Tầm ba mươi phút sau, cánh cửa phòng tắm cuối cùng cũng mở ra.
Tư Không Tử Lăng mặc bộ quần áo Cẩn Ngọc đã chọn sẵn từ trước, tay không ngừng lau mái tóc ướt đẫm, đôi mắt sắc lẹm đảo sơ một vòng để quan sát xung quanh.
Với tầm mắt của người cao 1m86 như anh, quả nhiên chỉ đảo ngang qua thì không thể nhìn thấy cô gái bé nhỏ kia rồi.
“Khò…”
Tử Lăng nghe âm thanh lạ phát ra ở bên trái, vội nhìn sang.
Đôi mắt thâm dò của anh bỗng dịu lại khi phát hiện Cẩn Ngọc đang nằm ngủ say trên chiếc giường bông êm ái của mình.
Tử Lăng khẽ nhếch môi, lại thở phào một hơi như trút được gánh nặng.
Có lẽ anh từng trải qua nhiều chông gai quá, lại biết thân phận người thừa kế luôn chịu cảnh nguy hiểm rình rập, nên mới đề phòng xung quanh như vậy.
Nhưng không hiểu vì sao, đối với Viên Cẩn Ngọc này, ngay từ lần đầu gặp cô ở quán rượu, anh đã đỡ cẩn trọng đi nhiều.
Trước khi Cẩn Ngọc bị tên biến thái kia quấy rối, Tử Lăng đã ngồi quan sát cô rất lâu.
Nhìn cô ngồi uống rượu một mình, khi khóc ròng, khi cười khổ, Tử Lăng lại nhớ lại chính mình của quá khứ.
Biết được cuộc sống từ nhỏ đến lớn của Cẩn Ngọc, tử Lăng lại thấy hai người có nhiều điểm tương đồng hơn.
Tử Lăng nhẹ nhàng tiến đến bên giường, muốn đưa tay xoa đầu Cẩn Ngọc, nhưng khi sắp chạm đến, lại bất giác rụt lại.
Cũng không biết anh suy nghĩ thế nào, lại nhìn cô, cười thêm lần nữa.
—-----------
Sáng sớm hôm sau, trong căn phòng tân hôn của biệt phủ nhà Tư Không.
Viên Cẩn Ngọc tờ mờ tỉnh dậy, điều đầu tiên là mở mắt nhìn lên trần nhà được điêu khắc bằng những đường nét đầy sang trọng như hoàng gia Châu Âu.
Cẩn Ngọc dụi dụi mắt để nhìn thật rõ trần nhà phía trên.
Được một lúc, cô mới bình tâm lại và nhìn sang bên cạnh.
“Á!”
Cẩn Ngọc bất giác thét lên như quán tính, sau đó vội vã ngồi dậy, lấy chăn che lại thân mình, dù quần áo trên người cô không hề sứt mẻ miếng nào.
Tiếng thét của Cẩn Ngọc đã làm người bên cạnh thức giấc.
Tử Lăng dần dần mở đôi mắt thâm sâu của mình, ánh mắt dịu dàng đêm hôm trước lại biến đi đâu mất.
Tử Lăng không nhìn thẳng vào mắt Cẩn Ngọc, chỉ đặt tầm nhìn ở một vật bất kì nào đó, ngây thơ hỏi: “Mới sáng sớm thôi mà, cô cần gì phải ồn ào như vậy?”
Cẩn Ngọc ôm lấy thân mình, có chút mếu máo: “Anh đừng giả vờ đánh trống lảng! Đêm qua… đêm qua chúng ta ngủ chung giường.
Rốt cuộc anh đã làm gì tôi rồi hả?”
Sắc mặt Tử Lăng không hề thay đổi, chất giọng lại như muốn trách ngược lại đối phương: “Cô à, tôi là một người mù.
Đêm qua sau khi tắm xong, tôi không nghe thấy tiếng cô nên đã tự mò đến giường và ngủ.
Tôi mù lòa như vậy, thì có thể làm gì cô đây?”
Cẩn Ngọc nuốt nước bọt, không hiểu sao khi nghe xong câu này lại thấy bản thân có chút tội lỗi.
Cô không ngừng chớp mắt, nhỏ giọng:
“Tôi… xin lỗi…”
Tử Lăng thở dài một hơi, xem như không có chuyện gì: “Thôi được rồi, nếu đã xin lỗi tức là không có lỗi nữa.
Bây giờ cô có thể chỉnh trang lại mọi thứ.
Hôm nay là ngày đầu tiên, còn phải ra mắt dòng tộc nữa.
Cẩn Ngọc khẽ chau mày, quả nhiên là gia tộc quyền thế và tồn tại lâu đời.
Đến một người sinh ra và lớn lên trong thời buổi hiện đại như Tư Không Tử Lăng mà cũng nói năng khuôn phép như vậy.
Tuy nghĩ như vậy, Cẩn Ngọc vẫn không có chút gì là bất mãn.
Dù sao nhà họ Viên so với Tư Không gia cũng thua kém bội phần, bản thân cô cũng là món hàng trao đổi.
Nhìn tới nhìn lui, Cẩn Ngọc không hề có tư cách gì để than thân trách phận.
Ngược lại được làm dâu nhà Tư Không, đối với cô, có lẽ cuộc sống sau này sẽ dễ thở hơn nhiều.
Cẩn Ngọc nghĩ rồi, chợt nhớ đến người bên cạnh, lúng túng hỏi: “Vậy… anh có cần người giúp không?”
“Cô tự lo cho mình trước đi.
Tôi có thể gọi người hầu.”
Cẩn Ngọc gật đầu như hiểu chuyện, sau đó nhanh chóng đi đến phòng chứa quần áo, được nối liền với phòng ngủ bằng một cánh cửa đơn.
Trước khi rời đi, cô còn không quên mắng thầm:
“Vậy mà tối qua còn bắt mình phải giúp anh ta.
Đúng là đồ công tử thích đày ải người khác!”
Tử Lăng nằm trên giường, với thính giác của người từng bị mù, cũng nghe được mấy phần của lời nói thầm kia.
Anh từ từ ngồi dậy, tiện tay vuốt tóc, nhìn cánh cửa ban nãy có người vừa đi qua, chỉ biết lắc đầu chịu thua..