ĐÔNG TUYẾT

“Đông Tuyết! Đông Tuyết!” Nghe thấy Cố Minh bên cạnh gọi mình, Đông Tuyết mới từ từ lấy lại tinh thần.

“Ừ, sao vậy?” Đông Tuyết mông lung khó hiểu nhìn Cố Minh.

“Đông Tuyết?” Cố Minh thấy vẻ mặt của Đông Tuyết, nhớ tới mấy tin đồn trên giang hồ thì trong lòng chợt dâng lên cảm giác chua chát.

Hắn có chút bất an.

Đông Tuyết nhìn bộ dạng thận trọng của Cố Minh thì như nhớ ra điều gì đó, trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ.

Chẳng qua y có hơi ngạc nhiên, không ngờ lại biết được tin tức rằng Mạc Bạch và Tề Tu kết hôn theo cách này.

Dù sao y đã từng cùng Tề Tu có một đoạn cảm tình, nếu nói không có một tia cảm xúc thì là giả.

Nhưng y và Tề Tu sớm đã một đao cắt đứt, gã có lựa chọn thế nào cũng không liên quan đến y.

Y cùng lắm chỉ là huynh trưởng cảm khái khi đột nhiên biết hai đứa đệ đệ của mình sắp thành hôn.

Hơn nữa, y hiện tại đã có Cố Minh.

Đông Tuyết ngước nhìn Cố Minh với ánh mắt lộ chút ý cười. Y lần đầu chủ động nắm lấy tay Cố Minh, mười ngón chậm rãi đan vào nhau, Đông Tuyết siết chặt tay hắn tựa như an ủi, suy nghĩ một chút thì mở miệng nói.

“Ngươi không cần nghĩ nhiều, ta nhìn Cừu nhi lớn lên, hiện tại đứa nhỏ này sắp thành hôn nên ta nhất thời hơi xúc động thôi.”

Cố Minh nắm thật chặt tay Đông Tuyết, chẳng biết vì sao sống mũi hơi cay cay.

“Tề Tu thì sao?”

“Chuyện này kể ra thì rất dài, nếu có cơ hội thì ta nói cho ngươi sau, được không?”

“Ừm.” Cố Minh từ từ nắm chặt tay thành quyền, hắn biết hiện tại mình tuyệt đối không thể sốt ruột.

Hắn sợ dọa người chạy mất…



Mạc Ly hơi lo lắng đứng trước cửa, không phải trong thư nói hôm nay sẽ đến Thương Châu sao? Sao Đông Tuyết ca còn chưa tới?

“Ly nhi?”

“Đông Tuyết ca?” Mạc Ly vui mừng quay lại nhìn thì thấy Cố Minh đang nắm tay Đông Tuyết chậm rãi đi đến.

“Đệ nhớ huynh muốn chết.”

Mạc Ly tiến đến ôm chặt Đông Tuyết, viền mắt lúc này đã hơi đỏ lên.

“Mấy ngày nay đệ lại cao thêm rồi.” Đông Tuyết xúc động cười cười vỗ vai Mạc Ly.

Mạc Ly có chút ngượng ngùng buông Đông Tuyết ra rồi dụi dụi đôi mắt đỏ hoe, “Chúng ta mau vào trong thôi, cha mẹ đệ đều đang đợi huynh!”

Cậu ta nói xong thì kì quặc nhìn sang Cố Minh, Đông Tuyết lúc trước đã đề cập đến mối quan hệ giữa hai người trong thư.

Đông Tuyết ca của cậu ta tốt như vậy lại bị một tên Đăng Đồ Tử* chiếm đoạt mất.

*Đăng Đồ Tử: nhân vật trong lịch sử Trung Quốc là một kẻ dâm ô háo sắc.

Cố Minh và Mạc Ly nhìn nhau một lát, hắn nhướng mày rồi nở nụ cười xán lạn, bước đến nắm lấy tay Đông Tuyết.

“Đã lâu không gặp.”

Đông Tuyết miễn cưỡng chạm vào lòng bàn tay của Cố Minh ra hiệu hắn đừng trêu chọc Mạc Ly nữa.

Ba người cùng đi trên hành lang, cơn gió nhẹ lành lạnh thổi qua.

Đông Tuyết vừa nhìn vào đôi mắt đen huyền của Mạc Ly vừa lo lắng nói: “Thân thể của Cừu nhi thế nào rồi?”

Mọi người mới lúc trước còn đang tốt đột nhiên trở nên trầm mặc.

“Vẫn như thế, Tu ca không chịu từ bỏ một tia hy vọng cuối cùng nên đã lên Thanh Sơn tìm Nguyệt Thần Thảo, đến nay đã hơn nửa tháng.”

“Cừu nhi đợi Tu ca trở về thì sẽ cùng huynh ấy thành thân, đệ ấy nói đây là nguyện vọng cuối cùng của mình.” Mạc Ly khịt mũi kìm nén sự chua xót trong cổ họng.

Đông Tuyết đau lòng xoa xoa đầu Mạc Ly.

Cố Minh nhìn bóng lưng của Đông Tuyết dần biến mất, chỉ có thể đứng một mình ở cửa đợi y.

Cố Minh tìm ghế đá ngồi rồi bắt đầu suy nghĩ tỉ mỉ mọi chuyện diễn ra mấy ngày qua.

Người phía sau kia hẳn là Mạc Bạch.

Và nguyên do chắc chắn không tránh khỏi có liên quan đến Tề Tu.

Gió thổi tung tóc mai của Cố Minh, lộ ra một đôi mắt không lẫn bất kì cảm xúc nào.

Tề… Tu ư?

Bình luận

Truyện đang đọc