ĐÔNG TUYẾT

Tiếng bước chân truyền đến quấy rầy suy nghĩ của Cố Minh, hắn vừa ngẩng đầu lên thì thấy Đông Tuyết với đôi mắt đỏ hoe bước ra.

Người kia chỉ bình tĩnh nhìn hắn cũng đã khiến trái tim của Cố Minh mềm nhũn.

“Tâm can nhi của ta làm sao vậy?” Cố Minh kéo Đông Tuyết để y ngồi lên đùi mình. Hắn nhẹ nhàng hôn lên mi mắt Đông Tuyết, đau lòng ôm người kia vào ngực.

Tất cả những gì hắn có thể làm bây giờ là an tĩnh ở bên cạnh y.

“Chúng ta đi gặp Cừu nhi đi.”

Y bước nhẹ đến bên giường Mạc Bạch, nhìn một người hoạt bát trước kia giờ đây bị bệnh tật tra tấn đến mức gầy gò chỉ còn da bọc xương.

Đông Tuyết yên lặng siết chặt đầu ngón tay, lồng ngực đau đớn tột độ.

Vô số điều muốn hỏi bỗng chốc như bị chặn lại trong cổ họng.

Mạc Bạch bình tĩnh nhìn Cố Minh, sau đó mở miệng như muốn nói gì đó. Đông Tuyết cau mày nắm lấy tay áo của Cố Minh rồi kéo hắn sang một bên.

Cố Minh quay đầu lại nghi hoặc nhìn Đông Tuyết, làm sao vậy?

“Đệ ấy dường như muốn nói chuyện riêng với ta.”

Cố Minh nghe vậy thì nhíu mày giữ tay Đông Tuyết, hắn lo lắng sẽ phát sinh một vài chuyện ngoài ý muốn.

Đông Tuyết dường như nhìn thấu lo lắng nên mỉm cười vỗ nhẹ tay hắn, không sao đâu, không cần lo.

Cố Minh cũng biết mình không thể lay chuyển được Đông Tuyết, chỉ thở dài một cái rồi chạm lên mặt Đông Tuyết.

“Ta đi mua hạch đào tô* cho huynh.”

“Được.”

Mạc Bạch thấy bóng lưng Cố Minh rời đi thì chậm rãi quay đầu lại, đôi mắt đen lặng lẽ nhìn Đông Tuyết, chờ Đông Tuyết đến gần mới khẽ nói một cách yếu ớt.

“Đông Tuyết ca, huynh đến rồi?”

“Ừ.” Đông Tuyết ngồi ở mép giường nhìn khuôn mặt trắng xanh của Mạc Bạch, đưa tay chỉnh lại chăn giúp cậu.

“Đông Tuyết, ta bây giờ chỉ là một phế nhân…”

Mạc Bạch chưa nói hết câu thì Đông Tuyết đã cau mày nghiêm túc cắt lời cậu. “Tuyệt đối không được nói vậy, rồi ngươi sẽ khỏe lại thôi.”

“Các người đều lừa ta, đều lừa ta cả, thân thể của ta chẳng lẽ ta còn không biết sao?” Giọng nói lẫn ánh mắt của Mạc Bạch đều run rẩy như sắp khóc.

“Mạc thúc và Ninh di mà nghe được những lời này thì sẽ rất đau lòng, Cừu nhi ngoan, mọi chuyện đều sẽ ổn thôi.” Đông Tuyết lấy khăn ra, chậm rãi lau đi giọt lệ trên khóe mắt Mạc Bạch.

Mạc Bạch dùng ánh mắt phức tạp chăm chú nhìn đôi mắt đen láy của Đông Tuyết, kể cả việc y ngày đêm bôn ba mệt mỏi cũng không làm giảm bớt vẻ phong hoa tuyết nguyệt của người kia.

Từ nhỏ đều là như vậy, ai cũng yêu thích Đông Tuyết.

Chuyện cậu thỉnh cầu suốt ba ngày cũng không bằng một câu nói của Đông Tuyết.

Trong mắt Tề Tu chỉ có Đông Tuyết, bất luận cậu tiếp cận Tề Tu thế nào thì gã cũng chẳng thèm nhìn cậu lấy một lần. Cho đến khi cậu giở một chút thủ đoạn mới có thể miễn cưỡng giữ được người kia bên cạnh.

Đố kị và chua xót trong lòng càng lúc càng lớn, Mạc Bạch siết chặt chăn trong tay, mệt mỏi nhắm chặt mắt lại.

“Đông Tuyết ca, ta và Tề Tu sắp thành hôn rồi.” Đông Tuyết nghe vậy thì tay cầm khăn nhẹ khựng lại, y gật đầu rồi khóe miệng cong lên, “Ta biết rồi, ngươi phải nhanh chóng khỏe lại, Tề Tu hắn vẫn một mực đợi nguoie.”

Nghe được câu này, Mạc Bạch cố nén cảm xúc dường như không thể nhịn được nữa, ngực phập phồng kịch liệt, thở hổn hển, nước mắt lớn chừng hạt đậu dâng trào rơi xuống.

“Đúng, nhưng trong lòng huynh ấy không hề có ta.”

Đông Tuyết bị dáng vẻ của Mạc Bạch dọa hết hồn, cuống quít đỡ cậu ngồi thẳng dậy cho thuận khí, “Cừu nhi, ngươi đừng vội.”

Mạc Bạch không lừa được chính mình.

“Đông Tuyết… Đông Tuyết ca… ta xin lỗi, tất cả đều tại ta, ta quá ích kỷ, ta muốn Tề Tu… Ta đã không… ta đã không đưa lá thư của huynh cho huynh ấy! Huynh ấy thậm chí chẳng biết huynh vẫn còn sống, ngọc bội kia cũng là ta đưa cho huynh… Xin lỗi! ”

Mạc Bạch nắm chặt lấy tay Đông Tuyết, Đông Tuyết nghe vậy cũng không có phản ứng gì, chỉ dùng tay còn lại vỗ nhẹ vào lưng Mạc Bạch, rũ mắt xuống nghe Mạc Bạch khóc lóc phát tiết nói.

“Ta yêu Tề Tu, ta không thể sống thiếu huynh ấy được, Đông Tuyết, Đông Tuyết ca! Huynh quay về rồi… huynh làm ơn đừng cướp huynh ấy đi!”

Cậu cầu khẩn Đông Tuyết hết lần này đến lần khác.

Đông Tuyết vốn cho rằng y sẽ quan tâm đến những lời giải thích này, cho đến khi nghe được thì ngoại trừ suy nghĩ rối loạn, trong lòng y lại không có một tia gợn sóng…

Nhìn bộ dạng im lặng của Đông Tuyết, sự khó chịu của Mạc Bạch lập tức lên đến cực điểm, cậu điên cuồng túm lấy cổ Đông Tuyết.

Tại sao vĩnh viễn là người này! Tại sao!

Cậu nghĩ thế nào thì nói thế đấy.

“Nếu không có huynh thì thật tốt!”

“Ta rõ ràng đã phái nhiều người như vậy đi giết huynh, tại sao huynh vẫn còn sống! Tại sao huynh còn quay về!”

“Lúc đầu là ta tung tin huynh giết Võ Lâm Minh Chủ, cũng chính ta nói với Tề Tu là huynh thật ra chỉ lợi dụng huynh ấy!”

Đôi mắt vốn trầm tĩnh của Đông Tuyết bỗng trở nên sắc bén khi nghe được những lời đó, y ấn mạnh vai Mạc Bạch rồi lạnh lùng nói: “Ngươi nói cái gì?”

Mạc Bạch vừa dứt lời thì luống cuống che miệng lại, sao cậu lại nói ra mấy lời này.

“Không, không phải…”

Cậu chưa kịp phản ứng thì cánh cửa bị đẩy mạnh phát ra âm thanh lớn đến chói tai.

———————

*Ảnh minh họa hạch đào tô (nguồn: google)

Bình luận

Truyện đang đọc