ĐỐT THIÊN TIÊN ĐẠO


Trần Thất thấy Lục Đạo Hắc Tác cũng không làm gì được yêu quái này, thầm nghĩ: "Chỉ sợ Hỗn Thiên phiên cùng túi Ngũ âm cũng không thể làm gì hắn, nhưng dù sao cũng phải thử xem.

Cho dù thế nào cũng còn hơn là giơ tay chịu trói."
Hai tay Trần Thất chia nhau cầm bùa Huyền Âm trảm quỷ và túi Ngũ âm, Hỗn Thiên phiên hóa ra hơn mười luồng khí màu đen, cùng nhau đánh về phía Ưng Cửu Tiêu.

Ưng Cửu Tiêu thấy thủ đoạn của Trần Thất như vậy bỗng nhiên cười nói:
- Hóa ra ngươi đúng là Tiêu Bình Nam, gia nhập Hòa Sơn Đạo mới được vài năm không ngờ đã luyện thành những pháp thuật ít người biết này.

Cũng coi như ngươi có chút tài năng.

Nhưng chỉ dựa vào pháp thuật của Hòa Sơn Đạo, cũng không làm gì được ông nội Ưng Cửu Tiêu của ngươi đâu.
Cả người Ưng Cửu Tiêu cuồn cuộn yêu khí, nên cũng lười ra tay phản kích.

Yêu lực hùng hậu chủ động ngăn cản đủ loại pháp thuật của Trần Thất cách cơ thể cả mét.

Lý Mị Mị thấy được cảnh kỳ dị như vậy trong lòng cực kỳ lo lắng, thầm giật mình, thầm nói: “Có thể có được tu vi như vậy ít nhất cũng là luyện thông khiếu huyệt quanh người, cấp số đại địa du tiên.

Cho dù ba vị bang chủ của Trúc Chi bang chúng ta ở đây cũng không phải là đối thủ của người này.”
Ưng Cửu Tiêu bước từng bước đi tới, thân pháp kỳ dị mỗi bước chân rộng tới cả mười trượng, giống như khoảng cách này không tồn tại.

Bàn tay to vươn ra chộp lấy cổ họng của Trần Thất.
Hắn không thèm để ý đến Lý Mị Mị.

Lý Mị Mị bị Trần Thất làm hai lần nên thân thể suy yếu, võ công cũng giảm sút rất nhiều.

Trong mắt Ưng Cửu Tiêu nàng không khác gì một người bình thường, nên hắn căn bản không coi nàng là mối nguy hiểm.
Trần Thất mặc dù thấy pháp khí của Hòa Sơn Đạo đều không làm gì được tên yêu quái này, nhưng vẫn giữ thái độ gặp nguy mà không loạn.


Hắn chính là sơn tặc lăn lộn qua sinh tử, lập tức sử dụng một thế võ đánh xuống một chưởng, muốn hóa giải cú đánh của Ưng Cửu Tiêu.

Ưng Cửu Tiêu cười lạnh một tiếng, cũng không biến hóa chiêu số.

Mặc dù hắn hóa thành người nhưng khí lực vẫn nguyên dạng.

Vừa rồi hắn muốn thử khí lực của Trần Thất cho nên mới sơ ý như vậy.
Người xưa có câu, dốc hết sức cũng có thể hàng phục được cả chục hội.
Nói như vậy chính là khi sức người ta đủ lớn, dù là ngươi tinh thông quyền pháp võ nghệ cũng không làm gì được.

Huống chi Ưng Cửu Tiêu có mười phần tin tưởng vào Thiên Ưng trảo của nhà mình, cho nên căn bản xem thường mấy chiêu quyền cước của Trần Thất.
Hai tay Trần Thất gạt trên cổ Ưng Cửu Tiêu chỉ cảm thấy như là nâng một tòa núi sắt.

Tuy hắn biết sức lực Ưng Cửu Tiêu cực lớn, nhưng cũng không nghĩ con đại yêu này sau khi hóa thành người thì sức lực vẫn mãnh liệt như vậy.

Song chưởng của hắn bị cổ tay của Ưng Cửu Tiêu đè xu.ống, lập tức phát ra tiếng kêu răng rắc giống như xương cốt bị người ta bẻ gãy vậy.
Ưng Cửu Tiêu cũng là có ý khoe khoang, cho nên cũng không bắt giữ Trần Thất ngay lập tức mà vận khí lực tiếp tục phân cao thấp với Trần Thất.

Khí lực của hắn ta còn gấp mười Trần Thất.

Trần Thất chỉ ngăn cản một lát liền không chống đỡ đươc, hai đầu gối rầm một tiếng bị Ưng Cửu Tiêu áp cả người ngã quỵ.
Sức đàn áp này đối với Trần Thất quả là lực lượng khổng lồ tới mức không thể chống đỡ nổi.
Tuy nhiên, chính điều này lại khiến cho bản tính hung hăng của vị Trần đại đương gia này bộc phát.

Trần Thất vốn không cam lòng nhận thua người ta, cho nên mới dốc toàn lực vận chuyển Thái Thượng Hóa Long quyết, cùng Hỏa Nha Trận thúc đẩy khí lực toàn thân nhằm thay đổi cục diện.
Chỉ là hắn và Ưng Cửu Tiêu chênh lệch quá nhiều, cả người đều bị cánh tay của Ưng Cửu Tiêu đè nặng, có bao nhiêu sức lực đều bị ép ra, nên lúc này không thể gọi Hỏa nha đến cứu giúp.
Ưng Cửu Tiêu ha ha cười lạnh, đang định mang thiếu niên này đặt trên mặt đất để hành hạ một phen, bỗng có một ánh đao như dải lụa bay tới.


Vốn Trần Thất dùng xa đao đấu với hắn một hồi, Ưng Cửu Tiêu cũng luôn chú ý chỗ thằng nhóc này sử dụng khẩu phi đao.

Nhưng mặc dù Trần Thất bị ép đến đường cùng cũng không tung khẩu phi đao ra.

Ngược lại Lý Mị Mị vẫn bị Ưng Cửu Tiêu coi như vô hại lại vung đao nhằm vào hắn chém xuống.
Ánh đao đến từ người phụ nữ hắn chưa từng đề phòng.

Ưng Cửu Tiêu cũng lắp bắp kinh hãi hơi hơi thả lỏng, vội vàng vận yêu khí ở tay tung một trảo cách không nắm được xa đao của Lý Mị Mị.

Trần Thất lợi dụng khe hở này vội vàng hít thở một ngụm chân khí, chỉ cảm thấy cả người bỗng nhiên buông lỏng, cũng không kịp nghĩ nhiều vội vàng kêu gọi Hỏa nha bay tới trợ giúp.
Ưng Cửu Tiêu nắm bắt được khẩu xa đao trong tay lập tức biết nó là cái gì, trong lòng tức giận nói: "Hóa ra cũng là pháp thuật của Hòa Sơn Đạo, chỉ là một đạo đao kiếm có thể điều khiển bằng bùa chú bình thường.

Mặc dù bị nó chém cũng không phá được hộ thân yêu khí của ta.

Mà ta lại bị vật đó dọa tới hai lần, còn coi nó là kiếm thuật đạo môn tu luyện thành."
Ưng Cửu Tiêu hô lên một tiếng, một bàn tay nắm khẩu xa đạo kia, một bàn tay khác cách không chụp được Trần Thất đè hắn xuống sát đất.

Nhưng chưởng này chụp tới thì có cảm giác hơi khác thường.

Ưng Cửu Tiêu phát hiện khí lực của Trần Thất bỗng nhiên lớn hơn dăm ba lần.

Nhưng dù là như thế thì khí lực của Trần Thất vẫn kém hắn ta.

Cho nên Ưng Cửu Tiêu cũng không nghĩ nhiều, dùng một chưởng vật ngã Trần Thất.
Hai tay Trần Thất đan vào nhau mới chợt phát hiện, do bị Ưng Cửu Tiêu ép quá mức mà Thiết Cốt Công lại tự đột phá lên đến tầng cảnh giới thứ năm.

Mặc dù vậy, uy lực tầng thứ năm của Thiết Cốt công cũng có hạn, vẫn không phải là địch thủ của Ưng Cửu Tiêu.


Trần Thất bị Ưng Cửu Tiêu đẩy ngã trên mặt đất, cả người đều như tan ra, tuy vậy hắn cũng âm thầm nảy sinh ác ý trong lòng, quát:
- Ngươi cũng ngã xuống đi.
Con hỏa nha Trần Thất nuôi dưỡng từ trên trời lao xuống, hai móng chụp vào người Ưng Cửu Tiêu, lập tức đánh ngã tên yêu quái này.

Con hỏa nha của Trần Thất này vốn dĩ là Điểu Tiên Phong dưới trướng của Tần Thông.

Điểu Tiên Phong tuy rằng cũng đã tu luyện đến cảnh giới biến hóa, nhưng tu vi vẫn kém Ưng Cửu Tiêu một bậc.

Nguyên hình của Ưng Cửu Tiêu chính là chim ưng, so với nguyên hình của Điểu Tiên Phong cũng lợi hại hơn.

Ngay cả Điểu Tiên Phong có được hỏa nha chân khí của Trần Thất, biến hóa thành hỏa nha nhưng cũng kém xa so với Ưng Cửu Tiêu.
Ngay cả hỏa nha dùng toàn lực tấn công cũng chỉ là đánh bất ngờ Ưng Cửu Tiêu một cái, cũng chỉ làm vị cường giả đứng cuối Thái Hồ Bát Yêu này ngã xuống mà không thể làm tổn thương đối phương.

Đây cũng là do vừa rồi Ưng Cửu Tiêu không cẩn thận, bị Lục Đạo Hắc Tác của Trần Thất tác động lên người, cẫn còn hơi tê dại, nếu không Hỏa nha chưa chắc đã có thể đánh ngã nó.
Trần Thất phản ứng cực nhanh, cú đánh của Hỏa nha tạo cho hắn một cơ hội.

Vị sơn tặc này vung tay lên sử dụng một đoàn “mầm mống chân hỏa” mới ngưng tụ gần đây ra, lao vào giữa ngực Ưng Cửu Tiêu.
Ưng Cửu Tiêu thấy vậy cũng sợ hãi nhảy dựng lên, cuống quít vận yêu khí để ngăn trở.

Nhưng đoàn “mầm mống chân hỏa” lần này cũng cổ quái, xuyên qua yêu khí hộ thân của nó, rơi vào trong cơ thể Ưng Cửu Tiêu, khiến cho yêu khí của nó chấn động lên.
Đoàn “mầm mống chân hỏa” này vừa vào thân thể của Ưng Cửu Tiêu liền lập tức hóa thành lửa nóng phừng phừng, thiêu đốt chân khí mà Ưng Cửu Tiêu đã khổ luyện suốt đời.

Ưng Cửu Tiêu cũng không biết xảy ra vấn đề gì, chỉ cho rằng bản thân bị kẻ khác đánh lén, cho nên trong lòng rất tức giận, chỉ hận không thể nghiền nát Trần Thất thành xương tro.

Một mặt hắn phân tâm ra trấn áp “mầm mồng chân hỏa”, một mặt xuất Thiên ưng trảo ra để chế trụ Trần Thất và Lý Mị Mị, tra tấn đôi nam nữ chết tiệt này, làm cho chúng mất mặt đôi chút.
Trần Thất ban đầu còn nghĩ “mầm mống chân hỏa” vào cơ thể Ưng Cửu Tiêu cũng sẽ giống như Điểu Tiên Phong, lập tức sẽ làm mất đi sức chống cự của đối phương, sau đó bị hắn hàng phục.

Nhưng không ngờ Ưng Cửu Tiêu có thể tự mình cố gắng trấn áp hỏa nha chân khí.

Trần Thất tiện tay thả ra một chiêu, mặc dù vẫn bị khí lực của Ưng Cửu Tiêu đẩy lui, nhưng cũng lập tức phát hiện yêu lực của Ưng Cửu Tiêu bỗng nhiên yếu đi hơn phân nửa.
Trần Thất vui sướng đem võ nghệ đã học suốt đời ra sử dụng cùng một lúc.


Mưa rền gió giữ nổi lên, Ưng Cửu Tiêu phải phân tâm nhiều hơn, vừa muốn trấn áp hỏa nha chân khí trong cơ thể, lại muốn đánh bại Trần Thất.

Lý Mị Mị nhìn thấy được cơ hội như vậy cũng dùng hết sức múa thanh xa đao kia, càng khiến cho tinh thần của Ưng Cửu bị phân tán thêm.

Ba bên hợp tác, mặc dù Ưng Cửu Tiêu võ nghệ, chân khí, tu vi thậm chí kinh nghiệm đều hơn Trần Thất không biết bao nhiêu lần, nhưng cũng không bắt được thằng nhóc này.
Trần Thất cùng Ưng Cửu Tiêu giao đấu mười tám chiêu, càng đấu dũng khí càng tăng lên.

Ưng Cửu Tiêu mỗi lần phân ra một bộ phận khí lực đi trấn áp hỏa nha chân khí, nhưng không lâu sau bộ phận chân khí kia cũng bị hỏa nha chân khí luyện hóa.

Hắn cũng phải phân thân đối phó với Lý Mị Mị và Trần Thất nên không có cách nào dùng toàn bộ tinh thần, cho nên kéo dài thời gian đối với hắn là cực kỳ bất lợi.
Ưng Cửu Tiêu tức giận nói: “Một mình ta trong Thái Hồ Bát Yêu phải sống chết giao đấu với hai người phàm các ngươi, nếu các vị ca ca mà nhìn thấy thì chẳng phải là rất mất mặt sao?” Ưng Cửu Tiêu liều mạng không áp chế hỏa nha chân khí nữa, mà dùng ba mươi sáu cước liên hoàn đá ra, muốn đẩy lùi Lý Mị Mị và Trần Thất, ít nhất cũng làm họ bị thương thì mới tập trung luyện hóa luồng chân khí kỳ dị đang thâm nhập trong cơ thể.
Dù tính toán của Ưng Cửu Tiêu tính toán là không tồi, nhưng hắn không ngờ rằng trên đời còn có tâm pháp cổ quái như hỏa nha chân khí, cũng không biết sự ảo diệu của Hỏa Nha Trận.

Hắn vừa buông thực khí trấn áp mầm mống chân hỏa, hỏa nha chân khí liền giống như lửa rừng lan ra đồng cỏ, không bao giờ có thể ngăn chặn nữa.

Ưng Cửu Tiêu còn chưa kịp ra tay với Trần Thất thì khí lực toàn thân đã như sôi trào, lập tức không kìm được mà thét lên một tiếng, cả người tê dại, trong cơ thể lại tạo ra rất nhiều hỏa khí, nhanh chóng biến trở lại thành chim ưng bay lên trời.
Trần Thất thấy Ưng Cửu Tiêu muốn chạy cũng không có bản lĩnh ngăn lại, kéo tay Lý Mị Mị muốn tiếp tục chạy trốn, nhưng cả người hắn đều mệt mỏi, vừa mới giao đấu một trận với Ưng Cửu Tiêu nên khí lực hao tổn rất lớn, cơ thịt toàn thân đều đang giật giật nhảy loạn, vừa rồi còn không thấy gì, nhưng tới giờ thì ngay cả một ngón tay cũng không nâng lên nổi.
Lý Mị Mị có kinh nghiệm giang hồ phong phú, thấy Trần Thất như vậy không kịp nghĩ ngợi gì, liền xốc hắn lên vai, chạy như điên ngược lại với hướng Ưng Cửu Tiêu vừa bỏ chạy.

Ngay cả thanh xa đao đã được dán bùa Huyền Âm trảm quỷ cũng không để ý được.

Ưng Cửu Tiêu bị mầm mống chân hỏa ăn mòn, chân khí quái dị trong cơ thể bùng nổ khiến hắn như muốn ngã lăn ra đất.
Ưng Cửu Tiêu cố nén bay thêm khoảng một dặm, chân khí hỏa nha trong cơ thể liền lộ ra ngoài, từng giọt pháp lực đều bị mầm mống chân hỏa coi như chất dinh dưỡng.

Thực khí ban đầu đều bắt đầu chuyển hóa thành hỏa nha chân khí.

Mỗi lần chân khí bị hỏa nha chân khí chuyển hóa thì đầu óc của Ưng Cửu Tiêu lại hôn mê một hồi.

Bay được một dặm, Ưng Cửu Tiêu đã không thể duy trì được, ngã từ trên cao xuống.
Trần Thất được Lý Mị Mị khiêng chạy trốn một hồi cũng đã hơi hơi khôi phục lại.

Hắn cảm ứng được chân khí hỏa nha mình đánh ra có biến hóa, vội kêu lên: “Tam bang chủ đi thong thả thôi.”.


Bình luận

Truyện đang đọc