DỤ DỖ

Edit+Beta: Selbyul Yang

“Hai má mềm như mỡ đông.”

Trong xe Bentley, tài xế nhìn về phía Lương Thiên Minh mặc âu phục đi giày da, khí chất chín chắn ngồi ở ghế sau qua kính chiếu hậu, giọng thoáng dừng, rồi cẩn thận giải thích:

“Tôi thấy thỉnh thoảng cô Chi Ý và cậu bé đó sẽ tan học cùng nhau, nhưng cũng không có hành động thân mật nào, có lẽ chỉ là bạn bè bình thường…”

Lương Thiên Minh nghe thế thì không nói gì, không đoán được cảm xúc.

Mấy giây sau, tài xế cẩn thận hỏi một câu:

“Thưa chủ tịch, thế chúng ta có cần dừng xe đón cô Chi Ý về nhà nữa không ạ?”

Lương Thiên Minh bắt chéo chân, đôi mắt sâu thẳm tiếp tục xem tài liệu trong tay qua chiếc kính, mở miệng: “Không cần đâu, về nhà trước đã.”

“Dạ vâng.”

Chiếc Bentley rẽ sang phải, biến mất ở ngã tư.

Ở bên đường.

Lương Chi Ý và Bùi Thầm chậm rãi bước đi, cuối cùng tới ‘Quán mì Lão Lâm’.

Khi vén rèm đi vào, bên trong quán mì ấm áp thoải mái, lập tức xua tan hơi lạnh trên cơ thể, tựa như về tới nhà vậy.

Lúc này là giờ cơm, mấy chiếc bàn trong quán đã ngồi đầy người, bà chủ đang bưng mì cho khách.

“Chú Lâm, dì Lâm…”

Ông chủ nghe tiếng, quay đầu thấy hai người thì đôi mắt sáng lên: “Ấy, tiểu Bùi tới hả cháu, tiểu Lương cũng tới hả…”

Một nửa khuôn mặt vùi trong chiếc khăn quàng cổ của cô gái ló ra, tươi cười xinh đẹp: “Dì Lâm ơi, cháu muốn ăn mì của quán nhà dì quá trời, nên bảo Bùi Thầm tới với cháu đấy ạ.”

Bà chủ ngập tràn vẻ tươi cười: “Các cháu xem xem muốn ăn gì đi! Bây giờ không có bàn trống, hay là chờ một lát hoặc là ngồi ghép bàn với người khác?”

Bùi Thầm sợ cô gái không thích chen chúc, thấp giọng hỏi cô: “Nếu không muốn ghép bàn thì hay là chúng ta chờ một lát nhé?”

“Không sao đâu, ghép bàn được mà.”

Cô hơi kiễng mũi chân lên, chất giọng nhẹ nhàng lọt vào tai cậu, “Chủ yếu là do mình đói quá, mình cảm thấy mình có thể ăn một con bò.”

Khóe môi Bùi Thầm thoáng cong lên, cậu nhìn về phía bà chủ: “Dì Lâm ơi, không sao đâu ạ, bọn cháu gọi món đã ạ.”

“Được, thế các cháu xem thử xem ăn gì đi.”

Bùi Thầm vẫn gọi mì chân giò, Lương Chi Ý thích chân giò, nhưng cũng muốn nếm thử món mới, cuối cùng Bùi Thầm nói có thể gọi thêm một bát thịt kho tổng hợp, cô gật đầu, “Thế thì mình muốn một bát mì thịt bò.”

“Được.”

Bà chủ đi vào bếp. Lương Chi Ý thấy trong quán có hai mẹ con đang ngồi một bàn, đối diện bọn họ để trống, Lương Chi Ý đi tới hỏi người phụ nữ ngồi đó: “Chào dì ạ, bọn cháu có thể ghép bàn ngồi đối diện với dì được không ạ?”

Người phụ nữ trung niên mỉm cười: “Được.”

Lương Chi Ý vui vẻ vẫy tay với Bùi Thầm, Bùi Thầm cầm bộ đồ ăn rồi ngồi xuống cùng hàng ghế với Lương Chi Ý.

Lương Chi Ý nghiêng người sang phía cậu, chỉ vào đồ vật trên cái bàn bên cạnh quầy thu ngân, “Đó là cái gì vậy?”

Bùi Thầm nhìn sang, “Bánh mè nhà chú Lâm tự làm.”

Lương Chi Ý tò mò nói muốn nếm thử, Bùi Thầm cầm cho cô một cái. Cô nhận lấy, cắn một miếng, “Thơm quá đi, mới ra lò luôn đấy.”

Bùi Thầm thấy cô ăn đến mức quai hàm chuyển động, giống như một con chuột hamster nhỏ thì thản nhiên chế nhạo: “Đói đến mức đó à?”

“Mình mới chạy 800m xong, thể lực tiêu hao nhiều lắm đó okay?”

Cô ngạo kiều, tiếp tục ăn bánh. Một lát sau Bùi Thầm nhắc nhở cô: “Vừng dính trên mặt rồi kìa.”

“Ở đâu thế?”

“Bên má trái.”

Cô giơ tay chà, rồi nhìn về phía cậu: “Rớt chưa?”

Thấy dáng vẻ ngốc nghếch của cô, Bùi Thầm quay sang phía cô, vô thức giơ tay khẽ nhàng dùng lòng ngón tay chà đi vừng trên khuôn mặt cô.

Hai người tựa rất sát, mùi hoa sơn chi ngọt thanh trên người cô gái vây quanh mũi, hai má mềm mại như mỡ đông. Bùi Thầm nhận ra hành động quá thân mật của mình, trái tim nhảy lên, nhanh chóng rút tay về, một luồng khô nóng trào dâng nơi đáy lòng.

Lương Chi Ý cũng thoáng ngẩn ra, sau đó cô mỉm cười, khẽ trêu chọc cậu: “Cảm ơn lớp trưởng nhé, đây là chuyện nằm trong phạm vi chức trách của lớp trưởng à?”

Cô dùng lời cậu từng nói để trêu cậu.

Bùi Thầm: “…”

Cô gái cười đến mức đôi mắt cong thành vầng trăng khuyết, lúc này bà chủ bưng đồ lên: “Đây, mì của hai cháu, còn có món kho…”

“Cảm ơn dì Lâm ạ.”

Bà chủ cười: “Các cháu ăn đi, dì đi bận việc đã.”

Lương Chi Ý thử một miếng mì bò, cảm thấy vị cũng rất ngon.

Hai người đang ăn, người phụ nữ ở phía đối diện đang thúc giục đứa bé ăn cơm: “Nào, há miệng ra nuốt vào đi con.”

“Mẹ ơi, con không muốn ăn thịt.”

“Không được kén ăn. Con xem, anh chị ở đối diện đều ăn thịt cả đó, thế thì mới cao lên được có đúng không nào?”

Lương Chi Ý đối diện với đôi mắt của cậu bé, cô bỏ thịt vào miệng, làm mẫu cho cậu: “Trẻ con phải ăn nhiều thịt thì mới tốt đó nha.”

Vì vậy cậu bé ngoan ngoãn ăn thịt, “Mẹ ơi, thế thì lát nữa con muốn đi chơi cầu trượt…”

Bùi Thầm ngước mắt lên thì thấy người phụ nữ trung niên đút mì cho con trai, khuôn mặt mang vẻ tươi cười dịu dàng: “Được, chờ lát nữa bố tới đón chúng ta, chúng ta cùng nhau đi chơi cầu trượt, con ngoan ngoãn ăn cơm trước được không nào?”

“Dạ…”

Bùi Thầm cúi đầu.

Kí ức lại cuồn cuộn trong đầu, đáy mắt cậu trở nên tối tăm.

Lương Chi Ý lặng lẽ chú ý tới vẻ mặt của cậu, rồi đoán ra điều gì đó.

Một lúc sau, người phụ nữ dẫn con trai rời đi. Lương Chi Ý thấy Bùi Thầm không nói gì thì chọc khuỷu tay cậu, rồi mỉm cười nói với cậu: “Bùi Thầm ơi, mình nói với cậu này, hôm nay mình gặp phải một vài chuyện xui xẻo cực…”

Cô chia sẻ với cậu những câu chuyện thú vị của mình, cố gắng chọc cho cậu vui.

Bùi Thầm thấy vẻ mặt tươi cười của cô, cảm xúc nặng nề nơi đáy lòng cứ thế mà dần dần bị xua tan.

Khách trong quán cũng đã đi bớt, lúc bà chủ đi tới dọn bàn thì trò chuyện với bọn họ mấy câu, Lương Chi Ý đúng lúc nhắc tới chuyện Bùi Thầm tham gia giải đấu bóng rổ giành được chức vô địch vào tuần trước, bà chủ khâm phục: “Tiểu Bùi giỏi như thế sao? Tốt quá, đám trẻ các cháu nên tận hưởng chút niềm vui ở cái tuổi này nhiều hơn.”

Lương Chi Ý tiện miệng nói: “Dì Lâm ơi, con của dì mấy tuổi rồi ạ?”

Bà chủ hơi ngạc nhiên, rồi cười: “Dì và lão Lâm không có con.”

Cả Lương Chi Ý lẫn Bùi Thầm đều có chút ngạc nhiên, bà chủ giải thích: “Hồi trẻ sức khỏe của dì không tốt, nên bọn dì không có con, nhưng bây giờ dì và lão Lâm hai người sống cũng tốt lắm.”

Lương Chi Ý không muốn động chạm tới chuyện cũ đau lòng của bà chủ: “Dì Lâm ơi, cháu xin lỗi ạ…”

“Không sao, bây giờ bọn dì cũng tốt lắm.”

“Dạ, vậy thì dì và chú Lâm đầu bạc răng long cũng lãng mạn lắm đó ạ.”

Bà chủ nở nụ cười.

Sau khi trò chuyện mấy câu, bà chủ đi bận việc trước. Lúc ăn mì xong, Bùi Thầm đi thanh toán.

Sau khi chào tạm biệt đôi vợ chồng già, cuối cùng hai người ra khỏi quán. Lương Chi Ý cười: “Bùi Thầm à, sao cậu lại không cho mình trả tiền nữa thế? Có phải là cậu muốn để mình nợ cậu nhiều hơn không vậy?”

Bùi Thầm sững ra một lát, rồi giải thích: “Không phải, đây chỉ là tiền một bữa cơm mà thôi.” Chẳng qua là con trai, cậu không muốn để cô gái mà mình thích ra ngoài ăn cơm cùng cậu mà còn phải bỏ tiền.

Khóe môi cô gái nhếch lên: “Không sao, thế thì sau này mình sẽ trả dần cho cậu.”

Hai đôi mắt nhìn nhau mấy giây, trái tim Bùi Thầm xao động: “Đi thôi, kế tiếp cậu về bằng cách nào vậy?”

“Mình đi tàu điện ngầm.”

Vì vậy hai người bèn tới trạm tàu điện ngầm.

Người trên tàu điện ngầm rất nhiều, hai người đứng đối mặt với nhau, có chút chen chúc. Bùi Thầm nắm tay vịn, bảo vệ cô gái ở trước mặt, không để người ta dồn cô.

Lương Chi Ý ngậm kẹo mút, ngước mắt lên nhìn cậu: “Bùi Thầm này, sắp tới Tết Dương Lịch rồi, bình thường cậu đón giao thừa như nào vậy?”

Bùi Thầm nói thản nhiên: “Tôi không đón.”

“Thế thì vô nghĩa cỡ nào chứ! Hay là tối hôm đó chúng ta cùng đi dạo trung tâm thương mại nhé? Mình bỗng muốn đi gắp búp bê, lâu rồi mình chưa gắp búp bê, chúng ta còn có thể đi xem phim nữa đó.”

Cô kéo tay áo cậu, “Bùi Thầm ơi, đi cùng nhau được không?”

Bùi Thầm cụp mắt, đối diện với ánh mắt mong chờ của cô, cậu khó có thể kiềm chế tình cảm nơi đáy lòng. Mấy giây sau cậu thấp giọng mở miệng: “Ừm.”

Cô gái nở nụ cười: “Tốt quá rồi.”

Lại qua một trạm, Lương Chi Ý đi ra, sau khi chào tạm biệt cậu, cô xuống tàu.

Bùi Thầm nhìn sơ đồ tuyến đường, cậu còn phải qua ba trạm nữa, sau khi xuống tàu thì còn phải đi thêm mười phút, mất thêm mười lăm phút so với việc đi xe buýt.

Nhưng cậu muốn ở bên Lương Chi Ý lâu hơn một chút, cho dù chỉ là trong khoảng thời gian qua hai trạm.

Mười phút sau, cậu xuống tàu điện ngầm.

Mà đồng thời, Lương Chi Ý cũng về tới nhà.

Trước cửa biệt thự nhà họ Lương, dì giúp việc mở cửa cho cô: “Thưa cô Chi Ý, cô đã ăn tối chưa ạ? Nếu cô chưa ăn thì tôi sẽ đi chuẩn bị đồ ăn.”

“Cháu đã ăn rồi ạ, không cần phiền như vậy đâu ạ.”

Cô gái đi vào thì nhìn thấy ông bố Lương Thiên Minh ngồi trong phòng khách, đang xem báo buổi chiều, mắt cô sáng lên: “Bố, hôm nay bố về sớm quá vậy!”

Cô chạy chậm qua, kéo cánh tay ông, “Bố ơi, bố ăn cơm rồi chứ ạ?”

Lương Thiên Minh để tờ báo xuống, ông xoa đầu cô, cười cưng chiều: “Ăn rồi, mẹ con mới đi đấy, đi trực ca đêm.”

“Á, sao mà hồi nãy con lại không thấy mẹ nhỉ.” Lương Chi Ý mỉm cười đứng dậy, “Bố ơi, hôm nay bố đã làm việc vất vả rồi đúng không ạ, con xoa bóp vai cho bố nha.”

“Con gái bố ngoan như thế à?”

Cô lẩm bẩm: “Con vẫn luôn rất ngoan đấy okay?”

Lương Thiên Minh nở nụ cười, rồi nhận được một cuộc gọi công việc.

Lúc nghe máy, người đàn ông nói chuyện tập đoàn, sắc mặt bình tĩnh.

Lương Thiên Minh phải quản lý mấy nghìn nhân viên của tập đoàn, ông có tiếng là thủ đoạn tàn nhẫn, bình thường nói năng cẩn trọng, nhưng khi đối mặt với người nhà thì lại hoàn toàn trái ngược.

Lương Thiên Minh dạy dỗ con cái cũng cứng mềm kết hợp, có lúc thì sẽ rất nghiêm khắc, nhưng lúc bình thường thì luôn dịu dàng hiền lành.

Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, cô gái than thở: “Bố à, bình thường bố đừng vất vả quá, con thấy bố có cả tóc bạc rồi đấy.”

Lương Thiên Minh cười: “Ở tuổi này bố có tóc bạc chẳng phải là bình thường lắm sao?”

Giọng Lương Thiên Minh thoáng trở nên lạnh nhạt, ông chuyển đề tài: “Sao tối nay con về muộn thế?”

“Con…con ăn bữa cơm với bạn rồi mới về ạ.”

Lương Thiên Minh nhìn về phía cô, “Bạn nam hay bạn nữ vậy?”

Từ nhỏ cô đã được dạy là không được nói dối, bèn thành thật nói: “Bạn nam ạ, là Bùi Thầm, người bạn ngồi cùng bàn của con mà con từng nói với bố trước đây ấy ạ.”

Lương Thiên Minh nhìn về phía cô: “Bây giờ con với người ta thân thiết lắm à?”

Cô sờ mũi, “Đúng là rất thân ạ.”

“Nếu kết bạn vì hợp nhau thì bố không phản đối, nhưng phải chú ý chừng mực, biết chưa?”

Lương Chi Ý nhìn thấy vẻ mặt có phần nghiêm túc của bố, cô chột dạ ngoan ngoãn đồng ý.

Lương Thiên Minh xoa đầu cô, “Lên tầng về phòng làm bài tập đi.”

“Dạ.”

Lương Chi Ý đứng dậy lên tầng. Lương Thiên Minh quay đi, nhìn tờ báo trong tay, ông liếc mắt một cái thì đã biết tỏng suy nghĩ của con gái, đáy mắt dần trở nên tối tăm, mày nhíu lại.

***

Mấy ngày cuối tháng nhanh chóng trôi qua.

Lương Chi Ý và Bùi Thầm vốn đã hẹn là hôm 31 đó sau khi tan học thì cùng nhau tới trung tâm thương mại, nhưng Bùi Thầm đột ngột nhận được thông báo của nhà trường, chiều hôm đó cậu và một vài bạn nam phải tới thành phố bên cạnh tham gia hoạt động ngâm thơ của một trường cấp ba nào đó.

Tại lớp học, lúc Bùi Thầm nói tin đó với Lương Chi Ý, cô gái ngạc nhiên: “Cậu muốn tới trường nào vậy?”

“Trường THPT Số 4 thành phố Hoành.”

Lương Chi Ý tra bản đồ, từ thành phố Lâm đến ngôi trường đó phải mất hơn hai tiếng đi xe.

Đôi mắt cô buồn bã, “Thế thì lúc nào hoạt động của mấy cậu kết thúc vậy?”

“Không xác định được thời gian, không biết lúc nào thì mới về thành phố Lâm được.”

Lương Chi Ý cúi đầu, cô nằm úp sấp ra bàn học, khẽ lẩm bẩm: “Thế thì có phải là tụi mình sẽ không thể đi gắp búp bê cùng nhau được nữa không…”

Bùi Thầm thấy dáng vẻ buồn bã của cô thì trái tim như bị thít chặt, cậu khàn giọng hỏi: “Xin lỗi cậu, hay là cậu hẹn Quý Phỉ Nhi đi cùng?”

Lương Chi Ý đè nén sự hụt hẫng trong lòng, nhếch khóe môi: “Ừm, không sao đâu, sau này vẫn còn cơ hội mà, chúng ta có thể đi vào hôm khác.”

“…Ừ.”

Vào buổi chiều của hai ngày sau, Bùi Thầm và các học sinh khác tập trung ở trước cổng trường, họ phải đi xe buýt tới thành phố Hoành.

Sau khi lên xe, có một cậu con trai ở lớp khác ngồi cạnh Bùi Thầm, cậu ta thấy cái cặp hơi phồng lên trong lòng ngực cậu thì ngạc nhiên, rồi tiện miệng hỏi: “Bùi thần à, cặp cậu để cái gì mà phồng thế?”

Bùi Thầm mím môi, giọng thản nhiên, “Không có gì.”

“Tối nay phải tới sáu bảy giờ thì hoạt động ngâm thơ mới kết thúc được, cũng tra tấn người ta quá thể.”

Bùi Thầm đưa mắt nhìn cậu ta, “Phải muộn đến thế à?”

“Đúng vậy, đến lúc đó đi xe về thành phố Lâm thì đã là lúc nào rồi không biết!”

Bùi Thầm vốn hẹn với Lương Chi Ý vào bảy giờ tối, nếu cậu có thể về được thì bọn họ có thể dạo trung tâm thương mại lúc bảy giờ, nhưng bây giờ chắc chắn là không được rồi.

Hơn hai tiếng sau, bọn họ tới điểm đến.

Sau khi xuống xe, Bùi Thầm nhắn cho Lương Chi Ý một tin, nói tối nay về thành phố Lâm thì đã muộn quá rồi, bảo cô có thể hẹn người bạn khác tới trung tâm thương mại.

Mấy phút sau đầu bên kia mới trả lời: [Được rồi, không sao đâu ~ Thế thì cậu cứ yên tâm bận việc đi nhé.]

Bùi Thầm thấy câu trả lời của cô, nghĩ tới việc từ mấy hôm trước cô gái đã bắt đầu mong đợi việc đi chơi với cậu tối nay, lúc này cô nhìn thấy tin nhắn thì không biết sẽ hụt hẫng cỡ nào.

Đáy mắt Bùi Thầm u ám, lòng nặng nề như có khối sắt rơi xuống.

Vào hai giờ rưỡi chiều, hoạt động ngâm thơ bắt đầu.

Tiết mục của trường THPT Số 1 được sắp xếp ở giữa, chờ bọn họ ngâm xong thì vừa mới hơn bốn giờ rưỡi.

Bùi Thầm nhìn thời gian, sau khi do dự một lát thì cậu lập tức đi tìm cô giáo dẫn đội: “Thưa cô, em có chút việc, muốn về thành phố Lâm trước ạ.”

“Bây giờ em phải về ư? Tối nay chúng ta có liên hoan, em không ở lại à?”

“Em có chút việc gấp ạ, em có thể về trước không ạ?”

Cô giáo lại có chút lo lắng khi để cậu chạy về thành phố Lâm một mình, Bùi Thầm bảo đảm rằng sẽ chú ý an toàn, khi về tới thành phố Lâm thì sẽ gọi điện thoại cho bà báo bình an, cô giáo thấy dáng vẻ vội vã của cậu, cuối cùng đồng ý.

Chàng trai ra khỏi trường học, đi theo hướng dẫn tìm bến xe buýt ở gần đó.

Mai là nghỉ Tết Dương Lịch, lúc này lại đúng vào giờ cao điểm buổi tối, Bùi Thầm lên chiếc xe buýt chật ních người, trên đường đi lại bị dòng xe cộ bao vây chật như nêm cối.

Chiếc xe buýt thong thả đi về phía trước giữa dòng xe cộ.

Bùi Thầm thường xuyên cúi đầu xem giờ.

Từ thành phố Hoành về thành phố Lâm, cậu đã chuyển xe ba lần, suốt chặng đường đều đi trong sự tắc nghẽn, lúc đi xuống khỏi chiếc xe buýt cuối cùng thì trời đã tối rồi.

Sau khi xuống xe, còn một đoạn nữa mới tới trung tâm thương mại, Bùi Thầm thấy vừa qua bảy giờ, cậu lấy một cái túi ra khỏi cặp, sau khi gọi điện cho cô giáo thì đi về phía trung tâm thương mại.

Thành phố Lâm mới lên đèn, những tòa nhà cao tầng màu neon phản chiếu ánh sáng đầy màu sắc, những chiếc bóng đèn trang trí được treo trên những cái cây dọc con phố. Trong những cửa hàng ở bên đường có tiếng quảng cáo tiếp thị vọng ra, ngập tràn không khí năm mới.

Bùi Thầm đi tới quảng trường đài phun nước ở ngoài cửa chính của trung tâm thương mại. Cậu lấy di động ra, gọi điện thoại cho cô gái.

Mấy giây sau, đầu bên kia nghe máy.

“Alo, Bùi Thầm hả…”

Bởi vì chạy tới, chàng trai thở hổn hển, hỏi cô, “Chi Ý, cậu đang ở đâu vậy?”

“Mình vừa tới trung tâm thương mại…”

“Tôi về kịp rồi.”

Bùi Thầm vừa định nói những lời này thì chợt nghe thấy có mấy người gọi tên cô ở đầu bên kia của cô gái: “Chi Chi ơi, chúng ta đi vào từ cửa A đi…”

Lương Chi Ý trả lời bạn bè, sau đó cười nói: “Bùi Thầm à, tối nay cậu không rảnh, nên mình bèn hẹn mấy người bạn học cùng hồi lớp 10 của mình ra ngoài chơi.”

Giọng Bùi Thầm dừng lại.

Cậu đưa mắt nhìn về phía cửa A của trung tâm thương mại, cách đó 10 mét, bóng dáng cô gái quả nhiên xuất hiện trong tầm mắt.

Cô mặc một chiếc áo khoác dạ màu cà phê và váy kẻ sọc ô vuông, tóc đen mắt sáng, xinh đẹp động lòng người.

Có bốn năm chàng trai cô gái đi cạnh cô, cả đám người đang nói cười.

Đôi mắt Bùi Thầm thoáng sững ra, yết hầu cậu lên xuống, rồi thấp giọng hỏi:

“Thế cậu và bọn họ cùng nhau đón giao thừa à?”

“Ừ, bọn họ nói bên trong mới khai trương một khu trò chơi, bảo là dẫn mình tới xem thử, nghe nói lúc 0 giờ còn có cả pháo hoa nữa,” Giọng cô gái nhẹ nhàng mềm mại, “Bùi Thầm à, hoạt động ngâm thơ của mấy cậu đã kết thúc chưa, khi nào thì cậu về thành phố Lâm vậy?”

Ánh mắt Bùi Thầm nhìn cô lưu luyến, mấy giây sau cậu đè nén tất cả mọi cảm xúc, khàn giọng mở miệng: “Ừm, sắp về rồi.”

“Thế là tốt rồi, vậy thì trên đường về cậu chú ý an toàn nhé, nếu mà chưa ăn cơm thì nhớ ăn cơm đấy.”

“Ừm.”

Ở đầu bên kia có một cô gái nói chuyện với Lương Chi Ý, cô nói: “Thế thì lát nữa mình sẽ tìm cậu, mình cúp máy trước đây.”

Sau khi cúp máy, Bùi Thầm thấy cô gái đi vào cửa trung tâm thương mại, cuối cùng biến mất trong tầm nhìn.

Ở quảng trường dòng người tấp nập, xung quanh người đến người đi.

Bùi Thầm đứng tại chỗ, bài hát chúc mừng năm mới vui vẻ lọt vào tai, đáy mắt dần trở nên ảm đạm.

Một lúc lâu sau, cậu đi vào trung tâm thương mại, bỏ cái túi trong tay vào trong tủ đựng đồ.

Sau đó cậu nhắn một tin cho Lương Chi Ý: [Mua cho cậu một món quà năm mới, sợ tối nay không kịp chạy về, nên đã để ở tủ đựng đồ của trung tâm thương mại trước.]

Ở đầu bên kia, Lương Chi Ý nhận được tin nhắn và mã nhận hàng, cô ngờ vực, rồi nhanh chóng chạy tới lấy.

Cô mở tủ ra, rồi nhìn thấy một túi quà tặng.

Bên trong là một tấm thiệp chúc mừng khéo léo tỉ mỉ, bên trên đề mấy chữ:

Năm mới vui vẻ nhé Chi Ý.

Phía sau thiệp chúc mừng là một chiếc khăn quàng cổ mềm mại màu vàng nhạt.

Lương Chi Ý nhìn thấy quà, mặt mày cong lên, cô mỉm cười gửi ghi âm giọng nói cho cậu: “Bùi Thầm ơi, mình đã nhận được khăn quàng cổ rồi, mình thích lắm!”

Ở phía xa, Bùi Thầm lặng lẽ nhìn chăm chú vẻ tươi cười trên khuôn mặt cô.

Cuối cùng cô rời đi, cậu chậm rãi cụp mắt.

Cậu vội vã quay về, vốn là muốn mang tới cho cô gái một niềm vui bất ngờ.

Nhưng thấy cô và bạn bè vui vẻ đi với nhau, không phải cô đơn lẻ loi thì cậu yên tâm rồi, có những người khác ở bên cô cũng rất tốt.

Chiếc khăn quàng cổ đó là do mấy hôm trước khi biết được là phải cùng cô đón giao thừa, cậu đã tới một cửa hàng thời trang cao cấp có chút đắt đỏ chọn rất lâu, muốn tặng quà năm mới cho cô.

Năm mới vui vẻ nhé, Chi Ý.

Cậu tự nhủ trong lòng.

Chỉ là tôi đã tới muộn rồi, không thể tự tay tặng quà cho cậu được.

Hết chương 38.

Bình luận

Truyện đang đọc