DỤ DỖ

Edit+Beta: Selbyul Yang

“Đã đủ mấy phút chưa?”

Lương Chi Ý nghe thấy lời anh nói, tay đẩy ngực anh, sắc mặt ửng đỏ, tim đập thình thịch: “Bạn Bùi à, anh đã nói là muốn đi chơi bóng rổ rồi cơ mà?”

“Em cảm thấy bây giờ anh còn tâm trí mà đi chơi bóng rổ à?”

“…”

Bây giờ anh chỉ cảm thấy cô muốn bị phạt, nụ hôn nóng bỏng của chàng trai ập tới, lấp kín môi cô, khiến cô hoàn toàn không nghịch ngợm nổi nữa.

Tục ngữ nói rằng, vĩnh viễn đừng coi thường tính háo thắng trong mọi mặt của học sinh giỏi. Nửa tiếng sau, Lương Chi Ý rốt cuộc cũng biết được kết cục khi khiêu khích đàn ông ở mặt này là gì.

Bùi Thầm mà bạo lên thì cô căn bản không có đường phản kháng.

Nhân vật chính hối hận, cực kỳ hối hận QAQ.

Lương Chi Ý nằm trong lòng anh, tay mỏi đến mức khóc thút thít, cô nói không muốn tiếp tục nữa, Bùi Thầm cắn vành tai cô, đôi mắt tối tăm, khàn giọng hỏi lại:

“Đã đủ mấy phút chưa?”

Cô nhanh chóng lắc đầu, “Chưa đủ chưa đủ…”

Anh ‘lâu’ nhất đó okay!

Cuối cùng dưới tiếng làm nũng rên rỉ khe khẽ của cô, Bùi Thầm rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, mạnh mẽ lấp kín môi cô.

Cô gái từ từ nhắm hai mắt lại, chớp hàng mi dài, đồng thời trái tim cũng chìm đắm trong sự rung động. 

Sau một lúc lâu, nụ hôn kết thúc, Bùi Thầm ôm lấy cô, giọng nói lọt vào tai cô khàn khàn như ngậm cát:

“Chi Chi à, anh thích em lắm.”

Cô gái nghe thế thì trái tim hoàn toàn nhũn ra.

Rất lâu sau, Bùi Thầm đứng dậy lấy tờ giấy lau cho cô, cô gái vờ ra vẻ nhõng nhẽo không muốn phản ứng anh, chàng trai tưởng là cô đang rất giận, anh ôm cô vào lòng, hoảng hốt không biết phải làm thế nào, thấp giọng dỗ cô:

“Lần sau anh sẽ không như thế nữa, đừng giận mà có được không?”

Lương Chi Ý thấy dáng vẻ này của anh, cuối cùng không nhịn cười được nữa, cô hôn má anh hai cái: “Bùi Thầm à, anh đúng là ngốc thật đấy.”

Mặt mày cô cong lên tươi tắn, ghé vào tai anh nói khẽ: “Anh là bạn trai em, em rất sẵn lòng, không hề không vui.”

Chỉ cần nghĩ tới việc chỉ có một mình cô có thể nhìn thấy dáng vẻ này của anh thì sự ngọt ngào lập tức trào dâng trong tim.

Hai người quấn quýt một lát, cô gái ôm lấy anh, nghịch ngợm hỏi hồi nãy anh có cảm giác gì, Bùi Thầm ngượng ngùng không muốn trả lời, cô lại cứ gặng hỏi, tai anh nóng lên, yết hầu lên xuống, rồi lại gần tai cô, giọng rất thấp:

“Thoải mái chết đi được.”

Cô gái đỏ mặt tim đập nhanh, khẽ hừ một tiếng.

Gần đây người này đúng là t*ng trùng lên não.

Buổi tối làm loạn như thế, hai người đều thấy hơi đói, bèn đặt đồ ăn ngoài, Bùi Thầm cũng không định quay về trường mà sẽ về cùng cô vào ngày mai.

Sau khi ăn đồ ăn ngoài xong, cô gái tới ban công, ánh đèn neon ở bên ngoài sáng lên, hai tay cô vắt trên lan can, nhìn phong cảnh phía xa, một lát sau thì có cảm giác có thêm một cái tay trên lưng.

Bùi Thầm ôm lấy cô, anh đứng bên cạnh cô:

“Đang nghĩ gì vậy?”

Mặt mày cô cong lên, tựa vào đầu vai anh: “Hơi nhớ bố mẹ em, lâu lắm rồi không gặp họ, học ở nơi khác không tốt ở điểm ấy đấy.”

Anh mỉm cười, “Có phải là từ khi em còn nhỏ thì họ cũng đã rất cưng chiều em rồi không?”

“Đúng vậy, bố mẹ em không hề trọng nam khinh nữ, trái lại có đôi khi họ sẽ cưng em hơn một chút, nghiêm khắc với em trai em hơn, hồi nhỏ Lương Đồng Châu mà không nghe lời thì hay ăn đòn lắm.”

Bùi Thầm nhếch khóe môi, nghĩ tới điều gì đó, “Tốt thật đấy.”

Cô gái xoay người hướng mặt về phía anh, sau đó ôm lấy eo anh, dịu dàng hỏi:

“Bùi Thầm à, có phải là anh lại nhớ tới chuyện không vui gì không?”

Anh giơ tay xoa đầu cô, rồi lắc đầu, nhếch khóe môi nói: “Chỉ là nghĩ tới bản thân lúc nhỏ, hơi hâm mộ em, không nghe lời bị bố mẹ đánh, ít nhất nó còn chứng tỏ rằng họ sẽ ở bên em.”

Lương Chi Ý nghe thế thì thấy chua xót trong lòng.

Cô ngước mắt nhìn anh: “Bùi Thầm à, anh có biết tại sao anh lại gặp em không?”

“Hửm?” 

“Bởi vì ông trời cử em đến để yêu thương anh thật nhiều đó.”

Cô nhìn về phía anh, đôi mắt trong veo sáng rực cong lên vẻ tươi cười ấm áp: “Bùi Thầm à, em biết là tuổi thơ của anh thiếu thốn rất nhiều tình yêu thương, nhưng không sao cả, em sẽ trao trọn tình yêu của em cho anh. Có em ở đây, anh sẽ không cảm thấy quá cô đơn nữa.”

Người bất hạnh dùng cả đời để chữa lành vết thương thời thơ ấu.

Nhưng cô sẵn lòng dùng bản thân mình chữa lành cuộc đời của anh.

Bùi Thầm giơ tay giữ gáy cô lại, ôm chặt lấy cô trong lồng ngực, đôi mắt có chút cay cay nhắm lại.

Dưới bầu trời sao, màn đêm dịu dàng như nước.

Cô gái mỉm cười, lặng lẽ ôm anh.

***

Thời gian thấm thoát thoi đưa, quãng thời gian học năm nhất đầy phong phú và bận rộn đúng là trôi qua rất nhanh.

Tuy hai người yêu đương thắm thiết, nhưng không ai trễ nải chuyện học hành, Bùi Thầm vẫn đạt thành tích xuất sắc tại chuyên ngành máy tính, Lương Chi Ý cũng rất nghiêm túc với chuyên ngành mà mình học, hai người cùng nhau học tập cùng nhau tiến bộ.

Hoạt động ở đại học rất nhiều, năng khiếu ở mọi phương diện của Lương Chi Ý cũng dần dần bộc lộ, cô gái am hiểu tất tần tật về cầm kỳ thư họa.

Có lần tổ chức đêm tiệc Tết Dương Lịch, Lương Chi Ý với mái tóc dài và hàng mày đen, mặc một bộ Hán phục nhẹ nhàng bay bổng gảy một khúc đàn tranh trên sân khấu, nhẹ ấn, miết dây, gảy từng khúc, bộc lộ vẻ lặng yên dịu dàng tột độ, nổi tiếng tại đại học C sau một đêm.

Lúc ấy Bùi Thầm ở dưới sân khấu, đôi mắt nhìn vào cô, bị choáng ngợp tới mức không nói nổi câu gì.

Anh phát hiện cô bạn gái nhỏ nhà anh xuất sắc hơn gấp trăm lần so với những gì anh nghĩ, chỉ là hồi học mười một cô chỉ học tại trường THPT Số 1 nửa năm, thì ra cô còn có nhiều mặt như thế, anh đã không phát hiện ra.

Tết Dương Lịch qua đi, sau kì thi cuối kì, học kì đầu tiên đã kết thúc.

Chờ Lương Đồng Châu, Quý Phỉ Nhi và Tuyên Hạ đều được nghỉ thì năm người cùng nhau đi máy bay bay từ thành phố J tuyết ngập trời về thành phố Lâm vẫn còn xanh um tựa thuở trước.

Sau khi đi từ sân bay về trung tâm thành phố, mọi người ai về nhà nấy trước. Sáng nay Bùi Thầm gọi điện thoại cho Bùi Vĩnh Hạ, đối phương nói rằng hôm nay không cần phải đi bệnh viện phục hồi chức năng mà ở nhà nghỉ ngơi.

Bùi Thầm kéo hành lý chạy về nhà. Anh mở cửa ra, khi nhìn thấy cảnh tượng ở bên trong thì anh bỗng sững sờ.

Căn nhà sạch sẽ, được dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp, một ít nội thất cũ kĩ trong phòng đã được thay mới, vách tường vốn hơi bám bụi nay đã được dán giấy dán tường màu trắng gạo. Ánh mặt trời rọi vào từ bên ngoài cửa sổ, tầm nhìn có vẻ càng rộng rãi sáng sủa hơn.

Đôi mắt anh di chuyển, rồi nhìn thấy vách tường trong căn nhà còn lắp một hàng tay vịn an toàn ngay ngắn, vì để tiện cho việc sinh hoạt hàng ngày của Bùi Vĩnh Hạ.

Bùi Thầm vào trong nhà.

Rồi bất ngờ trước cảnh tượng trong căn nhà.

Trong phòng ngủ, Bùi Vĩnh Hạ nghe thấy tiếng thì đẩy xe lăn đi ra, nhìn thấy anh thì cười nói: “Con đã về rồi đấy hả con trai…”

“Bố ạ.”

Bùi Thầm thả cặp xuống, lập tức đi lên trước, đã nửa năm không về nhà, lúc này anh nhìn thấy khuôn mặt có tinh thần của bố thì mới yên tâm.

Bùi Vĩnh Hạ nhìn anh, vẻ tươi cười ngập tràn trên khuôn mặt: “Còn may còn may, con có vẻ không gầy đi, bố chỉ sợ con ở bên ngoài tiết kiệm tiền vì làm thêm, may mà Chi Ý ở bên con.”

“Bố à, con khỏe lắm, bố thì sao ạ?”

“Tốt lắm, bố cứ bảo con mãi là đừng quan tâm bố rồi, mẹ con chăm sóc cho bố chu đáo lắm, bác sĩ cũng nói là bố phục hồi rất tốt.”

Bây giờ Bùi Vĩnh Hạ có thể đứng thẳng một lát trong tình huống hai tay chống tay vịn, dù sao thì ông đã ngồi xe lăn mười năm, phục hồi không phải là chuyện một sớm một chiều, nhưng cũng may là mọi thứ đều đang phát triển theo chiều hướng tích cực, bây giờ ông cũng đã có niềm tin với việc mình có thể đứng lên.

Bùi Thầm nhìn xung quanh: “Bố à, trong nhà…”

“Những thứ này đều là do mẹ con chuẩn bị đó, muốn cho bố thấy thoải mái hơn một chút trong tình hình hiện tại. Con đừng không vui, chuyện này đã được bố đồng ý rồi.”

Bùi Vĩnh Hạ nói, bởi vì ông phải phục hồi chức năng, Củng Cầm Tâm bèn bảo người ta lắp tay vịn an toàn trong nhà, có vài món nội thất đã cũ, dọn sạch đi thì cũng có thể dành ra chỗ trống, rồi mua thêm một ít đồ nội thất giá cả vừa phải. Ngoài mấy cái đó ra, Bùi Vĩnh Hạ cũng đổi một chiếc xe lăn thông minh đa chức năng, ngày thường sẽ thuận tiện hơn.

“Vả lại bởi vì để bố đi WC tiện hơn, phòng tắm cũng được cải tạo lại một chút.”

Bùi Thầm đi tới phòng tắm, đầu tiên là phát hiện cửa tò vò trong phòng tắm được mở toang, càng tiện cho việc Bùi Vĩnh Hạ ngồi xe lăn ra vào, bên trong cũng được lắp đặt tay vịn và dụng cụ dây kéo báo động, lỡ như xảy ra chuyện gì trong phòng tắm thì có thể cho người bên ngoài biết đầu tiên.

Bùi Thầm nhìn những thứ này, đôi mắt dao động.

Anh đi ra ngoài, tới cửa phòng ngủ của mình, rồi nhìn thấy bồn hoa sơn chi trên chiếc bàn học ở bên trong, dù có không nở hoa thì cành lá vẫn tươi tốt như cũ, được cắt tỉa rất đẹp.

Bùi Thầm nhìn nó, Bùi Vĩnh Hạ thấy thế thì mỉm cười nói: “Mẹ con luôn tưới nước định kỳ cho chỗ hoa này, biết con quý thứ này nhất ấy mà.”

Bùi Thầm cụp mắt, cảm xúc gợn sóng nơi đáy mắt, sau một lúc lâu thì thản nhiên đặt câu hỏi: “Hôm nay bà ấy đâu rồi ạ?”

“Nghe nói con muốn về nhà, bà ấy vừa nấu bữa trưa xong thì về trước rồi, bảo hai người chúng ta yên tâm ăn cơm, chờ ngày mai tới bệnh viện tái khám thì bà ấy lại tới nói với con về những chuyện bố cần chú ý trong quá trình phục hồi gần đây.”

Chàng trai nghe thế thì mím môi không nói gì, Bùi Vĩnh Hạ vỗ tay anh, cười: “Đi thôi con trai, chúng ta đi ăn cơm nào.”

“Dạ.”

***

Trong lúc nghỉ đông, bảy người trong nhóm đi biển bắt hải sản ra ngoài tụ tập, cùng nhau chơi thoát khỏi căn phòng bí mật và ma sói, ăn cơm trò chuyện, cực kì vui vẻ, mọi người còn bàn với nhau là mấy hôm âm lịch lại đi du lịch thêm một lần giống bữa đi biển bắt hải sản đó.

Mùa đông ở thành phố Lâm năm nay lạnh vô cùng, Lương Chi Ý cực kỳ sợ lạnh, vừa tới mùa đông là lại thích ngủ nướng, làm tổ trong phòng không thích ra ngoài. Hai ngày trước Bùi Thầm mới về nhà lại không thể hẹn được cô bạn gái nhà mình thì khó chịu vô cùng.

Mấy ngày sau, cuối cùng cô gái cũng ra ngoài hẹn hò với anh, Bùi Thầm hỏi cô: “Tại sao về mà lại không muốn gặp anh vậy?”

“Đâu có đâu…”

Cô cúi đầu, vùi mặt vào trong chiếc khăn quàng cổ, lạnh run: “Chủ yếu là do lạnh quá hu hu hu.”

Chàng trai ôm cô vào lòng, dùng áo măng-tô trùm người cô, cúi đầu dịu dàng nói vào tai cô: “Không sao, anh nóng lắm, em đi với anh thì không phải sợ lạnh đâu.”

Lương Chi Ý cảm nhận được hơi ấm từ trong lồng ngực anh, cô ôm lấy eo anh, hạnh phúc híp mắt lại, giọng mềm mại: “Thích Bùi Bùi nhất…”

Vào buổi sáng, Bùi Thầm đi dạo trung tâm thương mại với cô, tại cửa hàng thời trang, cô gái chọn cho bản thân một chiếc khăn quàng cổ liền mũ màu trắng sữa. Cô đeo vào, rồi ngẩng đầu lên nhìn về phía Bùi Thầm: “Thế nào hả anh?”

Bùi Thầm quay đầu rồi thấy cái cổ của cô gái được chiếc khăn quàng cổ bằng lông vây quanh, hai má dịu dàng trắng nõn rụt vào trong mũ, trên đầu là hai cái tai gấu, đôi mắt như hạnh nhân đen láy trong veo đang chớp mắt nhìn anh.

Lương Chi Ý đang chờ anh nói, ai ngờ lại bất thình lình bị kéo vào lòng, một nụ hôn đặt lên môi, đôi mắt anh thoáng tối đi, giọng trầm thấp:

“Có biết bản thân đáng yêu cỡ nào không vậy?”

Lương Chi Ý:?

Cô bảo anh nhận xét cái mũ mà, sao người này lại nói cô thế.

Tuy cô biết bản thân rất là đáng yêu nhưng anh cũng không cần phải khen thường xuyên đâu hi hi.

Cuối cùng anh mua cho cô cái mũ này, cô cúi đầu uống trà sữa, cái đầu xù lông thường xuyên bị anh xoa, cô hơi sửng cồ lên lườm anh một cái, chàng trai nhìn dáng vẻ này của cô thì cả trái tim cũng bị cô lấp đầy.

Cô gái phát hiện bây giờ Bùi Thầm trở nên thích cười hơn rất nhiều.

Nếu mà là thời điểm khi mới quen biết anh, khuôn mặt chàng trai trong trẻo nhưng lạnh lùng, nói năng cẩn trọng, cô làm bạn cùng bàn của anh rất lâu rồi mà cũng không thấy anh cười lần nào, lần đầu tiên nhìn thấy anh cười là lúc mà anh đang trêu Bánh Quy Nhỏ.

Không thể nghi ngờ gì nữa, quả nhiên là mèo khiến người ta yêu thích hơn cô QAQ.

Mắt của Bùi Thầm là mắt hai mí, hốc mắt rất sâu, khi không cười thì đôi mắt rất lạnh lẽo, khiến người ta có cảm giác xa cách, nhưng Lương Chi Ý phát hiện mỗi lần anh nhìn cô thì đôi mắt cong lên, thâm tình lưu luyến, khiến người ta cảm thấy như được chữa lành.

Hai người dạo phố, cô để ý thấy anh nhoẻn miệng cười, bên má trái lộ lúm đồng tiền rất nhỏ, “Bùi Thầm à, em chợt phát hiện ra là hai đứa mình đẹp đôi lắm đấy!”

“Hửm?”

Cô chọc má phải của mình, “Má phải của em có một cái lúm đồng tiền, má trái của anh có một cái, hai đứa mình một trái một phải, có phải là đẹp đôi lắm không hả?”

Anh nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô, rồi mỉm cười, “Ừm, đúng là rất đẹp đôi.”

“Bùi Thầm à, anh phải cười nhiều hơn, thấy anh cười thì tâm trạng em cũng sẽ tốt lên đó.”

Bùi Thầm đối diện với vẻ mặt tươi cười của cô, trái tim mềm mại.

Sở dĩ anh cười nhiều hơn là bởi vì sự xuất hiện của cô đã khiến thế giới vốn chỉ có sự cay đắng và tự ti của anh trở nên ngọt ngào hơn rất nhiều.

***

Buổi sáng đi dạo phố xong, buổi trưa hai người ăn cơm ở trung tâm thương mại.

Sau khi ăn xong, Bùi Thầm đi mua trà sữa cho Lương Chi Ý, khi quay về thì thấy cô đang nói chuyện điện thoại với người ta: “Dạ, vâng ạ, cháu chào chú Bùi…”

Thấy cô cúp máy, anh đưa trà sữa qua: “Em nói chuyện điện thoại với bố anh à?”

“Đúng đó, chú mời em lát nữa tới nhà chơi.”

Bùi Thầm nhếch môi: “Bố anh đúng là rất thích em.”

Bình thường có đôi lúc Bùi Vĩnh Hạ còn quan tâm cô nhiều hơn cả anh nữa.

Cô gái uống một ngụm trà sữa, rồi cười ngọt ngào: “Lại chẳng thế, dù sao thì em khiến con trai ông ấy thích tới vậy mà, đúng không?”

Anh cười, “Đương nhiên.”

Sau đó Lương Chi Ý tới siêu thị mua sữa và hoa quả cần mang đi thăm Bùi Vĩnh Hạ, Bùi Thầm bảo cô không cần mua, trong nhà có cả, cô gái khẽ hừ một tiếng: “Thế không được đâu, em nhất định phải thể hiện tốt một chút trước mặt chú.”

Anh bất đắc dĩ nở nụ cười, nghe theo cô. Cuối cùng mua đồ xong, Bùi Thầm dẫn cô về nhà.

Lương Chi Ý đi vào nhà, rồi cũng bị choáng ngợp trước vẻ sáng sủa hẳn lên ở bên trong, có cảm giác nó trở nên ấm áp hơn rất nhiều.

Lương Chi Ý nhìn thấy Bùi Vĩnh Hạ, cô vui vẻ chào hỏi ông, hỏi thăm tình hình sức khỏe gần đây của ông, Bùi Vĩnh Hạ nói mọi thứ đều tốt, rồi hỏi cô: “Bình thường cháu và Bùi Thầm học hành ở trường như nào, Bùi Thầm có tốt với cháu không, có bắt nạt cháu không vậy?”

Lương Chi Ý nghe thế thì không hiểu sao lại nhớ tới một tối trước khi về thành phố Lâm, hai người vốn định nấu bữa cơm ở căn hộ, cuối cùng lại biến thành cô bị anh ôm lên bệ nấu ăn trong bếp, giam trong lòng.

Cô gái mệt đến mức kêu mỏi tay, mắng anh: “Bùi Thầm, anh có thể nhanh lên không vậy…”

Cuối cùng tay cô bị tay anh nắm lấy, dạy cô cần làm như nào. Má cô đỏ ửng thiêu cháy, anh quay đầu, hơi nóng phả vào vành tai cô: “Động tác của em chậm thế thì sao mà anh * ra được, hả?”

(*)

Ký ức hiện về trong đầu, nhịp tim của cô gái hơi dồn dập, sau đó cô đưa mắt nhìn về phía Bùi Thầm, đôi mắt ranh mãnh:

“Chú à, Bùi Thầm có bắt nạt cháu không thì chú phải hỏi anh ấy chứ.”

Bùi Vĩnh Hạ rất là ngờ vực: “Sao vậy Bùi Thầm, con bắt nạt người ta à?”

Bùi Thầm nghe ra ẩn ý trong lời nói của cô gái, tai nóng lên, sau đó anh kéo tay cô, nhìn về phía cô, nói ẩn ý sâu xa: “Bố à, con không như thế đâu, chỉ là thỉnh thoảng cô ấy không nghe lời, con phải quản.”

???

Hai má Lương Chi Ý ửng đỏ.

Anh lấy cái thứ vô cùng hung dữ đó của anh để quản cô hu hu hu…

Bùi Vĩnh Hạ nghe mà không hiểu rằng hai người đang nói tới một vài đề tài đặc biệt, chỉ dạy dỗ con trai: “Con không thể như thế được, chuyện gì cũng phải nhường Chi Ý, là con trai thì phải bao dung một chút.”

Cô gái ngạo kiều liếc anh, cuối cùng anh mỉm cười gật đầu đồng ý.

Sau khi trò chuyện một lát, Bùi Vĩnh Hạ bảo rằng có chuyện muốn nói với họ, rồi trở về phòng cầm một thứ, cuối cùng đưa cho Bùi Thầm một tấm thẻ ngân hàng.

“Con trai à, đây là tiền mà con vẫn luôn gửi bố trong học kỳ này, cả tiền thưởng thi đại học con đưa bố hồi trước nửa, bố đã bỏ hết vào trong này rồi.”

Chàng trai ngạc nhiên, không nhận lấy: “Bố à, bố nhận đi ạ, đây là tiền con đưa bố, tiền dùng ngày thường của con đủ tiêu rồi ạ.”

“Con cầm đi, đây là chỗ tiền bố dành riêng để làm phẫu thuật cho con. Con nói xem, con thi đại học với thành tích tốt như thế, đưa con tiền thưởng con cũng không nỡ dùng để chữa chân, lại còn đưa bố để phục hồi chức năng nữa.”

Bùi Vĩnh Hạ thở dài, “Mẹ con đã bỏ tiền trả chi phí phục hồi chức năng hiện tại cho bố, khoản nào cũng đều ghi lại cả, coi như là bố nợ bà ấy. Con cầm khoản tiền này rồi nhanh chóng phẫu thuật đi, nếu không con đi học ở nơi khác bố cũng không yên tâm.”

Lương Chi Ý kéo tay chàng trai, khuyên nhủ: “Bùi Thầm à, anh hãy làm phẫu thuật đi, lỡ may sau này xảy ra chuyện bất trắc gì, đầu gối của anh không chữa được nữa thì phải làm sao?”

Thật ra hồi nãy khi cô và Bùi Vĩnh Hạ nói chuyện điện thoại thì đối phương đã âm thầm nói chuyện này với cô, cô tới nhà cũng là để khuyên Bùi Thầm làm phẫu thuật.

Bùi Thầm cụp mắt, Bùi Vĩnh Hạ nói: “Con nói xem, con thích chơi bóng rổ như thế, đương nhiên là phải chữa chân rồi. Vả lại con không quan tâm chính mình thì cũng phải nghĩ cho Chi Ý chứ, con bé vẫn luôn rất lo cho chân của con, con nỡ để nó khó chịu lo lắng như thế sao? Con hãy thử đặt mình vào hoàn cảnh của người khác đi, nếu như con bé mãi mà không chịu phẫu thuật thì sao?”

Chàng trai nghe thế thì trái tim chấn động mạnh.

Cuối cùng Bùi Thầm đồng ý làm phẫu thuật, Lương Chi Ý nói khi về sẽ liên lạc với Trọng Tâm Nhu, bảo bà sắp xếp giúp, vả lại Bùi Thầm có bảo hiểm y tế, cũng có thể chi trả một phần tiền.

Tới buổi tối, vì nhà Lương Chi Ý có khách nên tối nay cô phải về nhà ăn cơm.

Bùi Thầm tiễn cô ra khỏi nhà, bên ngoài bầu trời thoáng tối đi, khi đi tới bên dưới một ngọn đèn đường, chàng trai bất chợt ôm lấy cô.

“Chi Chi à…”

Cô ngẩn người, rồi mỉm cười ôm lấy eo anh: “Sao vậy?”

Anh vùi đầu vào hõm cổ cô, thấp giọng nói:

“Xin lỗi em.”

“Hửm?”

“Vì đã khiến em cứ mãi lo lắng cho chân của anh như thế.”

Anh nói rằng anh chưa từng suy nghĩ cho những người quan tâm đến anh.

Hồi nãy anh chợt nghĩ, có phải là có đôi lúc, lòng tự trọng và sự bướng bỉnh quá đà của mình cũng sẽ làm tổn thương người khác hay không.

Lương Chi Ý nghe thế thì mỉm cười, cô xoa đầu anh: “Không sao đâu Bùi Thầm, em hiểu anh mà, em cũng chưa bao giờ giận anh hết.”

Cô chấp nhận tất cả những mặt mà chàng trai cô thích sở hữu, kể cả suy nghĩ và lựa chọn của anh.

Cho dù không hoàn hảo thì cô cũng vẫn yêu một Bùi Thầm không hoàn hảo như thế.

***

Dưới sự sắp xếp của Trọng Tâm Nhu, Bùi Thầm nhanh chóng nhập viện. Bởi vì tình hình vết thương ở sụn chêm có chút phức tạp, sau khi kiểm tra, các bác sĩ cùng nhau vạch ra phương án phẫu thuật, rủi ro không cao, nhưng cần bác sĩ cực kì kiên nhẫn cẩn thận.

Ngày Bùi Thầm làm phẫu thuật đó, anh bảo Bùi Vĩnh Hạ yên tâm ở nhà phục hồi chức năng, không cần tới. Ngoài Lương Chi Ý ra thì mấy người Tuyên Hạ, Lương Đồng Châu, Quý Phỉ Nhi lo cho Bùi Thầm nên cũng tới bệnh viện.

Mấy tiếng sau, cuộc phẫu thuật kết thúc, khi bác sĩ nói với Lương Chi Ý cuộc phẫu thuật rất thành công thì đôi mắt cô cay cay, tảng đá trong lòng chạm đất.

Bùi Thầm được tiêm thuốc gây mê, sau khi tỉnh lại thì nhìn thấy bạn bè đều ở bên cạnh, cô gái kéo tay anh, quan tâm hỏi: “Bùi Thầm à, anh thấy vẫn ổn chứ?”

“Không sao…”

Tất cả mọi người tiến tới hỏi thăm anh, Bùi Thầm nhận cốc nước được đưa tới, ngạc nhiên nói, “Sao mấy cậu tới đây hết thế?”

Tuyên Hạ vỗ vai cậu rồi cười: “Người anh em à, cậu thực hiện cuộc phẫu thuật quan trọng như thế mà bọn mình có thể không tới được sao? Vả lại bây giờ chân cậu không thể xuống giường trong một khoảng thời gian, dù sao thì cũng phải có người tới chăm sóc cho cậu chứ.”

Lương Đồng Châu: “Bùi Thầm à, tụi mình đã bàn xong rồi, mấy ngày tiếp theo mình và Tuyên Hạ sẽ thay phiên nhau chăm sóc cậu.”

Phàn Cao ở bên cạnh cũng giơ tay: “Mình cũng có thể giúp đỡ.”

“Đi chết đi, với cái dáng vẻ béo ú của cậu, tới lúc đó cậu mà đỡ Bùi Thầm thì sẽ ngã mất.”

Mọi người nở nụ cười.

Nhưng bây giờ đúng là Bùi Thầm cần con trai chăm sóc, dù sao có đôi lúc anh sẽ muốn đi WC vân vân, Lương Chi Ý cũng không tiện.

Mọi người ở lại bệnh viện với Bùi Thầm một lát, cuối cùng những người còn lại rời đi trước, chỉ còn lại Lương Chi Ý và Tuyên Hạ.

Lúc chạng vạng, Lương Chi Ý định tới căng tin bệnh viện lấy cơm cho họ. Cô mới hỏi thử Trọng Tâm Nhu là trong khoảng thời gian này chuyện ăn uống của Bùi Thầm cần chú ý những gì, sau đó ghi chép lại, định mấy ngày kế tiếp sẽ bảo dì giúp việc trong nhà nấu rồi đưa tới.

Cô nói với hai chàng trai một tiếng rồi ra khỏi phòng bệnh, ai ngờ lại nhìn thấy Củng Cầm Tâm đứng trước cửa.

Người phụ nữ cầm theo hộp giữ nhiệt và hoa quả, đang lén nhìn vào trong phòng bệnh.

“Dì ơi?”

Củng Cầm Tâm nhìn thấy cô, bà bước lên trước, quan tâm hỏi: “Chi Ý à, cuộc phẫu thuật của Bùi Thầm như nào rồi cháu? Có thuận lợi không?”

“Thuận lợi lắm ạ, bây giờ yên tâm dưỡng thương là được ạ.”

“Thế thì tốt. À phải rồi, đây là canh và đồ ăn mà dì nấu, cháu có thể đưa cho nó giúp dì không? Đừng bảo là dì chuẩn bị.”

Cô gái nhìn ánh mắt chân thành tha thiết của Củng Cầm Tâm, sau đó nhận lấy, gật đầu, “Cảm ơn dì ạ.”

“Mấy ngày kế tiếp dì có thể tới chuẩn bị đồ ăn thức uống ở bệnh viện cho các cháu, đưa tới cho cháu vào giờ cơm mỗi ngày, như thế thì cháu cũng không cần phải nhọc lòng, có được không?”

“Không cần đâu dì.”

Thấy Củng Cầm Tâm cúi đầu, cô vội giải thích: “Ý cháu là, cháu không cần chuẩn bị, cháu và một bạn khác có thể ăn ở căng-tin, dì nấu cơm cho Bùi Thầm là được rồi ạ.”

“Được, không thành vấn đề.”

Củng Cầm Tâm cũng đưa những thứ khác mà mình mua tới cho Lương Chi Ý, cô gái nhìn bóng dáng của bà, lại cúi đầu nhìn thứ trong tay, rồi khẽ thở dài.

Vì sợ bị phát hiện, cô đã để đồ trong văn phòng của Trọng Tâm Nhu trước rồi đi căng-tin mua cơm cho mình và Tuyên Hạ, cuối cùng mang tất cả mọi thứ về phòng bệnh.

Tuyên Hạ nhìn thấy cô: “Cậu mới ra ngoài một chuyến mà sao lại mua nhiều đồ thế…”

Lương Chi Ý sắp xếp ngôn từ: “Không, đây là hoa quả mà mình bảo dì giúp việc trong nhà mình chuẩn bị, còn nấu cả đồ ăn cho Bùi Thầm nữa.”

Sau khi dựng bàn lên, cô gái đặt cặp lồng mà Củng Cầm Tâm mang tới trước mặt Bùi Thầm, lần lượt mở ra, Tuyên Hạ ló đầu tới nhìn:

“Đệt mợ, chỗ đồ ăn này cũng đa dạng quá! So sánh thì bát mì thịt bò của mình cũng giản dị quá rồi!”

Lương Chi Ý liếc cậu ta: “Có mì bò là đã tốt lắm rồi, cậu là bệnh nhân sao?”

Bùi Thầm nhìn chỗ đồ ăn này, rồi cảm thấy ngượng ngùng, anh nói với cô: “Chi Chi à, em không cần phải bảo người trong nhà chuẩn bị nhiều như vậy đâu.”

“Không sao đâu, anh dưỡng cơ thể cho khỏe mới là điều quan trọng nhất.”

Bùi Thầm ăn cơm, cô gái hỏi anh: “Mùi vị như nào?”

“Ừm, ngon lắm.”

Lương Chi Ý mỉm cười: “Thế thì anh ăn nhiều chút nhé…”

***

Sau khi phẫu thuật được vài ngày, Bùi Thầm xuất viện. Anh đã có thể đứng dậy, nhưng cần phải đeo nẹp để bảo vệ cái chân bị thương, chống nạng đi lại.

Ban đầu đầu gối không thể chịu được việc đi lại, cần tiến hành từng bước tập luyện phục hồi chức năng phù hợp, phòng ngừa việc không vận động trong thời gian dài khiến cơ thể suy thoái.

Năm mới tới, lại qua rằm tháng Giêng, có nghĩa là kì nghỉ đông của bọn họ cũng sắp sửa kết thúc, chuẩn bị quay lại thành phố J đi học. Cũng may là tố chất thể lực của Bùi Thầm rất tốt, khôi phục khá nhanh, sau mấy tuần, về cơ bản thì việc anh tự chống nạng ra ngoài đã không còn vấn đề gì nữa.

Vào ngày mười bảy tháng Giêng, Lương Chi Ý và Bùi Thầm bay tới thành phố J.

Còn hai ngày nữa mới tới ngày đi học, vì thế sau khi hai người tới thành phố J thì ở lại căn hộ trước.

Buổi tối tới nhà trọ, đầu tiên là Lương Chi Ý liên lạc với một dì làm vệ sinh dọn dẹp căn hộ. Sau khi nhân viên dọn vệ sinh đã đi thì cô về phòng khách, ngồi xuống cạnh Bùi Thầm, tựa vào hai anh thở phào một hơi:

“Cuối cùng cũng bận xong rồi, hôm nay cũng mệt quá trời. Anh nói anh đấy, cứ muốn tới đây trước hai ngày làm gì chứ, đi thẳng tới ký túc xá không tốt hơn ư?”

Bùi Thầm ôm eo cô rồi kéo cô vào lòng, anh nhìn cô chăm chú, trong đôi mắt là cảm xúc cuồn cuộn: “Em nói xem?”

Có trời mới biết anh nhịn một tháng nghỉ đông khó chịu tới mức nào.

Cô gái nghe ra ẩn ý trong lời nói của anh, cô chớp hàng mi, một tháng trôi qua, nghĩ tới chuyện vô cùng thân mật này, lòng cô bỗng thấy có chút xa lạ. Cô thấy ngượng ngùng, vừa mới cúi mặt xuống thì đôi môi đỏ của cô bị ngậm lấy, hơi thở mát lạnh của anh xâm lấn.

Hàm răng của bị cạy ra một cách dễ dàng, đầu óc choáng váng.

Anh giữ lấy gáy cô, ôm chặt cô trong lồng ngực, nụ hôn không ngừng sâu hơn, không khí như cọ xát ra tia lửa lách tách.

Cơ thể cô nhúc nhích, sợ chân anh đau, muốn rời khỏi ngực anh, rồi bất cẩn ấn nhẹ vào đầu gối anh, sau đó nghe thấy anh hít một hơi, cô hoảng hốt:

“Em không cẩn thận đụng phải, đầu gối đau lắm hả anh?”

Anh nhíu mày, “Hơi đau…”

“Thế thì phải làm sao đây?” Cô vội đứng lên, “Hay là anh đứng lên hoạt động thử xem? Xem thử xem có cảm giác gì?”

Bùi Thầm đứng lên, chân chuyển động, rồi kéo cô gái vào lòng, tựa vào người cô.

“Sao rồi anh, khó chịu lắm à?”

“Có cảm giác không đi nổi nữa, rất là không tiện hành động.”

“Thế thì phải làm sao?”

Anh quay đầu vùi vào hõm cổ cô, “Ừm” một tiếng: “Tối nay em phải giúp anh tắm.”

Lương Chi Ý:?

Anh nói chuyện, giọng thấp hơn: “Vả lại tối nay có khả năng là em phải ngủ với anh, bởi vì nếu anh mà đi tiểu đêm thì em phải hỗ trợ anh.”

Lương Chi Ý:???

Hết chương 54.

Bình luận

Truyện đang đọc