ĐÔNG TUYẾT

“Uống chén trà cho nóng người đi.”

Cố Minh kìm nén cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, ánh mắt nặng nề nhìn Đông Tuyết.

Đông Tuyết không kịp chuẩn bị đối diện với ánh mắt kia, lập tức quay đầu lảng tránh rồi ngồi ở cạnh hắn.

Hai người ngồi bên nhau, chỉ nhìn nhau không nói gì.

Cố Minh nhìn bóng dáng người nọ, ngón tay nắm chặt lại buông ra, cuối cùng phá vỡ sự im lặng.

“Mẫu thân ta mất sớm. Khi còn bé rất sợ bóng tối, không bao giờ dám ở một mình vào ban đêm, mà phụ thân ta lại luôn thích qua chỗ bạn bè uống rượu liền hai ba đêm, để ta một mình ở nhà.”

Cố Minh nói về vài lần vui vẻ của thời thơ ấu, hắn nhếch môi quay lại nhìn Đông Tuyết, chỉ thấy y ngồi một bên tay chống mặt, một đôi mắt sáng ngời mang theo ý cười chăm chú nhìn hắn, lẳng lặng nghe hắn nói.

Thật tốt! Cố Minh bấm thật chặt lòng bàn tay trái, cố xoa dịu trái tim đang đập liên hồi của mình.

“Ban đêm đi ngủ, ta cũng sẽ không tắt đèn. Có một lần nửa đêm, ta mơ mơ màng màng tỉnh ngủ, lúc đấy ta thấy hơi khát nên đã đứng dậy đi uống nước, kết quả lại thấy có một bóng đen loạng choạng bên ngoài cửa, dọa ta sợ hãi trốn trong chăn run bần bật, ta còn nghe được bóng đen ngoài cửa đang gọi lớn tên ta! Ta nhớ rằng bà lão ở nhà đối diện đã nói rằng gần đây Vương Nhị quá cố quay về bắt người sống về địa phủ, thế là ta sợ tới mức càng không dám lên tiếng!”

Cố Minh vừa nói vừa liếc nhìn người đang ngồi thẳng kia, hắn cố ý dừng lại một chút, nâng chén nhấp một ngụm trà.

“Sau đó thì sao? Bóng đen đó là gì?” Quả nhiên, Đông Tuyết cau mày lo lắng, đáy mắt tràn ngập tò mò.

“Sau đó thì oa, ta sợ hãi ngủ thiếp đi trong chăn. Hôm sau, còn chưa kịp mở cửa đã nghe tiếng ngáy vang trời của phụ thân. Hóa ra đêm trước ông say rượu quá nên đi nhầm phòng. Ông đẩy cửa nửa ngày gọi tên ta ngửa ngày nhưng không thấy ai trả lời, thế là ông ở bên cửa ngủ suốt một đêm”.

Nhớ lại việc hôm sau phụ thân hắn tỉnh lại nói ngủ kiểu này làm ông toàn thân đau nhức, Cố Minh không thể nào nhịn cười, một bên cũng truyền đến tiếng cười dễ nghe của Đông Tuyết.

Chỉ thấy đôi mắt Đông Tuyết tràn ngập ý cười như đón lấy những tia sáng vụn vặt do ánh trắng chiếu rọi.

“Ngươi cười lên thật đẹp.” Cố Minh lơ đãng nói nhỏ.

Đông Tuyết tất nhiên lúc nào cũng đẹp, chỉ là khi trong cô đơn giá lạnh, y giống như một tiên nhân, muốn theo gió mà đi.

Chỉ khi cười mới thấy y nhiễm chút khói lửa nhân gian.

“Hả?” Nụ cười của Đông Tuyết đột nhiên dừng lại nơi khóe miệng, từ tai đến gương mặt đều dần ửng đỏ.

Cố Minh không khỏi hơi mở to mắt, mới mẻ nhìn Đông Tuyết, người này là đang thẹn thùng ư?

“Vậy sau đó người có còn sợ bóng tối không?” Đông Tuyết cảm nhận được ánh mắt sáng ngời của người đối diện thì không khỏi phiền muộn quay đầu đi, đưa tay xoa xoa vành tai.

Ánh mắt của y khẽ động, “Có chút nóng…”

Cố Minh đón hơi gió lạnh nhẹ, chỉ cười cười chứ không dám chọc phá y.

“Không sợ…”

“Tại sao?”

“Bởi vì… ta đã quen với bóng tối.”

Cố Minh nhẹ nhàng trả lời, từ tám tuổi phụ thân đã bị sát hại, nội tâm hắn sớm đã bị thù hận bao phủ, chỉ một lòng muốn thay phụ thân báo thù.

Tình cờ hắn cứu được Trương Chi Hải đang gặp nạn, cuối cùng được lão thu làm nghĩa tử.

Và sau đó…



Đông Tuyết dường như cảm thấy tâm trạng của mình đột nhiên trầm xuống, y nhìn màn đêm một lúc mới do dự mở miệng.

“Ta từ nhỏ… đã không cha không mẹ, trong một đêm tuyết, ta suýt chút nữa chết ở ven đường, sau đó được một hộ gia đình giàu có cứu giúp, vừa lúc vị chủ nhân kia đã hơn năm mươi lại không có con nối dõi nên đã thu nhận ta làm con ông.”

Đông Tuyết nói đến đây thì dừng lại, một lát  sau y chậm rãi nói tiếp, trong mắt có vẻ thống khổ đau đớn.

“Thật ra, ta thà chết cóng vào đêm hôm đó…” Đông Tuyết ngẩng mặt lên cười nhạt.

Nếu lúc đó chết cóng thì y sẽ không phải gánh vác những thứ đó nữa, và y cũng sẽ không phải gặp người kia…

Cố Minh khẽ siết chặt năm ngón tay, hắn đột nhiên cảm thấy có chút hít thở không thông.

Bình luận

Truyện đang đọc