ĐỐT THIÊN TIÊN ĐẠO


Trần Thất một mình ngồi xếp bằng ở giữa trường diễn võ trầm tư suy nghĩ, Lục Hạo Chi ở bên cạnh đi tới đi lui, rất bất an.
Trần Thất vừa mới sáng sớm thức dậy cũng không diễn tập pháp thuật, cũng không luyện tập võ nghệ mà chỉ ngồi yên trầm tư như thế.

Khác thường như vậy, bảo sao Lục Hạo Chi lại thấy bất an, bây giờ hắn ta đã hoàn toàn không hiểu thấu người thiếu niên nhỏ hơn hắn hai mươi mấy tuổi này rồi, nhất cử nhất động của Trần Thất, ở trong mắt của Lục Hạo Chi đều lộ điểm kỳ quái, không thể không cân nhắc.
Thật ra Trần Thất đang cân nhắc bài thần chú trong hai trang sách vàng còn lại.

Lúc đầu hắn có được ba trang sách vàng, mỗi trang đều có một bài thần chú khác nhau, Thái Thượng Hóa Long Quyết, Thôn Nhật Thần Viên Biến, Hỏa Nha Trận.

Lúc ấy Trần Thất dựa vào sở thích mà chọn Thái Thượng Hóa Long Quyết, Thái Thượng Hóa Long quyết uy vũ bá đạo, ảo diệu vô cùng, mang tới cho hắn lợi ích cực lớn, Trần Đại đương gia cũng tự mừng vì sự lựa chọn rất sáng suốt của mình.
Bây giờ Thái Thượng Hóa Long Quyết của Trần Thất tu luyện có mấy phần căn cơ rồi, nhưng muốn trong thời gian ngắn mà đột phá thì không thể nào.

Pháp thuật của Hòa Sơn Đạo không phải làm tổn thương tính mạng thì là phải rất rườm rà, nhưng đều không phải trong thời gian ngắn mà có thể có được thành tựu, Thiết Cốt Công thì không cần nói nữa, cho dù hắn trong một đêm luyện tới tầng mười ba, cũng không đấu lại pháp thuật của Hòa Sơn Đạo được.

Cho nên lúc này Trần Thất mới đem tâm tư dời đến trên hai trang sách vàng còn lại.
Trần Thất đã từng cân nhắc tới Thôn Nhật Thần Viên Biến.

Thôn Nhật Thần Viên Biến này với Thái Thượng Hóa Long Quyết không giống nhau, nó huy hoàng bá đạo hơn nhiều, cần phải ngồi thổ nạp dưới ánh nắng mặt trời chói chang, thu thập tinh hoa mặt trời, dùng nó để rèn luyện bản thân, cuối cùng sẽ tới trình độ gì, Trần Thất cũng tự mình đoán không ra.


Chỉ là cảm thấy nếu tu luyện công phu này thì nhất định sẽ rất lợi hại, có điều nhập môn cực khó, muốn trong thời gian ngắn mà có tiến cảnh gì đó thì lại không có khả năng.
Tuy nghĩ như vậy nhưng Trần Thất vẫn cứ thử tu luyện một hồi, ngồi thiền hai ba canh giờ, cũng chỉ có một tia khí nóng rực, hội tụ ở đan điền, tiến cảnh hình như chậm hơn rất nhiều so với Thái Thượng Hóa Long Quyết.

Thôn Nhật Thần Viên Biến quả nhiên giống như những gì mình dự đoán, thật sự khó mà có được cách tu luyện nhanh, Trần Thất liền tạm thời bỏ xuống, toàn lực cân nhắc pháp môn của Hỏa Nha Trận.
Hỏa Nha Trận đơn giản hơn Thái Thượng Hóa Long Quyết và Thôn Nhật Thần Viên Biến, chia thành hai bộ pháp quyết, một bộ là tự thân tu luyện, một bộ là để thuần hóa Linh Cầm.

Mặc dù cũng là tu luyện chân hỏa, nhưng không giống với Thôn Nhật Thần Viên Biến lấy chân hỏa rèn luyện thân thể, mà là trước tiên cần phải luyện “hỏa chủng” bên trong cơ thể.

Sau đó đem mồi lửa này đánh vào trong cơ thể của cầm điểu, cải tạo cơ thể của cầm điểu, dần dần trở thành Hỏa Nha có thể phun ra nuốt vào ngọn lửa.
Mặc dù công phu sơ bộ của Hỏa Nha Trận cần phân tâm thuần hóa linh cầm cải tạo thành Hỏa Nha, sẽ ảnh hưởng tới tu luyện bản thân, nhưng tới sau này, thuần hóa Hỏa Nha càng nhiều, hỏa lực trên cơ thể của những con Hỏa Nha này có thể đưa ngược lại về cơ thể của chủ nhân, giống như lúc nào cũng có vô số thuộc hạ trung thành tuyệt đối, dùng chân khí của bản thân giúp gia tăng tu vi của chủ nhân.
Trần Thất cân nhắc Hỏa Nha Trận một lúc lâu, đã đoán được hơn bảy tám phần, hắn tự cảm thấy có chút nắm chắc, lúc này mới mở mắt ra, trong lòng thầm nghĩ: “Nếu như có thời gian khổ tu, ta đại khái có thể ngưng tụ thành một đám hỏa chủng, chỉ cần tìm thấy một con linh điểu có linh tính là có thể luyện thành Hỏa Nha Trận rồi.

Bây giờ bị nhốt ở chỗ này, cũng xem như là một cơ hội tốt, Thái Thượng Hóa Long Quyết cũng có thể tạm thời hoãn tu luyện, ngược lại luyện Hỏa Nha Trận một hồi.

Chỉ cần Hỏa Nha Trận có chút thành tựu nhỏ thì sẽ có ba bốn con linh điểu theo mình, lúc gặp kẻ địch thả hết mấy con linh điểu này ra, để ta có thể có thêm một thủ đoạn khác ngoài pháp thuật Hòa Sơn Kinh.


Thái Thượng Hóa Long Quyết và Thôn Nhật Thần Viên Biến đều là bài thần chú của tu đạo, không có pháp thuật đấu tranh với người, quả thật quá đáng tiếc rồi.
Trần Thất có chút bất mãn đối với Hòa Sơn Kinh, những pháp thuật trên bộ kinh thư này phần lớn đều phải hại người mới có thể luyện thành, lại còn đều vô cùng rườm rà.

Mỗi loại pháp thuật trên Hòa Sơn Kinh đều phải hao phí rất nhiều công sức mới có thể luyện thành.

Trần Thất đoán, muốn luyện thành pháp thuật của Hòa Sơn Kinh thì nhất định phải chiếm mất phần lớn thời gian mỗi ngày, Thái Thượng Hóa Long Quyết thì có thể giảm bớt thời gian tu luyện, hắn mơ hồ cảm thấy có chút được không bù mất rồi.

So ra thì Hỏa Nha Trận mặc dù bắt đầu tu luyện cũng không dễ dàng, nhưng đạo hạnh càng tăng thì uy lực của Hỏa Nha Trận càng lớn, mà uy lực của Hỏa Nha Trận càng lớn thì lại giúp tăng đạo hạnh, cả hai bên cùng tiến.
Trần Thất kiến thức nông cạn, cũng không biết quan hệ của pháp thuật và đạo lực, nhưng lại trong lúc vô tình chọn trúng một con đường có hậu đãi nhất.
Hòa Sơn Kinh mặc dù độc ác, nhưng không phải đạo pháp thượng thừa gì, nếu như Trần Thất vì mải mê sự lợi hại của pháp thuật trên Hòa Sơn Kinh mà cả đầu trầm mê vào đó thì sẽ làm lỡ sự tích lũy đạo hạnh, nhiều nhất cũng chẳng qua dựa vào pháp thuật, cùng cậy mạnh đấu hung ác với người trên thế gian, cuối cùng rồi cũng hóa thành một chén đất vàng của mệnh số.

Mặc dù một lần lựa chọn này, không chắc có thể đủ để Trần Thất chân chính bước lên con đường tiền đạo, nhưng đã là một khởi đầu cực tốt.
Trong lòng Trần Thất bàn tính chắc chắn, vậy là không tỏ vẻ trầm tư nữa, run run người đứng lên.

Lục Hạo Chi thấy Trần Thất như thế, cũng lặng lẽ thở phào một hơi nhẹ nhàng, vội vàng cười nói: “Pháp lực Thất ca mấy ngày nay giống như lại có tiến cảnh, nếu cứ tiến bộ như thế, trong thiên hạ ai có thể là đối thủ được đây?”
Trần Thất mỉm cười một cái, cũng không để ý tới lời nịnh bợ của Lục Hạo Chi, hắn chỉ tùy ý trả lời mấy câu, qua loa nói đến việc nên làm sao để thu phục đám thổ phỉ trên Thiên Mã Sơn.


Không bao lâu sau, Lạc Phụng dẫn một đám người, bước vào trường diễn võ này.
Lục Hạo Chi vẫn một bụng bực tức việc bị giam lỏng ở nơi này, thấy được Lạc Phụng đi vào, cũng chỉ tỏ thái độ không cởi mở, thế nào cũng được, chắp tay không chút thành ý chào hỏi một tiếng.
Lục Phụng bật cười, trong ánh mắt vẫn là bộ dáng có ý trêu tức, hắn chỉ những người ở phía sau, nói: “Những người này chính là người đầu nhập vào bang hội bọn ta không lâu, hiện giờ thời buổi rối loạn, bản bang cũng không chọn được người quản thúc, phải làm phiền Lục Hạo Chi tiên sinh và Trần tiên sinh thay bản bang dạy bảo một chút.

Hôm nay Thái Thú bản quận chuyển lời tới, muốn Trúc Chi bang bọn ta phái một tốp nhân công tới giúp sai dịch đi tuần thành, Lục tiên sinh đem mấy người này đi vậy.”
Lục Hạo Chi có chút tức giận, lạnh lùng nói: “Ta cũng không phải người của Trúc Chi bang, làm sao dám dẫn dắt thuộc hạ của quý bang được đây?”
Lục Phụng cười khà khà, trong ánh mắt lộ ra mấy phần kỳ dị, nhàn nhạt nói: “Lục đại đương gia và Trần đại đương gia không phải sớm muộn gì cũng phải vào bang chúng ta sao, nếu như các ngươi không có ý này, ta cũng có thể bẩm báo sư phụ ta, xác nhận một chút tâm ý của Lục tiên sinh đây.”
Lục Hạo Chi giận dữ, nhưng cũng không dám đi phân trần với bang chủ Trúc Chi bang, hắn cũng phải tốn rất nhiều tâm tư mới có thể cùng bước lên tuyến đầu với Tam bang chủ Lý Mị Mị, sao có thể chịu dễ dàng chặt đứt mối quan hệ này được? Huống chi thế lực của Trúc Chi bang chính là căn nguyên để hắn ta có thể gây dựng bản thân, Lục Hạo Chi muốn trở thành người nổi bật, nhất định phải dựa vào Trúc Chi bang.
Mặc dù trước kia Trần Thất ngang trời xuất thế, thoạt nhìn thì thấy có chút tiền đồ, nhưng Lục Hạo Chi cũng không đặt hết tiền đặt cược lên người Trần Thất, hắn ta cũng biết trong lòng của Trần Thất chưa từng coi hắn là tâm phúc.

Chỉ là không có người nào có thể dùng nên mới hăng hái dùng hắn, nếu như hắn không nỗ lực tự cứu lấy mình, nắm bắt thêm nhiều nguồn lợi thế thì ngay cả một chút cơ hội cũng không có.
Lục Phụng thấy Lục Hạo Chi không dám nhiều lời nữa thì lại cười dài một tiếng, vứt mấy người này ở đấy, chỉ nói một câu : “Còn mời Lục tiên sinh phải tới phủ Thái Thú điểm danh trước ban trưa, nếu không cả ngươi và ta đều sẽ phiền phức đấy.”
Lục Hạo Chi không thể làm gì, liếc nhìn Trần Thất một cái, Trần Thất mặc dù có chút tính toán nhưng làm sao biết được sự việc phức tạp đến mức thế này? Nhìn thấy nhiều người nghe lời hắn như vậy, tinh thần thiếu niên bỗng nổi lên, thét một tiếng nói: “Nếu Lạc Phụng đã phân những người này thành thuộc hạ cho chúng ta quản lý, thì quan tâm nhiều làm đếch gì.”
Trần Thất nhìn thấy những người này đều có nền tảng võ nghệ, so với mấy tên sơn tặc ở trên đại trại Thiên Mã Sơn thì giỏi giang hơn rất nhiều, thậm chí còn có ý nghĩ kéo những người này về Thiên Mã Sơn nhập hội.
Lục Hạo Chi thấy Trần Thất cũng không phản đối, liền ho khan một tiếng, phát biểu: “Các vị huynh đệ, Lục Hạo Chi ta từng học nghệ ở Âm Sơn phái, lần này nhận lệnh của thiếu bang chủ Lục Phụng, dẫn dắt các vị đi nhận việc ở phủ Thái Thú.

Đây là nhiệm vụ cực kỳ quan trọng, nếu mọi người sơ suất Lục mỗ ta cũng không đẹp mặt gì, nếu như đắc tội, các vị huynh đệ đừng trách ta ra tay ác độc.

Nếu như làm tốt việc này, mọi người đều có lợi.”

Lục Hạo Chi quen làm thủ lĩnh sơn tặc, những lời này chính là những lời mà bình thường hắn dùng để cổ vũ đám sơn tặc trong sơn trại, mặc dù có chút *miệng lừa môi ngựa, nhưng cũng cũng có phần giữ thể diện.

Lục Hạo Chi phát biểu xong, liền hỏi đám người ai biết đường đi tới phủ Thái Thú, người biết đường đi trước dẫn đường, cùng Trần Thất dẫn những người này đi thẳng tới phủ Thái Thú.
*miệng lừa môi ngựa : ví von lúc nói chuyện hay viết lời trước không khớp với lời sau, trước sau mâu thuẫn.
Những người mà Lạc Phụng dẫn tới, chính là một bang phái nhỏ của quận Đô Lương, bởi vì bị chủ quản thành cũ ép bức, ở chỗ cũ không còn chỗ nương thân vậy là tới đầu nhập vào Trúc Chi bang.

Điều này cũng chỉ là nguyên nhân bề nổi thôi chứ thực chất những người này là do Hoa Cổ đường phái tới, là gian tế muốn trà trộn vào Trúc Chi bang, chỉ là Hoa Cổ đường làm việc không đủ bí mật, bị người của Trúc Chi bang biết được nên Lạc Phụng mới giao những người này cho Lục Hạo Chi, để hắn dẫn tới cho Vương Trường Sinh làm đạo binh bày trận.
Nhưng mà Lạc Phụng cũng không nói rõ chi tiết quan trọng này, Trần Thất cũng không biết chính mình tránh né hồi lâu, vẫn bị người ta trong lúc vô tình hãm hại hắn rơi xuống hố.
Bang hội nhỏ này tới đầu nhập Trúc Chi bang có tổng cộng một trăm người, bang chủ của bọn hắn tên là Lý Đại Hoành.

Từ sau khi bọn hắn tìm tới đầu nhập vào Trúc Chi bang, không những chưa từng có được sự tín nhiệm bang phái mà còn sai khiến bọn hắn ở trong một ngọn núi nhỏ ngoài thành, mỗi ngày khuân vác khai thác đá đào khoáng, kham khổ vô cùng, ngay cả cơm cũng không được ăn no.

Lần này khó khăn lắm mới được thả ra, lại không cho Lý Đại Hoành làm chủ, chỉ ra một tên có gương mặt thư sinh và một đứa trẻ làm người đứng đầu, trên dưới cả nhà bang hội nhỏ này đều vô cùng căm giận.
Đặc biệt là Lý Đại Hoành, ánh mắt nhìn Lục Hạo Chi và Trần Thất đều giống như nhìn người chết vậy, trong lòng thầm tính toán: “Chờ tới lúc đến chốn không người, ta hô lên một tiếng, chung quanh đều là người của ta, lập tức gi.ết ch.ết hai thứ đồ chơi hèn mạt này, tùy tiện tìm một khe suối nào đó mà vứt xác, chúng ta vẫn nên tới Hoa Cổ đường kiếm sống thôi, chuyện làm gian tế này, người thô lỗ như ta làm sao mà làm được?”
Lục Hạo Chi và Trần Thất đều là người suy nghĩ tỉ mỉ, là hạng người có chút mưu lược, bọn hắn đã sớm nhìn ra bộ mặt hung ác ngang ngược của những người này giống như chính mình vậy, cũng là dạng làm việc không có tiền vốn.

Hai người cũng tò mò, Lạc Phụng kiếm đâu ra đám người hung ác như vậy.

Trúc Chi bang mặc dù là bang phái giang hồ, nhưng mà đa số các công việc của bang chúng cũng vẫn xem như là tuân thủ pháp luật, cũng không có khí thế của những kẻ liều mạng như thế này.


Bình luận

Truyện đang đọc