ĐỨA CON CỦA YÊU QUÁI

“Mùi vị bị phản phệ khó chịu lắm đúng không? Còn không chịu ra? Muốn tôi đích thân mời ra à?” Hạ Mạc dựa lưng vào thân cây, khuôn mặt cực kỳ bình thản, rất giống thiếu niên vô hại xinh đẹp trong cuộn tranh, không liên quan chút nào tới người vừa dùng tay không xé mười mấy con quỷ.

Người nấp trong bóng đêm nghe vậy, không biết vì bị thương nặng hay quá tức giận nên hộc ra một ngụm máu, sắc mặt vốn tái nhợt nay càng thêm uể oải. Trong mắt gã lóe lên tia hung ác không thể che giấu, khẽ cắn môi, nhịn đau lấy ra một cái bình sứ, bật nắp bình dốc một viên thuốc đỏ tươi rồi nuốt vào. Ngay sau đó, sắc mặt gã nhanh chóng hồng hào trở lại.

“Nhãi con, mày giết nhiều quỷ nô của lão quỷ như vậy, hôm nay tao nhất định phải luyện chế mày thành quỷ nô.” Gã đàn ông tự xưng là lão quỷ đi ra khỏi chỗ tối, không biết là vì bẩm sinh hay về sau mới như vậy mà đầu của gã cực kỳ lùn, khoảng chưa tới một mét. Gã khoác một bộ trường bào đen tuyền, không nhìn rõ được dáng vẻ, vóc người thoạt nhìn như một người trưởng thành, giọng nói ồm ồm già nua.

“Muốn thu tôi làm quỷ nô? Nghe hay đấy, vậy tôi cho ông một cơ hội, ông thử đi.” Khuôn mặt xinh đẹp vẫn còn nét trẻ con của Hạ Mạc nở nụ cười thật tươi, vừa ngây thơ vừa tàn nhẫn: “Nhưng vừa rồi tôi đã giết được nhiều quỷ nô như vậy, còn tóm luôn cả ông, nói cho công bằng thì ông cũng nên làm trợ thủ cho tôi đi.”

Hạ Mạc búng tay, cả ngọn núi hoang có tiếng ầm rung động vọng đến, chỉ qua mấy chục giây, lão quỷ đã bị đủ loại động vật hoang dã trong núi bao vây. Theo sự xuất hiện của động vật, ngọn núi cũng bị làn sương mù quỷ dị phủ lên. Lão quỷ chỉ kịp đảo mắt, Hạ Mạc đã biến mất trong lớp sương mù dày đặc.

Sương mù dày đặc lần nữa hình thành quỷ đánh tường, tất cả những con vật sống trong núi hoang từ khi sinh ra đã cảm nhận được sự tồn tại của làn sương dày, chúng nó đã sớm hòa thành một thể với sương. Bởi vì tính chất đặc biệt của núi hoang, bình thường hẻo lánh ít người lui tới, phần lớn các động vật đều tồn tại theo chuỗi thức ăn nguyên thủy nhất, chỉ có dã tính. Về cơ bản thì chúng chính sự tồn tại duy nhất có thể khiến các thí sinh bị thương trong quá trình thi, nhưng vì mấy con quỷ nô kia nên chúng không có đất dụng võ.

Những con quỷ nô đó giết chóc không hề nể nang trong địa bàn của chúng, trong mắt chúng, đó chính là hành vi khiêu khích. Chúng nó không làm được gì quỷ nô, nhưng chỉ một loài người hèn kém thì không sợ.

Nếu không có quỷ nô trong tay, dù lão quỷ có nhiều thủ đoạn cũng khó có thể thi triển. Thật ra gã muốn bắt mấy con về luyện hồn dùng tạm, nhưng động vật quanh năm suốt tháng sinh sống trong núi cực kỳ linh hoạt, chúng nó vừa hung dữ vừa ranh mãnh, thuần thục lợi dụng sương mù để ẩn nấp, xuất quỷ nhập thần, khó lòng phòng bị. Chỉ qua vài phút ngắn ngủi, lão quỷ đã được nếm thử cảm giác bị quỷ nô biến thành đồ chơi trêu chọc của nhóm Vương Quân, áo đen trên người bị xé rách nát, cơ thể xuất hiện từng vệt cào sâu có thể thấy cả xương lộ ra.

Cũng như vừa rồi lão đã dùng quỷ nô đuổi giết thí sinh, trận đấu này đã được chú định là không công bằng.

Chút hồng hào vất vả lắm mới lấy lại được nhờ dùng thuốc trên mặt lão quỷ dần dần rút đi, sắc mặt còn tệ hơn ban nãy. Chết tiệt, chết tiệt, rốt cuộc thằng ranh kia có địa vị như thế nào mà có thể sai khiến động vật trên núi. Thằng nhãi ranh chết tiệt, tốt nhất nhớ trốn cho kỹ, bằng không nếu rơi vào tay gã, chắc chắn gã sẽ khiến cậu phải hối hận vì đã sinh ra!

Nhưng khác với những gì lão quỷ suy đoán, Hạ Mạc không đi xa, thậm chí cậu còn ngồi ngay trên một gốc đại thụ trước mặt lão quỷ, đêm tối không thể che đi tầm mắt cậu, lớp sương mù dày đặc càng không. Bộ đồ đen lão quỷ khoác trên người bị động vật cào nát, cơ thể gã cũng lộ ra trước mắt Hạ Mạc.

Chu Nho.

Khuôn mặt lão quỷ mang theo các đặc tính của Chu Nho, tóc bạc trắng hơn phân nửa, xem ra đã khá già. Nhưng phần lớn tộc Chu Nho đều đoản thọ, tuổi thọ trung bình chỉ xấp xỉ hơn ba mươi, mà có vẻ lão quỷ đã khoảng năm sáu mươi tuổi, không hề bình thường.

Thủ pháp luyện chế quỷ nô của gã rất đơn giản, dễ bị phản phệ, hơn nữa gã dùng người sống luyện hồn nên đã nằm vào phạm vi Thiên Đạo không thể tha, không bị thiên kiếp đánh chết tươi đã may mắn lắm rồi, thế mà gã còn có thể phá vỡ tuổi thọ trung bình của Chu Nho, thoải mái sống đến năm sáu mươi tuổi, trừ khi…

Thuốc kéo dài tuổi thọ.

Trong đầu Hạ Mạc đột nhiên lóe lên cái tên này.

“Nhớ cẩn thận hiệp hội Thiên Sư và người của Song Loa Hoàn.”

Hạ Mạc vẫn chưa quên lời nhắc năm đó của mẹ Chuột Con, hiệp hội Thiên Sư đã trồi khỏi mặt nước, nhưng chưa có manh mối rốt cuộc Song Loa Hoàn là thứ gì. Liệu có phải lão quỷ này là một trong số đó không?

Dị biến bỗng nhiên xuất hiện.

Lão quỷ móc một viên thuốc màu xanh lục ra khỏi túi nhét vào miệng, một lát sau, chỉ thấy lão quỷ phát ra tiếng hét đau đớn, cơ thịt trên người gã không ngừng phập phồng lên xuống, xương cốt rung động kèn kẹt, cơ thể nhanh chóng dài ra, lớn nhanh như thổi. Chỉ trong chớp mắt, gã đã từ một Chu Nho chỉ mấy chục cm biến thành một người trưởng thành hơn 1m8, cơ thể vô cùng cường tráng.

“Grào!!!” Tay chân lão quỷ chạm xuống đất, ngửa mặt lên trời phát ra tiếng gầm của dã thú, chỉ thấy lớp da trần truồng mọc ra từng mảnh vảy đen nhánh rậm rạp, hai mắt hóa thành màu đỏ tươi, hơi thở quanh thân đột ngột thay đổi. Những con thú ẩn nấp trong làn sương mù dày đặc nháy mắt cứng đờ, thậm chí lộ ra sự chần chờ và tư thế thần phục.

Yêu khí.

Không, nói chính xác hơn là yêu nhưng không phải yêu, hơi thở rất giống mẹ Chuột Con năm đó, nhưng lớn hơn mạnh hơn, gần với yêu hơn.

Càng ngày càng thú vị.

Đôi mắt Hạ Mạc lóe lên chút hứng thú, cậu búng tay phát nữa, những con vật nấp trong sương tức khắc như trút được gánh nặng, rút đi như triều lui, sương mù tràn ngập khắp núi cũng theo đó dần dần tiêu tán. Bóng hình Hạ Mạc lại xuất hiện trong mắt lão quỷ, cơ thể gã nhoáng lên thành cái bóng đen, chỉ giây sau đã đến dưới tàng cây, vung nắm tay lên đấm vào thân cây, đại thụ che trời vì vậy mà không ngừng rung động.

“Ranh con kia, còn không mau cút xuống đây cho tao!” Đôi mắt đỏ tươi của lão quỷ tràn ngập sát ý bạo ngược.

“Nói chuyện văn minh lên, ông nội nhà ông…”

Lão quỷ nhìn chằm chằm Hạ Mạc, nhưng giây tiếp theo, một giọng nói bất ngờ vang lên sau lưng gã: “Ở đây này.”

Kèm theo đó là tiếng xé gió rất nhỏ, lão quỷ phản ứng không kịp, rắc một tiếng, lão quỷ bị đập vào thân cây, cơ thể mềm nhũn rơi xuống đất, hộc ra một bãi máu to. Gã giãy giụa muốn đứng dậy, lại phát hiện phần hông mình không có sức.

Gãy rồi, xương sống gã gãy mất rồi. Chỉ cần một đấm.

Rốt cuộc thằng ranh kia là quái vật gì? Quả rất giống yêu quái khoác da người.

Cuối cùng lão quỷ cũng biết sợ, gã hộc từng bãi máu, quỳ rạp trên đất run bần bật.

Hạ Mạc đi tới ngồi xuống trước mặt gã, vươn tay nâng cằm lão quỷ lên: “Vừa rồi ông ăn thứ gì thế, có vẻ hay đấy, nói chuyện chút nào.”

“Dù mày đánh chết tao tao cũng không nói.” Lão quỷ tỏ ra kiên nghị bất khuất, làm như Hạ Mạc là nhân vật phản diện vậy.

“Thế đánh chết tươi luôn thì sao? Hình như hơi ác.” Trong mắt Hạ Mạc lóe lên tia tàn nhẫn và nóng lòng muốn thử. Cậu từ từ giơ tay lên, lão quỷ lại không khỏi co rúm lại, theo phản xạ nhắm chặt hai mắt.

“Rầm!” Bên tai có tiếng động lớn vang lên, sau đó như có vật nặng ầm ầm ngã xuống, lão quỷ thấy cằm mình bị người ta nắm lại lần nữa, sau đó gã bị ép mở to mắt, chỉ thấy cây đại thụ che trời phía sau đã bị gãy ngang, chỉ còn sót lại nửa vết nắm đấm.

Giọng nói lạnh lùng lại du dương của thiếu niên lần nữa vang lên bên tai, mang theo chút yêu mị nhè nhẹ bí ẩn: “Tôi không kiên nhẫn lắm đâu, bây giờ tôi hỏi ông lần nữa, ông chắc là mình muốn bị tôi đánh chết tươi chứ?”

Lão quỷ bị đánh gãy xương sống chỉ còn hơi tàn, nằm rạp trên đất như chó chết, giọng nói không ngừng run lên: “Tôi không nói được, tôi không nói được, nếu nói tôi sẽ chết… Tha cho tôi, xin cậu tha cho tôi…”

“Hừ, không thể tha được.” Hạ Mạc nở nụ cười ngây thơ: “Khi ông dùng người sống luyện hồn có nghĩ tới ngày hôm nay không?” Hạ Mạc nhanh chóng niệm vài câu chú ngữ, gió lạnh như thổi tới từ dưới nền đất, làn sương mù trong núi hoang lại nổi lên, từng cái bóng người lờ mờ đi ra từ trong sương.

“Quỷ, quỷ nô… Sao lại…” Rốt cuộc lão quỷ đã nhận ra điều bất thường. Nếu toàn bộ quỷ nô của gã thật sự đã bị Hạ Mạc đánh tan, vậy gã đã sớm bị phản phệ mà chết, không thể sống được tới hiện tại.

Từng con quỷ nô dần hiện ra khỏi sương, giữ lại hình dáng thê thảm nhất lúc chết, chúng vây quanh lão quỷ, đôi mắt nhìn chằm chằm gã, cứ như giây tiếp theo sẽ nhào lên cắn xé gã thành mảnh nhỏ.

Rốt cuộc lão quỷ đã cảm nhận được nỗi sợ trước khi chết của nhóm quỷ nô, gã hối hận, gã sợ hãi, gã thà rằng vừa rồi bị phản phệ mà chết còn hơn phải như bây giờ.

“Tôi nói, tôi nói, chỉ cần cậu tha cho tôi, tôi sẽ nói hết cho cậu nghe.” Nếu có thể, lão quỷ hận không thể ôm đầu gối mình co lại thành cục.

“Biết điều sớm vậy không phải tốt hơn à? Nói đi.”

“Thuốc hóa sinh, vừa rồi tôi uống thuốc hóa sinh, sau khi uống sẽ có được một vài năng lực thần kỳ, những năng lực này sẽ tùy theo từng người, có người đạt được hiệu quả cực tốt, có người hiệu quả kém hơn, hiệu quả tôi uống thuốc hóa sinh… cậu cũng thấy rồi đó.” Sau khi lão quỷ uống thuốc hóa sinh, cơ thể nhanh chóng lớn lên với tốc độ cực nhanh, sức khỏe như trâu, chỉ tiếc chút sức lực đó của gã kém xa so với Hạ Mạc.

“Thứ thuốc đó được làm từ gì? Lấy đâu ra?”

“Làm sao thì tôi không biết, cũng không thể nói cho cậu từ đâu ra, thật đó, nếu nói tôi sẽ chết.”

“Hiệp hội Thiên Sư? Song Loa Hoàn?” Hạ Mạc bâng quơ hỏi, đôi mắt lại nhìn chằm chằm lão quỷ, không bỏ lỡ bất kỳ phản ứng nào trên mặt gã.

Quả nhiên khi nghe vậy, lão quỷ sợ tới mức trợn tròn mắt như nghe thấy cái tên cấm kỵ. Gã điên cuồng lắc đầu, phần dưới cơ thể dần bị thứ chất lỏng khai thối thấm ướt. Đúng lúc này, tiếng chim vỗ cánh vọng tới, chỉ thấy một con quạ đen nhánh đậu trên vai Hạ Mạc, phát ra tiếng quạ quạ khàn khàn khó nghe.

“Biết rồi.” Hạ Mạc gật đầu, ngón tay khẽ xoa lên đỉnh đầu nó, vậy mà trong mắt quạ đen lại lóe lên tia được sủng mà kinh, muốn nhân cơ hội cọ lên người Hạ Mạc nhưng lại không dám, cuối cùng bịn rịn tung cánh biến mất trong bóng đêm.

Hạ Mạc thong dong đứng dậy rời khỏi vòng vây của nhóm quỷ nô, hờ hững nhìn lão quỷ: “Ông ta là của các người.”

“Không, không, cậu đã đồng ý tha cho tôi rồi… A… Không, không, cứu với, cứu với… Á…”

“Đồng ý?” Giọng của Hạ Mạc len lỏi qua làn sương vọng đến, như ẩn như hiện: “Tôi đồng ý khi nào?”

Trong núi hoang to như vậy chỉ còn lại tiếng hét thảm thiết của lão quỷ.

Khi người của Đặc Điều Xử tới nơi, cơ thể của lão quỷ đã bị nhóm quỷ nô cắn xé chết tươi, chỉ còn trơ lại khung xương, máu thịt lẫn hồn phách đều bị cắn nuốt không còn lại gì. Mấy con quỷ nô mất đi sự khống chế của chủ, mỗi người lệ khí ngút trời, hơn nữa vừa cắn xé chủ nên càng thêm hung hãn, chỉ cần bất cứ con nào rời khỏi ngọn núi này đều sẽ để lại hậu quả không thể lường được cho xã hội.

Người của Đặc Điều Xử không thể không ở lại, cố gắng dùng hết sức mình siêu độ mấy con quỷ đó.

Chuột Con ngửi thử hơi thở còn sót lại trong không khí, nhanh chóng tìm được Hạ Mạc đang nấp trong đại thụ cách đó không xa.

Hạ Mạc vui vẻ nhìn người Đặc Điều Xử siêu độ lệ quỷ, lấy một túi khoai tây chiên không biết từ đâu ra, vừa ăn vừa nói: “Yếu quá, người của Đặc Điều Xử không ổn rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc