ĐỨA CON CỦA YÊU QUÁI

Nhoáng cái đã thêm vài ba năm nữa trôi qua, Hạ Mạc tới tuổi đi học. Mấy năm nay bà Mạc tới tới lui lui giúp con trai nuôi Mạc Hữu Phi không ít chuyện, dưới sự trợ giúp của bà, Mạc Hữu Phi ngày càng ăn nên làm ra, một huyện Q nho nhỏ khó lòng thỏa mãn anh ta. Anh ta bắt đầu mở rộng phạm vi công ty ra đến huyện, thậm chí là tỉnh, chỉ trong hai năm ngắn ngủi, tài sản cá nhân đã tăng lên mấy chục lần.

Chính vì thế nên Mạc Hữu Phi chỉ hận không thể biến mẹ nuôi Mạc thành mẹ ruột. Nhưng bà Mạc không dễ lấy lòng, khi Mạc Hữu Phi tỏ lòng với bà, bà lại đòi tiền Mạc Hữu Phi, khi Mạc Hữu Phi nói chuyện tiền nong với bà, bà lại dùng chiêu trò tình cảm với anh ta, tóm lại là bà Mạc rất khó lấy lòng, vẫn luôn duy trì một khoảng cách lý trí nhất định với Mạc Hữu Phi.

Mạc Hữu Phi cảm thấy mẹ nuôi không hổ là bậc kỳ tài, không chịu liên quan quá sâu tới người thế tục như anh ta. Không ngờ bà Mạc cũng có nỗi khổ riêng, chẳng lẽ bà còn không hiểu sức mình đến đâu? Bà chỉ sợ nếu quá thân thiết với kiểu thương nhân khôn khéo như Mạc Hữu Phi sẽ bị người ta phát hiện, đến lúc đó gà bay trứng vỡ, công thành dã tràng. Nếu không phải bà lớn tuổi mà còn nuôi thêm đứa con, trừ bản lĩnh này ra thì không còn khả năng nào khác, bà sẽ không tiếp tục đi làm bà cốt. Cái nghề của bà đã tiết lộ quá nhiều thiên cơ, phạm vào lẽ trời, không biết khi nào phải chịu báo ứng.

Bà đã vào tầm tuổi này rồi nên không sợ, nhưng bà sợ nghiệp sẽ ứng lên người con trai bà.

Mạc Hữu Phi có thể làm ăn lớn như vậy, từ quan trường tới thương trường không thiếu nhân tài, mấy năm nay càn quét như gió bão, làm gì có ai không nhìn ngó anh ta? Trên đời này không có ngọn gió nào không lọt khỏi tường, rất nhanh đã có người biết Mạc Hữu Phi được cao nhân chỉ điểm.

Ngay sau đó thân phận của cao nhân cũng bị người ta đào ra: Đó là một bà cốt ở nông thôn, có người khịt mũi xem thường, có người xua như xua vịt, cũng có người tìm đủ mọi cách mời bà Mạc ra tay, nhưng bà Mạc nào dám dễ dàng nhận mối, kết quả bà càng trở nên thần bí trong mắt người ngoài, giá trị bản thân cũng tăng lên như thuyền gặp nước.

Những gì không có được mới là thứ tốt đẹp nhất.

Bà Mạc càng không chịu ra tay, những người này càng tin bà có bản lĩnh. Nhưng dù bọn họ trả giá cao tới mức nào, bà Mạc đều không dao động. Không ngờ bọn họ ra giá càng cao, bà Mạc càng không dám làm, cuối cùng vì hết cách nên những người này đều chạy tới chỗ Mạc Hữu Phi cầu cứu. Người trong giang hồ thân bất do kỷ, Mạc Hữu Phi dù bản lĩnh cũng phải cả nể một phần.

Có con nuôi kiêm cây ATM khổng lồ đến, bà Mạc không thể chối được nhiều lần, chỉ đành căng da đầu đánh cược. Có thể lừa thì cố lừa, đi lừa rồi ít nhiều gì Hoàng Đại Tiên có thể giúp được chút, đến Hoàng Đại Tiên còn không trị được thì có Hạ Mạc chỉ điểm. Khi bà Mạc nhận mối cũng rất cẩn thận, mấy năm nay dù có Hạ Mạc hỗ trợ cũng có vài lần bị bà nhìn nhầm. Làm xong bà còn tỏ ra sống theo phép tắc, việc nào tiếp thì tiếp, việc nào không tiếp thì dù có là ông trời đến xin bà cũng sẽ không đón.

Cho dù ra sao, mọi việc qua tay bà đều được giải quyết thỏa đáng, người mời bà đều hài lòng, nghĩ bà có bản lĩnh cao siêu.

Qua những lời đồn thêm mắm dặm muối, bà Mạc vừa có tiếng vừa có miếng, kén việc cao giá. Nhưng càng như vậy, mọi người lại càng tin tưởng bà.

Trong hai ba năm trở lại đây, bà Mạc có được không ít của hời. Nhà trên huyện đã sớm làm xong, chờ Hạ Mạc tới tuổi học tiểu học, dù cậu không vui cũng phải dọn vào thành phố, nhờ quan hệ của Mạc Hữu Phi mà dẫn Hạ Mạc tới trường tiểu học tốt nhất nơi này.

Dù được ở trong căn nhà mới vô cùng đẹp, Hạ Mạc vẫn không hề vui, trường tiểu học cậu sắp vào có tiếng quản nghiêm, Hạ Mạc ở nhà mới chưa đến một tuần đã muốn lén quay về. Chỉ tiếc vỏ quýt dày có móng tay nhọn, bà Mạc hiểu rất rõ tính nết Hạ Mạc, ra chiêu “tiền tiêu vặt” là Hạ Mạc đã ngoan ngoãn đầu hàng.

Chờ đến ngày khai giảng, Hạ Mạc chỉ có thể vuốt ve tiền tiêu vặt trong túi quần tự an ủi. Khi tới trường học, thấy xung quanh trường đều là các cửa tiệm nhỏ tấp nập cùng các quầy bán đồ ăn mới lạ, Hạ Mạc mới tạm hài lòng.

Sau khi đăng ký xong, chủ nhiệm lớp giữ toàn bộ học sinh lại, điểm danh, phát sách vở, giới thiệu giáo viên, nhì nhằng hết một buổi sáng mới xong. Lúc Hạ Mạc còn đi học mẫu giáo ở trấn Thanh Hà có thể nói là bá chủ một phương, giáo viên không quản nổi cậu, đi học thích ngủ thì ngủ, thích đi vệ sinh thì đi vệ sinh, mặc kệ giáo viên có mặt ở đó hay không, chỉ cần đứng lên là chạy biến. Mà bây giờ chủ nhiệm lớp cậu là một nữ trung niên trông vô cùng nghiêm khắc, quần áo không hề cẩu thả, tay cầm thước đảo mắt qua, phần lớn trẻ mới tốt nghiệp mẫu giáo đều sợ tới mức không dám cử động, đứa nào nhát gan hơn còn bị dọa rớt nước mắt. Điều này khiến các phụ huynh tôn sùng giáo viên nghiêm khắc lại càng vừa lòng.

Chờ cô giáo tuyên bố tan học, phụ huynh dẫn theo con chạy đến chỗ cô nhờ chăm sóc, quản giáo con mình thêm. Bà Mạc cũng là một trong số phụ huynh đó: “Chào cô Đỗ, Hạ Mạc nhà tôi sức khỏe không tốt, vả lại hơi nghịch, nhờ cô về sau để ý cháu nó chút. Nếu thằng bé không ngoan cứ nói với tôi, để tôi dạy lại cháu.” Thật ra nghịch thì có nghịch, nhưng bảo sức khỏe kém… Bà Mạc nói còn ngượng mồm.

Bà Mạc đã lớn tuổi, ban đầu khi bà dẫn Hạ Mạc đi đăng ký, cô Đỗ còn tưởng bà là bà nội bà ngoại của cậu gì gì đó. Vì trường yêu cầu cha mẹ đích thân đến nơi đăng ký cho học sinh mới, cho nên cô Đỗ nói vài câu mới biết là hiểu nhầm, hơn nữa Hạ Mạc xinh đẹp hơn người, còn đẹp hơn cả hoa khôi trong lớp, cho nên cô Đỗ có ấn tượng rất sâu với mẹ con bọn họ, cô mỉm cười xoa đầu Hạ Mạc: “Dì cứ yên tâm, nhìn là biết Hạ Mạc rất ngoan, nhất định thằng bé sẽ ngoan ngoãn nghe lời cô, cố gắng học tập hướng về tương lai, đúng không em?”

Hạ Mạc không vui khi bị người khác xoa đầu như trẻ con, lùi về sau một bước, trên mặt lại nở nụ cười ngượng ngùng, khẽ gật đầu.

Dù cô Đỗ đã đi dạy nhiều năm, vô cùng nghiêm khắc trước mặt học sinh, nhưng lúc này cũng không khỏi cười dịu dàng: “Ngoan lắm.”

Bà Mạc thầm nhủ, hừ, chắc chắn thằng ranh này đang lén bày trò đây!

Dù thế nào đi nữa, ấn tượng đầu tiên của Hạ Mạc trong lòng cô Đỗ không tệ chút nào, hôm sau khi chia chỗ ngồi còn cố ý cho Hạ Mạc ngồi ở một vị trí khá tốt: Là dãy thứ hai nằm giữa phòng học, đối diện bục giảng, không phải hít bụi phấn vẫn có thể được cô theo dõi, nghe giáo viên giảng rõ nhất, gần như là vị trí cho học sinh xuất sắc.

Tuy Hạ Mạc mặt dày, nhưng khi ngồi ở vị trí này cũng rất khó làm lơ đôi mắt sáng quắc của giáo viên để nằm ra bàn ngủ. Cậu nhịn rồi lại nhịn, gồng rồi lại gồng, cuối cùng đến tiết thứ tư do cô Đỗ chủ nhiệm dạy toán thì chịu không nổi, nằm ghé trên bàn ngủ mất.

Gồng suốt buổi sáng khiến Hạ Mạc buồn ngủ khủng khiếp, ngủ đến mức không biết trời trăng gì, cô Đỗ dùng thước gõ lên bàn hai lần mà vẫn không tỉnh lại. Cô Đỗ chưa biết cái nết trái gió trở trời của Hạ Mạc đột nhiên nhớ bà Mạc từng nói sức khỏe Hạ Mạc không tốt, tưởng Hạ Mạc sinh bệnh nên không khỏi lo lắng, vừa sờ trán Hạ Mạc vừa gọi: “Hạ Mạc, có phải em bệnh rồi không?”

Hạ Mạc ngủ tới mức lú lẫn, mơ màng đáp: “Mẹ, mẹ đừng làm phiền con, cho con ngủ thêm đi, chỉ một lúc thôi.”

Mẹ.

Tiếng gọi ngọt ngào mang theo chút giọng mũi.

Cô Đỗ giật mình ngẩn ra, mất một lúc mới bình thường trở lại, trong mắt hiện lên rất nhiều cảm xúc phức tạp. Hạ Mạc không bị sốt, sắc mặt cũng bình thường, trông không giống sinh bệnh chút nào, nhưng cô Đỗ không gọi cậu nữa, tiếp tục đi lên bục giảng bài.

Giữa trưa tan học, Hạ Mạc bị cô Đỗ giữ lại, cậu đã chuẩn bị tinh thần ăn mắng, dù sao cậu không thể khống chế được việc buồn ngủ, về sau thời gian đi học còn rất nhiều, giải thích cũng được lừa dối cũng tốt. Hạ Mạc chỉ đơn giản là vô tư vô lo, bày ra tư thế lợn chết không sợ nước sôi chờ cơn bão đến từ cô Đỗ. Không ngờ cô Đỗ không hề mắng cậu, chỉ dịu giọng bảo về sau đừng vậy nữa.

Cô Đỗ là người dễ tính thế ư?

Suy nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Hạ Mạc, trên mặt lại tỏ ra ấm ức: “Cô ơi, em không cố ý đâu, ngày nào em cũng ngủ sớm lắm, thế nhưng vẫn buồn ngủ. Mẹ em nói có thể do em trời sinh yếu ớt.”

Nếu bà Mạc có ở đây, nhất định sẽ không do dự chửi Hạ Mạc: Khỉ gió.

Cô Đỗ vẫn chưa biết tính Hạ Mạc, chỉ thấy lúc này cậu vừa ngoan vừa đáng thương, chợt nhớ đến bà Mạc đã lớn tuổi như vậy, sinh ra đứa con không yếu mới là lạ.

Có lẽ trong lòng nghĩ tới điều gì đó, cô Đỗ thầm thở dài: “Cô biết em không cố ý, chuyện hôm nay cho qua, về sau nhớ chú ý hơn đấy.”

Hạ Mạc gật đầu lia lịa: “Em sẽ cố ạ.”

“Bữa trưa của em đâu?” Trong trường có nhà ăn, đồ ăn vừa nhiều vừa ngon, giá cả lại hợp lý, rất nhiều học sinh đều làm thẻ, đến nhà ăn ăn trưa.

Hạ Mạc cũng làm thẻ, chẳng qua nhà cậu cách trường có mười phút, chỉ cần bà Mạc không bận cậu đều sẽ về ăn cơm, nhân tiện đánh một giấc ngủ trưa no nê.

“Em về nhà ăn ạ.” Sáng nay mẹ đã đồng ý nấu thịt kho tàu cho cậu, nhớ tới hương vị của những miếng thịt béo ngậy nạc mỡ đan xen, nước miếng trong miệng Hạ Mạc dần mất khống chế theo.

Cô Đỗ tỏ ra hiểu ý, nở nụ cười dịu dàng: “Nhanh về đi, đừng để mẹ ở nhà chờ lâu, trưa có thời gian nhớ ngủ cho đẫy, buổi chiều đừng ngủ gật nữa nhé.”

“Vâng ạ!” Hạ Mạc lanh lảnh đáp, xoay người quay về phòng học đeo cặp sách rồi chạy biến.

Cô Đỗ ngồi thờ thẫn trong văn phòng hồi lâu mới mệt mỏi đứng dậy, cô đóng chặt cửa văn phòng, xoay người nhìn ra sân thể dục phía xa, Hạ Mạc đang chạy thật nhanh đột nhiên dừng lại, sau đó chui đầu vào bồn hoa bên cạnh, chỉ một lát sau cậu lại chui ra, trong ngực ôm thêm một con mèo đen béo đến mức lông láng mượt.

Từ xa nhìn lại, mèo đen ngoan ngoãn rúc vào ngực Hạ Mạc như đang kêu thật to, miệng của Hạ Mạc cũng không ngừng khép mở, tuy không nghe cậu nói gì nhưng trông có vẻ rất vui.

Chắc là mèo nuôi trong nhà Hạ Mạc tới đón cậu.

Ánh nắng mùa thu lọt qua khe tán cây đáp xuống, loang lổ mà ấm áp.

Ấm áp quá. Lòng cô Đỗ không khỏi nóng lên.

Xui xẻo bỏ mịa. Lòng mèo đen lạnh lẽo.

Bình luận

Truyện đang đọc