DỤ DỖ

Edit+Beta: Selbyul Yang

“Bố nói rằng, bố yêu vợ bố nhất.”

Cuối cùng, hai ‘bóng đèn nhỏ’ uống sữa no nê, tay chân đung đưa mấy cái, rồi thỏa mãn phun bong bóng, một hồi lâu sau thì nhắm mắt lại, lặng lẽ thiếp đi.

Hai cục thịt trắng mềm.

Lúc không khóc quấy thì đúng là đáng yêu.

Vì tránh để hai đứa nó quấy rầy thế giới của hai người thêm một lần nữa, Lương Chi Ý bảo người giúp việc trong nhà ôm bọn chúng tới phòng trẻ em.

Sau khi đóng cửa phòng ngủ, Lương Chi Ý xoay người thì bị Bùi Thầm giam trong lòng, hơi thở kèm theo hormone nam giới ập tới, cô lùi một bước ra sau, rồi bị người đàn ông chặn lại trước cửa.

Bùi Thầm giơ tay khóa cửa lại.

Sau đó ôm eo cô, cúi người đối diện với ánh mắt của cô, đôi mắt tăm tối.

“Cuối cùng thì không còn ai làm phiền nữa rồi.”

Ngón tay cô gái chọc ngực anh, cong môi lên án: “Người nào đó có cần phải xấu xa đến thế không, tặng hai đứa con trai cho người ta hết, anh nỡ ư?”

Anh nâng cằm cô lên, từng nụ hôn bé nhỏ in lên.

Sau đó mở miệng nói với giọng khàn khàn: “Hai bóng đèn nhỏ chọn đúng tối hôm nay mà quậy, có biết là anh đã chờ ngày hôm nay bao lâu rồi không?”

Sao lời anh nói lại không phải là điều cô mong chờ chứ, nhịp tim của Lương Chi Ý tăng lên, như bọt khí sôi sục, đôi má nóng lên, cô nhẹ nhàng trêu chọc anh:

“Liệu người nào đó có thấy không quen tay không?”

“Cố ý đấy à, đi khiêu khích anh?”

Cô nhịn cười, nhìn đôi mắt đen gần sát phản chiếu bóng dáng cô của anh, cô thấp giọng nói: “Thế thì tối nay Chi Chi sẽ kiểm tra thử.”

Cô gái kiễng chân, ôm lấy cổ anh, chủ động dâng lên đôi môi đỏ. Đôi mắt người đàn ông tối sầm, bàn tay giữ lấy gáy cô, hôn sâu hơn, sau đó mạnh mẽ ôm lấy cô đi vào trong.

Màn đêm hòa vào nước.

Vô cùng dài lâu.

***

Ngày hôm sau, Lương Chi Ý ngủ thẳng tới lúc mặt trời lên cao.

Sau khi tỉnh lại, cô gái mơ màng mở mắt ra, chuyển động cơ thể, sau đó xoay người vùi mặt vào gối, dáng vẻ mệt mỏi rã rời khó có thể nhúc nhích, khóc thút thít âm thầm mắng Bùi Thầm một trận.

Hu hu hu đồ đàn ông thối tha!

Tại sao đã lâu thế rồi mà người này vẫn sung sức* thế QAQ.

(*)

Cô thường xuyên cảm thán rằng tại sao bề ngoài người này nhã nhặn cấm dục như thế, có khi đeo kính gọng mỏng ngồi bên cửa sổ đọc sách, môi mỏng hơi mím, toàn thân còn bộc lộ cảm giác trẻ trung và dáng vẻ thư sinh, nhưng cứ tới trường hợp nào đó là như biến thành một người khác.

Đúng là không thể đánh giá một cuốn sách qua bìa ngoài.

Cô nằm bò ra giường với vẻ cực kỳ nhàm chán, một lát sau, Bùi Thầm đi vào, nhìn thấy cô gái xấu hổ phồng má lườm anh một cái, rồi xoay người đưa lưng về phía anh.

Người đàn ông khẽ cười, đi qua.

Anh ôm lấy cô từ sau lưng, môi anh dán vào tai cô, lúc nói giọng còn có vẻ vui cười: “Gì thế? Vừa mới tỉnh cái đã lật mặt à?”

Cô ngượng ngùng khẽ hừ hai tiếng:

“Ghét anh.”

“Hửm?” Anh cười, “Anh thế nào?”

Anh vẫn còn có mặt mũi mà hỏi sao??

“Tại anh cả đấy, tối qua điên cuồng như thế…”

Bùi Thầm nhớ tới đủ loại hoang đường thì cũng biết là mình đã có chút mất phong độ, tai đỏ ửng lên, anh mím môi, rồi nói với giọng khàn khàn: “Chi Chi đừng giận, anh biết lỗi rồi.”

Cô ngạo kiều cáu kỉnh một lát, cuối cùng lại tan chảy trong thứ tình cảm thắm thiết của anh. Hai người quấn quýt thân mật, giống như thời yêu nhau cuồng nhiệt trước đây.

Cho dù đã nhiều năm trôi qua như thế, Lương Chi Ý vẫn thường cảm thấy, tình yêu mà Bùi Thầm trao cho cô, khiến cô như vẫn còn dừng ở thời niên thiếu ngây thơ khi mà tình cảm họ dành cho nhau mới chớm nở.

Tựa như bọn họ vẫn còn là bạn cùng bàn, dáng vẻ lạnh nhạt như núi xa ngồi trước bàn học đọc sách của anh hồi trước vẫn còn có thể hiện lên một cách rõ nét ngay trước mắt. 

Cô mỉm cười trêu anh: “Bạn Bùi à, anh có hối hận vì hồi học 11 đã từ chối em hai lần không? Anh xem, chẳng phải bây giờ chúng ta đã kết hôn rồi sao?”

Bùi Thầm nhìn cô chăm chú, giọng điệu dịu dàng thâm tình:

“Nếu lúc đó anh biết anh sẽ may mắn cưới được em, chúng ta có được một gia đình bốn người hạnh phúc thì anh nhất định sẽ theo đuổi em ngay lúc mới quen biết em.”

Bởi vì anh, mà họ đã bỏ lỡ rất nhiều khoảng thời gian yêu nhau.

Lần nào nghĩ tới cũng khiến anh càng thêm hối hận.

Cô gái mỉm cười, “Nếu anh vừa quen biết em đã theo đuổi em thì chắc chắn là do anh cảm thấy em rất xinh đẹp, anh cũng là đồ mê sắc.”

“Ừ, không mê sắc thì sao ưng em được?”

Cô không khỏi bật cười.

Người này đúng là ăn uống no nê rồi thì miệng như quét mật…

Sau một lúc lâu, cô đứng dậy đi rửa mặt, cuối cùng ra khỏi phòng tới phòng trẻ em với Bùi Thầm, rồi nhìn thấy hai thằng nhóc đã tỉnh, người giúp việc đang thay tã cho hai đứa.

Bùi Thầm và Lương Chi Ý đi qua, mỗi người ôm một đứa, ôm rồi lại hôn, Bánh Đậu Đỏ và Bánh Gạo Nếp vui vẻ lạ thường, cười khanh khách.

“Chồng à, cả nhà bốn người chúng ta chụp một tấm ảnh đi?”

Lương Chi Ý mỉm cười nói với anh.

“Được.”

Hai người ngồi trên tấm nệm mút cạnh cửa sổ sát đất, Bùi Thầm giơ tay ôm lấy cô gái, cô tựa vào đầu vai anh.

Trong bức ảnh, Lương Chi Ý cong đôi môi đỏ, nhìn vào camera, đôi mắt Bùi Thầm chứa đựng nét cười dịu dàng thấp thoáng, hai người ôm hai thằng nhóc trong lòng, ánh nắng xán lạn ấm áp ở bên ngoài cửa sổ đổ xuống người họ, cực kỳ bình yên.

Lương Chi Ý đưa di động cho anh xem, cười hì hì: “Chụp đẹp thật ý.”

Bùi Thầm nhìn bức ảnh, đôi mắt trở nên dịu dàng.

Anh nghĩ, sự đầm ấm và hạnh phúc mà anh cần phải bảo vệ cả đời, đều nằm trong tấm ảnh này.

***

Hè qua đông tới, hai đứa nhóc vừa chập chững tập đi đồng thời cũng chậm rãi lớn lên.

Bùi Thầm và Lương Chi Ý phát hiện ra một chuyện rất kì diệu, ngoài việc phía trong cổ tay của Bùi Tố có một cái bớt nhỏ có thể phân biệt hai đứa ra thì Bùi Tố giống Bùi Thầm, khi nhoẻn miệng cười thì má trái sẽ có một cái lúm đồng tiền, Bùi Triệt thì giống Lương Chi Ý, má phải có một lúm đồng tiền, vừa khéo là một đôi.

Tuy cặp anh em này quậy phá, nhưng chưa bao giờ đánh nhau, trái lại thường xuyên bám dính nhau, rất thân thiết.

Có lúc hai bé cưng ngồi đối mặt với nhau, Bánh Đậu Đỏ vỗ cái tay nhỏ bé, bi bô kêu với đối phương, như đang chọc cho em trai vui.

Mà Bánh Gạo Nếp cứ đối mặt với anh trai là lại cười tít cả mắt, cũng vỗ tay một cách đồng bộ, cùng nhau bập bẹ, nói ngôn ngữ trẻ con mà chỉ hai đứa mới có thể nghe hiểu, hai đứa nhóc cũng có thể tự chơi cả một buổi chiều.

Vào buổi tối, hai người muốn chơi đồ chơi với nhau một lúc, còn có thể dính lấy nhau thơm đầu hoặc chân, cuối cùng mỗi người ôm một bình sữa nằm trên giường uống.

Hai bé cưng rất ngoan, không thích khóc quấy, người thân bạn bè ai nhìn cũng thích cực kì, chỉ ước gì có thể biến chúng nó thành con ruột của mình.

Bởi vì Lương Chi Ý thông thạo rất nhiều nhạc cụ, nên dường như hai đứa con trai cũng di truyền từ mẹ, cảm nhạc rất tốt, vô cùng thích nghe mẹ đánh đàn hoặc ca hát.

Gia đình bốn người bọn họ thường xuyên túm tụm lại với nhau, Lương Chi Ý sẽ cầm đàn guitar, hát nhạc thiếu nhi cho chúng nghe:

“Hai con hổ, hai con hổ, chạy rất nhanh chạy rất nhanh…”

Lúc nghe hát, Bánh Gạo Nếp khoa chân múa tay, cực kì vui vẻ, cơ thể bé nhỏ cũng chuyển động theo, mà Bánh Đậu Đỏ thì sẽ tập trung nhìn chằm chằm Lương Chi Ý, đôi mắt đen láy như quả nho sáng rực, như là nghe mê mẩn.

Cuối cùng hát xong, Lương Chi Ý làm một động tác hổ con đáng yêu, Bánh Đậu Đỏ lè lưỡi, cũng vui vẻ nở nụ cười, gật gù thích thú.

Bùi Thầm ở bên cạnh nhìn hai đứa trẻ, không khỏi bật cười thành tiếng.

Buổi tối khi ngủ, anh ôm lấy cô, mỉm cười hỏi nhỏ: “Sao em lại sinh ra được hai bé cưng đáng yêu như này vậy?”

Ở giai đoạn hiện tại mấy đứa trẻ bắt đầu trở nên thú vị, mỗi ngày ngoài việc bận làm việc thì khoảng thời gian vui vẻ nhất của hai người chính là ở bên hai đứa con trai. Trong thế giới đơn giản thuần túy của trẻ con, tình cảm của hai người không ngừng nồng thắm.

Lương Chi Ý cười hì hì, mắt cong lên: “Có lẽ do em khá là đáng yêu đó mà.”

Lương Chi Ý đúng là đáng yêu, có lúc từng hành động cử chỉ cũng có cảm giác trẻ trung, căn bản không giống với một người đã làm mẹ, Bùi Thầm phát hiện trong nhà như có ba đứa trẻ, đều cần anh cưng chiều.

Hai bé cưng càng lúc càng lớn, từ bì bõm học chữ, rồi dần tới lúc biết kêu ‘bố’, ‘mẹ’, lại bắt đầu nói đủ thể loại vừa ngộ nghĩnh vừa khoe mẽ, thường xuyên chọc cho Lương Chi Ý và Bùi Thầm cười nắc nẻ.

Hai đứa nhóc không những di truyền nhan sắc đỉnh cao của bố mẹ, dáng dấp trắng trẻo mềm mại, mà còn di truyền chỉ số IQ cao của bố mẹ, rất là thông minh.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, hai đứa trẻ lên ba.

Cũng là giai đoạn thông minh nghịch ngợm nhất.

Vào tối giao thừa, buổi sáng hai thằng nhóc nghịch ngợm giúp đỡ người trong nhà dán riềm giấy và câu đối ngày Tết.

“Mẹ ơi, con dán riềm giấy xong rồi…”

Bùi Tố mặc đồ ngủ hình bò sữa chạy tới trước mặt Lương Chi Ý, dáng người nho nhỏ, hai má phúng phính, chỉ cho cô xem, nói với giọng non nớt.

“Ây dà, Bánh Đậu Đỏ nhà chúng ta ngoan thế à.” Lương Chi Ý mỉm cười hôn cậu nhóc một cái.

Lúc này Bùi Triệt mặc đồ ngủ hình con gấu cũng chạy bình bịch tới, dựa vào đùi Lương Chi Ý, cái đầu nhỏ ngẩng lên, trên khuôn mặt trắng nõn mềm mại là đôi mắt cong cong: “Mẹ ơi, con cũng giúp má Trương dán ‘rèm’ xong rồi ạ…”

Lương Chi Ý cười: “Không phải rèm, là câu đối Tết*.”

(*)

Bùi Triệt gật đầu, nói ngọng:

“Âu đối*…”

(*)

Cô gái cũng mỉm cười hôn nhóc một cái, “Ừ, Bánh Gạo Nếp nhà chúng ta cũng rất tuyệt vời.”

Cô xoa đầu hai đứa, “Đi đi, hai đứa dắt tay nhau đi chơi xếp gỗ đi, mẹ dán câu đối tiếp.”

Vì thế hai nhóc dắt lấy cái tay nhỏ bé mềm mại của nhau, vui vẻ chạy về phòng.

Buổi sáng Lương Chi Ý trang trí biệt thự xong, Bùi Thầm cũng đi ra ngoài mua pháo hoa về. Hai người đều tự gọi điện thoại cho bố mẹ của mình, năm ngoái hai gia đình ăn cơm tất niên ở bên ngoài, tối nay cô và Bùi Thầm mời họ tới nhà đón một cái Tết thật vui, có điều Lương Đồng Châu và Quý Phỉ Nhi tới nhà họ Quý ăn Tết, phải ăn xong cơm tất niên thì mới tới được.

Buổi chiều, Lương Chi Ý vào bếp giúp đỡ người giúp việc chuyện bị cơm tất niên tối nay, bình thường cô được nuông chiều*, chỉ là hiếm khi bố mẹ hai bên tới một lần, cô cảm thấy phải thể hiện tấm lòng, khó có khi hiền huệ một lần.

(*)

Lúc Bùi Thầm biết được chuyện này thì mỉm cười: “Chi Chi à, bố mẹ cũng đã từng này tuổi rồi, em nên kiềm chế chút.”

Lương Chi Ý tức giận:

“Em nấu ăn tệ đến thế sao?”

Bùi Thầm thản nhiên giúp cô nhớ lại: “Hồi học năm hai đại học em làm một phần mì ý cho anh, anh ăn xong đi vệ sinh một ngày. Năm ba đại học em nói gói sủi cảo cho anh, nấu ra lại là canh thịt heo bắp cải và vỏ sủi cảo. Cả hồi mới cưới nhau nữa, em bảo là nấu bữa sáng cho anh, thật ra chính là trứng gà xào vỏ trứng, còn cả cốc sữa nướng nữa.”

Lương Chi Ý: “…”

Người này đúng là bóc phốt cô không nể tình chút nào.

Cô nói với vẻ không phục: “Đó là hồi trước, con người thì luôn có lúc phạm sai lầm mà…Yên tâm, lần này em đã bảo má Trương đứng bên cạnh giám sát em suốt cả quá trình, chắc chắn sẽ không lật xe đâu, tới lúc đó món em nấu tối nay mà ngon phát khóc thì đừng có nói.”

“Ừ, đúng là sẽ khóc thật.”

Cô thẹn quá hóa giận muốn đánh người, Bùi Thầm mỉm cười kéo cô vào lòng hôn một cái, “Đùa thôi vợ à, anh tin tưởng em.”

“Hừ, mau đi ra ngoài đi, em phải tập trung phát huy rồi…”

Cuối cùng Bùi Thầm quay về phòng sách. Anh xử lý công việc, một lát sau cửa phòng sách bị mở ra, một cái đầu nhỏ ló vào, rồi chậm rãi đẩy cửa ra, nhìn vào bên trong, một đôi mắt như quả nho ngấn nước, cho đến khi đối diện với ánh mắt của Bùi Thầm.

“Bố ơi…”

Bùi Triệt ôm một túi bánh quẩy xoắn to với vẻ hơi trầy trật, chạy tới bên cạnh bàn làm việc.

Bùi Thầm nhìn thấy cậu bé, khóe môi khẽ nhếch lên: “Sao vậy con?”

Bùi Triệt lắc lư cái đầu, nhẹ nhàng nói:

“Bố ơi, Bánh Gạo Nếp muốn ăn bánh quẩy xoắn.”

“Chẳng phải mẹ nói rất dễ nóng trong người, không được ăn sao?”

“Thì ăn, ăn một ít thôi ạ.”

Cậu nhóc không dám lấy trộm, ngoan ngoãn ôm cả cái túi vào. Cậu ngước đầu lên, nhìn về phía Bùi Thầm với đôi mắt trong veo.

Cuối cùng người đàn ông mềm lòng, nhận lấy nguyên một bao bánh quẩy xoắn đặt lên mặt bàn, rồi lấy một cái ra xé bao bì, “Ăn đi.”

Bùi Triệt vui vẻ nhận lấy, ăn hết một cái, rồi lại nhìn Bùi Thầm với ánh mắt mong chờ, người đàn ông lại nói: “Bây giờ mỗi người chỉ có thể ăn một cái, nếu anh muốn ăn thì con hãy bảo anh tự vào đây lấy.”

“Ồ…”

Cậu nhóc không nỡ đi ra ngoài, cứ đi ba bước lại quay đầu lại một lần.

Bùi Thầm thấy thế, vẻ tươi cười đè nén nơi đáy mắt.

Trong hai đứa trẻ, đứa thứ hai là Bùi Triệt rất thích ăn đồ ăn vặt, suốt ngày thèm ăn.

Sau khi Bùi Triệt ra khỏi phòng, cái đầu xoay chuyển, rồi chạy bình bịch đi tìm má Trương: “Má Trương ơi má Trương, cháu muốn mặc đồ ngủ hình bò sữa…”

Một lát sau, cửa phòng sách bị mở ra, Bùi Triệt mặc áo ngủ hình bò sữa đi vào.

Sau khi tới trước mặt người đàn ông, cậu nhóc chắp tay ra sau lưng, nói với giọng non nớt:

“Bố ơi, con là Bánh Đậu Đỏ, con muốn ăn bánh quẩy xoắn ạ.”

Bùi Thầm nhìn cậu bé, tay đỡ trán, rồi bật cười trong thoáng chốc:

Vì ăn bánh quẩy xoắn mà lại thay quần áo giả làm anh trai.

Cái kiểu thông minh như này đúng là di truyền từ Lương Chi Ý.

Cậu nhóc giả bộ nghiêm túc, lại còn tưởng rằng bố không phát hiện ra thật, vẻ nghịch ngợm ẩn giấu trong đôi mắt. Bùi Thầm nhịn cười, thản nhiên hỏi: “Con là Bánh Đậu Đỏ à?”

“Dạ…”

“Vừa khéo, bố phát hiện hôm nay Bánh Đậu Đỏ rất không ngoan, phải đét mông hai cái.”

Dứt lời, Bùi Thầm bế cậu nhóc lên, lúc này Bùi Triệt đã bị dọa cho đờ ra, vội vàng xua tay: “Bố ơi, con không phải là Bánh Đậu Đỏ…”

“Không phải ư?”

“Con lừa bố đó,” Bùi Triệt nói khẽ, “Là Bánh Gạo Nếp giả làm anh trai ạ.”

Người đàn ông nhếch môi: “Sau này có còn dám lừa người khác nữa không?”

“Không dám ạ…”

Lúc này, Bùi Tố cũng chạy vào, Bùi Triệt cười khanh khách: “Anh trai cũng lại ăn bánh quẩy xoắn đi.”

Bùi Tố lay chân Bùi Thầm: “Bố ơi, bánh quẩy xoắn…”

Bùi Thầm cũng bế Bùi Tố lên, xé một cái bánh quẩy xoắn vị muối tiêu cho cậu bé. Bùi Tố giơ hai cái tay nhỏ bé trắng trẻo ra nhận, cậu nhóc cúi đầu, tập trung nhấm nháp, Bùi Thầm thơm cậu một cái:

“Ngon không?”

Bùi Tố đẩy ra: “Cay, bố ơi đổi cái khác đi ạ…”

Bùi Triệt với đôi mắt trông mong ở bên cạnh vươn tay ra:

“Em không sợ cay, cho em ăn.”

Bùi Thầm mỉm cười đưa bánh quẩy xoắn cho Bùi Triệt, rồi lại đưa cái có vị ngọt cho đứa anh cầm. Bùi Tố vui vẻ ăn, lát sau phát hiện Bùi Thầm cứ nhìn cậu bé mãi thì đưa qua, mắt cong lên: “Bố ăn đi ạ.”

Tính cách của đứa anh trầm lặng hơn một chút, có đôi lúc rất chu đáo, giống một áo bông nhỏ.

Người đàn ông mềm nhũn trước sự đáng yêu của cậu bé, anh mỉm cười xoa đầu cậu:

“Không sao, Bánh Đậu Đỏ ăn đi.”

Hai thằng nhóc ở lại phòng sách một lát, rồi lại chạy ra ngoài chơi với nhau. Lúc chập tối, Lương Thiên Minh, Trọng Tâm Nhu, cả Bùi Vĩnh Hạ, Củng Cầm Tâm cũng tới nhà.

Bốn người lớn tất nhiên là thích Bánh Đậu Đỏ và Bánh Gạo Nếp nhất. Tại phòng khách, Bùi Thầm ngồi trên sô pha, hỏi hai người: “Lúc ban ngày bố bảo hai đứa nói gì ấy nhỉ?”

Vì thế hai đứa nhóc chắp hai tay vào nhau, ngoan ngoãn cúi đầu chắp tay hành lễ: “Chúc mừng năm mới ông bà ngoại, chúc mừng năm mới ông bà nội ạ.”

“Ây dà, ngoan quá đi…”

Hai đứa nhóc chọc cho bọn họ vui vẻ cực kì.

“Nào, Bánh Đậu Đỏ, Bánh Gạo Nếp, ông bà nội cho các cháu lì xì đây.”

“Ông bà ngoại cũng có đây…”

Lương Chi Ý bưng hoa quả đi ra khỏi bếp, rồi ngồi xuống cạnh Bùi Thầm, mỉm cười nói với bốn người: “Bố mẹ à, bố mẹ đừng cho hai thằng nhóc này nhiều quá, lát nữa lại không biết vứt đi đâu.”

“Không sao, cho chúng nó cầm chơi…”

Bốn người chơi đùa với Bùi Tố và Bùi Triệt, Trọng Tâm Nhu cười hỏi: “Bánh Đậu Đỏ, Bánh Gạo Nếp, các cháu nói xem mẹ yêu ai hơn?” Thật ra hỏi điều này không phải là có ý muốn đám nhóc so bì với nhau, mà chỉ thuần túy là trêu bọn họ.

Hai người quay đầu nhìn Lương Chi Ý, rồi nói với giọng non nớt: “Mẹ bảo là, mẹ yêu cả Bánh Đậu Đỏ lẫn Bánh Gạo Nếp ạ.”

Tất cả mọi người nở nụ cười, Lương Chi Ý mỉm cười: “Ừ, nói đúng rồi.”

Thật ra cô vẫn luôn công bằng, cũng chưa từng nói là yêu ai hơn, hai đứa nhóc đều là báu vật của cô.

Củng Cầm Tâm ở bên cạnh cười hỏi: “Thế bố yêu ai hơn?”

Bánh Gạo Nếp suy nghĩ một lát, rồi nghiêng đầu, giọng nhẹ nhàng:

“Bố nói là, bố yêu vợ bố nhất.”

Nhóm người ở xung quanh bị chọc cho cười nắc nẻ, Bùi Thầm ngồi bên cạnh, tai hơi nóng lên, nét cười bất đắc dĩ hiện hữu trong đôi mắt, Củng Cầm Tâm gặng hỏi: “Thế ai là vợ của bố vậy?”

Bánh Đậu Đỏ cười hì hì, chỉ: “Mẹ ạ.”

“Bố thích mẹ đến thế à?”

Bánh Gạo Nếp gật đầu một cách nghiêm túc: “Cháu thường xuyên thấy bố nằm ôm mẹ rồi hôn mẹ ở trên giường, bố nói bố thích vợ bố nhất.”

Bánh Đậu Đỏ cũng hùa theo: “Cháu cũng thấy ạ!”

“…”

Lương Chi Ý xấu hổ tới nỗi hai má đỏ lên, muốn che mặt chạy trốn.

Không phải chứ, hai cái đứa này đang nói gì vậy trời!

Hết ngoại truyện bánh bao nhỏ 2.

Bình luận

Truyện đang đọc