ĐỨA CON CỦA YÊU QUÁI

Giấc mơ lại quay về cái ngày Đại Thánh chết.

Thẩm Nặc và Hạ Mạc đã từng gặp cơn ác mộng chân thật này một lần, nhưng sự việc trong hiện thực đã ảnh hưởng đến mẹ con Trương Đằng, cảnh trong mơ cũng bắt kịp nhưng có thay đổi. Đặc biệt là khi cảnh mơ đến đoạn Trương Trí cầm dao đi vào, nỗi sợ hãi của Trương Đằng khiến giấc mơ điên cuồng rung lên, thế nhưng không vỡ vụn như lần trước.

Trương Đằng không cam tâm tiếp tục làm một người được bảo vệ, cậu ta giống một con thú con mất khống chế, được ăn cả ngã về không, dốc hết sức lực muốn bảo vệ người mẹ mình yêu nhất, bảo vệ người bạn thân thiết nhất, cơn giận hóa thành ma niệm.

Nhất niệm thành ma.

“Tôi muốn giết ông.”

Khi Trương Đằng nói ra những lời này, cảnh trong mơ thoáng cái vặn xoắn, giây tiếp theo, cậu ta như được rót thêm một luồng sức mạnh cực lớn, gần như chớp mắt hóa thành người trưởng thành, cướp lấy dao trong tay Trương Trí đâm ngược về.

Từng nhát lại từng nhát.

Cảnh trong mơ thoáng cái nhuốm đầy máu.

Hạ Mạc và Thẩm Nặc lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy, đặc biệt là Hạ Mạc, cậu biết không thể tiếp tục giấc mơ này nữa, bằng không sẽ tạo thành thương tổn không thể xóa nhòa cho Trương Đằng.

Cần phải dừng lại.

Đúng lúc này, trái tim Hạ Mạc biến lại thành thú bông đột nhiên chiếu ra một luồng sáng cực mạnh, ánh sáng nhanh chóng mở rộng, bùm một tiếng nghiền nát toàn bộ cảnh trong mơ.

Trừ Hạ Mạc ra, ba người còn lại đều đồng loạt tỉnh khỏi giấc mơ.

Trong đầu Trương Đằng trống rỗng, nhưng cậu ta hoàn toàn không nhớ nổi giấc mơ vừa rồi, nhưng dù Hạ Mạc đã kịp thời phá hủy cảnh trong mơ, suy nghĩ ma quỷ kia vẫn âm thầm cắm rễ sâu vào lòng Trương Đằng, chỉ cần chờ có cơ hội thích hợp sẽ mọc rễ nảy mầm, cành lá xum xuê, biến giấc mộng trở thành hiện thực.

Sau khi tỉnh lại, Trần Tĩnh vẫn chưa quên được giấc mơ đẫm máu đó, thậm chí cô còn nhớ rất rõ từng chi tiết giấc mơ. Giấc mơ này càng khiến cô tuyệt vọng hơn so với màn bạo lực gia đình không có điểm cuối. Âm thanh trong lòng nói cho cô biết nếu còn tiếp tục như vậy, rốt cuộc sẽ có một ngày giấc mơ biến thành hiện thực.

Cho đến hôm nay, cuộc sống của cô đã bị phá hủy phân nửa, tương lai con trai là hy vọng và gửi gắm cuối cùng của cô. Chỉ cần con trai sống tốt, cô có thể đằm mình vào bùn tanh, sống trong đầm lầy, trong cơn ác mộng không thấy ánh mặt trời, nhưng cô đã quên mất một chuyện, người sống trong những cơn ác mộng không có điểm dừng đó không chỉ mình cô, con trai cô cũng đang bị những ác mộng đó cắn nuốt.

Có lẽ sẽ có một ngày nó biến thành người giống Trương Trí, có lẽ sẽ có một ngày nó mất khống chế giết chết người tạo ra ác mộng cho nó như trong giấc mơ, dù là loại nào, nó đều sẽ biến thành kẻ vũ phu mà cô hận nhất.

Tương lai con trai cô không thể như thế được.

Ác mộng đáng sợ khắc sâu vào tâm trí khiến Trần Tĩnh không khỏi để tay lên ngực tự hỏi, những hy sinh và cam chịu cô tự cho là đúng có đáng không? Đáng không? Thật sự là vì tốt cho con ư?

Cô không chống cự vì cô lo không thể cướp lấy quyền nuôi con, một khi cô rời khỏi nhà họ Trương, tất cả bạo lực đều sẽ bị đẩy lên đầu con trai, Trương Trí cũng đã từng uy hiếp cô như vậy.

Cô không chống cự là vì bố mẹ cô luôn lấy cái chết ép bức, bọn họ sợ cô rời khỏi cái cây rụng tiền Trương Trí, không thể duy trì chức vị và tiền đồ tốt hơn cho em trai.

Cô không thể chống cự là vì cô sợ mình rời khỏi thân phận bà chủ nhà họ Trương thì sẽ không thể vào đời mưu sinh. Cô làm bà chủ suốt tám năm, không có học vấn, không có tài nghệ, cô không biết rời khỏi Trương Trí rồi mình sẽ sống thế nào nữa.

Cô không thể không thừa nhận, tất cả những cam chịu cô nhận phần lớn là suy nghĩ cho con, nhưng phần nhiều hơn là do cô tự ti, yếu đuối, thậm chí cô không muốn thừa nhận mình hư vinh.

Cô không thể tiếp tục như vậy nữa, cô không thể hủy diệt bản thân rồi hủy diệt con trai.

Đêm đen dần trôi qua, bầu trời từ từ hửng sáng.

Khi trời sáng, Trần Tĩnh lặng lẽ thương lượng với Trương Đằng, nhân lúc mọi người không chú ý đã báo cảnh sát, cũng liên lạc với luật sư trước đây đã từng tiếp xúc nhiều lần. Lúc này đây, dù bố mẹ cô có dùng cái chết ép bức như thế nào, dù Trương Trí có đau khổ cầu xin thề thốt ra sao, dù bố mẹ Trương Trí hạ mình thế nào đi chăng nữa, cô đều đã hạ quyết tâm ly hôn với Trương Trí.

Đây không phải lần đầu tiên Trương Trí đánh cô, cũng không phải lần đầu cô có suy nghĩ ly hôn, trước đây khi cô bị Trương Trí “dạy dỗ” nhiều lần, cô đã trộm tìm luật sư tư vấn việc ly hôn, cũng dưới sự đề nghị của luật sư mà trộm để lại rất nhiều chứng cứ cô bị bạo hành.

Mà lúc này đây người bị bạo hành không chỉ có cô, còn có con trai cô. Điều này cực kỳ có lợi cho quyền giành nuôi con, thậm chí còn là quyền chia tài sản.

Lâu nay Trương Trí đã quen ở nhà nói một không nói hai, quen sự nhẫn nhục cam chịu của Trần Tĩnh, ngay khi luật sư Trần Tĩnh cầm giấy ly hôn đến tìm gã, gã giận đến mức khó lòng kiềm chế, thậm chí còn cảm thấy Trần Tĩnh phản bội mình. Gã đường đường là sinh viên tốt nghiệp trường danh giá, ngoại hình bắt mắt, năng lực xuất chúng, giành được tin tưởng của ông chủ, thậm chí gã còn từ bỏ cơ hội được làm việc ở thành phố lớn, quay về huyện Q bé bằng cái bàn tay làm việc là vì ai?

Vì Trần Tĩnh.

Gã thích cô, từ khi học cấp hai đã bắt đầu thích cô, sau khi tốt nghiệp đại học, gã không màng khuyên can của mọi người cưới Trần Tĩnh sắp tốt nghiệp cấp ba, đối diện với bố mẹ gây khó dễ gã cũng âm thầm nhịn xuống, mấy năm nay vẫn luôn cố gắng dốc sức làm lụng, trèo lên được cái ghế phó giám đốc công ty. Gã đưa Trần Tĩnh vào biệt thự ở, mua chiếc xe con, càng không ngừng giúp đỡ nhà mẹ đẻ, gã đã cho đứa em trai không nên thân nhà mẹ đẻ của cô bám càng không biết bao nhiêu lần, bây giờ còn đưa tên kia vào công ty Phi Phàm làm, rốt cuộc gã có lỗi gì với Trần Tĩnh?

Nhưng bây giờ Trần Tĩnh lại muốn ly hôn với gã. Chẳng qua chỉ là đánh mấy đòn mà thôi, so với cô, mẹ gã bị đánh chỉ nhiều hơn không ít, tay chân từng bị đánh gãy mấy lần, bây giờ không phải vẫn yên ổn với bố gã ư? Trần Tĩnh dựa vào đâu muốn ly hôn? Dựa vào đâu dám ly hôn?

Trương Trí không muốn Trần Tĩnh thoát khỏi sự khống chế của mình, gã càng không cam tâm để tài sản mình cực khổ làm ra bị chia cho Trần Tĩnh, suy nghĩ đủ cách để níu kéo Trần Tĩnh, nhưng sau khi cô ủy thác toàn bộ việc ly hôn cho luật sư đã ôm con trốn mất. Dù là Trương Trí, bố mẹ hay bạn bè Trần Tĩnh đều không liên lạc được với cô.

Trương Trí còn muốn giằng co không định ly hôn, nhưng chuyện này không phải do mình gã quyết định. Hơn nữa không biết là ai đồn gã đánh vợ, ly hôn với vợ ra công ty, thậm chí còn truyền tới tai cấp trên của gã.

Không ai không biết ông chủ Mạc Hữu Phi của công ty bất động sản Phi Phàm là một tên sợ vợ, bị vợ quản chặt, về cơ bản vợ nói một anh ta sẽ không nói hai. Vợ Mạc Hữu Phi cũng là người ít học giống anh ta, nhưng đồng thời cũng là một nhân vật cực kỳ giỏi giang, công ty Phi Phàm có được quy mô như ngày hôm nay không thể thiếu công của chị ta. Mấy năm nay sức khỏe của chị không tốt, ở nhà tĩnh dưỡng, trước đây chị còn đảm đương chức vị quan trọng trong công ty, nếu chuyện này đã tới tai chị, chỉ sợ Trương Trí sẽ bị sút ngay.

Cho nên khi sếp bóng gió bảo gã đừng vì việc nhà mà trì trệ công việc, gã đành cắn răng ký tên lên đơn ly hôn.

Có sự giúp đỡ của luật sư, Trần Tĩnh đã có được số tài sản nên có. Bố mẹ cô tựa như con đỉa ngửi thấy mùi máu tươi, vừa mở miệng đã đòi quản tiền giúp Trần Tĩnh. Tiếc là sau khi trải qua cơn ác mộng kia, trải qua mối hôn nhân rách nát, Trần Tĩnh đã hoàn toàn hiểu rõ cuộc sống của mình, càng nhìn thấu cách làm người của bố mẹ. Cho nên cô đã dùng số tiền kia mua căn nhà và cửa hàng đứng tên con trai. 

Nhà ở có hai căn, một căn ở huyện, một căn ở tỉnh, căn ở tỉnh có diện tích lớn, là tài sản ngoài kế hoạch, sau hai năm sẽ giao nhà; nhà ở huyện là kiểu nhà cũ hai phòng một sảnh, chỉ hơn 70m2, dù diện tích nhỏ nhưng cũng đủ cho hai mẹ con ở. Cửa hàng mua ở huyện, diện tích vừa phải, sau khi tiệm tới tay, Trần Tĩnh tích cực chăm chút, không lâu sau, một tiệm bánh kem tên “Bánh kem Ma Pháp” khai trương gần trường học Hạ Mạc.

Trường tiểu học Tật Phong vốn là trường tiểu học tốt nhất huyện Q, đồng thời nằm trên con phố buôn bán của huyện, phần lớn khách hàng trên phố này đều là học sinh tiểu học trong trường.

Mặt tiền của cửa hàng “Bánh kem Ma Pháp” không lớn, ban đầu khi gầy dựng sự nghiệp, Trần Tĩnh vì tiết kiệm tiền nên không thuê thêm người, từ trong ra ngoài đều do cô một tay cáng đáng. Cũng may tay nghề của cô không tệ chút nào, nhanh chóng được đám trẻ con yêu thích. Thời buổi này có đứa trẻ nào lại không phải cục vàng của cha mẹ, dù đồ ngọt trong tiệm cô không rẻ thì vẫn có phụ huynh vào mua cho con. Trong mắt phần lớn phụ huynh, bánh kem không tính là đồ ăn vặt, ít nhiều cũng có thể làm lửng bụng, thứ hai Trần Tĩnh làm bánh rất ngon, đồ ngọt được làm tỉ mỉ quả thật ngon hơn các tiệm khác nhiều.

Dần dần không riêng gì đám trẻ, ngay cả người lớn cũng thích ghé vào tiệm của cô. Một mình Trần Tĩnh không lo được quá nhiều việc, không thể không nhận thêm nhân viên học việc đứng canh mặt tiền cửa hàng… Ngày nào cũng bận đến mức chân không chạm đất, con người khi bận rộn sẽ không có thời gian để u sầu, cho nên còn chưa kịp đau thương, Trần Tĩnh đã thoát ra khỏi cuộc sống hôn nhân đầy thất bại.

Ai cũng nói phụ nữ được nuôi dưỡng bằng tình yêu, trên thực tế, sự nghiệp cũng có thể nuôi dưỡng phụ nữ rất nhiều, thậm chí còn tốt hơn tình yêu. Mấy tháng trôi qua, chút nhu nhược cuối cùng trên người Trần Tĩnh biến mất, ngay cả phần tự ti cắm rễ vào xương cốt cũng bị tẩy rửa sạch sẽ, cả người sáng rỡ tự tin từ trong ra ngoài, sức hấp dẫn so với trước kia tăng lên không ít. Cô vốn đã xinh đẹp, tính cách dịu dàng ôn hòa, làm ăn phát đạt, sau khi biết cô là mẹ đơn thân, người tự đề cử mình còn nhiều hơn người giới thiệu cho cô.

Tuy Trần Tĩnh đã thoát khỏi cuộc sống cũ, nhưng chung quy cuộc sống hôn nhân ngập tràn bạo lực vẫn để lại bóng ma cho cô, so với việc lập gia đình thì cô càng thích hưởng thụ cuộc sống hiện tại hơn.

Làm ăn cho tốt, nuôi con khôn lớn đã là toàn bộ cuộc sống của Trần tĩnh.

Mà Trương Đằng rời khỏi ngôi nhà kia, rời khỏi người bố luôn để lại ám ảnh cho mình, cậu ta rất tự giác gánh vác trách nhiệm của người đàn ông bé trong gia đình. Cậu ta càng ngày càng biết kiềm chế bản thân, không hay trêu chọc bạn bè như trước đây, càng không để cảm xúc mất khống chế khiến bạn bè bị thương. Cậu ta tập trung học hành chăm chỉ hơn, sau khi đi học còn chủ động gánh vác việc nhà giúp mẹ, làm rất nhiều chuyện trong khả năng cho phép, chỉ trong một đêm, cậu ta đã trưởng thành.

Cuộc sống của Trần Tĩnh và Trương Đằng ngày càng tốt, nhưng Trương Trí thì không.

Gã vốn cho rằng sau khi Trần Tĩnh rời khỏi mình, gã sẽ nhanh chóng tìm được một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp, ngoan ngoãn hơn cô, nhưng sau khi ly hôn chưa quá hai tháng, gã đã bị sếp tóm được nhược điểm rồi đuổi việc, mấy nữ đồng nghiệp lập lờ với gã lập tức biến mất không thấy tăm hơi.

Gã vốn tưởng dù rời khỏi công ty Phi Phàm, với bằng cấp cá nhân với bản lĩnh của gã sẽ có thể tùy ý tìm được một công việc tốt hơn, nhưng sự thật đã vả vào mặt gã một cái tát đau điếng. Không biết có ai gây khó dễ cho gã hay do vận may kém, sau khi từ chức, gã không thể tìm được một công việc vừa ý, công ty lọt vào mắt gã không chịu nhận, công ty chịu nhận thì lại là công ty nhỏ mà gã chướng mắt, dù đãi ngộ hay tiền đồ đều thua xa công ty bất động sản Phi Phàm lúc trước.

Trương Trí cắn răng bán đi căn biệt thự do mình gầy dựng. Một tên lăn lộn dưới bùn đi lên như Mạc Hữu Phi còn có thể làm được ông chủ lớn, gã không tin một sinh viên trường danh giá như gã không làm nên cơm cháo gì.

Trương Trí có làm ra được cơm cháo gì không hiện còn chưa thể nói, nhưng bây giờ Hạ Mạc đang nằm trên giường, mông bị tiêm còn chưa đủ, mẹ còn bưng cốc nước đen thui tỏa ra mùi tất thôi đi tới trước mặt cậu.

Hạ Mạc chui vào ổ chăn như cá chạch, cuộn tròn cơ thể lại, liều chết cố thủ, sau đó tàn nhẫn nói: “Đánh chết con cũng không uống.”

Nghe cực kỳ hung dữ.

Nhưng cũng chả làm được tích sự gì.

Bình luận

Truyện đang đọc