ĐỨA CON CỦA YÊU QUÁI

Một gã đàn ông đè nữ sinh lên tường, một tay che miệng nữ sinh, tay còn lại thò vào trong quần áo cô sờ soạng. Nữ sinh phản kháng dữ dội, người đàn ông ỷ vào ưu thế trời cho, đè cô lên tường muốn gì làm nấy.

Gã đàn ông đưa lưng về phía Hạ Mạc khiến cậu không thấy rõ hành vi cụ thể của gã, hơn nữa cậu nhỏ tuổi, vốn không hiểu biết chuyện nam nữ, chỉ cho là gã đàn ông đang bắt nạt nữ sinh, là kiểu bắt nạt mà mấy đứa trẻ thường nghĩ.

Vô liêm sỉ.

Lớn đầu thế rồi mà dám đi bắt nạt học sinh tiểu học.

Nữ sinh vẫn còn đeo khăn quàng đỏ, nhìn cái là biết học sinh trường cậu, mà từ bóng lưng gã đàn ông thì rõ ràng là người trưởng thành.

Hạ Mạc rất nhạy bén, cậu biết mình còn nhỏ, nếu kích động lao ra ngoài, chỉ sợ với cơ thể nhỏ bé này, cậu sẽ là người bị ức hiếp ngược.

Làm sao bây giờ?

Hạ Mạc rón rén lui ra sau, lui đến khoảng cách cậu cho là an toàn thì làm bộ bóp giọng ré lên: “Mẹ, con không đi học nữa, không đi học nữa đâu… Oa…”

Có người tới rồi, xem gã kia còn dám bắt nạt người ta nữa không?

Trước đây giáo viên vừa dạy câu thành ngữ “Đánh rắn động cỏ”, bây giờ cậu không đánh lại “rắn”, nhưng cậu có thể dọa “rắn” bỏ chạy.

Mình quả là thông minh.

Hạ Mạc đắc ý gật gù dựng tai nghe ngóng, quả nhiên phía trước đã không còn tiếng động, đợi thêm một lúc nữa, cậu lặng lẽ lẩn qua, nấp sau bụi cỏ ghé mắt nhìn ra, gã đàn ông đã biến mất, nữ sinh ngồi xổm trên đất khóc lóc, không biết có phải khóc nhiều quá không mà cứ nức nở mãi rồi nôn khan.

“Chị ơi, chị đừng khóc nữa, em cho chị cái kẹo nè.” Gã đàn ông không có ở đây, Hạ Mạc chui ra khỏi bụi cỏ.

Nữ sinh nhìn Hạ Mạc một cái, chút hồng hào cuối cùng trên mặt biến mất, trong mắt tràn ngập tuyệt vọng.

Hạ Mạc mới chỉ gặp biểu cảm như vậy từ hai vợ chồng ông sáu Hạ, mà dường như nữ sinh còn tuyệt vọng hơn cả bọn họ.

Một Hạ Mạc nhỏ tuổi không hiểu nổi.

Đúng lúc này, chuông vào học rung lên.

Cơ thể nữ sinh hơi run rẩy, Hạ Mạc nhét kẹo vào tay cô an ủi: “Chị đừng sợ, người xấu chạy rồi, nếu chị sợ ông ta thì cứ nói cho bố mẹ biết, bảo bọn họ dạy cho ông ta một bài học, đánh mạnh tay vào, xem ông ta còn dám nữa không. Chị… chị đừng khóc nữa nha.”

Nữ sinh cúi đầu nắm chặt viên kẹo, một lúc sau mới khẽ gật.

Hạ Mạc học theo dáng vẻ ông cụ non, thở dài thườn thượt như trút được gánh nặng: “Được rồi, em quay về học trước đây, chị cũng mau quay về trường đi, lỡ người xấu lại tới tìm chị.”

Hạ Mạc không phát hiện nữ sinh hơi run lên, cậu nghĩ rằng mình vừa làm được chuyện tốt, lúc quay về cũng nhẹ nhàng hơn hẳn. Chỉ tiếc vận may của cậu không tốt, vừa vào cổng trường đã bị tóm gáy. Người bắt được cậu không phải bà cụ trông cửa mà là thầy giáo ngày đó gặp mặt trên sân thể dục.

“Lại trốn đi mua đồ ăn vặt à?” Thầy giáo cười nói, trên khuôn mặt thanh niên phổ thông mang theo nét tri thức khiến ông ta trông rất dễ gần, không khỏi khiến người ta sinh hảo cảm.

Hạ Mạc mặt dày huơ huơ bàn tay nhỏ: “Thầy ơi em bị trễ giờ rồi, em về lớp trước đây.” Ra vẻ là học sinh ngoan hiền, cứ như người chuồn êm trốn học không phải cậu vậy.

Hạ Mạc thoắt cái không còn bóng dáng, thầy giáo lại đứng yên tại chỗ một hồi lâu mới xoay người vào ký túc xá cũ.

Thời tiết dần trở lạnh, tình trạng “ngủ đông” của Hạ Mạc ngày càng nghiêm trọng, đến cả số lần trốn học đi mua đồ ăn cũng giảm bớt, thỉnh thoảng chỉ đi mua vài lần, thế nhưng lần nào cũng trùng hợp gặp phải thầy giáo kia. Thầy giáo không mắng mỏ gì cậu, cũng không theo chân sang nhà trẻ mách giáo viên chủ nhiệm, chẳng qua gặp nhiều khiến Hạ Mạc không khỏi sinh nghi.

Vừa hay có hôm tan học, khi đứng trước cổng trường chờ bà Mạc tới, Hạ Mạc lại thấy ông thầy nọ bèn hỏi Hạ Thần: “Anh quen cái thầy kia không?”

Trong miệng Hạ Thần đang nhai kẹo Hạ Mạc cho, lúng búng nói: “Anh biết. Ông ấy là thầy Hạ chủ nhiệm lớp 6-1, mấy hôm trước thầy Lý có chuyện gấp nên nhờ ông ấy đi dạy cho chúng ta. Thầy Hạ dạy thú vị hơn thầy Lý nhiều, thầy ấy giảng anh cũng hiểu bài, còn gọi anh trả lời câu hỏi, anh đáp được thì sẽ khen anh.”

Với điều kiện gia đình của Hạ Thần, nó chưa từng được đi học mẫu giáo mà bắt đầu nhập học từ lớp một, có rất nhiều kiến thức giáo viên dạy trước kia chưa từng được nghe, về nhà cũng không ai phụ đạo nổi cho nó, điều đó khiến Hạ Thần không tránh khỏi việc trở thành học sinh dốt.

Thân là học sinh yếu kém, phạt đứng hay đánh vào lòng bàn tay là chuyện như cơm bữa, hồi nó học lớp một cũng bị vậy mấy tháng, đây là lần đầu được thầy khen, nó chưa kể chuyện này cho ai biết, giữ lại âm thầm vui tận mấy ngày.

Chỉ tiếc thầy Hạ chỉ dạy bọn nó ba ngày thì thầy Lý đã quay về, tuy rằng Hạ Thần đã tiến bộ hơn so với lúc trước, thế nhưng cũng chỉ là một chút xíu mà thôi, nó vẫn không hiểu mấy kiến thức thầy Lý giảng suốt hai ngày nay.

Chẳng qua: “Thầy Hạ bảo nếu anh không hiểu chỗ nào thì cứ vào văn phòng trên tầng năm tìm thầy ấy, thầy ấy sẽ giảng lại cho anh.”

Hạ Mạc bỗng cảm thấy có gì đó bất thường, nhưng cậu không nói rõ được.

“Thầy ấy… đối xử với ai cũng tốt vậy à?” Lời vừa thốt ra khỏi miệng, Hạ Mạc chợt khó hiểu vì sao mình phải hỏi như thế.

Hạ Thần gật đầu: “Ừ, em biết Tưởng Mai lớp mình không?”

Hạ Mạc gật đầu, đây là học sinh cùng lùi với Hạ Thần, đồng thời cũng là bạn cùng bàn, số lần giáo viên phạt đứng còn nhiều hơn cả nó, Hạ Mạc hơi ấn tượng với cô bé.

“Thầy Hạ không chỉ giảng bài cho cậu ấy mà còn cho cậu ấy kẹo, hôm qua Tưởng Mai đánh mất phiếu ăn cơm, thầy Hạ còn mời cậu ấy ăn tối đấy.” Hạ Thần ngưỡng mộ nói: “Hôm nay thầy Lý có hỏi một câu, La Tình không trả lời được, Tưởng Mai trả lời đúng, cho nên thầy Lý phạt La Tình đứng.” La Tình là lớp phó học tập lớp họ, thành tích rất tốt, trông cũng xinh đẹp nên rất được giáo viên yêu thích.

Hạ Thần để lộ tính thích buôn chuyện của trẻ con, nhỏ giọng kể cho Hạ Mạc: “La Tình tức phát khóc, cậu ấy bảo đều do thầy Lý giảng bài kém, nếu cậu ấy có thể được thầy Hạ giảng bài, không chừng thành tích sẽ còn tốt hơn bây giờ, cậu ấy còn nói muốn được ở trọ lại trường giống Tưởng Mai để được thầy Hạ ưu ái mình hơn.”

“Thầy Hạ ở trong trường à?”

“Hình như vậy… Bác, bác ơi, bọn con ở đây!” Hạ Thần tinh mắt, từ xa đã nhìn thấy bà Mạc, kéo Hạ Mạc từ từ chạy qua.

Hai hôm nay dưới sự năn nỉ ỉ ôi của con nuôi, bà Mạc đành phải đồng ý đi xem cho bạn anh ta, cho nên hôm nay kiếm được khoản lớn. Tâm trạng của bà Mạc không tồi, dẫn theo hai đứa nhóc tới quán thịt dê trên trấn chén một bữa no nê.

Sau khi ăn uống no đủ, ở nhà hưởng thụ ngày cuối tuần dễ chịu, Hạ Mạc đã sớm vứt chuyện thầy Hạ ra sau đầu.

Tới buổi sáng thứ hai, Hạ Mạc trải qua một cuộc đấu tranh gian khổ kiên cường, cuối cùng thất bại thảm hại, bị bà mẹ vô tình đá vào mẫu giáo.

Cậu xách theo hai cái bánh bao ỉu xìu đi vào phòng học, vừa mới ngồi xuống ghế, các bạn khác đã ào ào xông tới.

“Cậu nghe gì chưa Hạ Mạc, bên trường tiểu học có người chết đấy.” Người lên tiếng là một đứa nhóc mập tên La Lượng, mẹ nó là giáo viên khoa học kiêm mỹ thuật kiêm âm nhạc bên trường tiểu học, một giáo viên dạy hai lớp, nắm bắt tin tức rất nhanh nhạy.

“Chết? Chết ra sao?” Hạ Mạc trời sinh có thể tiếp xúc với hai giới âm dương, cậu biết chết không phải là hết, vì vậy càng bình tĩnh hơn người bình thường, vả lại có lẽ đang còn nhỏ, hoặc là vì thiên tính nào đó ăn sâu vào linh hồn, cho nên Hạ Mạc không quan tâm chuyện sống chết cho lắm, đối với chuyện này thường rất lạnh nhạt.

Mà trong con mắt của những đứa trẻ ngang tuổi trong lớp, Hạ Mạc quả thật… quả thật… quá ngầu, hệt như, như…

Mấy đứa bé không tài nào miêu tả nổi cảm giác này, chỉ là theo bản năng sùng bái Hạ Mạc hơn hẳn, sâu trong nội tâm còn có một loại… kính sợ không thể nói ra bằng lời.

Sợ quá thành kính.

La Lượng không dám úp úp mở mở, nhỏ giọng buôn chuyện: “Tớ nghe mẹ tớ bảo là rơi xuống sông chết đuối.” Mẹ nó còn nói một vài chuyện khác, thế nhưng La Lượng vẫn còn nhỏ, hiểu câu được câu mất, nó hợp tình hợp lý nói bằng góc nhìn của mình, “Chắc chắn là do chị ta bị con quỷ ộp chuyên bắt trẻ con kéo xuống sông rồi.”

Hạ Mạc tập trung cắn bánh bao nhân thịt không buồn ngẩng đầu, lòng thầm nói, có khỉ ấy, trong sông vốn không có quỷ.

Điều Hạ Mạc không biết là, lời nói vô căn cứ như vậy không chỉ lưu truyền trong giới học sinh mà ngay cả người lớn cũng tin.

Hạ Mạc vốn tưởng chuyện này đã qua, không ngờ qua mấy ngày, nó đã trở thành chuyện dính líu tới cậu.

Nói đúng hơn là liên quan tới bà Mạc.

Trên trấn có người bỏ tiền ra mời bà Mạc về làm phép, đuổi quỷ trong sông.

Không chỉ có một nhà bỏ tiền mà là mấy nhà cạnh trường học, trước giáp mặt đường sau giáp bờ sông, bọn họ thề thốt buổi tối nghe thấy tiếng khóc, trong nhà có tiếng động kỳ lạ cùng vệt nước, gia cầm gia súc đột nhiên bỏ ăn… Tình huống của những nhà này không phải cá biệt, tất cả đều tập trung vào một hiện tượng siêu nhiên.

Quỷ phá.

Hơn nữa trong sông mới có người chết đuối, thi thể vớt được ở phía sau mấy căn nhà này, mọi người càng thêm hoảng loạn, tính toán một phen, quyết định tìm một thầy cao tay xem thử, đỡ gây ra phiền phức lớn hơn nữa.

Hiện nay trong trấn Thanh Hà thậm chí là huyện Q, bà đồng nổi tiếng nhất, có đạo hạnh cao nhất không ai khác chính là bà Mạc.

Nhưng bà Mạc không dễ gì mà ra tay, giá trị của bà cũng như nước dâng thì thuyền lên, thu phí rất cao, bọn họ sợ không mời nổi nên đành lui tìm cách khác, mời một bà đồng ở gần đó. Kết quả đêm đó khi hành lễ được một nửa, bà đồng bỗng hét lên thảm thiết rồi ngất xỉu, đến giờ vẫn còn nằm trong viện chưa tỉnh.

Chuyện này bỗng trở thành chuyện lớn, mọi người không dám coi nhẹ nữa, gom góp lại một khoản rồi tới mời bà Mạc.

Bà Mạc hiểu quá rõ sức mình, ban đầu định không đồng ý, nhưng với danh tiếng bây giờ của mình, nếu bà từ chối há chẳng phải tự đạp đổ bát cơm của mình ư?

Trong lúc nhất thời bà Mạc đã bị đẩy vào thế lên lưng cọp khó xuống, bà đang do dự thì Hạ Mạc đã đồng ý thay bà. Khi ấy sắc mặt bà rất xấu, chờ tiễn hết khách đi, bà lập tức vươn tay xách tai Hạ Mạc.

Hạ Mạc nhanh nhẹn tránh thoát: “Mẹ, mẹ đừng lo, không phải còn con đây à?”

“Con? Con thì biết cái chó gì! Bớt gây chuyện đi cho bà. Con đừng vướng vào chuyện này, ngoan ngoãn ở nhà cho mẹ.”

“Con đi gọi Hoàng Đại Tiên… hừm, hộ pháp cho mẹ!” Hạ Mạc nhớ tới lời kịch trên phim.

“Chỉ có thể vậy thôi.”

“Con lên trên núi báo trước cho Hoàng Đại Tiên một tiếng.”

“Biến biến biến, thấy mày là phiền.” Bà Mạc tức giận xua tay.

Bà Mạc không đi mời Hoàng Đại Tiên, nhưng Hạ Mạc đã ra mặt, tất nhiên sẽ không có chuyện Hoàng Đại Tiên không đồng ý. Đêm đó bà Mạc dẫn Hoàng Đại Tiên lên trên trấn, bận bịu tới sáng mới về nhà. Hạ Mạc ngửi mùi bánh bao thơm nức mũi, mơ màng mở to mắt, lại thấy phía sau bà Mạc có một nữ sinh ướt đẫm đi theo.

“Chị, sao chị lại tới nhà em?”

Bình luận

Truyện đang đọc