ĐỪNG BUÔNG TAY ANH

Cách một lớp quần áo mùa đông dày, nhưng cô vẫn cảm nhận được tiếng tim đập mạnh mẽ của anh.

Dưới bầu trời đầy sao, anh đang ở ngay trước mặt cô, nắm chặt tay cô và nhìn cô một cách chăm chú, hình bóng của cô phản chiếu trong đôi mắt đen sâu thẳm, sự căng thẳng, mong đợi cũng cất chứa ở trong đó.

Mà ở đó, chỉ có cô và anh

"Tang Nhược"Cô nghe thấy anh thì thầm gọi tên cô.

Tay Tang Nhược khẽ run lên.

Hạ Cảnh Tây cảm nhận thấy, tưởng cô đang cố rút tay lại, thấy cô không hề đáp lại mình, máu trong cơ thể như chảy chậm lại, anh không hề suy nghĩ nắm chặt tay cô.

"Tang Nhược, hãy cho anh thêm một cơ hội nữa." Để bắt đầu lại, giọng nói anh khàn khàn, căng cứng đến cực hạn.

Tang Nhược mặc cho anh nắm chặt.

Cô nhìn vào mắt anh, đột nhiên cong môi, giọng điệu cố ý lạnh nhạt: "Anh không lo sau khi tôi đồng ý sẽ lại diễn kịch lừa anh, sau đó đùa giỡn tình cảm của anh rồi đá anh đi sao?"

Hạ Cảnh Tây hô hấp chậm lại.

Một lúc sau, anh vô thức nắm chặt tay cô, giống như nhận thua, trong cổ họng phát ra khó khăn như khẩn cầu: "Vậy thì hãy để thời gian lừa dối ấy dài hơn một chút, để anh mơ lâu hơn một chút, được không?"

Đáp lại anh, là sự im lặng của cô, ngay cả nụ cười nhạt vừa rồi khi nói chuyện cũng biến mất.

Một tầng ảm đạm quấn lấy trái tim, từ từ siết chặt khiến anh khó thở, rồi lan đến mắt anh, từng chút từng chút bao lấy dần dần phủ đi ánh sáng chờ mong vốn có, thay vào đó là sự khó nói lên lời, cùng với mất mát và mờ mịt.

Hầu kết anh nhấp nhô.Truyện chỉ đăng tại Wattpad @YenNhien111 và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn

"Tang..."

"Tại sao?" Đột ngột vang lên một câu, cô lặng lẽ nhìn anh.

Nhịp tim của Hạ Cảnh Tây hiếm khi không thể kiểm soát được.

Hô hấp trở nên nặng nề, anh cố kiềm chế lực nắm tay cô, nhìn chằm chằm cô một lúc, im lặng vài giây rồi nói với giọng trầm nhưng chắc nịch, "Tang Nhược, anh muốn đối xử với em thật tốt."



Anh giống như một tù nhân đang chờ bị tuyên án, thần kinh căng chặt, máu dường như ngừng chảy và có thể nhìn thấy sự căng thẳng trong mắt anh.

Tang Nhược cảm nhận được.

Cô làm bộ muốn rút tay ra, nhưng cũng cùng lúc đó, anh tăng thêm lực nắm chặt hơn, thậm chí sự căng thẳng vốn thuộc về anh còn dọc theo làn da lan đến cơ thể cô.

Nín cười, cô quay mặt đi chỗ khác, nhưng đôi môi đỏ mọng bất giác nhếch lên, cô kiêu ngạo mở miệng nói: "Chỉ là cho cơ hội để anh theo đuổi tôi thôi."

Không khí ngưng trệ.

Một giây sau, đôi mắt của Hạ Cảnh Tây được lấp đầy bởi những ánh sáng rực rỡ, như thể có một nguồn sáng hy vọng đột nhiên loé sáng trong không gian tối tăm, nơi anh không thể nhìn thấy ngón tay của mình.

Đập vào mắt, đó là nụ cười nhẹ nhàng tràn ra từ đuôi lông mày của cô.

Cô đang cười.

Những sợi cảm giác xa lạ trào dâng, cơ thể không còn căng cứng, Hạ Cảnh Tây không khỏi kéo môi cười tươi hơn.

"Được." Anh cúi đầu, đôi môi mỏng ẩn ẩn phát run, nhưng hôn lên đầu ngón tay của cô một cách thành kính.

Anh chỉ hôn một lần, dù rằng trong thâm tâm vẫn muốn tiếp tục.

"Cùng em ngắm bầu trời đầy sao." Anh khàn giọng nói, nhịp tim mất kiểm soát vẫn chưa trở lại bình thường.

Lòng bàn tay anh lúc này cực kỳ nóng, hơi nóng xâm nhập vào từng lỗ chân lông, thân thể sợ lạnh dường như cũng không lạnh lắm, Tang Nhược liếc anh một cái rồi cong môi: "Được."

Chỉ một ánh nhìn như vậy, lại dễ dàng khiến Hạ Cảnh Tây thanh tỉnh đầu óc.

"Sau khi xem xong, anh sẽ đưa em đến một nơi." Đôi môi mỏng cong lên với một nụ cười nhạt, cầm lòng không đặng tay anh lại vuốt ve tay cô, anh nói.

Trong giọng nói của anh dường như cũng ẩn ẩn có ý cười, ánh mắt anh luôn tập trung nhìn cô, nếu nhìn thấy gì cũng chỉ có thể thấy cô.Truyện chỉ đăng tại Wattpad @YenNhien111 và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn

"Đi đâu?" Trái tim rung động, cô vô thức hỏi.

Chẳng bao lâu, cô đã biết câu trả lời.

Bầu trời đầy sao như được gột rửa, trước mắt là một trang trại lớn mang vẻ đẹp khác lạ, những ánh đèn trong trang trại sáng lên như bầu trời đầy sao trong bóng đêm, trên bầu trời được thắp sáng bởi những vì sao, dưới mặt đất được thắp sáng những bóng đèn, chúng hoà lẫn vào nhau, sáng chói ảo mộng.



Lông mi khẽ chớp, Tang Nhược nghiêng đầu, vừa lúc chạm vào ánh mắt sâu thẳm của người bên cạnh, hai người nhìn nhau, tay anh chạm nhẹ vào tay cô, thấy cô không từ chối, liền nắm chặt.

"Chúc mừng ngày lễ tình nhân." Anh nói.

Ngày 14 tháng 2 vẫn chưa kết thúc, và vẫn còn là ngày lễ tình nhân.

Trong bóng đêm, như có một chiếc lông vũ nhẹ lướt qua trái tim của Tang Nhược, có chút ngứa.

*

Cho đến khi cô quay lại xe phòng tắm rửa rồi nằm trên giường, Tang Nhược vẫn cảm thấy đêm nay quá mức rung động, đẹp đến nỗi khiến cô nghẹt thở.

Cô nghĩ có lẽ sẽ không bao giờ quên cảnh này.

Nhịp tim vẫn còn hơi nhanh, cô ngồi dậy muốn đăng ảnh tối nay lên vòng bạn bè, nhưng khi đầu ngón tay chạm vào màn hình, cô mới nhận ra mình đã quên chụp ảnh.

Sau đó, Tang Nhược ảo não bĩu môi.

Bỗng một âm thanh vang lên, WeChat thông báo có người xin kết bạn, cô vô thức cụp mắt xuống và avatar WeChat quen thuộc hiện ra trước mắt.

[Ảnh tối nay cho em. 】Trong ghi chú là câu này. (Giống như kết bạn trên Zalo ý, khi gửi lời mời WeChat cũng có mục ghi chú như vậy.)

Đó là Hạ Cảnh Tây.

Tang Nhược cắn môi dưới, khẽ hừ nhẹ một tiếng, đầu ngón tay định ấn vào từ chối, nhưng nghĩ đến những cảnh đẹp đêm nay, nhìn chằm chằm vào avatar anh một lát cuối cùng cô cũng chọn đồng ý. Truyện Tổng Tài

Sau khi chấp nhận, những bức ảnh ngay lập tức được gửi qua cho cô.

Tang Nhược bấm vào tấm ảnh, trong lòng lại chấn động lần nữa, tấm nào cũng vô cùng đẹp, nhất thời cô gặp rắc rối khi mà không chọn ra được tấm hình ưng ý nhất, băn khoăn hồi lâu cô mới đăng lên vòng bạn bè.

Cô nhấn vào định vị, ngay khi tên vị trí nhảy ra, cô tạm dừng.

Vậy mà lại là nơi này...

Hơi thở Tang Nhược vô thức khựng lại, đồng thời một hình ảnh hiện lên trong tâm trí cô

Bình luận

Truyện đang đọc