Hôm sau, Cẩn Ngọc và Tử Lăng lại cùng nhau ngồi cạnh hồ cá Koi, cũng coi như là một phương thức nghỉ ngơi khá ổn.
Cẩn Ngọc hút một hơi nước dừa, làm toàn bộ khoang miệng mát lạnh rồi “hà” một tiếng.
Cảm giác này đúng là thoải mái chết đi được.
Ngược lại, Tử Lăng lại trong trạng thái “vừa làm việc, vừa nghỉ ngơi”.
Miệng anh nói cùng cô đi thư giãn, nhưng lại mang theo file ghi âm công việc tỉnh bơ.
“Anh định làm việc suốt giờ giải lao à?” - Cẩn Ngọc bất lực hỏi.
“Tôi dành cả ngày hôm qua để không làm gì rồi, đương nhiên hôm nay phải làm bù một chút.” - Tử Lăng vừa làm việc vừa trả lời.
“Nếu không làm việc một ngày, anh sẽ mất bao nhiêu tiền?”
Tử Lăng tỉnh bơ đáp: “Bằng một chiếc váy cưới của em.”
Chắc ngày xưa Tử Lăng giỏi văn lắm, nên bây giờ nói câu nào là hàm ý câu đó.
Cẩn Ngọc vừa uống nước dừa, vừa nhìn lên trời nghiệm lại xem bộ váy cưới của mình bao nhiêu tiền.
Toàn bộ lễ cưới là do nhà trai chuẩn bị, bản thân cô cũng không nhớ nổi, thứ cô nhớ chỉ là… trên đó có đính rất nhiều kim cương.
“Ặc!”
Nhớ đến những viên kim cương mini sáng chói đính trên váy cưới của mình, trong đầu Cẩn Ngọc đã tự làm phép tính cấp số nhân.
Không biết Tử Lăng có nói phét hay không, nhưng con số Cẩn Ngọc ước lượng đã làm cô sặc nước mất rồi.
Cẩn Ngọc còn chưa kịp hỏi thêm, từ đằng xa đã có người đi đến.
Đó là một người phụ nữ trẻ trung, quần áo mát mẻ như đi biển - chỉ được coi là kín đáo hơn bikini, chứ thật sự có hơi phản cảm.
Cô ta đến gần Tử Lăng và Cẩn Ngọc, niềm nở như chủ nhà: “Xin chào.
Tôi tên là Yên Lam, con gái của ông chủ đầu tư khu nghỉ dưỡng này.”
“A! Tôi là Viên Cẩn Ngọc, người đồng hành phụ trách kiểm kê công trình lần này.
Chào cô Yên.”
Cẩn Ngọc vội vã ngồi dậy, lịch sự chào lại đối phương, còn chìa tay ra trước như động thái bắt tay của những người làm ăn.
Tuy nhiên Yên Lam này lại nhìn cô bằng con mắt khinh bỉ, không chút tôn trọng chìa tay ra trước mặt Tử Lăng, hoàn toàn lơ đi Cẩn Ngọc.
“Anh Tư Không, chào anh.”
Tử Lăng đột nhiên đứng phốc dậy, lơ ngược lại Yên Lam, mò mẫn đến bên Cẩn Ngọc, ôm lấy eo cô, mắt nhìn vào hư không.
“Chào cô Yên.”
Yên Lam vội quay đầu lại, cười ngượng nghịu.
Ban đầu cô ta nghĩ mình đang bị coi thường, nhưng sau lại tự trấn an bản thân: do Tử Lăng bị mù nên mới không nhìn thấy cô ta.
Yên Lam tự cho mình hoàn hảo, nếu Tử Lăng bị mù, vẫn có thể bị mùi hương và giọng nói ngọt ngào của cô ta lôi cuốn.
Nghĩ vậy, Yên Lam vẫn nghênh mặt nhìn Cẩn Ngọc bằng nửa con mắt rồi lại cố tình bắt chuyện với Tử Lăng: “Anh Tư Không, dịch vụ ở khu nghỉ dưỡng mấy hôm nay có khiến anh hài lòng không? Có cần thêm…”
Tử Lăng lạnh lùng cắt ngang: “Dịch vụ ở đây rất tốt.
Nhưng dù sao chúng tôi cũng đến kiểm kê công trình là chính, cảm ơn cô Yên đã quan tâm.”
“Ồ, vừa hay tôi cũng muốn bàn thêm về công trình với anh.”
Tử Lăng nhếch mép, giả mù cũng có thể nhìn ra ý đồ trong ánh mắt cô ta.
Anh vỗ vỗ vai Cẩn Ngọc, tự tin đề cử:
“Nếu cô Yên có bất cứ yêu cầu gì, cứ bàn bạc trực tiếp với cô Viên đây là được.
Cô ấy có thể khiến cô hài lòng.”
Yên Lam hậm hực ra mặt, đương nhiên chuyện công việc thì cô ta không biết gì rồi.
Nhiệm vụ của cô ta đến đây cũng không phải thế này.
Tử Lăng cũng không muốn mất nhiều thời gian cho loại người này, cũng hiểu rõ Cẩn Ngọc đang cảm thấy khó chịu.
Vậy nên, anh liền nói lời lịch sự để rời đi:
“Vậy, nếu có bất cứ kế hoạch bổ sung, cô Yên cứ giao bản thảo cho chúng tôi, hoặc liên hệ trực tiếp với cô Viên là được.”
Cẩn Ngọc hiểu ý, liền tiếp lời: “Rất vui được hợp tác.
Bây giờ chúng tôi còn có việc phải làm.
Hẹn gặp lại cô sau.”
Hai người kẻ tung người hứng, khiến Yên Lam hành động thì đã sắp lỡ mất cơ hội.
Thấy Tử Lăng và Cẩn Ngọc xoay lưng rời đi, cô ta nhất thời nảy ra ý nghĩ táo bạo.
Nghĩ rồi, Yên Lam vờ vấp ngã, xông đến đẩy Cẩn Ngọc một lực thật mạnh, hòng muốn cô ngã xuống hồ cá.
Nhưng xui rủi thế nào, còn chưa kịp chạm lưng đối phương, Tử Lăng đã nhanh tay kéo Cẩn Ngọc sang một bên, anh còn cố giơ rộng chân ra để Yên Lam vấp phải.
“Á… Ùm!”
Một tiếng tóe nước vang lên.
Cẩn Ngọc vừa bị kéo sang một bên, mở mắt ra đã thấy Tử Lăng đứng chắn hết nước hồ bắn lên cho mình, còn dưới hồ cá lại là Yên Lam vài phút trước còn kiêu ngạo và hống hách.
Cẩn Ngọc buồn cười chết đi được, vừa quan tâm vừa trêu chọc: “Cô Yên không sao chứ? Xui rủi thế nào lại ngã xuống hồ cá thế này?”
“Cô…”
“Bảo vệ, ở đây có người cần giúp!” - Cẩn Ngọc ăn miếng trả miếng, không thèm để ý đến vẻ mặt tức tối của Yên Lam, chỉ lớn giọng gọi bảo vệ rồi kéo Tử Lăng rời đi.
Yên Lam giận dữ đập nước tung tóe, nhưng dù cho muốn chửi thề, thì người cũng đã đi mất rồi.
Tử Lăng và Cẩn Ngọc về đến phòng, Cẩn Ngọc liền tấm tắc khen ngợi: “Tử Lăng, anh tài thật đó! May mà có anh kéo tôi ra kịp lúc.”
Tử Lăng cười cười, tai đỏ lên vì được khen: “Tôi tài gì chứ? Cô ta muốn hại em, là tự bản thân chuốc lấy nhục nhã.”
“Xì, anh nói như vậy không sợ người ta nói là… đàn ông mặc váy?” - Cẩn Ngọc lườm lườm.
Tử Lăng tỉnh bơ xoa đầu Cẩn Ngọc: “Động đến vợ của tôi, tôi mặc một nghìn cái váy cũng phải khiến cô ta trả giá!”.