DỤ DỖ VỢ YÊU LƯỚI TÌNH CHỜ SẴN


Một tiếng sau, ở phòng ăn VIP, tầng 35 của tòa nhà cao nhất thành phố.

Tư Không Tử Lăng mặc bộ vest đen lịch lãm ngồi ở ghế chủ tọa, trong tâm có chút căng thẳng nhưng vẫn không để lộ ra bên ngoài.
Dương Thần mở cửa bước từ ngoài vào, vừa dùng khăn chặm mồ hôi trên trán vừa báo cáo: “Chủ tịch, phía bên ICN báo rằng họ sắp đến rồi.

Chúng ta chuẩn bị ra đón thôi.”
“Được.” - Tử Lăng thở mạnh một hơi, cẩn thận đứng dậy.
ICN là tập đoàn truyền thông Internet nổi tiếng khắp 13 bang ở Mỹ và nhiều nơi trên thế giới, đã nắm giữ cơ sở truyền thông và bảo mật không ít thông tin mạng.

Bây giờ chỉ cần tập đoàn Tư Không có thể kí hợp đồng thành công với bọn họ, vậy chuyện quảng bá các sản phẩm sau này sẽ không cần phải lo nữa rồi.
Ngoài lý do đó, sâu trong tâm của Tử Lăng còn có mục đích khác.

Nghe giới hắc đạo đồn thổi, không có thông tin nào ICN không biết, không có người nào còn sống mà ICN không thể tìm.
Nếu vậy… chẳng phải sẽ có hy vọng tìm thấy Cẩn Ngọc sao?
Dù bao nhiêu năm nay, mọi người luôn nói với anh Cẩn Ngọc đã ra đi vĩnh viễn, nhưng làm sao anh có thể chấp nhận chuyện đó được? Xác của cô vẫn chưa tìm thấy, tức là cô vẫn còn sống, chẳng có lý do gì anh phải từ bỏ cơ hội để tìm cô cả.

Vậy cho nên, lần kí kết với ICN, dù có hạ mình nài nỉ, dùng mọi thủ đoạn, anh cũng nhất định phải giành lấy hợp đồng với bọn họ!
Tử Lăng và Dương Thần chỉ đứng ở trước cửa tầm năm phút, người của ICN đã đến.

Ban đầu, mọi người ở tập đoàn Tư Không đều nghĩ họ sẽ dẫn theo rất nhiều người, hoặc chí ít người xuất hiện làm đại diện phải là người có tuổi đời dàn trải.

Nhưng mọi suy nghĩ đều sụy đổ hoàn toàn khi bọn họ nhìn thấy bóng hình một cô gái tầm hai mươi mấy tuổi, tóc bạch kim sáng bóng, đã vậy chỉ mang theo một trợ lý đi cùng.
Đứng trước mặt Tử Lăng, cô gái vẫn chưa chịu tháo kính râm.

Khóe mô cô cong lên một nụ cười đầy quyến rũ, còn chủ động chìa tay ra trước:
“Chắc anh là chủ tịch của Tư Không? Hân hạnh được gặp, tôi là tổng giám đốc của ICN, cũng là đại diện mà công ty điều đến Hoa quốc để xử lý hợp đồng với quý công ty đây.”
Khoảnh khắc nhìn thấy nụ cười của cô gái đó, thâm tâm Tử Lăng có chút dậy sóng, một cảm giác quen thuộc từ đâu đó ùa về.

Nhưng anh lại không cho phép bản thân xao nhãng mất tập trung, liền nhanh chóng lấy lại cảm xúc, bắt tay đáp lời:
“Hân hạnh được gặp cô.

Tôi đúng là chủ tịch của Tư Không, Tư Không Tử Lăng.”
Cô gái tiếp tục mỉm cười: “Hân hạnh.

Chủ tịch Tư Không có thể gọi tôi là Roulia.

Còn bây giờ có lẽ chúng ta nên vào trong nói chuyện chứ hả?”
“Giám đốc Roulia, mời!”
—------------
Mấy tiếng đồng hồ trôi qua, việc bàn bạc hợp đồng gần như diễn ra suôn sẻ.

Roulia và trợ lý không để lộ hết gương mặt của mình, nhưng biểu cảm từ khóe môi của họ trông cũng chẳng có gì bất thường.


Tử Lăng cũng đã chuẩn bị cho buổi họp này rất lâu, nên gần như không hề có sai sót gì cả.
Đoạn, Roulia tấm tắc khen ngợi: “Đúng là chủ tịch của tập đoàn lớn nhất Hoa quốc.

Tôi thật sự rất thích cách anh trình bày mọi thứ.”
“Cô Roulia quá khen! Vậy hợp đồng của chúng ta…”
Roulia gật đầu: “Tất nhiên tôi cảm thấy rất an tâm và lấy làm vinh hạnh nếu được hợp tác với quý công ty.

Chỉ cần hội đồng quản trị ở Mỹ duyệt qua một lần nữa, hợp đồng sẽ lập tức được kí kết.”
Tử Lăng mừng ra mặt: “Vậy thì tốt quá!”
Roulia cười cười, cố tình bẻ sang chuyện khác: “Trông chủ tịch có vẻ căng thẳng quá! Nếu đã tạm xong công việc, chúng ta có nên pha trò vài câu để không khí trở nên vui vẻ hơn không?”
Tử Lăng gật gật đầu, lại đẩy việc giao tiếp sang cho Dương Thần.

Dương Thần vừa thấy cái nheo mắt của anh đã bắt nhịp được ngay, vội lên tiếng:
“Vâng, đúng là chúng ta nên thư giãn một chút.

Không biết cô Roulia thấy nơi này thế nào? Có hợp ý cô không?”
Roulia đưa mắt nhìn quanh, vui vẻ nhận xét: “Đúng là một nơi sang trọng vượt quá mức tưởng tượng.

Tôi sống ở Kinh Long nhiều năm, lại chưa từng biết có chỗ tốt như vậy.”

“Cô từng sống ở Kinh Long sao ạ?”
Roulia dừng lại một nhịp, lại cười mỉm: “Phải! Tôi là người gốc Hoa, không những vậy Kinh Long còn là nơi tôi lớn lên từng ngày, nơi này đã có…”
Roulia chưa nói dứt câu, trợ lý bên cạnh đã khều nhẹ vào cổ tay áo của cô, ra hiệu im lặng.

Nhưng Roulia thậm chí còn không thèm để tâm quá nhiều:
“Đừng kĩ tính như vậy chứ Danis, đã là đối tác thì phải hiểu nhau hơn chứ.

Chủ tịch nói xem có đúng không?”
“...Đúng vậy.” - Tử lăng bất đắc dĩ đáp.
Roulia gật đầu, chất giọng đầy ma mị: “Dù sao tôi cũng đã tiết lộ một chút về mình rồi, vậy không lẽ chủ tịch vẫn còn định giấu kín bưng mọi thứ sao? Tôi có thể hỏi anh một câu được không?”
“Mời giám đốc cứ tự nhiên.”
Roulia nhìn Tử Lăng một lượt từ trên xuống dưới: “Chủ tịch xuất sắc như vậy, tuổi cũng không còn nhỏ nữa.

Không biết anh… đã có gia đình chưa?”.


Bình luận

Truyện đang đọc