Sáng sớm hôm sau, đài truyền hình quốc gia đưa tin, nhà máy dệt may thuộc tập đoàn Tư Không bất ngờ bốc cháy, thiệt hại về tài sản lên đến hơn mười lăm tỷ, không có thiệt hại về người.
Roulia ngồi trên sofa nhâm nhi tách trà nóng hổi, vừa nghe thời sự, vừa cười như được mùa.
Đoạn, cô tấm tắc khen:
“Danis, đàn em của chú ở đây đúng là làm việc nhanh gọn thật.”
“Cũng nhờ cô chủ đã sớm xác định được khu vực chứa hàng dễ cháy và các cửa thoát hiểm cần thiết, chúng ta mới có thể trót lọt như vậy.”
Roulia cười khẩy: “Cái này thì ICN không điều tra được rồi.
Có điều từ trước đến nay, tập đoàn Tư Không cũng chỉ có duy nhất một cách xây dựng như vậy.
Đúng là tai hại mà.”
Danis gật đầu: “Vậy nhà máy đó…”
“Tất nhiên là có ảnh hưởng đến anh ấy rồi.
Có điều người chịu trách nhiệm trực tiếp chính là người cậu yêu quý của tôi.
15 tỷ? Để tôi xem lần này cậu của tôi sẽ ăn nói với nhà Tư Không thế nào đây? Mong chờ thật đó.”
Danis vừa nghe xong liền hiểu ra vấn đề: “Vậy… tôi sẽ sắp xếp vài người hầu mới vào làm việc ở nhà Tư Không.”
“Ừ.
Thêm vài người ở chỗ Tư Không Tam nữa.
Tiền bạc không thành vấn đề.”
“Vâng.”
Danis cung kính gật đầu, sau đó liền đi ngay.
Roulia cũng chán cảnh ngồi yên một chỗ, liền vào phòng ngắm nhìn thành quả mình đã trang trí tối qua.
Cả một bức tường trong phòng ngủ toàn là hình ảnh và các kí hiệu khó hiểu.
Đương nhiên, đó điều là hình chụp các mục tiêu mà Roulia sẽ nhắm tới.
Cô rà bàn tay xinh đẹp lên bức hình của Tư Không Tam, lại phát hiện mình đã vô tình đặt hình của Viên Tiểu Hoa bên cạnh.
Roulia khẽ chau mày, cười khẽ: “Viên Tiểu Hoa? Suýt chút nữa là tôi quên cô mất rồi.”
Mấy năm nay, Roulia ở nước ngoài nên cũng không thể điều tra được chân tơ kẽ tóc cuộc sống của Viên Tiểu Hoa và Hứa Đình như thế nào.
Chi nghe báo chí viết hai vợ chồng vẫn thuận hòa, nhưng nhiều năm như vậy rồi cũng chưa có con, đã làm cho bên ngoài nổi lên không ít lời bàn tán.
Roulia cười tà, không cần biết họ có hạnh phúc thật hay không, nhưng dù là thật hay giả, cũng đã đến lúc kết thúc rồi.
—-------------
Chưa đầy một tuần sau, trong khu dân cư dành cho giới thượng lưu Kinh Long, có một người phụ nữ giàu sang vừa dọn vào, vừa khớp lại chọn ngay căn biệt thự bên cạnh nhà của hai vợ chồng Viên Tiểu Hoa.
Viên Tiểu Hoa đứng bên ban công, chưa gì đã ngắm nhìn bóng lưng Roulia đầy dè bỉu:
“Xem ai kìa? Tuy cô ta đeo kính râm, nhưng nhìn cách ăn mặc và tóc tai, tôi cũng có thể biết thừa cô ta còn chưa đầy ba mươi tuổi.”
Trần Hinh Ninh - “bạn thân” của Viên Tiểu Hoa nghiêng đầu đầy khó hiểu: “Vậy thì sao?”
“Hừ.
Chưa đầy ba mươi tuổi, lại sống một mình, có thể đủ tài chính để dọn vào khu này sao? Nếu chúng ta để ý một chút, có thể xem cô ta đang làm tiểu tam của ông lớn nào.
Không chừng đem bán tin cho phóng viên thì sẽ được xem cảnh đánh ghen ngoài đời thực.”
Trần Hinh Ninh đương nhiên không thể không hùa theo: “Tiểu Hoa đúng là nhìn xa trông rộng đó!”
Dưới sân nhà mình, Roulia đang cẩn thận đếm lại những thùng hàng được giao đến, thì lại nhận được điện thoại từ Tử Lăng.
“Xin chào chủ tịch Tư Không.
Hình như tôi có nói khi nào hợp đồng hoàn tất, nhân viên công ty sẽ chủ động liên hệ với phía anh?”
“Phải, tôi biết.
Chỉ là tôi… tôi có đến khách sạn cô ở, tôi đang đứng trước cửa.”
Roulia nghiêng đầu: “Hửm? Để làm gì? Bây giờ tôi cũng tìm được nhà mới rồi nên không còn ở đó nữa.”
Đầu dây bên kia, Tử Lăng đứng cô độc trước cửa phòng, áo vest chỉnh tề, tay còn ôm bó hoa hướng dương Liebhaber đẹp nhất.
Anh cứ nghĩ rằng nếu để Roulia nhìn thấy bó hoa này, có lẽ cô sẽ nhớ được những kí ức cũ giữa hai người.
Ngày hôm đó, bên bờ biển, chính là vì cô, loài hoa hướng dương này mới có tên là Liebhaber - “tình nhân”.
Nếu anh đến sớm một chút…
Giọng anh đặc mùi thất vọng: “Vậy… không biết tôi có thể biết địa chỉ hiện tại của cô Roulia không? Tôi có một thứ muốn giao cho cô.”
Roulia đứng hình hết mấy giây, sau đó liền trở lại thái độ bỡn cợt: “Là món đồ quý giá gì mà phải đích thân chủ tịch giao cho tôi vậy? Không phải là hối lộ đó chứ?”
“Không có, tôi…”
“Được rồi, gặp anh sau!”
Nói rồi, Roulia không chút ngập ngừng mà cúp máy.
Đoạn, cô lại đứng như trời trồng, nhìn tên được lưu trong điện thoại, có chút đau lòng.
Từ bao giờ, vẫn là số điện thoại đó, nhưng không phải lưu là “Chồng”, mà chỉ lại bốn tiếng “Chủ tịch Tư Không” đầy xa lạ.
Rất nhanh sau đó, Roulia đã lấy lại bình tĩnh.
Cô liếc mắt nhìn sang căn nhà bên cạnh, lại nhớ về thời khắc kinh khủng trên máy bay năm đó.
Cô bây giờ, Roulia hay Viên Cẩn Ngọc cũng không quan trọng bằng việc dù có phải chết, cũng phải lôi hết tất cả bọn người khốn khiếp đó đi chết cùng..