ĐỐT THIÊN TIÊN ĐẠO


Vân sư tỷ mới tỉnh lại liền cảm thấy chân khí trong cơ thể đều bị chặn đứng, trong lòng cả kinh.

Nàng nhìn thấy ánh mắt Trần Thất đang quan sát mình và sư muội không hề che giấu dã tâm chiếm hữu vô liêm sỉ, vừa giận dữ vừa xấu hổ, quát lớn:
- Tiểu tặc, nếu biết điều thì mau thả tỷ muội ta ra, bằng không toàn bộ núi Linh Thứu tuyệt đối không tha cho ngươi.
Trần Thất cười ha ha, nói lớn:
- Ngay cả linh thứu của Hình Vô Cực ta cũng cướp, đắc tội cả Thương Lang Thần Cung rồi, thêm một núi Linh Thứu của các người cũng chẳng tính là nhiều nhặn gì.

Đợi tới lúc ta luyện thành đạo thuật cao nhất rồi, cái gì mà núi Linh Thứu, Thương Lang Thần Cung, tam phái lục đạo, đều sẽ san phẳng cho bằng hết.
Vân sư tỷ ra sức giãy dụa nhưng một ngón tay cũng không nhúc nhích được, Thái Thượng Hóa Long quyết mà Trần Thất sử dụng là pháp thuật huyền diệu bậc nào cơ chứ? Cho dù nàng tu luyện được Ngũ Đại Đạo Quyết cao nhất của núi Linh Thứu cũng không thoát khỏi nổi, huống chi nàng chỉ là một đệ tử ngoại môn, vẫn chưa được truyền dạy bí quyết sâu xa huyền diệu bậc này, càng không có cách nào để trấn áp Thái Thượng Hóa Long quyết xuống, vội vàng mở chân khí toàn thân ra.
Nhất là khi Trần Thất không những dùng Thái Thượng Hóa Long quyết chặn đứng chân khí mà còn phong bế lại khiếu huyệt của hai nàng, làm cho toàn thân hai nàng đều bủn rủn vô lực, thân thể ngọc ngà nằm dưới đất muốn có bao nhiêu phong tình động lòng người thì có bấy nhiêu.
Trần Thất khi thì nheo mắt mỉm cười nhìn Vân sư tỷ cố gắng giãy dụa, khi thì liếc mắt nhìn trộm Lý sư muội đang giả vờ ngủ, trong lòng dâng lên cảm giác sảng khoái.

Thực ra tính tình của hắn cũng không tính là háo sắc, nhưng sự kích thí.ch của mọi nam nhân bình thường nên có, hắn cũng có.

Nhìn thấy hai tiểu mỹ nhân diễm lệ như hoa nằm trên giường nhà mình, trong lòng không khỏi tính toán: “Ta nên để hôm nay một người, ngày mai một người thì tốt …Hay là ăn hết hôm nay tốt hơn?”
Sau khi Vân sư tỷ giãy dụa một hồi lâu, thấy chỉ là phí công vô ích thì không khỏi tức giận, nhưng tận sâu trong lòng nàng vẫn không chịu buông xuống tia hi vọng cuối cùng, mở lời thương lượng:
- Nếu như ngươi thực tình yêu thích tỷ muội chúng ta, sao lại phải cần dùng đến loại thủ đoạn này? Chỉ bằng đạo thuật của ngươi, muốn khiến tỷ muội chúng ta ái mộ cũng nào có khó khăn, nếu ngươi chịu thả tỷ muội chúng ta ra, chuyện này cũng… dễ bàn bạc.
Vân sư tỷ cố gắng bày ra khuôn mặt tươi cười kiều diễm, từ hoảng loạn trở lại bình tĩnh, muốn thuyết phục Trần Thất không dùng đến sức mạnh.


Trần Thất cười lớn, nói:
- Vị thần tiên tỷ tỷ này có điều không biết rồi, Trần Thất ta xuất thân sơn tặc, nguyện vọng lớn nhất đời này chính là cướp về mấy mỹ nữ, dùng sức mạnh dùng bạo lực, nhìn dáng vẻ giãy dụa của các nàng điềm đạm đáng yêu, bàng hoàng bất lực, mới có hứng thú.

Đáng tiếc là...!sau khi ta xuống núi thì liên tục gặp gỡ mấy nữ nhân, nếu không phải chủ động bám theo, thì cũng là một lòng yêu thương nhung nhớ, ta còn chưa cần động đến một ngón tay thì đã có được rồi …
Trần Thất nghĩ đến đây, trong giọng nói không khỏi có ý tiếc nuối, nhưng Vân sư tỷ đã không kiên nhẫn nổi nữa:
- Cái đồ bi.ến thái dâ.m tặc nhà ngươi, vô sỉ cặn bã … Làm gì có cô nương nhà nào có thể yêu thương nhung nhớ được ngươi chứ, trừ phi là những nữ nhân phóng túng dâm loạn, tùy tiện lẳng lơ, ai cũng nhận làm chồng…
Trần Thất xoa xoa cằm, nhớ tới nữ nhân đầu tiên của mình, Tam bang chủ Trúc Chi bang Lý Mị Mị, chẳng nghĩ ra lời nào mà phản bác.

Về phần tiểu hồ ly Tuân Ngọc Tảo, tuy rằng lúc cùng hắn vẫn còn băng thanh ngọc khiết nhưng tiểu hồ ly này có bản tính dụ dỗ trời sinh, lại giỏi đủ cách trêu ghẹo, dường như cũng không nói rõ được có chỗ nào đoan trang lễ độ.
Trần Thất suy nghĩ mông lung, cười ha ha nói:
- Lời mà vị thần tiên tỷ tỷ nói quả là cực phẩm, Trần Thất ta chưa từng được nếm thử nữ tử nào tính tình khí khái, trong trắng đoan chính như vậy, hôm nay vừa khéo được thưởng thức.
Vân sư tỷ bị những lời này của Trần Thất dọa cho sợ run cả người, mắng to nói:
- Ngươi cấm có lại gần đây! Nếu ngươi dám đến đây, sau này ta tuyệt không cho ngươi được chết tử tế.
Trẩn Thất vươn tay định cho Vân sư tỷ biết được một chút về sự can đảm của mình nhưng rồi bỗng nghe được một tiếng cười lạnh nhẹ nhàng truyền đến từ trên đỉnh đầu, trong lòng lập tức nghiêm lại, vội vàng vận Kim Cương Tam Muội Pháp, biến hóa ra một bảo tháp kim quang hộ thân.

Gần như ngay sau đó, một chỉ kình từ trên đầu đánh xuống, đập mạnh ở phía trên hư ảnh bảo tháp, xuyên qua bảo tháp mà vào thẳng bên trong nội tâm Trần Thất.


Có điều một cước tiếp theo của kẻ đến ám sát đá vào trên hư ảnh của bảo tháp kim quang lại không đả thương được Trần Thất.
Người tới đích thực là đệ tử chân truyền của Diệt Tình Đạo Loan Hề, chỉ kình khi nãy đánh xuống chính là Hủy Tình Chỉ Pháp của Diệt Tình Đạo, Kim Cương Tam Muội Pháp của Trần Thất giỏi về phòng thủ, lấy cứng đối cứng, thế nhưng không thể cản được loại pháp thuật dẫn dắt thất tình lục dục, chuyên tấn công vào lòng người này.

Chỉ trong nháy mắt, Trần Thất cảm thấy trong lòng đang bốc cháy hừng hực, dường như bây giờ không lập tức bắt trói lại cả ba nữ tử trước mắt này thì trong lòng sẽ trào dâng mãnh liệt một ngọn lửa phẫn nộ không thể giải tỏa.
Trần Thất gầm nhẹ một tiếng, nhưng đúng lúc này, bảo tháp trong đan điền của hắn truyền ra từng âm thanh tụng niệm, may mắn là hắn có thể đả thông thính giác trong tiềm thức, nghe được âm thanh lay động tâm thức khắp thế giới vô biên này.

Trần Thất chợt thanh tỉnh, bình ổn cảm xúc, âm thầm đổ mồ hôi lạnh, thầm nghĩ: “Tiểu cô nương này bản lĩnh thật lợi hại, lại có thể dẫn dụ ngọn lửa dục vọ.ng thiêu đốt ta, nếu không có hơn hai vạn con dơi tinh ngày ngày tụng niệm kinh văn trong cổ tháp, giúp ta bừng tỉnh, e là đã vong mạng dưới độc thủ của nàng ta rồi.”
Loan Hề cũng không ngờ được Hủy Tình Chỉ Pháp của mình lại gần như không thể làm gì được Trần Thất.

Mình nhân tiện đá một cước lại bị ảo ảnh kim quang bảo tháp hộ thân của tiểu tử này ngăn trở, đánh ngược lại khiến mắt cá chân của mình còn hơi đau.

Nàng bay lên quay người một vòng, tóm lấy Vân sư tỷ và Lý sư muội rồi nhún người nhảy ra khỏi phòng.
Loan Hề thử qua một chiêu, biết tiểu tặc Trần Thất trải qua một lần kỳ ngộ đã trở nên không dễ đối phó, dự định cứu người thoát thân trước đã, sau này mới quay lại tìm tiểu tử này.

Nhưng Trần Thất nào có thể để nàng rời đi? Hắn đã sớm nhận ra Loan Hề, thầm nghĩ trong lòng: “Nữ nhân này bụng dạ nham hiểm, hôm nay đã tìm đến đối đầu với ta thì nhất định cũng phải giữ lại.”
Trần Thất mở hai tay, phóng ra hơn mười mũi Hỏa Vũ Tiễn, Loan Hề đang giữa không trung thấy Trần Thất động thủ cực nhanh, Hỏa Vũ Tiễn nháy mắt đã tới bên người, vội thả Lý sư muội xuống, vận chỉ kình liên tiếp mười lần, dùng Hủy Tình Chỉ Pháp vẽ ra một tấm lưới dệt khí, bao vây Hỏa Vũ Tiễn của Trần Thất.
Trần Thất đổi ý trong chớp mắt, Hỏa Vũ Tiễn bị kình khí Hủy Tình Chỉ Pháp lập tức nổ mạnh, nhưng Loan Hề đã phản ứng cực nhanh, đánh lên nóc nhà trước một bước, đánh sụp cả nóc nhà, khiến Trần Thất buộc lòng phải ôm lấy Lý sư muội bị Loan Hề bỏ lại, vận dụng Chân Long Kình hộ thân, xông ra khỏi phòng.
Suy nghĩ của Trần Thất biến chuyển cực nhanh, người vừa chạm đất đã triệu hoán ra hơn ba mươi con hỏa nha, trong đó có năm con lợi hại nhất đã học được tâm pháp Hỏa Vũ Tiễn, bình thường Trần Thất giấu bọn chúng trong người làm nguồn gốc chân khí, nhưng một khi đã ra ngoài thì lập tức trở thành những sát thủ lợi hại nhất.


Đứng đầu là năm con hỏa nha, sau đó là Hỏa Vũ Tiễn cùng nhau chặn đứng Loan Hề đang muốn trốn thoát lại.
Loan Hề tuy rằng có thân pháp mau lẹ né tránh được Hỏa Vũ Tiễn đang liên tục bắn đến, nhưng tu vi của hỏa nha này đều cao, thậm chí còn cao hơn chủ nhân một chút, vừa có thể chỉ huy Hỏa Vũ Tiễn vừa chuyển hướng bay lượn truy kích bám sát Loan Hề không rời.
Loan Hề trong lòng phiền muộn, hét lớn một tiếng, hai tay lật một cái liền thả ra một tầng sát khí trắng bạc lượn sóng, chỉ một kích đã phá vỡ vòng truy đuổi của Hỏa Vũ Tiễn, đón đầu giữa không trung vỗ một chưởng đánh rớt hai con hỏa nha.

Trần Thất thấy Loan Hề thủ đoạn lợi hại, không dám lấy hỏa nha ra mạo hiểm nữa, thế là liền lệnh cho ba mươi con hỏa nha bay lên cao, Loan Hề lúc này mới cười lạnh một tiếng, dẫn theo Vân sư tỷ chạy trốn, nháy mắt đã không thấy tung tích.
Sau khi Loan Hề đã rời đi, Trần Thất mới bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Sao ta lại phải sợ hãi? Yêu nữ này có công pháp lợi hại như vậy mà vẫn muốn chạy đi, rõ ràng là công pháp này mới tu luyện không lâu, chỉ có thể vận dụng được hai ba phần nên mới không đối đầu với ta.

Nếu không nàng chỉ cần đánh rớt ba mươi con hỏa nha, ta cho dù có chút công phu cũng không phải là đối thủ của nàng ta...”
Tuy rằng Trần Thất đã hiểu ra mọi chuyện, nhưng bây giờ muốn đuổi theo Loan Hề cũng muộn rồi.
Loan Hề dẫn theo Vân sư tỷ chạy đi hơn nửa canh giờ, đã đi đến hơn mười dặm rồi.

Nàng tìm một nơi bí mật, đôi tay nhỏ nhắn bay lên bay xuống phẩy mấy mươi cái khắp quanh thân Vân sư tỷ, lúc này mới khẽ quát một tiếng:
- Phá!
Vân sư tỷ chỉ cảm thấy toàn thân chấn động, chân khí bị Trần Thất chặn đứng cuối cùng đã lưu chuyển trở lại.
Nàng nghiêng người nhảy lên, nhìn Loan Hề, trong lòng đã có chút đề phòng.
Loan Hề tuy rằng tuổi nhỏ bằng một nửa Vân sư tỷ, thế nhưng vẻ mặt kiêu ngạo, cái cằm nho nhỏ nhấc cao lên, thản nhiên nói:
- Ngươi là đệ tử của núi Linh Thứu ở Tây Vực?
Vân sư tỷ ôn hòa đáp:
- Tiểu nữ tử đúng là đệ tử ngoại môn của Núi Linh Thứu, không biết vị muội muội này là truyền nhân của phái nào ở Trung Thổ?
Loan Hề cười lạnh nói:

- Ta là đệ tử chân truyền của Diệt Tình Đạo, tuy rằng núi Linh Thứu đứng đầu Tây Vực nhưng đối với Diệt Tình Đạo bọn ta thì chẳng tính là gì.

Huống chi một đệ tử ngoại môn như ngươi, có tư cách gì gọi ta là muội muội.

Ta cứu ngươi là muốn ngươi làm cho ta một việc, Tiểu tử Trần Thất kia ta cũng có thể giết, ngươi đừng nhớ thương làm gì.
Vân sư tỷ tức giận, trong lòng thầm nghĩ: “Diệt Tình Đạo đứng đầu Trung Thổ cũng chưa chắc đã so được với núi Linh Thứu của ta.” Nhưng nàng cũng biết, không cần biết nhà nào, phái nào, cũng phân biệt giữa đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn, đệ tử chân truyền ba đời.

Địa vị đệ tử chân truyền của Diệt Tình Đạo, cho dù là nhân vật số một ở núi Linh Thứu cũng đủ để nắm quyền sinh sát với vận mệnh của một đệ tử nho nhỏ như nàng trong tay.
Đạo môn thượng cổ, chỉ có môn đồ đã qua tầng luyện khí thứ ba – Cảm Ứng mới xứng làm nội môn đệ tử, đệ tử luyện khí tới tầng thứ sáu – đan thành thì mới được gọi là chân truyền.

Nhưng hiện nay tam phái lục đạo, Tây Vực Nam Hoang, Đông Hải Bắc Cương, thêm hơn mười đại phái đứng đầu, tuy rằng vẫn thu đệ tử qua tầng luyện khí thứ ba làm nội môn đệ tử như trước, nhưng cũng không phải dựa vào con đường phải tu luyện đến tầng thứ sáu đan thành mới thăng làm đệ tử chân truyền.
Bởi vì các trưởng lão, chưởng giáo của các đại phái cũng chỉ có tu vi từng này, nên hiện tại đệ tử chân truyền đều là những người có hi vọng thăng cấp Kim Đan, được sàng lọc kĩ càng.

Ai cũng là người thiên tư thông minh, tài hoa trí tuệ hơn người, nhưng tu vi bao nhiêu thì lại không quan trọng.

Chỉ là quyền uy của đệ tử chân truyền cũng tương đương với trưởng lão các phái, không bao giờ ngang hàng với những môn nhân bình thường.
Vân sư tỷ cũng biết, đạo hạnh lẫn pháp lực của Loan Hề cao hơn mình rất nhiều, chỉ nhìn mỗi việc nàng và sư muội liên thủ cũng bị Trần Thất đánh ngã.

Mà Loan Hề còn chưa dùng cả pháp khí đã có thể cứu người dưới tay Trần Thất, hơn nữa còn thong thả bỏ chạy, thật đúng là cao hơn nàng một bậc, lúc này mới nén cơn giận dữ, thấp giọng hỏi:
- Không biết Loan Hề cô nương muốn ta làm chuyện gì?


Bình luận

Truyện đang đọc