Tang Nhược? Hình như không có tên người này, các cô có nhầm lẫn gì hay không?" Nhân viên bảo vệ bên ngoài studio kiểm tra lại danh sách, cau mày lắc đầu: "Rất xin lỗi các cô, hiện giờ quản lý rất nghiêm, nếu không có tên trong danh sách thì không thể đi vào."
Tang Nhược nhíu mày.
Đoạn Du càng thêm kinh ngạc: "Để tôi nhìn xem."
Cô vươn tay trực tiếp cầm lấy danh sách, vừa nhìn kiểm tra lại, đúng thật sự là không có.
"Sao lại thế này?" Cô tối sầm mặt, lấy điện thoại định gọi cho người phụ trách, muốn hỏi xem thử rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra.
Chưa đợi cô ấn số, thì có nhân viên công tác chạy ra.
Người này là một cô gái còn rất trẻ.
"Tang lão sư." Cô đỏ mặt hướng Tang Nhược cúi đầu, sau khi ngẩng nên, cô gái thận trọng và mang chút sợ hãi thậm chí có chút hỏng mất mà nói với Đoạn Du: "Đoạn Du tỷ, chuyện này...... Thật sự rất xin lỗi, Tang lão sư không cần phải chụp nữa." [Đoạn này mình để lão sư theo tác giả và thấy chữ tỷ hợp hơn nên để lại chữ chữ tỷ nhé!]
Câu cuối cùng vang lên, nhỏ như tiếng ruồi muỗi bay, cơ hồ không thể nghe rõ được.. Truyện Truyện Teen
Đoạn Du lập tức trừng mắt lạnh lùng.
"Ý cô là gì?!" Cô chất vấn.
Cô bé sắp khóc đến nơi rồi, lắp ba lắp bắp thật đáng thương: "Chuyện này......Chính là buổi chụp tạp chí lần này, không có...... Không có Tang lão sư, chúng tôi thực sự rất xin lỗi."
"Nhưng chúng ta đã kí hợp đồng rồi!" Đoạn Du nghiêm nghị nói.
Trong ngực nghẹn một cổ tức giận, cô cười lạnh, gọi cho người phụ trách.
Nhưng, không ai bắt máy.
Cũng không biết là bận quá không có thời gian, hay là cố tình không nhận máy.
Đoạn Du hít sâu một hơi, định tiếp tục chất vấn.
"Có nghĩa là tôi hiện tại bị người khác thay thế đúng không?" Tang Nhược đè lại cánh tay cô ấy, giọng nói bình tĩnh, ôn tồn hỏi.
Ban đầu cô gái mang ánh mắt lấp loé không dám trả lời, một lúc lâu sau cô ấy mới cắn môi khó xử gật đầu: "Vâng......"
Tang Nhược với Đoạn Du liếc nhau.
Đoạn Du tính tình không có tốt như vậy, nổi giận đùng đùng gần như ép hỏi: "Vậy người thay thế là ai?"
Cô gái nhỏ cực kỳ khó xử.
Đoạn Du lại cười lạnh: "Chúng ta đều đã ký hợp đồng nhưng giữa chừng bị các người bội ước cho leo cây, vậy thì cũng nên cho chúng tôi biết người thay thế là ai chứ, hả?"Cô nhìn chằm chằm: "Bằng không đừng trách tôi huyên náo đến khó coi."
Cô gái lại cắn cắn cánh môi: "Là Triệu...... Triệu Thiên Mạn lão sư."
*************
Đây đã là lần thứ 3 Triệu Thiên mạn cướp tài nguyên tạp chí của Tang Nhược.
Hai lần trước không có chính thức ký hợp đồng, còn đang trong giai đoạn tiếp xúc, mọi người đều bằng bản lãnh của chính mình nên Đoạn Du vẫn có thể nhịn được, nhưng lần này, cô rõ ràng đã cùng《V》 ký hợp đồng, thế nhưng giữa chừng lại bị huỷ.
Quan trọng nhất chính là, hợp đồng bị huỷ thì cũng thôi đi, nhưng cố tình đợi bọn cô đến bên ngoài studio mới bảo cô gái thực tập sinh kia tới thông báo, đây không phải là vả vào mặt bọn cô, cố tình làm cho bọn cô khó xử sao?
Gương mặt của Triệu Thiên Mạn kia ư? Dựa vào cái gì?
Ngũ quan tách ra hợp lại, có chỗ nào phù hợp với chủ đề gương mặt của người đẹp, cùng lắm là trong sáng và thanh tú!!
Cơn tức giận dâng trào mãnh liệt, Đoạn Du cảm thấy ghê tởm cực kỳ.
Cô trước nay chưa từng thấy qua phong cách làm việc như vậy, tốt xấu gì cũng là một trong năm tạp chí lớn, lại hành động giống như một tạp chí nhỏ.
Cô làm sao có thể chịu đựng cơn tức này?
Cô trực tiếp liên lạc với chủ biên《V》và muốn hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tang Nhược ngăn cản không kịp.
Đợi Đoạn Du cúp máy, trông sắc mặt của cô càng thêm khó coi.
Tang Nhược đoán được, đó cũng là lý do vì sao vừa nãy cô định ngăn cản chị ấy.
Cô trực tiếp hỏi thẳng: "Có phải bên phía《V》nói rằng là Hoạ Hoa bên kia đã đánh tiếng, bọn họ cũng không còn cách nào khác phải không?"
Đoạn Du hiển nhiên tức giận không hề nhẹ.
"Cũng không khác lắm." Cô nghiến răng mà nói một câu: "Trốn tránh trách nhiệm thật nhanh, con người á, chuyện ma quỷ gì cũng nói được, bọn họ nói hãy để bọn họ chịu hết, còn hướng chị giả bộ đáng thương, để bọn mình có thể hiểu được, còn nói sau này sẽ bồi thường lại."
Nhưng có thật sự bồi thường hay không, trong lòng bọn cô biết rõ ràng, bằng không, hôm nay bọn họ có dám đối xử với bọn cô thế này?
Còn nữa, trong giới ai dám đắc tội với truyền thông Hoạ Hoa?
"Chị Đoạn Du, chị Nhược Nhược, hai người nhìn đi." Trợ lý Châu Châu cau mày đưa điện thoại cho bọn cô xem hot search trên Weibo.
Đoạn Du tập trung nhìn vào ——
Truyền thông Hoạ Hoa chính thức thông báo về sự gia nhập của nghệ sĩ mới Triệu Thiên Mạn, thuận tiện, Triệu Thiên mạn lại tiếp tục công bố một bộ phim múa rối cổ chuyển thể IP, đảm nhiệm vai nữ chính, dưới sức nóng như vậy, vụ bê bối gọi là Bentley lúc trước của Triệu Thiên Mạn lại được nhắc đến.
Trong nhất thời, độ nóng chỉ cao thêm không hạ.
"Mẹ nó." Đoạn Du thật sự không nhịn được mà chửi thề.
Cố tình lúc này, cô vô tình liếc nhìn, thế nhưng lại thấy được Triệu Thiên Mạn bước xuống từ chiếc xe, ở bên ngoài studio.
Mà chiếc xe kia......
Rõ ràng là chiếc Bentley bị chụp được lúc trước!
Tang Nhược nhìn theo ánh mắt của chị quản lý, cũng thấy được.
Chính xác mà nói thì cô nhìn thấy được người mở cửa xe cho Triệu Thiên Mạn, cô biết người đó, đó là một trong những tài xế của Hạ Cảnh Tây.
Đoạn Du nghiến răng nghiến lợi: "Leo được lên người Hạ Cảnh Tây cũng thật ghê gớm, Hoạ Hoa đào cô ta xong liền đưa một trong năm tạp chí lớn để làm quà tặng, muốn trèo lên núi vàng. Chủ cũng trèo lên núi vàng. Trời đất, làm gì có chuyện ức hiếp người quá đáng như thế chứ?"
Đoạn Du tính khí bùng nổ, cô lập tức muốn về công ty để báo cáo lại.
"Tang Nhược......"
Tang Nhược hoàn hồn, đối với vẻ mặt nổi giận đùng đùng của chị ấy còn muốn nói nói đôi câu để an ủi, thì bỗng dưng điện thoại của cô vang lên.
Lấy ra nhìn xem, là Lam Nhiên.
"Lam lão sư." Cô kết nối.
Lam Nhiên cười cười, đi vào thẳng vấn đề: "Nhược Nhược, em có hứng thú muốn thử vai nhân vật này không? Đạo diễn Úc Tùy đang hợp tác với chị. Anh ấy tìm chị, nhưng chị cảm thấy mình không thích hợp với nhân vật đó, liền nghĩ đến em, cho nên chị đã đề cử em với anh ấy."
Hơi thở của Tang Nhược vô thức ngừng lại.
Úc Tùy......
Đó là đạo diễn nổi danh thiên tài trong giới, với phong cách độc đáo và là một con người kiệt ngạo không bị trói buộc, ba năm trước, cái tên Úc Tuỳ này bắt đầu xuất hiện, với tác phẩm đầu tay của anh ta, nữ chính là Lam Nhiên, đã lấy được không ít giải thưởng lớn.
Lam Nhiên tiếp tục nói: "Nếu em cảm thấy có thể làm được, thì đêm nay em đến gặp anh ta thử xem, chị sẽ để người đại diện của chị đưa em đến đó, nhưng có một chút vấn đề."
Cô ấy dừng lại một chút.
"Bộ điện ảnh này tương đối có tính khiêu chiến, tất nhiên rồi, vị đạo diễn Úc này cũng rất có tính khiêu chiến và hơi khó tính." Cô cười: " Còn có một cảnh có thể sẽ để lộ một phần lưng lớn, nên em xem thử mình có thể chấp nhận được hay không?"
Tang Nhược không chút do dự, khóe môi khẽ nhếch: "Lam lão sư, em muốn thử một chút."
"Được, chị sẽ gửi cho em thông tin của vị đạo diễn ấy, hơn nữa cũng gửi luôn số của người đại diện cho em." Lam Nhiên vui vẻ nói: "Em nhớ chuẩn bị thật tốt nha, chúc em thành công."
Tang Nhược trong mắt lập lòe ánh sáng nhạt: "Cảm ơn Lam lão sư."
Lam nhiên cười: "Đã nói gọi là chị Lam Nhiên rồi mà, thôi không nói nhiều với em nữa, đạo diễn đang gọi chị, chị phải qua đó đây, chị sẽ gửi số cho em."
"Cảm ơn chị Lam Nhiên." Tang Nhược chân thành mà gọi một tiếng.
Chờ khi cô cúp máy, Đoạn Du liền hỏi tình hình như thế nào, Tang Nhược liền đơn giản nói chuyện Lam Nhiên giới thiệu cô đến buổi thử vai của đạo diễn điện ảnh Úc Tuỳ.
Đoạn Du cả kinh đến ngưng thở.
"Thật sự là Úc Tùy!" So với sự bình tĩnh của Tang Nhược, cô ấy hiển nhiên kích động không ít: "Nhất định phải đi, cố gắng chuẩn bị thật tốt! Tranh thủ nắm lấy cơ hội này!"
Khi đang nói chuyện thì Lam Nhiên gửi thông tin đến.
Tang Nhược liếc nhìn, Lam Nhiên nói với cô rằng trong bộ phim này nữ chính phải mặc sườn xám từ đầu đến cuối, cho nên chị ấy góp ý cho cô là nên mặc sườn xám để gặp Úc Tuỳ vào tối nay, lại dặn dò cô nghiên cứu kỹ nhân vật nữ chính.
Cuối cùng chị ấy nói với cô là tuy gặp mặt vào buổi tối, nhưng với nhân phẩm của Úc Tuỳ thì có thể yên tâm, chủ yếu là anh ta vội vã muốn chọn ra được nữ chính, đồng thời cũng mới trở về nước hôm qua, nên tối nay các bạn của Úc Tuỳ sẽ tổ chức sinh nhật cho anh thuận tiện đón gió tẩy trần.
Anh ta không muốn bị dày vò nên dứt khoát chọn cùng một địa điểm luôn.
Tang Nhược có được tin tức, liền quyết định về nhà chuẩn bị.
Đoạn Du muốn ở bên cạnh Tang Nhược, nhưng buổi chiều cô còn có việc khác, đã sớm lên kế hoạch từ lâu, thêm nữa công ty cũng gọi điện bảo cô về, cô liền bảo Châu Châu đi theo Tang Nhược, có việc gì thì ngay lập tức liên lạc cho cô.
Rồi an ủi Tang Nhược là cô không cần phải suy nghĩ nhiều về những điều ngày hôm nay.
Tang Nhược đáp ứng.
*************
Khi màn đêm buông xuống, Tang Nhược đến địa điểm đã hẹn, hội quán Lan Thanh.
Châu Châu si ngốc mà nhìn Tang Nhược, trong mắt có bong bóng hồng: "Chị Nhược Nhược, chị mặc sườn xám trông thật đẹp, vừa thuần khiết vừa sắc dục, chị Nhược Nhược, nếu em có thể! Em chắc chắn sẽ lấy chị!"
Tang Nhược bị lời nói của cô bé chọc cười, đang định nói cái gì đó, thì trong đầu lại đột nhiên nghĩ đến cái đêm uống rượu ở thành phố Đông, Hạ Cảnh Tay nói cô mặc sườn xám trông khó coi, bảo cô đừng mặc nó.
Mấy ngày nay anh chỉ liên lạc với cô đúng một lần.
"Chị Nhược Nhược, người đại diện của Lam lão sư đến rồi." Châu Châu chỉ ra ngoài xe nhắc nhở: "Chúng ta xuống xe đi."
Tang Nhược hoàn hồn, khóe môi nhếch lên một nụ cười hoàn mỹ và đúng mực.
"Được."
Người đại diện của Lam Nhiên rất bận, bởi vì Lam Nhiên thích Tang Nhược, cho nên nguyện ý hỗ trợ và giới thiệu, nhưng người đại diện cũng có chuyện khác muốn xử lý, cho nên định giúp hai người giới thiệu xong sẽ rời đi.
Tang Nhược rất cảm ơn.
Tới bên ngoài phòng, cô hơi căng thẳng, hít sâu một hơi rồi đi theo người đại diện tiến vào.
Khi bọn họ bước vào, Úc Tùy đang pha trà, với những ngón tay thon dài và khuôn mặt tinh xảo có phần thanh tú nhưng lại có chút u ám, khiến người ta nhìn vào cảm thấy rất khó gần.
Anh ta ngước lên, mắt liếc nhìn: "Tang tiểu thư, mời cô ngồi."
"Đạo diễn Úc." Tang Nhược lễ phép chào hỏi, rồi ngồi xuống đối diện anh.
Người đại diện nói hai câu liền rời đi.
Trong phòng lớn như vậy chỉ còn lại hai người, bầu không khí có chút áp lực.
Úc Tùy nhướn mi, giọng điệu cũng giống như tác phong của anh, cực kì hờ hững: "Nữ chính là người mắc bệnh bệnh trầm cảm, cố chấp với tình yêu, tôi muốn xem biểu hiện của cô."
Chỉ một câu này.
Tang Nhược ngưng thần nín thở.
Thế nhưng...... Nghĩ đến bản thân mình, nghĩ đến việc Hạ Cảnh Tây đã khiến cô khổ sở thế nào trong khoảng thời gian này, mấy năm nay, có phải chăng cô đã quá chấp nhất đối với Hạ Cảnh Tây?
Dần dần, dường như có những cảm xúc chua xót ngột ngạt, nặng nề đang bao phủ trái tim cô từng chút từng chút một, chúng khiến cô bí bách đến thở không nổi.
Hàng lông mi run rẩy, dường như có sương mù hiện lên.
"Tang Nhược." Giọng Úc Tùy đột nhiên vang lên.
Tang Nhược chạm phải đôi mắt tựa hồ không có nhiệt độ của anh, nhanh chóng thoát khỏi dòng cảm xúc của bản thân.
"Đạo diễn Úc."
Úc Tùy vẫn bình tĩnh: "Hai ngày kế tiếp tôi sẽ cho người chuẩn bị hợp đồng kỹ càng."
Điều này có nghĩa là cô đã thành công.
Tang Nhược hơi giật mình, không ngờ mọi việc lại thuận lợi đến như vậy, cô nhất thời không phản ứng kịp.
Bỗng nhiên điện thoại trên mặt bàn rung lên, Úc Tùy liếc mắt, nói: "Cô có thể đi được rồi."
Tang Nhược hơi cong đầu ngón tay lên.
"Cảm ơn đạo diễn Úc." Những căng thẳng lo lắng của cô lặng lẽ được giảm bớt, trên mặt cô hiện ra chút ý cười nhàn nhạt, liền nói lời cảm ơn.
Úc Tùy đứng lên, nói chuyện không khách khí, trước sau như một: "Không cần, nếu trong quá trình quay cô làm cho tôi không hài lòng, thì tôi có thể cho cô rời đi bất cứ lúc nào."
Anh ta cầm điện thoại giống như định bước ra ngoài.
Tang Nhược thấy vậy cũng liền đứng dậy.
Úc Tùy đang định ra ngoài đón người, Tang Nhược cũng đi vào thang máy rời đi, khi đi đến ngã rẽ, Úc Tùy đột nhiên kéo cô lại.
"Cẩn thận."
Một đứa trẻ chạy ra ngoài và suýt đụng trúng Tang Nhược.
"Cảm ơn." Tang Nhược lễ phép nói lời cảm ơn.
Úc Tùy không nói gì.
Cửa thang máy mở ra, Tang Nhược rời đi.
Hạ Mạnh đột nhiên cà lơ phất phơ mà xuất hiện khoác tay lên vai Úc Tuỳ, làm mặt quỷ: "Ayyyoooo, đạo diễn Úc của chúng ta cuối cùng đã nghĩ thông suốt rồi à, quyết định từ bỏ người phụ nữ không có lương tâm kia, kiếm một người đẹp khác để chơi rồi sao?"
Anh ta sách một tiếng, cười đến cực kỳ ái muội: "Em đã thấy rồi nha, mỹ nhân mặc sườn xám mà anh vừa chạm vào ấy, chậc chậc, tư thái kia, dáng người kia, chỉ thấy cái bóng thôi nhưng có vẻ rất ngon đấy! Gương mặt của mỹ nhân đó có đẹp hay không vậy hả?"
Mặt Úc Tùy vô cảm gạt tay anh ta ra, liếc mắt một cái cũng không thèm cấp cho anh ta.
"Ai ai ai, nói cho tôi biết một chút đi mà, em trai đây cũng không cùng anh tranh đoạt, anh cũng đã ra đón em rồi, còn không có ý định cùng em tâm sự sao? Người phụ nữ kia tột cùng là người như thế nào vậy, trong sáng không, có quyến rũ không hả?"
Hạ Mạnh một đường đuổi theo anh ta ríu rít, tới khi đến ghế lô cũng không buông tha cho anh.
Úc Tùy ngại phiền, châm một điếu thuốc, lạnh giọng hỏi: "Khi nào thì những người khác đến?"
Hạ Mạnh bắt chéo chân, giật lấy hộp thuốc từ tay anh: "Chắc cũng không lâu nữa đâu, nào có ai rảnh như anh, đến sớm như vậy để tán gái, Mặc Viễn có lẽ sẽ đến trễ một chút, đến cả anh Hạ gần đây cũng có chút bận......"
Anh ta hút một điếu thuốc, nghĩ đến Tang Nhược người phụ nữ vô cùng đáng ghét kia, giật nhẹ khóe miệng không tiếng động cười lạnh, tràn đầy khinh thường.
Hừ.
Để anh ta xem.
Có chơi chết cô ta không.
Còn định tiếp tục dò hỏi chuyện người phụ nữ mặc sườn xám vừa rồi thì đột nhiên điện thoại Hạ Mạnh vang lên, là cuộc gọi từ nhà.
Anh ta nhẫn nại có lệ một lát, lại bị mắng cảm thấy ngồi ở đây hơi ngại nên quyết định đi ra ngoài nhận.
Tay đặt lên nắm cửa, kéo ra——
Bất chợt nhìn thấy ngoài cửa có một cô gái mặc bộ sườn xám màu khói xanh đang đứng đó, những đường cong lả lướt hoàn mỹ được phô bày hết ra, vũ mị phong tình, cô đang chuẩn bị gõ cửa.
Hô hấp Hạ Mạnh cứng lại, trợn tròn cả mắt.
Từ trước đến nay cậu ta chưa bao giờ thấy một người phụ nữ nào mặc sườn xám lại đẹp như vậy.
Nhưng khi nhìn kỹ lại......
Cô gái này không phải là người phụ nữ vừa lôi lôi kéo kéo với Úc Tuỳ sao?
Tang Nhược?!
Mẹ nó!
Quả nhiên là đã ăn trong chén còn nhìn trong nồi!
Cơn tức lần trước còn chưa còn chưa có biến mất, lúc này thù mới hận cũ trồng lên nhau, Hạ Mạnh từ trong lòng tức giận, chỉ vào mặt cô định mắng to.
Còn chưa kịp lên tiếng, một giọng nói trầm thấp có chút lạnh lẽo mang theo vài phần không vui. phát ra——
"Em đang làm gì ở đây?"
Hạ Mạnh nhìn sang.
Là anh Hạ!
Mà lời này, là nói với Tang Nhược.
+++++++++++++++++++++++++++++++++++++