DỤ DỖ

Edit+Beta: Selbyul Yang

“Anh muốn cô mãi mãi là công chúa.”

Lương Chi Ý nghe thấy lời anh nói thì dở khóc dở cười: “Hồi nãy khi xuống máy bay em muốn đỡ anh chẳng phải anh còn từ chối em nữa đó sao, anh nói anh có thể tự đi được mà?”

“Lúc xuống máy bay thì không sao, nhưng giờ thì đau lắm.”

Cô gái ngước mắt lên, đối diện với đôi mắt đen nhánh của anh, khóe môi cong lên, giọng nhẹ nhàng mà quyến rũ: “Đầu gối rất đau, muốn em tắm cho anh? Muốn em và anh ngủ cùng nhau ấy hả?”

Mắt Bùi Thầm nhìn vào cái cổ trắng bóc của cô.

Nóng đến mức cổ họng chàng trai khô khốc, “Ừm.”

Cô mỉm cười, “Anh mơ đẹp thật đấy.”

“…”

Cô khẽ hừ một tiếng: “Anh đừng tưởng rằng em không biết mục đích của anh là gì.”

Coi cô là đồ ngốc đấy à? Lại còn dậy đi tiểu đêm cùng nữa chứ?

Mục đích của người này đừng có rõ ràng quá vậy chứ.

Cảm thấy anh ôm cô chặt hơn, cô gái đối diện với đôi mắt kìm nén của anh, ánh mắt đong đưa gợn sóng dập dờn, rồi chợt cười: “Bùi Thầm à, sao bây giờ đầu anh toàn chứa mấy chuyện này hết vậy? Trước đây khi tiễn em về căn hộ còn không lên tầng đâu đấy, bây giờ thì lại hư hỏng như này.”

Người này chỉ tiếc không thể tiến dần từng bước, ngay cả chăn cũng phải chui vào bằng được.

Bùi Thầm bị cô trêu chọc, môi mỏng mím chặt.

Kể từ sau khi tiến thêm một bước với cô, cái cảm giác sung sướng ấy khiến người ta nghiện, đã đụng vào thì không thể quên được, trước khi yêu đương anh vốn không hề biết tới.

Cô gái ngạo kiều nói: “Tự đi tắm rửa đàng hoàng đi, còn lâu em mới giúp anh.”

Lương Chi Ý nói xong, rồi nhìn vẻ hụt hẫng trên khuôn mặt anh, như một con chó to xác đang cúi đầu thì không khỏi bật cười.

Sao người này lại có thể đáng yêu tới mức này được nhỉ.

Nếu là lúc theo đuổi anh vào hai năm trước, cô chắc chắn sẽ không tưởng tượng ra nổi anh còn có thể có ngày hôm nay.

Cô lấy quần áo tắm rửa ra khỏi va li cho anh, thêm cả một chai sữa tắm mới mua, “Phòng tắm trong phòng cho khách không có sữa tắm, anh đi tắm đi, em đi sắp xếp hành lý.”

Anh nhận lấy, cổ họng nhả ra một chữ: “Ừm.”

Cô nhịn cười đi tới phòng ngủ, một lát sau thì chợt nghe thấy tiếng bước chân vang lên ở bên ngoài, chắc là người nào đó đã thành thật về phòng.

Mấy phút sau, cô ra khỏi phòng, đang định lấy một thứ thì lại phát hiện chai sữa tắm được đặt trên bàn trà.

Cô sững ra, rồi phản ứng lại.

Hay thật, giăng bẫy cô đó hả?

Cô mỉm cười cầm chai sữa tắm tới phòng cho khách. Khi tới nhà vệ sinh, cô gõ cửa.

Cửa nhanh chóng được mở ra, Bùi Thầm đứng bên trong.

Chàng trai để trần nửa người trên, tóc đen mày sáng, mái tóc đen nhỏ nước, chạy từ quai hàm góc cạnh xuống hõm cổ, xuống chút nữa chính là vóc dáng hoàn hảo không che đậy gì. Bởi vì chơi bóng rổ trong thời gian dài, mỗi một bộ phận trên cơ thể đều rắn chắc có lực, mùi hormone tràn ngập.

Khuôn mặt cô hơi nóng lên, đưa đồ qua: “Anh không cầm sữa tắm này.”

Bùi Thầm nương theo tay cô cầm sữa tắm, ánh mắt nhìn cô chăm chú, sâu thẳm và kiềm chế, như đang nhìn chằm chằm vào con mồi.

Lương Chi Ý cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay anh, đầu quả tim run lên, cô rút tay về, “Anh cứ tắm thong thả, em đi làm việc tiếp đây.”

Cô không nhìn phản ứng của anh mà ra khỏi phòng cho khách luôn.

Khi về phòng, tim cô đập thình thịch, lại có chút buồn cười.

Người này cố ý quyến rũ cô đấy à?

Biết rõ cô thèm cơ thể anh như nào mà.

Bây giờ xem như là cô đã nhận ra, rằng người này chính là một con sói, còn nói phải chờ thêm một khoảng thời gian nữa chứ, với tình hình hiện tại, anh có thể chịu được tới lúc đó thật ư?

Cô thở dài, rồi không khỏi mỉm cười.

Sắp xếp hành lý xong thì cô cũng đi tắm, tắm xong thì tới tủ quần áo chọn váy ngủ. Cô nhìn thấy mấy chiếc váy hai dây, rồi do dự một lúc, lo lắng tới việc không tra tấn người nào đó, cô vẫn nên lấy bộ bình thường thì hơn.

Khi tới phòng khách, Bùi Thầm đã tắm rửa xong, đang ngồi trên sô pha. Hai người trò chuyện một lát, khi đã hơi muộn, cô vùng vẫy thoát khỏi lòng ngực anh, nói muốn đi ngủ.

“Em đi ngủ thật à?”

Anh nhìn cô, khàn giọng nói.

Cô mỉm cười hôn mặt anh, “Ừm, chúc anh ngủ ngon, anh cũng mau đi ngủ đi.”

Thấy cô gái về phòng ngủ, yết hầu Bùi Thầm lên xuống, rồi cụp mắt, đè nén sự khô nóng nơi đáy lòng.

Lương Chi Ý về phòng, chơi di động một lát.

Một lát sau, cô thấy khát nước, bèn ra khỏi phòng ngủ rót ít nước.

Cô cố ý lượn lờ trong bếp một lát. Sau một lúc, có tiếng động vọng tới từ bên ngoài, cô ló đầu ra nhìn thì quả nhiên là cửa phòng cho khách bị mở ra.

Cô chợt bật cười.

Người này đúng là vừa thả mồi đã cắn câu!

Cô để cốc nước xuống rồi đi qua, sau đó thấy Bùi Thầm đi từ phòng cho khách tới. Bởi vì đầu gối bị thương, anh dựa vào tường, đang nhìn về phía cô.

Cô gái đi tới trước mặt anh, vờ ra vẻ tự nhiên hỏi: 

“Anh vẫn chưa ngủ à?”

Chàng trai cụp mắt nhìn cô, giọng nói trầm thấp lọt vào tai cô: “Em cảm thấy anh ngủ được à?”

Cô lo lắng hỏi: “Sao thế, đầu gối đau quá không ngủ được ư?”

“Ừ.”

Cô không kiềm chế được mà nở nụ cười, đôi mắt cong lên nhìn anh: “Người nào đó muốn làm chuyện xấu xa thì cứ việc nói thẳng, giăng bẫy không khỏi cũng có chút vụng về quá rồi, em vừa liếc cái thì đã nhìn thấu.”

Thấy dáng vẻ nghịch ngợm như cáo con của cô gái, đôi mắt chàng trai tối sầm, rồi anh cúi người bế cô lên.

“Bùi Thầm…”

Cô sợ tới mức kêu một tiếng, vội vàng ôm lấy cổ anh, nhoáng cái đã bị anh đè lên tường.

Chàng trai nhìn cô, hơi thở nóng cháy phả vào mặt cô: 

“Nếu anh muốn làm gì thật thì còn cần giăng bẫy sao?”

Anh vẫn luôn cho rằng tối nay cô không muốn thật nên anh mới chịu đựng, không ngờ là cô vẫn luôn đang nghịch ngợm.

Mặt cô nóng lên, rồi thấy anh ôm cô quay người tới phòng cho khách, cô sợ tới mức lo lắng: “Đầu gối của anh vẫn chưa khỏi hẳn đâu, Bùi Thầm, anh thả em xuống đi…”

“Em không lộn xộn thì sẽ không có chuyện gì cả.”

Cuối cùng cô bị anh ôm vào trong chăn, tay chàng trai chống bên người cô, cô bị anh giam cầm trong lòng, sợ đụng phải đầu gối của anh, cô chỉ có thể thành thật nằm im không nhúc nhích.

Vào mùa đông nhiệt độ cơ thể của chàng trai vốn cao, ổ chăn anh từng nằm cũng ấm áp. Cô bị hơi nóng hun tới nỗi gò má đỏ ửng, tim đập nhanh, tay chắn lại ngực anh, hờn dỗi: “Bùi Thầm, anh mới phẫu thuật xong, vẫn đang trong giai đoạn phục hồi, bây giờ anh không thể như này được, lỡ như cơ thể không ổn, có đúng không…”

“Anh mới tra rồi, được.”

“???”

Cô nghi ngờ, rồi giơ tay lấy di động để trên tủ đầu giường của anh, sau khi mở khóa màn hình thì nhìn thấy câu hỏi mà anh gõ vào Baidu là sau khi phẫu thuật nửa tháng thì có làm được không, bên dưới bác sĩ trả lời là: [Xin chào, chỉ cần đầu gối được cố định chắc chắn, không chịu lực đứng hay nằm thì bất cứ lúc nào cũng làm được.]

Lương Chi Ý:?? Hay thật, lại còn bất cứ lúc nào cũng làm được nữa chứ?

Baidu à mày thay đổi rồi! Đã bảo là bệnh nhỏ mà tra cũng quá trớn tới nỗi tra ra bệnh ung thư rồi cơ mà!

Gò má cô đỏ rực, lẩm bẩm: “Nhưng cũng không phải là chúng ta đang làm chuyện đó mà…”

Đuôi mày anh nhướng lên, “Thế thì không phải càng được hơn sao?”

“…”

Hay cho một thiên tài logic.

Anh giữ lấy gáy cô, yết hầu lên xuống, sau đó kề sát mặt cô, thấp giọng nói: “Đã một tháng rồi.”

Cô đối diện với anh, tim như nhũn ra, sau đó nụ hôn lưu luyến của anh mới ập tới.

Hàng mi của cô khẽ rung lên, rồi nhắm mắt lại, vô thức đặt tay lên vai anh.

Thật ra thì sao cô lại không muốn chứ.

Chẳng phải là do anh mới phẫu thuật xong đó sao, dù sao thì cô vẫn có chút lo lắng…

Nụ hôn vẫn còn đang tiếp tục. Sau một lúc lâu, váy ngủ rớt ra khỏi chăn, trong tầm nhìn lọ mọ, cô gái vẫn trắng tới phát sáng, làn da như bông tuyết mùa xuân.

Đôi mắt Bùi Thầm sâu thẳm, anh dừng lại mấy giây, rồi từng nụ hôn nho nhỏ không ngừng đặt lên. Lương Chi Ý cắn môi, sau một lúc lâu, Bùi Thầm cúi người, dáng vẻ như đang hiến tế một cách thành kính, anh ngước mắt nhìn thẳng vào cô, giọng trầm khàn: 

“Chi Chi à, có được không em?”

Cô sững ra, mấy giây sau thì cảm nhận được nụ hôn của anh ập xuống, đầu cô như có từng chùm pháo hoa nổ tung, đầu ngón tay bấu chặt lấy tấm chăn.



Chẳng được bao lâu, cô gái đã hoàn toàn ngã vào đám mây.

Bùi Thầm đứng dậy, ôm cô lần nữa. Đôi mắt hạnh của Lương Chi Ý ướt át, cô nhìn vệt nước trên đôi môi mỏng của anh, rồi nghĩ tới dáng vẻ hồi nãy của mình thì mặt đỏ tới nỗi che mặt đi, “Hu hu anh đừng nhìn em…”

Bùi Thầm nhếch khóe môi, rồi quay đầu hôn lên vành tai cô, dịu dàng dỗ: “Không sao, Chi Chi đẹp lắm.”

Lương Chi Ý xấu hổ tới mức khóc thút thít.

Người này lại học lỏm được cái gì trong đợt về nhà nghỉ đông này vậy.

Sau một lúc lâu, nụ hôn của anh lấp kín môi cô, trái tim cô gái dần tê dại, lại mất kiểm soát và đắm chìm lần nữa.

Màn đêm dần sâu thẳm.

***

Hôm sau, mặt trời lên cao, ánh nắng ban mai tỏa sáng.

Tia nắng rọi vào qua kẽ hở của tấm rèm, có những hạt bụi vô cùng nhỏ lặng lẽ chuyển động trong không khí, trong phòng ngủ là một không gian yên tĩnh.

Lương Chi Ý dần thức giấc, cơ thể nhúc nhích, rồi cảm giác cái tay bên eo ôm chặt cô trong lồng ngực.

Chàng trai nhìn cô, giọng nói trầm khàn dịu dàng lọt vào tai: “Chào buổi sáng, Chi Chi.”

Đây là lần đầu tiên anh ở kề bên khi cô tỉnh lại.

Sự ngọt ngào trào dâng trong tim, khóe môi cô gái cong lên, đối diện với đôi mắt của anh: “Chào buổi sáng, Bùi Thầm.”

Bùi Thầm ôm lấy cô, rồi thấp giọng nói ‘chuyện giường chiếu’ bên tai cô, hai má cô gái nóng lên vì lời anh nói, cuối cùng cô khẽ hừ một tiếng, cảnh cáo anh: “Ghét anh lắm, tối nay anh, anh không được như thế nữa.”

“Thật à?”

Anh thấp giọng nói: “Nhưng tối qua rõ ràng em là ba lần…”

Cô xấu hổ đến mức bịt miệng anh lại.

Sao gần đây cái người này lại trở nên càng ngày càng xấu xa thế!!

Anh dỗ dành cô, hai người quấn quýt ngọt ngào. Sau một lúc lâu, bầu không khí dần dần nóng lên, buổi sáng là lúc cảm xúc của chàng trai dễ dàng bị khiêu khích nhất, tay cô lại bị anh bắt lấy, anh khàn giọng cầu xin cô.

Sau khi kết thúc, cô bị anh ôm chặt vào lòng, cô nghe thấy hơi thở không ổn định của anh, đôi môi đỏ cong lên, ranh mãnh nói:

“Bùi Thầm à,  bình thường anh thoạt nhìn là một con mọt sách yêu học tập, anh nói xem, người khác có biết anh còn có một mặt như này không vậy?”

Tai anh đỏ ửng lên.

Cô cười nói: “Sau này em với Quý Phỉ Nhi mà tám chuyện thì phải âm thầm nói với cậu ấy anh là người như này mới được.”

Anh nhíu mày lại, rồi cúi đầu cắn môi cô: “Không được nói ra.”

Cuối cùng cô không khỏi nở nụ cười, ôm lấy cổ anh: “Đồ ngốc ạ, sao em có thể nói với người khác được chứ.”

Cô chỉ muốn giấu dáng vẻ này của anh đi, chỉ để một mình cô biết thôi.

***

Sau khi quấn quýt bên nhau ở căn hộ hai ngày, học kỳ mới chính thức bắt đầu.

Tục ngữ nói rằng thương gân động cốt một trăm ngày*, sau khi khai giảng hai tháng, Bùi Thầm vẫn còn đang thực hiện từng bước phục hồi chức năng, từ việc có thể đi lại bình thường không cần dùng tới nạng đến chạy bộ, anh phục hồi rất nhanh, cuối cùng cũng quay trở lại sân bóng.

(*)

Chập tối ngày hôm đó, mặt trời ngả về phía tây, Lương Chi Ý đứng ở cạnh sân nhìn Bùi Thầm mặc đồ chơi bóng, một mình dẫn bóng ném rổ trong sân bóng, động tác trơn tru phóng khoáng hơn trước đây nhiều, đôi mắt cô tràn ngập nét cười vui vẻ.

Anh đưa mấy lượt bóng ba điểm vào rổ, vô cùng đẹp trai, cô vỗ tay cổ vũ anh nhiệt tình, cười tới nỗi mặt mày cong lên.

Bóng lăn ra bên ngoài sân, anh đi tới sau lưng cô nhặt, cô gái đang đứng thì mấy giây sau chợt có cảm giác cơ thể bị người ôm lấy từ phía sau.

Anh cúi người ôm cô trong lòng, tựa đầu vào hõm cổ cô, giọng trầm thấp:

“Chi Chi à, cuối cùng thì đầu gối của anh cũng không còn đau nữa rồi, anh có thể chơi bóng rổ thỏa thích một lần nữa rồi.”

Lương Chi Ý nghe thế thì nghĩ tới việc bởi vì vụ tai nạn giao thông và người tài xế bỏ trốn đó, chàng trai mà cô thích đã chịu đựng sự đau đớn trong suốt bốn năm, bây giờ mới có thể chữa lành chân.

Sống mũi cô cay cay, rồi xoa đầu anh, dịu dàng mỉm cười: “Bùi Thầm à, sau này anh có thể tiếp tục chơi môn bóng rổ mà anh thích nhất, anh có thể tỏa sáng và đốt cháy sân bóng một lần nữa rồi.”

Đúng như những gì cô nói, anh sinh ra đã tỏa sáng, vốn nên không sợ hãi bất cứ điều gì, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

***

Thời gian thấm thoát thoi đưa, trong tình yêu ngọt ngào và chuyện học hành, năm nhất đại học nhanh chóng trôi qua, cả một năm ngược xuôi ngang dọc, loáng cái năm hai đại học cũng trôi qua.

Qua giải đấu bóng rổ giữa các trường đại học, vài cuộc thi chuyên ngành máy tính trong nước, Bùi Thầm đã trở thành một sự tồn tại tiếng tăm lừng lẫy ở đại học C với màn thể hiện xuất sắc trong mọi phương diện.

Vào đợt Tết năm ba đại học ấy, có một ngày Bùi Thầm tới nhà họ Lương ăn cơm. Khi nói chuyện với Lương Thiên Minh, Lương Thiên Minh bảo rằng hệ thống quản lý của một khách sạn thuộc tập đoạn vẫn luôn có vấn đề, khiến hiệu quả hoạt động của khách sạn thấp đi, kỹ sư đang sửa chữa.

Bùi Thầm tìm hiểu kỹ càng, ai ngờ một tuần sau anh lại thiết kế cho Lương Thiên Minh một hệ thống hoàn toàn mới.

Hệ thống mà anh thiết kế tiện lợi hơn hẳn hệ thống ban đầu, lập tức giải quyết mọi vấn đề.

Lương Thiên Minh bị choáng ngợp, ông không ngờ rằng đây lại là thứ mà một sinh viên vẫn còn đang đi học có thể thiết kế ra được, lại càng nhìn với Bùi Thầm với con mắt khác xưa.

Y như những gì mà ông đã đoán trước đây, Bùi Thầm chắc chắn là một người có tiềm năng, triển vọng sau này không đong đếm được.

Hệ thống này được các kỹ sư khác đồng ý, sau khi chính thức vận hành, Lương Thiên Minh đưa cho Bùi Thầm một khoản thù lao hậu hĩnh, Bùi Thầm từ chối khéo nói không cần, nhưng Lương Thiên Minh cứ muốn đưa bằng được: “Đây là thứ đổi lấy được nhờ năng lực của cháu, cháu phải nhận nó.”

Cứ như thế, Bùi Thầm đã kiếm được khoản tiền đầu tiên trong lĩnh vực máy tính.

Lương Thiên Minh nói với anh: “Tiểu Bùi à, chú hi vọng sau khi tốt nghiệp cháu có thể tới tập đoàn của chú phấn đấu. Với thực lực của cháu, cháu tới đây thì có thể mất ít công sức hơn so với bạn đồng trang lứa, chú tin rằng sau này chắc chắn cháu cũng sẽ đứng ở một vị trí cao trong tập đoàn.”

Chàng trai khiêm tốn đáp lại, nhưng không đưa ra một câu trả lời rõ ràng.

Vào học kỳ hai của năm ba, sau khi khai giảng được một tháng, Bùi Thầm và Lương Chi Ý hẹn ba người cũng đang sống ở thành phố J còn lại ra ngoài ăn cơm. Mọi người nghĩ rằng đã không gặp nhau một khoảng thời gian, bèn hẹn nhau tới một nhà hàng tư ăn cơm.

Sau khi cơm nước xong, buổi chiều năm người tới một quán trà uống trà. Năm người trò chuyện, rồi nói tới kế hoạch công việc trong tương lai, dù sao thì sang năm là họ tốt nghiệp rồi.

“Ấy, Bùi Thầm, mình nghe Chi Ý nói là chú Lương mời chào cậu à? Cậu không biết tập đoàn Lương thị khó vào như nào đâu, cậu đây là được bố vợ cho qua cửa đó!” Tuyên Hạ trêu chọc.

Lương Đồng Châu nhếch môi, “Mình nói với mấy cậu này, ngay cả mình mà bố cũng chưa từng nói thế với mình đâu đấy.”

Tuyên Hạ cười nhạo: “Đó là vì cậu vốn là cậu chủ của tập đoàn, sau này tập đoàn sẽ là của cậu, còn cần nói với cậu ư?”

Lương Chi Ý ở bên cạnh mỉm cười ngắt lời bọn họ: “Quý vị à, Bùi Thầm không đồng ý.”

“Hả? Tại sao vậy?”

Bùi Thầm cụp mắt nói: “Bởi vì hiện tại mình đang có một ý tưởng khác.”

“Nghĩa là sao?”

Lương Chi Ý và Bùi Thầm nhìn nhau một cái, rồi mỉm cười nhìn về phía bọn họ: “Thật ra là, mình và Bùi Thầm đều có ý tưởng khác, hôm nay gọi mấy cậu đến cũng là vì muốn hỏi ý kiến các cậu.”

Ba người chẳng hiểu ra sao, “Gì thế?”

Bùi Thầm mở miệng: “Mình định mở một phòng làm việc, tự gây dựng sự nghiệp.”

“Gây dựng sự nghiệp ư?”

Bây giờ càng ngày càng có nhiều sinh viên khởi nghiệp, ba người biết trước giờ Bùi Thầm rất tham vọng, “Bùi Thầm à, cậu muốn làm về lĩnh vực gì vậy?”

Anh nói: “WITMED*.”

(*)

Bùi Thầm nói, bây giờ bọn họ đang sống trong thời đại 5G thịnh vượng, AI* phát triển mạnh mẽ, kết hợp những kỹ thuật như 5G, Big Data**, Cloud computing***, AI và ngành y tế với nhau, có nghĩa rằng quốc gia đã tiến sâu vào thời đại WITMED tiên tiến.

(*)

(**)

(***)

“Dân số người Trung Quốc nhiều như thế, sau này chắc chắn sẽ xuất hiện vấn đề già hóa dân số, khám chữa bệnh chính là vấn đề mà mọi người để ý, nhỏ thì nông thôn, lớn thì thành phố, thật ra trong lĩnh vực WITMED, chúng ta vẫn còn triển vọng và không gian khai thác rất lớn.”

Mặc dù hiện tại ngành y tế đang bước vào giai đoạn trí năng hóa, nhưng hệ thống chữa bệnh công trong nước vẫn chưa đủ hoàn thiện, vấn đề sinh kế của người dân về khám chữa bệnh vẫn đang khiến nhiều người bối rối, những vấn đề như nguồn lực y tế phân cực, thông tin y tế kém vẫn luôn tồn tại.

Bùi Thầm giải thích, Quý Phỉ Nhi ngờ vực: “Nhưng phạm vi của lĩnh vực WITMED này rất rộng, mấy cậu đã nghĩ tới việc đi theo một hướng cụ thể nào chưa?”

Lương Chi Ý: “Mình và Bùi Thầm đã nghĩ sơ qua rồi, chính là mảng thông tin y tế, ví dụ như thu thập, lưu trữ, xử lý thông tin bệnh nhân giữa các bệnh viện, hoặc giữa các nhánh của bệnh viện vân vân, cùng với dịch vụ khám chữa bệnh cho người bệnh, ví dụ như xây dựng một nền tảng thông tin khám chữa bệnh thông minh…”

Kết hợp AI và y tế với nhau, thực sự giúp đỡ được bác sĩ và bệnh nhân, khiến việc trị bệnh của bác sĩ và khám bệnh của người dân càng tiện lợi hơn, nâng cao hiệu suất, đây cũng là chỗ mà Al có thể mang lại sự tiện lợi cho con người.

Tuyên Hạ nghe thế thì cũng hùa theo: “Thật ra vẫn còn lĩnh vực sức khỏe cá nhân mà, chẳng phải bây giờ có rất nhiều ứng dụng theo dõi các chỉ số sức khỏe của con người sao?”

Bùi Thầm gật đầu, “Thật ra những phương diện này đều đã nằm trong phạm vi suy xét của bọn mình, ví dụ như có thể tiến hành thu thập phân tích số liệu sức khỏe con người thông qua phần mềm, hoặc là tiến hành theo dõi từ xa, thế thì mới có lợi cho những người già sống một mình, nhưng mới khởi nghiệp thì chúng ta không thể ôm đồm quá nhiều, phải đi từ từ từng bước.”

Từ triển vọng tới tình hình hiện tại, sau đó là tới ý tưởng cụ thể, Bùi Thầm đã lên kế hoạch sơ bộ, bao gồm cả khả năng sinh lời vân vân. Sau khi nói xong mọi thứ, Bùi Thầm hỏi họ: “Thế nên mình và Chi Ý đã quyết định khởi nghiệp theo hướng này, cũng hỏi mấy cậu thử xem có muốn tham gia với bọn mình không?”

Cô gái mỉm cười: “Điều này có nghĩa là kéo mấy cậu nhập hội, cùng nhau làm ông chủ bà chủ đó.”

Tuyên Hạ lập tức nói: “Mình OK! Bùi Thầm à, là anh em với nhau mình chắc chắn sẽ ủng hộ và tin tưởng cậu!”

Lương Chi Ý nhìn về phía thằng em của cô: “Lương Đồng Châu, thế em thì sao?”

Lương Đồng Châu uống ngụm trà, rồi biếng nhác cười: “Em OK, dù sao làm không tốt thì sẽ phải quay về thừa kế gia sản.”

“Ha ha ha ha ha…”

“Lương Đồng Châu à cậu có thể có chút tương lai được không…”

Chàng trai cười, nói nghiêm túc: “Mình cảm thấy khởi nghiệp cùng với mấy cậu rất ý nghĩa, đỡ phải để bố mình nói mình không làm việc đàng hoàng suốt ngày, mình cũng phải tạo ra chút thành tựu, nhưng có lẽ mấy cái nghiên cứu và phát triển* công nghệ này không ổn với mình lắm, mảng tìm nhà đầu tư thì có thể giao cho mình.”

(*)

“Được, dù sao thì cậu cũng có nhiều mối quan hệ.”

Cuối cùng họ hỏi Quý Phỉ Nhi, Lương Đồng Châu kéo tay cô ấy, mỉm cười nói: “Không sao, chắc chắn là cô ấy sẽ theo mình, chồng hát vợ khen hay.”

Tất cả mọi người nở nụ cười, Quý Phỉ Nhi đỏ mặt đấm Lương Đồng Châu một phát, rồi nói ra nỗi băn khoăn của mình: “Chủ yếu là do mình không học về máy tính, mình không biết về mấy mảng mà các cậu nói, mình học kế toán, mình có làm được không?”

Lương Chi Ý cười: “Kế toán cũng không sao mà, phòng làm việc của tụi mình còn thiếu một chân kế toán, sau này cậu sẽ quản lý tiền nong.”

Thành lập một phòng làm việc chắc chắn sẽ cần nhân tài ở mọi lĩnh vực, ngoài nhóm nghiên cứu phát triển và nhóm quản lý thì chắc chắn vẫn còn cần người thuộc các lĩnh vực khác nữa.

Quý Phỉ Nhi nghe thế thì gật đầu nói: “Thế OK, mình cũng gia nhập, dù sao thì cũng là người bạn thân nhất mời, mình nhất định sẽ tới!”

Cuối cùng Tuyên Hạ giơ tách trà lên: “Nào nào nào, lấy trà thay rượu, cạn ly vì tương lai của năm đứa mình!”

“Cạn ly!”

“Chúc chúng ta sớm ngày phất lên! Lên như diều gặp gió!”

“Mình muốn làm ông chủ!”

“Ha ha ha ha cậu quê mùa thật đấy…”



Họ trò chuyện rất nhiều, sau khi thời gian đã hòm hòm rồi, mọi người tạm biệt nhau.

Khi Lương Chi Ý và Bùi Thầm ra khỏi quán trà, chân trời màu xanh thẫm đã xuất hiện một vầng trăng tròn. Màn đêm cực đẹp, từng ngọn đèn trên con phố nối tiếp nhau kéo dài về phía trước.

Hai người tới bến xe buýt, Lương Chi Ý cười cảm thán: “Có thể làm chuyện mình thích cùng bạn bè thật là tốt quá.”

Từ thời cấp ba quậy phá, tới việc năm người bọn họ quyết định nắm tay nhau gây dựng sự nghiệp như bây giờ, cô rất hạnh phúc khi quen biết họ.

Khi tới bến xe buýt, cô gái đưa mắt nhìn về phía anh: “Bùi Thầm à, anh muốn làm về mảng y tế là vì chú Bùi đúng chứ?”

“Ừ.”

“Bởi vì bố anh bị liệt, cũng vì cái chân của chính anh, thật ra thì về công việc trong tương lai, anh vốn đã có ý tưởng về mặt này từ lâu rồi.”

Anh muốn giúp nhiều bệnh nhân khám chữa bệnh thuận tiện hơn, giúp thêm nhiều bệnh nhân có sự khó khăn về kinh tế như anh có thể có cơ hội nhận được nguồn lực chữa trị tốt hơn.

Nhưng đây không phải là chuyện chỉ nói suông mà thôi, anh chỉ có thể làm hết sức, chỉ cần có thể giúp đỡ được một người, mang lại hạnh phúc cho một gia đình, thì với anh mà nói, điều đó đã có ý nghĩa rồi.

Cô gái nghe thế thì khóe môi cong lên: “Bùi Thầm à, em tin rằng anh có thể làm được, em cũng sẽ ở bên anh.”

Cô sẽ cùng anh đi tới tương lai mà anh mong muốn.

Bùi Thầm nhìn về phía cô, rồi dịu dàng nói: “Chi Chi à, thật ra thì anh muốn gây dựng sự nghiệp cũng là bởi vì em.”

Cô sững ra, rồi ngơ ngác hỏi: “Liên quan gì tới em đâu?”

“Anh nhớ rằng trước đây em đã từng nói với anh, rằng em có thể từ bỏ sự giàu sang, sống một cuộc sống đơn giản bình thường cùng anh.”

Anh nhìn về phía cô, đôi mắt chứa đựng sự dịu dàng, rồi thấp giọng mở miệng:

“Chi Chi à, anh nhất định sẽ cố gắng hết mình, anh không cần em phải từ bỏ thứ gì hết, anh muốn mang lại cho em tất cả những gì tốt nhất.”

Với anh mà nói, cô chính là công chúa của anh.

Anh muốn cô mãi mãi là công chúa.

Hết chương 55.

Bình luận

Truyện đang đọc