấu sự tàn độc của phụ vương, hắn ta không thể chấp nhận được việc người em gái yêu quý đã bị chính cha mình ép chết nhằm phục vụ cho giấc mộng bá quyền.

Dùng dòng sông Nile làm ranh giới chia đôi hai bờ chiến tuyến Wawat và Yam*, Thái tử Helmer đã mất hết lý trí khi bất chấp mọi thứ để lật đổ vua cha. Hắn ta không màng đến việc nội chiến sẽ khiến Nubia suy yếu và trở thành miếng bánh thơm ngon cho các nước lân bang dòm ngó .

[Wawat và Yam: thượng Nubia và hạ Nubia trong cách gọi của người Ai Cập xưa]

Cùng với sự ủng hộ của một số tướng lĩnh và quan lại, Helmer nhanh chóng làm chủ được Yam trực tiếp đối đầu với Wawat do Quốc vương thống lĩnh. Nhận ra thế lực phía sau con trai ngày một lớn mạnh, Quốc vương đã gửi thư cầu cứu đến Thebes với tư cách là nước chư hầu.

Nhưng ông ta đâu có biết, Thái tử Helmer cũng gửi một lá thư tương tự với mong muốn Ai Cập hãy hỗ trợ hắn giành lấy ngôi báu. Sau khi cuộc chiến kết thúc và hắn trở thành Tân vương, Helmer hứa rằng Nubia sẽ trở thành một chư hầu trung thành của Ai Cập.

Một kẻ nuôi dã tâm rồi hy sinh con gái, một kẻ điên cuồng trả thù bất chấp hậu quả. Dù là ai trong hai người này đều không đủ sức thuyết phục Memphis ra mặt giúp đỡ, nhưng Hassan lại có cách suy nghĩ khác.

Hắn muốn nhân cơ hội tạo lập chiến công cho Memphis cũng như dẹp đi mối lo Nubia bạo loạn trong lòng nàng. Hassan đã khuyên Memphis hãy đồng ý gửi quân cứu viện Quốc vương Nubia để lão ta dập tắt được cuộc khởi nghĩa ở Yam, đợi đến khi Wawat mất cảnh giác thì Memphis sẽ đích thân ra trận chiếm gọn Nubia.

Nàng vừa đặt chân đến Rosetta chưa được bao lâu thì những tin tức ở Thebes đã nối đuôi nhau bay đến chỗ nàng, cuộc chiến mà nàng đã cố ngăn từ trước cuối cùng vẫn phải xảy ra. Nếu đã không thể tránh khỏi, vậy Isis muốn Nubia nhanh chóng được ổn định trước khi các thế lực ngoại bang nhảy vào xâu xé Wawat và Yam.

Wawat do Quốc vương tạm thời nắm giữ nằm cùng phía với Thebes, sẽ rất có lợi cho việc tập kết quân lính Ai Cập. Trước tiên phải để bọn họ tự tiêu diệt lẫn nhau, sau đó mới dùng lưới tóm gọn một mẻ.

Suy nghĩ ấy vừa khéo lại giống hệt kế sách của Hassan, nàng đã đồng thuận với hắn rồi gửi thư khẩn cho Memphis để hỏi xem cách nhìn của em trai về vấn đề này. Chú sư tử bị ghìm chân bấy lâu nay thật sự chỉ muốn một lần ra trận thể hiện khả năng của mình, vừa nhận được thư nàng đã lập tức hồi đáp ngay.

Em trai nàng đã quyết tâm như thế thì Isis sẽ dốc lòng hỗ trợ, khi Yam thua trận cũng là lúc Amazon họp quân cùng với Ai Cập đánh chiếm Wawat!

Để hợp thức hoá cho cuộc chiến, Hassan đã phơi bày việc Quốc vương Nubia lên kế hoạch xâm chiếm Ai Cập dù đã thề sẽ trung thành với phụ quốc trước bàn dân thiên hạ. Có được lý do hoàn hảo ấy, Memphis ngang nhiên dẫn đầu quân đội tiến thẳng về Wawat trong sự dõi theo của toàn thể con dân Ai Cập.

Thái thượng hoàng Nefermaat tạm thời trở về Thebes xử lý chính sự thay mặt Nữ hoàng đang bị 'ốm' sau chuyến công du dài ngày. Còn Isis và Thái hậu vẫn tiếp tục ở lại Rosetta để tịnh dưỡng chờ ngày lâm bồn, Aymen đã nói quá trình mang thai đôi của nàng sẽ nguy hiểm hơn người bình thường rất nhiều nên phải hết sức cẩn trọng.

Đây là lần đầu tiên Pharaoh đích thân cầm quân ra trận khiến mọi sự chú ý đều đổ dồn vào tình hình chiến sự ở Nubia, Memphis luôn biết rõ điều đó nên không hề làm mọi người thất vọng. Hắn đã dồn hết sức vào cuộc chiến, bộc lộ trọn vẹn tài thao lược của mình khi phải đối mặt với một đối thủ giàu kinh nghiệm như Quốc vương Nubia.

Lúc Ai Cập đang chiếm thế thượng phong thì tin tức Quốc vương Nubia đã chết bất ngờ truyền đến, kẻ đứng sau chuyện này chính là Thái tử Helmer. Dù để thua trong cuộc chiến chống lại cha mình nhưng hắn vẫn còn vài con bài tẩy ở hoàng cung Nubia, trước khi Helmer lẩn trốn đã kịp ám sát phụ vương để đòi lại công lý cho em gái.

Quốc vương qua đời khiến Wawat rơi vào tình thế bị động mất đi người chỉ huy, điều đó càng có lợi cho Memphis. Trong vòng ba tháng ngắn ngủi, Memphis không tốn nhiều sức lực mà hạ được thành trì cuối cùng cũng như bắt sống được toàn bộ các thành viên hoàng tộc Nubia ngoại trừ Thái tử Helmer.

Không chỉ có Memphis làm tên tuổi mình nổi bật bằng những cuộc chiến, Carol ở Thebes cũng học được cách khiến bản thân trở nên hữu ích. Cô bé đã hoàn thành tốt vai trò con gái nữ thần sông Nile khi thay mặt Isis chăm lo cho các buổi tế lễ cũng như làm phụ tá cho Thái thượng hoàng Nefermaat trong những sự vụ đơn giản.

Dù chưa sành sõi và thuần thục nhưng ngài Nefermaat vẫn nhận thấy tiềm năng chính trị ẩn giấu trong cô bé kỳ lạ này, bây giờ ngài đã hiểu vì sao Isis nhất quyết chọn Carol trở thành Hoàng phi tiếp theo.

Vầng trăng nhỏ của ngài luôn luôn bận lòng suy tính cho tương lai của Ai Cập, thậm chí là dâng hiến cả bản thân và linh hồn để bảo vệ quê hương

*

Những tin báo gần đây do Lita gửi về khiến hắn không thể ngồi yên, các di chuyển của song thai trở nên mạnh hơn vào mấy tuần cuối cùng này. Chứng phù nề và mệt mỏi nghiêm trọng đến mức khiến Isis kiệt sức, may mắn là nàng vẫn giữ được một tinh thần mạnh mẽ để chống đỡ đến cùng.

Memphis chưa kịp khải hoàn thì Hassan đã giao lại mọi sự cho ngài Nefermaat rồi tức tốc đến Rosetta với nàng. Theo sự tính toán của hắn bây giờ Isis đã bước sang tháng thứ tám của thai kỳ, là thai đôi nên thời gian mang thai của nàng cũng sẽ ngắn hơn sản phụ bình thường.

Trước đây nàng còn có thể lo lắng cho việc thu hoạch lương thực từ mùa vụ thu đông năm ngoái ở hạ Ai Cập, còn bây giờ phải buông bỏ hoàn toàn để tập trung nghỉ ngơi. Dù Aymen đã cố gắng hết sức nhưng chỉ có thể khiến nàng dễ chịu hơn một chút.

Ngày Hassan đến Rosetta, cả hắn và nàng đều thở phào nhẹ nhõm. Sự xuất hiện của Hassan khiến nỗi lo trong lòng nàng được phần nào giảm bớt, nếu so sánh y thuật giữa hai người thì Hassan vẫn cao hơn một bậc.

"Lệnh bà của tôi." Hassan quỳ một chân trước mặt nàng, đặt một nụ hôn thành kính lên vạt áo Isis. Sự nhớ nhung trong lòng tuôn trào như dung nham núi lửa, vậy mà đến khi thể hiện ra ngoài chẳng bằng cơn gió thoảng qua.

Nàng vươn tay chạm vào vai hắn ra hiệu đứng lên, gặp được người tin mình tin tưởng khiến nụ cười trên môi Isis thêm rạng ngời: "Anh đã làm Tể tướng, đừng tùy tiện quỳ như thế!"

Những gì Hassan làm cho nàng, Isis vẫn luôn ghi tạc trong lòng. Xử lý Imhotep, giải quyết Nubia, dường như mọi mối bận tâm của nàng đều được Hassan dọn dẹp sạch sẽ.

Dù bị hai đứa trẻ vắt kiệt sức lực nhưng tâm trạng nàng rất thoải mái, tất cả đều nhờ vào công sức của Hassan.

"Mẹ con Dalilah vẫn khoẻ chứ?" Isis đặt nhẹ tay lên bụng, vỗ về chỗ đứa con vừa đạp.

"Nàng ấy và đứa bé rất khoẻ, khi sinh cũng không mất nhiều sức." Hassan ngồi cạnh nàng, vừa bắt mạch cho nàng vừa đáp.

Dalilah đã thành công sinh hạ một bé gái, trong cả quá trình đều có Hassan túc trực ở bên. Quả thật y thuật của hắn đã giúp nàng ấy giảm bớt rất nhiều đau đớn, đến nay sức khoẻ hai mẹ con rất ổn định.

"Anh đã đặt tên cho cô bé chưa?" Nếu như không kể đến người ông tù tội và người cha nô lệ thì cô bé đó cũng có xuất thân cao quý khi là hậu duệ của công chúa Lateefah.

Hai đứa trẻ đã xoay ngôi thai, may là không đứa nào ở sai vị trí. Vị Thái y tên Aymen kia đã chăm sóc nàng rất tốt, nhưng việc ông ta là thuộc hạ của Ismir khiến hắn không mấy yên tâm.

Nghe được câu hỏi của nàng, Hassan thoáng ngẩn người một chút. Dalilah đã trao cho hắn quyền đặt tên cho đứa trẻ và hắn đã gọi cô bé bằng cái tên đầu tiên xuất hiện trong đầu: "Risi."

"Risi... Quả là một cái tên đáng yêu." Isis mỉm cười cụp mắt xuống, khẽ ngân nga bài hát ru bằng giọng điệu nhẹ nhàng.

Cách đây năm năm, Hassan đã gặp được một thiếu nữ diễm lệ tên là Iris và biệt danh khi ấy hắn thường gọi nàng chính là Risi. Sau khi biết được thân phận thật của Isis chính là công chúa Ai Cập, Hassan đã không bao giờ gọi nàng bằng cái tên đó nữa.

Đó không chỉ là một biệt danh, mà còn là sự cố chấp cả đời của hắn!

"Anh không giận ta ư?" Thái độ bình tĩnh của Hassan khi đối diện với việc nàng mang thai khiến Isis rất kinh ngạc.

Hassan kết thúc việc thăm khám rồi đặt vào tay nàng ly sữa nóng bà Ari vừa mang đến: "Vì sao phải giận nàng, nàng từng hứa là sẽ đáp lại tình yêu của tôi hay là đã phản bội tôi? Lệnh bà chưa từng hứa hẹn cũng không hồi đáp, mọi thứ đều do tôi tự nguyện."

Ngay từ ban đầu hắn đã không mơ mộng xa vời rằng sẽ được sánh bước bên nàng đến cuối đời. Với thân phận cao quý, mai đây Isis sẽ được gả cho một vương công quý tộc nào đó đầy quyền uy.

Nếu ngay cả đến việc nàng mang thai con của kẻ khác mà hắn không chịu được, thì Hassan đã sớm từ bỏ tình yêu đơn phương của mình. Không cần biết nàng lựa chọn ra sao, quyết định thế nào, hắn vẫn sẽ theo nàng đến cùng.

"Chẳng phải điều đó đã quá rõ ràng hay sao? Nàng không cần tự trách hay cảm thấy nợ tôi." Hassan nâng bàn tay nàng lên để cốc sữa chạm vào môi nàng: "Điều quan trọng nhất bây giờ chính là hạ sinh hai đứa trẻ bình an."

Isis mở miệng uống một ngụm lớn, cả ngày nay nàng vẫn chưa ăn thứ gì khiến bao tử cồn cào khó chịu. Dòng sữa ấm nóng chảy vào huyết quản làm giảm bớt cơn đói đang kêu gào.

Hắn nói đúng, những chuyện đó đợi sau khi nàng sinh con rồi từ từ tính tiếp. Điều kiện vật chất ở cổ đại không thể sánh bằng thế giới 3000 năm sau, Isis còn không biết rằng bản thân có còn sống sót vượt qua cửa ải sinh tử đầy khó khăn này không nữa.

...

Ismir chưa kịp vui mừng khi nhận được tin báo bình an được gửi đến từ Rosetta thì lại lo lắng không nguôi về sức khoẻ của nàng. Dường như Isis cảm thấy rất có lỗi vì đã rời khỏi Ai Cập lâu như thế, vừa trở về đã lao đầu vào công việc.

Sức khoẻ khởi sắc lại trên đà đi xuống, nếu không có Thái hậu Tiye cứng rắn bắt nàng giảm bớt khối lượng công việc thì có lẽ Isis đã ốm liệt giường.

Con mèo nhỏ ương bướng ấy chỉ chịu thu móng vuốt trước mặt phụ mẫu mà thôi!

Vì để nàng có thể thoải mái tịnh dưỡng mà không lo nghĩ quá nhiều, Ismir lại phải bắt tay với gã đàn ông kia thêm một lần nữa. Dường như ông trời rất biết trêu đùa bọn họ, khi cứ phải khiến họ dính dáng đến nhau mới hả dạ vừa lòng.

Hassan chỉ cần nhận được chút manh mối từ Ismir là đã đủ sức tạo nên cả một cuộc nội chiến ở Nubia. Năm đó Ismir mà biết gã thầy thuốc hiền lành ấy sẽ trở nên lợi hại như vậy, có thể trực tiếp đối đầu với hắn để tranh giành Isis thì hắn đã giết chết Hassan từ lâu.

Mất bốn năm để rèn luyện bản thân trở thành một kẻ đáng sợ và đầy bản lĩnh, một con người phải có ý chí sắt đá và lòng quyết tâm đến đâu mới làm được điều này. Nhìn vào tình cảm Hassan dành cho Isis, hắn cảm

Bình luận

Truyện đang đọc