Nhưng anh không lên tiếng, cứ im lặng như vậy giống như là bồi ở bên cạnh cô.
Sức lực đang nắm điện thoại của cô vô thức tăng thêm một chút, đột nhiên, có một cỗ cảm xúc giống tức giận nhưng dường như không hoàn toàn là tức giận, một loại cảm xúc khó diễn tả thành lời cứ từng tầng từng tầng tràn ra, bao phủ lên trái tim cô.
Tang Nhược mím chặt môi đỏ mọng, lồng ngực mơ hồ không khống chế được phập phồng lên xuống.
Cô nhắm mắt lại, chỉ muốn tắt điện thoại.
"Tang Nhược." Giống như là tâm linh tương thông, dù là cách một cái điện thoại, nhưng Hạ Cảnh Tây vẫn có thể đoán được cô muốn làm cái gì, thế là anh không chút suy nghĩ mà nhanh chóng gọi tên cô.
Một âm thanh trầm thấp vang lên, phảng phất như lưu luyến cùng thâm tình chỉ dành riêng cho cô.
Động tác nơi đầu ngón tay Tang Nhược dừng lại.
Một giây sau không khí im lặng quỷ dị lan tràn, chỉ có tiếng hít thở mỏng nhẹ của cô chui vào trong tai anh, trừ cái đó ra Hạ Cảnh Tây không nghe được âm thanh nào khác.
Anh cụp mắt, ánh mắt rơi vào ảnh đại diện trên Wechat lúc trước của cô.
Không ai lên tiếng.
Lúc lâu sau.
Tang Nhược bỗng nhiên ý thức được cái gì, cảm xúc tức giận có chút tăng thêm, bờ môi bé nhỏ kéo lên một đường cong nhạt nhẽo không thể nhận ra, dùng lời nói đâm vào tim anh không khách khí chút nào: "Nghe đủ rồi sao?"
Ánh mắt Hạ Cảnh Tây hơi trầm xuống.
"Tang Nhược." Lòng bàn tay anh kìm lòng không đặng mà vuốt ve tấm ảnh đại diện của cô, anh nhắm mắt, thanh âm trầm thấp gọi tên cô, lộ ra sự căng cứng không dễ dàng phát giác: "Anh nhớ em lắm."
Điện thoại đang cầm trên tay chứ không áp vào tai, nhưng giọng nói trầm thấp của anh phảng phất như quấn chặt lấy nhau, vẫn dễ dàng chui vào trong tai Tang Nhược, thậm chí còn có ý đồ chui vào tận đáy lòng của cô.
Đây là lời mà lúc trước anh chưa bao giờ nói.
Lúc trước, đây là những lời cô nói, cho đến bây giờ việc nhiệt liệt thổ lộ tình ý cùng mong nhớ cũng chỉ có mình cô.
Tang Nhược nhìn chằm chằm vào màn hình.
Chợt, giống như là giận quá hoá cười, hoặc như là cỗ cảm xúc mới mẻ kia xen lẫn với những cảm xúc vốn có trong cơ thể tuỳ ý va chạm nhau, cô cong môi, ý cười nhạt tràn ngập gương mặt.
"Phải không?" Cô tỉnh táo dị thường hỏi lại.
Hạ Cảnh Tây cảm nhận được.
"Phải." Hầu kết lăn nhẹ, anh nói.
Một ngón tay nhọn Tang Nhược xuôi bên người chậm rãi quơ nhẹ qua mặt thảm, tuỳ ý nắm lấy mặt thảm, cô hỏi cực kì hờ hững, hoặc có thể nói là qua loa: "Nhớ tôi như thế nào?"
Một câu hỏi ngược lại vội vàng không kịp chuẩn bị, não Hạ Cảnh Tây hiếm có thể thấy được có lúc lại trống rỗng vài giây.
Anh trầm mặc.
"Muốn gặp được em." Hai giây sau, âm thanh câm thấu giống như là từ sâu trong cổ họng anh tràn ra.
Dừng một chút, anh nuốt khan một cái.
Giờ phút này, anh cực kì giống như mấy cậu nhóc thiếu niên xúc động khi mới biết yêu lần đầu, không có chút ý niệm dư thừa, chỉ muốn đem nỗi nhớ nhung khảm sâu trong tâm từng chút một nói ra: "Tang Nhược, anh nhớ em."
Chỉ đơn thuần là muốn được nhìn thấy cô.
Chỉ thế thôi.
Động tác níu lấy tấm thảm của Tang Nhược hơi ngừng lại, đầu ngón tay vô thức siết lại một khối, thật chặt.
Một bàn tay khác thì đang vuốt nhẹ màn hình cũng tạm thời đình chỉ theo, cô nhìn mấy giây, thu lại bờ môi đang cong lên, ngữ điệu rất nhạt: "Hạ Cảnh Tây, anh đang quấy rầy tôi."
Hạ Cảnh Tây trầm mặc.
"Anh sẽ không nói lời nào nữa, giống như vừa rồi vậy." Ngữ điệu tựa hồ nhu hoà hơn hai phần, câu cuối cùng có sự ảm đạm cùng mong đợi phủ lên đáy mắt anh, anh còn thấp giọng nói: "Cho anh thêm năm phút nữa thôi."
Lồng ngực dường như càng phập phồng lợi hại hơn, cỗ tâm tình khó diễn tả kia cứ chiếm lấy từng tấc da tấc thịt cô, thậm chí còn xâm lấn cả vào mạch máu đang chảy, Tang Nhược kiềm chế lại kiềm chế.
"Hạ Cảnh Tây............."
"Đoạn em diễn khi nãy, còn thiếu một chút cảm xúc."
Hai mắt Tang Nhược bỗng dưng nhắm nghiền.
Biết được là cô muốn tắt điện thoại, sợ cô kết thúc, Hạ Cảnh Tây ngược lại trở về chủ đề lúc đầu, lấy góc độ người ngoài cuộc muốn giúp cô: "Lời kịch thì có cảm giác rồi, nhưng vẫn còn thiếu một chút cảm xúc, không thể làm cho người ta cảm động theo."
Năm mươi phút đồng hồ vừa rồi, cô bực bội, suy nghĩ, sa sút, toàn bộ anh đều cảm nhận được rõ ràng.
Mặc dù không biết cảnh diễn cụ thể là như thế nào, nhưng từ trong lời kịch của cô anh đại khái có thể đoán được, thế là anh nói ra suy nghĩ của mình: "Có lẽ thử cố gắng nhớ lại những chuyện đau khổ nhất..."
Trong phút chốc yết hầu như bị ai bóp nghẹt, tiếng nói đột ngột dừng lại.
Hạ Cảnh Tây hối hận.
"Thật xin lỗi." Giọng anh khàn khàn xin lỗi, hô hấp vừa trầm vừa nặng nề, lồng ngực cũng cực kì khó chịu.
Tang Nhược lại bình tĩnh thần kì, cô bình tĩnh mở miệng nói, thậm chí khoé môi còn vểnh lên, mang theo ý cười rõ ràng: "Tại sao lại nói xin lỗi?"
Hạ Cảnh Tây nắm chặt điện thoại, hàm dưới kéo căng.
Tang Nhược cười, âm thanh chậm rãi thầm thì, ẩn ẩn ở trong đó giống như là ý vị nũng nịu mờ mờ ảo ảo: "Trả lời đi nha."
Đáy lòng Hạ Cảnh Tây run lên bần bật.
"Anh không muốn em nhớ lại những chuyện đau khổ đã qua." Cổ họng anh khó chịu, nói.
Tang Nhược hờ hững: "Chuyện đau khổ nhất... có quan hệ với anh sao?"
Hạ Cảnh Tây lại trầm mặc.
Một cỗ cảm xúc kia vốn cho rằng đã được đè xuống thì lần nữa lại bùng lên, lần này cực kì mãnh liệt, cảm xúc ẩn ẩn như mất khống chế, Tang Nhược thốt ra: "Có phải anh cho rằng trong sinh mệnh tôi chỉ có anh, tất cả chuyện khổ sở đều có quan hệ với anh?"
Hạ Cảnh Tây biết cô hiểu lầm ý mình.
"Tang Nhược..." Anh muốn trấn an cô.
"Muốn gặp tôi?" Tang Nhược đánh gãy lời anh.
Trong phút chốc môi mỏng anh mím lại, thần kinh toàn cơ thể cũng theo đó kéo căng ra, nỗi nhớ nhung trong nháy mắt càng trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết, mãnh liệt như nước thuỷ triều dâng lên rồi nhấn chìm anh.
Biết rõ đây không phải là điều mà anh mong đợi, có lẽ lại là một cạm bẫy ôn nhu, nhưng anh cam tâm tình nguyện rơi vào.
"Muốn." Anh thẳng thắn.
Có nhiều thứ một khi đã phá đất mà chui lên, chính là điên cuồng phát triển, không cách nào khống chế.
Hạ Cảnh Tây nắm chặt di động, lực đạo không ý thức được tăng lên vài phần, hô hấp cũng vậy, trong đầu hiện lên gương mặt của cô rất rõ ràng, anh trầm thấp nói: "Đúng vậy, rất muốn gặp em."
Chỉ nhìn một chút thôi, dù là uống rượu độc để giải khát, anh cũng nguyện ý.
"Tang....."
"Hạ Cảnh Tây." Một giọng nói trầm thấp vang lên, giống như là mê hoặc.
Giọng nói ấy phát ra bất ngờ khiến cho anh không kịp phòng bị, giống như có một dòng điện xẹt qua đáy lòng Hạ Cảnh Tây, bỗng nhiên nổi lên một cảm giác lạ.
Tiết tấu hô hấp Hạ Cảnh Tây bỗng nhiên thay đổi.
Tang Nhược nghe ra được.
Cái cằm khẽ nhếch, giữa hàng lông mày tràn ra ý cười khiêu khích, nhưng lời nói vẫn là mềm mại hờn dỗi: "Thật sự nhớ tôi, vậy tại sao không đến đây gặp tôi? Nếu bây giờ anh xuất hiện, có lẽ tôi sẽ ra gặp anh."
Động tác vốn đang vuốt ve tấm ảnh đại diện Wechat của Hạ Cảnh Tây bỗng chốc dừng lại, ngay cả màn hình cũng giống như là có điện.
Tiến một một bước thì khó chịu, mà lùi một bước cũng vậy.
"Tang Nhược......" Anh khó kìm lòng nổi mà gọi tên cô.
Tang Nhược nhướng mày, cười nhẹ, trong đó không có chút gì gọi là nhiệt độ: "Không phải nhớ tôi sao?"
Hô hấp Hạ Cảnh Tây lại biến đổi, mỗi một cái hít vào thở ra lại thêm trầm và nặng.
Đầu ngón tay lại một lần nữa xẹt qua mặt thảm dưới tay, Tang Nhược gọi tên anh: "Hạ Cảnh Tây."
Trong nháy mắt, trái tim giống như bị ai đó nhấc lên không trung, Hạ Cảnh Tây vô thức đáp lại: "Anh..."
"Tút tút tút ___" Thanh âm máy móc lạnh lẽo trong phút chốc truyền đến tai.
Xoạt một cái, Hạ Cảnh Tây đứng dậy.
Cái ghế ma sát với sàn nhà tạo ra tiếng vang, thư kí Tạ cùng một nhóm người đang thảo luận công việc trong phòng khách cũng nhạy cảm nghe được, Tạ thư kí là người người đầu tiên đẩy cửa tiến vào.
"Hạ tổng?" Thư kí Tạ hỏi anh đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Hạ tổng tựa như đang cực lực khắc chế cái gì đó.
Anh ta suy nghĩ một chút chợt nhớ mấy ngày nay dạ dày Hạ tổng không được thoải mái, đó là do sự kích thích của vụ cay trước khi đi công tác.
Nhanh chân bước đến gần, phát hiện trên bàn làm việc thuốc và nước đun sôi chuẩn bị sẵn chưa từng động qua, Tạ thư ký không khỏi nhíu mày: "Hạ tổng, thân thể là quan trọng, anh trước tiên uống thuốc đã."
Hạ Cảnh Tây nhắm mắt lại.
"Chuyến bay về nước sớm nhất là lúc nào?" Môi mỏng mấp máy, anh hỏi, đôi mắt dưới mái tóc đen ngắn giờ phút này phá lệ thâm trầm.
Tạ thư ký hơi ngạc nhiên.
Từ trước đến nay Hạ tổng luôn lấy công việc làm đầu, chuyện này là như thế nào?
Anh ta thốt ra: "Hạ tổng, anh muốn về nước sao? Nhưng ngày mai... Chúng ta đã chuẩn bị lâu như vậy..."
Hạ Cảnh Tây vén mắt: "Chuyến bay sớm nhất."
************************
Tại căn hộ.
Trò chuyện bị cắt đứt, ném điện thoại đi, Tang Nhược tựa lưng vào ghế sofa, hai mắt nhắm nghiền.
Yên tĩnh một lần nữa bao phủ lấy không gian, nhưng mà lần này sự yên tĩnh cũng không duy trì được lâu, tiếng chuông bỗng vang lên, tiếng nhạc bình thường rất dễ nghe nhưng giờ phút này lại khiến cho người ta sinh ra ý nóng nảy.
Tang Nhược không có mở mắt, chỉ theo cảm giác mở khoá kết nối, cảm xúc ẩn ẩn không bị khống chế trào phúng: "Làm sao, anh......."
"Anh làm sao?" Không phải là âm thanh như mình nghĩ.
Lưng Tang Nhược có chút thẳng tắp, đôi mi dài run run mở ra, cắn môi ảo não nhìn về phía màn hình điện thoại.
"Anh...." Cô cố gắng không để lộ cảm xúc nói: "Sao đã trễ như vậy mà còn gọi cho em, là có chuyện gì gấp à?"
Mộ Đình Chu hừ cười: "Làm sao, em gái của anh không gọi điện cho anh, quên mất người anh trai này, giờ anh còn không thể chủ động liên lạc với em gái mình luôn à?"
Tang Nhược: "......"
"Không có nha." Giọng nói cô thấp dần.
Mộ Đình Chu vuốt vuốt điếu thuốc, trực tiếp hỏi: "Tưởng ai gọi điện tới, Hạ Cảnh Tây sao?"
Tang Nhược giật giật môi.
"Anh..."
"Kéo anh ta vào danh sách đen."
Ngữ khí của anh nghe ra không cho phép xen vào, Tang Nhược ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng."
"Nhược Nhược."
"Hả?"
"Nhớ kĩ lời anh trai nói." Mộ Đình Chu khẽ gõ gõ mặt bàn, cuối cùng cũng không nói rõ mà biến thành: "Cuối tuần này anh rảnh, sẽ qua đó thăm em."
Tang Nhược kéo khoé môi lên, ý cười tràn ngập: "Được, vậy em chờ anh."
Mộ Đình Chu cũng cười cười: "Thôi, không còn sớm nữa, đi tắm rửa rồi ngủ đi, nghỉ ngơi cho thật tốt mới có tinh thần."
Tang Nhược nghe lời: "Vâng, anh, anh cũng vậy nhé."
"Ừm."
Hai anh em lại nói thêm hai câu, phía sau Mộ Đình Chu có cuộc gọi khác nên nhanh chóng kết thúc.
Sau khi điện thoại Mộ Đình Chu kết thúc, anh đem điếu thuốc châm lửa, hút cạn một hơi, lòng bàn tay xẹt qua ô tin tức, khi lướt qua Hạ Cảnh Tây thì thấp giọng cười nhạo, cuối cùng gọi điện thoại cho Quý Hành Thời.
Sau khi Tang Nhược cúp điện thoại thì trở lại giao diện danh sách các cuộc gọi, tìm được một dãy số lạ nhìn một lát, rồi kéo vào danh sách đen.
Sau đó, cô đứng dậy thay bộ đồ thể thao rồi lên máy chạy bộ chạy thật lâu, cho đến khi xuất mồ hôi, không chạy nổi nữa cô mới đi vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Sau khi tắm xong, cô lau tóc, nhớ đến kịch bản, cô lại muốn đến phòng khách xem đoạn thoại mà cô chưa thể qua được kia, xem đi xem lại, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không lấy được cảm giác, sự nóng nảy ban đầu lại một lần nữa dâng lên, cô ghé vào bàn trà, gương mặt gối lên mu bàn tay, ánh mắt dần dần mê mang.
Không biết là do chạy bộ quá mệt mỏi hay do hai ngày quay phim liên tiếp quá cực nhọc hoặc là do nguyên nhân nào đó, từ từ nằm sấp xuống, mí mắt Tang Nhược dần dần khép lại, cuối cùng là chìm vào giấc ngủ mơ màng.
*****************
"Tang Nhược, Tang Nhược........." Từng tiếng từng tiếng lẩm bẩm, lưu luyến ôn nhu, từng chữ một ẩn ẩn bên trong đầy thâm tình.
Có người gọi cô.
Ý thức Tang Nhược có chút không được rõ ràng, mi mắt run run, muốn mở mắt ra nhưng mí mắt nặng trịch.
Bất kể cố gắng như thế nào đều vô dụng, chỉ có thể để mặc cho âm thanh kia từng tiếng từng tiếng một chui vào trong tai cô.
Mơ hồ cảm giác được mình bị bế lên, được đặt lên giường mềm mại, hơi thở cực nóng bao phủ xuống, tận dụng mọi cơ hội xâm nhập vào mọi ngóc ngách trong cơ thể cô, còn có... tay của cô bị cầm lên.
Có ai đó hôn nhẹ vào tay cô, rất nhẹ, rất cẩn thận cẩn thận. [Tác giả lập lại hai lần để nhấn mạnh sự cẩn thận nha mọi người!]
"Anh rất nhớ em." Là âm thanh kia nói.
Cô không nhìn rõ gương mặt kia.
Cho đến khi....
Tang Nhược bỗng nhiên mở mắt ra, hô hấp dồn dập, nhịp tim cực nhanh, phù phù phù, trong không gian yên tĩnh này càng lộ ra rõ ràng.
Cô rủ mắt xuống, cố gắng hết sức để điều hoà hơi thở, thật lâu sau cuối cùng cũng bình thường lại, ý thức cũng theo đó mà dần dần thanh tỉnh, cô mới phát hiện, mình thế mà lại ghé vào bàn trà rồi ngủ thiếp đi.
Theo thói quen đưa tay kiếm điện thoại, muốn nhìn xem mấy giờ rồi, trong nháy mắt màn hình sáng lên, một tin nhắn đập vào tầm mắt, thời gian là một giờ trước _____
【 Anh ở bên ngoài, có thể gặp em được không? Một chút thôi cũng được. 】