ĐỪNG BUÔNG TAY ANH

Căn bệnh cảm cúm cứ lởn vởn trong cơ thể làm cho Tang Nhược rất khó chịu, mãnh liệt như thủy triều đang mạnh mẽ nhấn chìm, cô nắm chặt tay thành quyền, đầu ngón tay vô thức dùng nhiều sức tạo nên những vết hằn thật sâu trong lòng bàn tay.

Có một luồng cảm xúc không thể gọi tên đang tuỳ ý tung hoành, chúng muốn xông ra khỏi lồng ngực cô.

Vô cùng khó chịu.

Hàm răng cắn lên đôi môi như muốn bật ra máu, mạch máu dường như cũng muốn nổ tung,Tang Nhược nhìn anh, khuôn mặt trong mơ cùng với khuôn mặt hiện tại của anh dần dần hoà làm một, giọng nói ở trong mộng của anh vẫn thâm tình lưu luyến như vậy.

Giống như ánh mắt anh đang nhìn cô lúc này vậy.

Anh di chuyển, dường như muốn đến gần cô.

"Oanh" một tiếng, ý thức Tang Nhược hoàn toàn nổ tung.

Dây thần kinh bị căng cứng không biết từ lúc nào giờ đây bỗng nhiên đứt ra, cô dường như là không ý thức được mà cất cao giọng buột miệng nói: "Anh thấy mình làm tổn thương tôi chưa đủ sâu, còn muốn làm tổn thương tôi thêm lần nữa sao?!"

Trong phút chốc bước chân của Hạ Cảnh Tây ngừng lại, tấm ga trải giường trong tay bị anh bóp thành nếp nhăn, cỏo họng vô cùng khó chịu anh nhìn vành mắt đang dần đỏ lên của cô, đúng là không thể phát ra được thanh âm nào.

Anh đứng lại, sống lưng thẳng tắp đến kì lạ, gân xanh trên mu bàn tay lờ mờ nổi lên.

Đại não vô cùng hỗn loạn, ong ong vang dội, hô hấp Tang Nhược không khống chế được mà trở nên gấp gáp, đôi mắt nhìn anh chằm chằm ngày càng đỏ, chua xót giống như muốn xông lên chóp mũi.

Cô siết chặt bàn tay lại để kiềm chế, nhưng lại không ngăn được sự lạnh lẽo cùng rung động đang chạy trên khắp da thịt.

Rõ ràng là không nên như vậy.

Nhưng có thể là do cảm giác khó chịu nhất thời muốn nuốt chửng cô, có thể là giấc mơ đêm nay khiến cô bài xích, hoặc là do cơn giận lúc bị anh chọc tức chưa thực sự biến mất, cũng có thể là do sự xuất hiện của anh.

Hoặc có thể là do trong khoảng thời gian này...

Dường như có quá nhiều nguyên nhân, Tang Nhược không thể phân biệt rõ ràng được.

Cô càng ngày càng không thể khống chế nổi cảm xúc của mình, đến mức từ khi chia tay đến nay đã lâu như vậy rồi mà giờ phút này, lần đầu tiên cô không chịu được nhớ đến quá khứ của mình với anh.

Cô đã từng yêu anh như vậy.

Không quan tâm đến việc anh trai phản đối, cố gắng thuyết phục anh ấy rốt cuộc cũng đổi được giao ước hai năm, đi đến thành phố Tây với tràn đầy lòng nhiệt huyết của thiếu nữ, cuối cùng cô cũng đứng bên cạnh anh, cho rằng có thể khiến anh yêu mình.

Nhưng sau đó thì sao?

Nhưng cô vẫn đâm đầu vào bức tường nam đó không chịu quay dầu, chấp nhận càng ngày càng lún sâu, càng ngày càng thích anh, nhưng mà anh vốn không có chút thật tâm nào, anh không yêu cô.

Cuối cùng khi cô hết hi vọng muốn buông xuống, thì anh lại...

Càng nghĩ, hô hấp của Tang Nhược càng là dồn dập và rối loạn không chịu nổi, càng không ngăn được lồng ngực nhấp nhô lên xuống.

Hạ Cảnh Tây thấy được.

Đây là lần đầu tiên sau khi bọn họ gặp lại mà cô để lộ cảm xúc mãnh liệt như vậy ra ngoài, mặc dù hôm đó khi anh ở căn hộ của cô, cô cũng có chút mất kiểm soát, nhưng kém xa giờ phút này.

Người anh cứng đơ tại chỗ

Anh nhìn vào ánh mắt của cô, muốn tiến lên phía trước, nhưng lại phát hiện hai chân giống như bị niêm phong, mạch máu trong trong cơ thể cũng giống như ngừng chảy, cũng trong khoảnh khắc ấy nhiệt độ bỗng biến mất rồi trở nên vô cùng lạnh lẽo.

Cổ họng khẽ lên xuống, anh không phát ra được âm thanh nào.

Đột nhiên anh nhớ đến đêm chia tay hôm ấy, mình rốt cuộc đã nói ra nhưng lời nói khốn nạn như thế nào chứ, lại còn trong khi cô đang muốn bước ra khỏi cổng chính hỏi thêm mấy câu càng khốn nạn không thể tha thứ nổi hơn nữa ——

【 Tôi đối với cô mà nói không chỉ hai năm, đây chính là tình yêu của cô ư? 】

Anh biết rõ là cô đã sớm yêu anh, nhưng lại khốn nạn dùng những lời nói như vậy làm tổn thương cô.

Trong nháy mắt, hàm dưới của Hạ Cảnh Tây trở nên căng cứng, hô hấp cũng trở nên vô cùng nặng nề, anh căn bản không có cách nào giải thích.

Có một luồng chua xót cuồn cuộn dưới đáy mắt anh, nỗi đau âm ỉ trong cơ thể anh lặng yên không một tiếng động tuôn ra, chậm rãi chảy đến mọi ngóc ngách, liên miên không dứt, kéo dài không tan biến.

Ngón tay thon dài cứng nhắc khẽ cử động, môi mỏng động đậy, từ sâu trong cổ họng anh cố nén ra một câu: "Thật xin lỗi."

Không... Đây là ba từ yếu ớt và vô dụng nhất.

Nhưng giờ phút này, ngoại trừ câu nói này ra, anh không biết còn có thể nói câu nào khác, anh biết rõ có nói lời xin lỗi cũng vô dụng, nói thêm cũng vô dụng, cô cũng không cần.

Anh chưa bao giờ luống cuống, cho đến khi gặp lại cô, mọi thứ đã thay đổi.

Nhịp thở lại thay đổi, sự chật vật phủ lên giữa khoé mắt với chân mày, nơi đáy mắt mơ hồ hiện lên màu đỏ tươi, anh không hề chớp mắt mà chăm chú khóa chặt khuôn mặt cô, trầm giọng nói: "Anh sẽ không làm em tổn thương thêm lần nào nữa, anh sẽ thay đổi."

Từng chữ đều mang sự căng thẳng cùng hồi hộp.

"Tang Nhược, anh đang thay đổi." Anh vô thức lặp lại lần nữa, cơ thể cứng nhắc của anh cuối cùng cũng cử động được, anh muốn lại gần cô hơn.

Dù chỉ là một chút.

Cảm xúc của Tang Nhược lại mất khống chế lần nữa.

Hơi thở thuộc về riêng anh theo sự di chuyển của anh lặng lẽ tiến đến gần, muốn bao phủ cả người cô, giống như từng mũi kim xuyên vào cơ thể cô vậy

"Hạ Cảnh Tây!" Cô bùng lên, giọng nói sắc bén làm lông mi run lên, mất đi chút tỉnh táo còn xót lại, dường như lời nói cũng lộn xộn: "Anh không hề thay đổi, mà anh chỉ là... đem miệng vết thương của tôi xé toạt ra một lần nữa mà thôi."

Hạ Cảnh Tây đột nhiên siết chặt tay lại thành nắm đấm.

Là anh đã khiến cô tổn thương quá sâu.

"Không phải..." Anh khó khăn mở miệng giải thích.

Chóp mũi nồng đậm chua xót, cuối cùng cũng xâm nhập đến đôi mắt, lồng ngực Tang Nhược mạnh mẽ lên xuống, dù có cố gắng kiềm chế nhưng cũng vô dụng.

Đêm nay, cảm xúc của cô nhất định đã mất kiểm soát, không cách nào khống chế được.

"Trước đây khi tôi yêu anh, anh không hề đáp lại dù chỉ một chút." Cô nhìn anh chằm chằm, giọng nói mơ hồ phát run: "Tôi không còn yêu anh nữa thì anh lại hết lần này đến lần khác... muốn dây dưa với tôi."

Ngực trở nên nặng trĩu, hô hấp hơi khó khăn, Tang Nhược dùng sức nắm chặt đầu ngón tay, lại ấn mạnh vào vết hằn trong lòng bàn tay, một tay khác thì nắm chặt chiếc chăn mỏng đến mức nó bị nhăn lên, mu bàn tay hiện lên gân xanh.

Cổ họng dường như bị thứ gì đó chặn lại, cô gần như không phát ra được bất kỳ âm thanh nào.

Cô đã cố gắng để khôi phục lại sự tỉnh táo của mình, nhưng lại không có cách nào làm được.

"Hạ Cảnh Tây." Đủ loại cảm xúc bủa vây lấy cô, trước mắt như có hơi nước hiện ra, cô lại mở miệng, nghẹn ngào một giây khó mà phát hiện ra: "Anh rốt cuộc...... là muốn thế nào, muốn thì đến không muốn thì bỏ đi sao?"

Hạ Cảnh Tây vẫn cứng ngắc đứng đấy.

Ánh đèn ấm áp vô cùng, nhưng bao phủ quanh người anh chỉ có sự tĩnh mịch vùng với cô lương, không hề có chút ấm áp nào.

Hơi ấm của anh là cô, gần ngay trước mắt nhưng lại giống như cách cô cả một chân trời.

Đôi chân dài của anh lại lần nữa đi tới mép giường, quỳ một chân trên đất, kiềm lòng không được mà nắm lấy tay cô mặc kệ cô có đồng ý hay không, cẩn thận từng li từng tí, nắm thật chặt: "Tang Nhược, anh xin lỗi."

Tang Nhược muốn tránh ra theo bản năng, nhưng anh lại nắm rất chặt, sâu trong đôi mắt anh là sự nặng nề chăm chăm nhìn cô.

Cô không thể giãy ra.

Thân thể dường như càng ngày càng khó chịu, cảm giác hoa mắt chóng mặt cảm càng trở nên mạnh mẽ, phẫn nộ tuôn ra, khuôn mặt của cô trở nên đỏ bừng.

Hạ Cảnh Tây nắm chặt hai tay cô.

"Anh biết, mình đã tạo ra cho em tổn thương không thể bù đắp được. " Cổ họng anh khô khốc và khàn khàn, ánh mắt chưa từng dời khỏi gương mặt cô, cho dù cô không muốn nhìn thấy anh, ghét bỏ anh: "Là lỗi của anh."

Anh có một xúc động mãnh liệt muốn ôm cô vào lòng, từng tế bào đều đang kêu gào, trước đây anh không quan tâm gì cả muốn là làm, nhưng hôm nay, ngay cả việc chạm vào cô anh cũng không dám, anh sợ cô chán ghét mình.

Nhưng rốt cuộc thì anh cũng không nhịn được, anh đứng dậy, ngồi ở mép giường bên cạnh rồi ôm cô vào lồng ngực, mặc kệ cô vùng vẫy.

"Là anh có lỗi với em, anh sai rồi." Anh ôm lấy cô, cùng cô chặt chẽ dán vào nhau, đã lâu rồi anh không có cảm giác an lòng như thế này, rốt cuộc cũng có cảm giác thoả mãn khi được ôm cả thế giới vào trong ngực.

"Tang Nhược." Anh khẽ gọi tên của cô.

Hơi thở nóng bỏng của anh hoàn toàn bao phủ lấy cô, cô tựa hồ có thể nghe thấy tiếng tim đập của anh, trong tích tắc, cảm xúc vốn đã mất khống chế của Tang Nhược lại bùng phát dữ dội lần nữa.

Cô liều mạng từ chối, thậm chí ra sức dùng cả hai tay đánh lên người anh.

Nhưng anh vẫn ôm chặt cô, không hề động đậy, giống như là một bức tường kín, muốn đem cô khóa chặt lại, không có cách nào thoát ra.

Đại não Tang Nhược vô cùng hỗn loạn.

Bỗng dưng, cô không hề suy nghĩ mà há miệng cắn lên bả vai anh, dường như muốn trút hết những cảm xúc trong người ra, dùng toàn bộ sức lực rồi mạnh mẽ cắn anh.

Thậm chí, cô còn vô thức nắm lấy cánh tay Hạ Cảnh Tây, móng tay cách áo sơmi bấm vào cơ thể của anh.

Áo sơmi bị nhăn lại, in vết càng rõ.

Cơ thể Hạ Cảnh Tây căng cứng.

Một chút đau đớn tuôn ra, dần dần, cơn đau tăng lên, sau đó chúng theo với cơn đau âm ỉ trong lòng bao phủ toàn bộ cơ thể anh, cuối cùng từng tầng từng lớp quấn lấy trái tim anh.

Anh xứng đáng chịu như vậy.

Anh không cử động, để cô tùy ý cắn, tùy ý mà trút giận.

Mùi nước hoa nhàn nhạt thuộc về riêng cô cứ quanh quẩn nơi chóp mũi anh, dưới lòng bàn tay là nhiệt độ của cô, khi chạm vào khiến cho lòng bàn tay Hạ Cảnh Tây không khống chế được mà hơi run rẩy.

Sợi tóc mềm mại của cô ở trước mắt.

Kìm lòng không được, tay kia của Hạ Cảnh Tây cẩn thận từng li từng tí nhẹ nhàng xoa lên phía sau lưng cô, anh nghiêng đầu, đôi môi mỏng thành kính hôn lên tóc cô, lưu luyến không muốn rời đi.

Anh giống như đang uống rượu độc để giải khát.

"Tang Nhược." Anh gọi tên cô, chậm rãi như muốn rơi vào trong lòng cô.

Tang Nhược giống như cái gì cũng không nghe thấy, đại não đã không còn tỉnh táo, thứ duy nhất mà cô nghĩ tới, chính là muốn phát tiết.

Cô cắn anh, lại dùng thêm lực.

Không bao lâu, mùi máu tươi nhàn nhạt tràn ngập trong không khí.

Hạ Cảnh Tây ngửi thấy, nhưng anh vẫn không nhúc nhích như cũ.

"Tang Nhược..." Anh chỉ là gọi tên cô bằng giọng nói khàn khàn, lặp lại hết lần này đến lần khác.

Anh muốn ôm cô chặt thêm chút nữa, thậm chí muốn đem cô khảm sâu vào da thịt của chính mình, lòng chiếm hữu sâu sắc đối với cô lại ngo nghoe động đậy.

Nhưng anh kìm lại được.

Mùi máu ngày càng nồng đậm, kích thích khứu giác, Tang Nhược cuối cùng cũng tỉnh lại, trước mắt không còn sương mù, nhưng cảm xúc đã mất khống chế kia vẫn cứ chiếm đóng tất cả các giác quan của cô, cô từ chối anh, chỉ muốn đẩy anh ra.

Cổ tay lại bị Hạ Cảnh Tây nắm chặt.

Cô muốn giãy ra, một giây sau đôi môi mỏng của anh lại nhẹ nhàng hạ xuống, hôn lên đầu ngón tay cô.

Chỉ trong tích tắc, như chuồn chuồn lướt nước, hết sức thành kính, hoặc có thể nói anh như đang hôn lên một vật báu vô giá chỉ thuộc về anh.

Hô hấp của Tang Nhược ngày càng dồn dập.

Hạ Cảnh Tây nâng mắt lên,đưa tay nắm lấy hai tay đang có ý định rút về của cô, hầu kết lăn lăn, khàn giọng hỏi: "Tay có đau không?"

Bờ môi cô vẫn còn vương vài giọt máu do bả vai anh chảy ra, không khỏi tôn thêm một loại vẻ đẹp yêu dã. [vẻ đẹp chỉ có ở hồ ly hihi]

Hạ Cảnh Tây giơ tay lên, dùng đầu ngón tay phủ lên đôi môi đỏ mọng của cô khi cô định quay đầu ra chỗ khác, nhẹ nhàng lau đi cho cô, ngay sau đó, vài giọt máu vương lên lòng bàn tay anh.

Khi ngước mắt lên lần nữa, anh phát hiện hốc mắt của cô dường như đỏ hơn.

Trong chốc lát, trái tim giống như đang bị ai đó xé nát ra, hô hấp Hạ Cảnh Tây có chút khó khăn.

"Có đau không?" Hạ thấp giọng hỏi, âm thanh càng trầm hơn.

Anh không đau, nhưng lại sợ cô đau.

Tang Nhược không nói gì.

Có lọn tóc rơi xuống khuôn mặt cô, Hạ Cảnh Tây nhìn qua, ngón tay dịu dàng thay cô vén ra sau tai, lòng bàn tay chạm phải da thịt nóng bỏng của cô, bất giác nhớ tới cô đang phát sốt.

Cô đang mặc một chiếc váy ngủ hai dây.

Không có gì quan trọng hơn cơ thể cô.

Kìm hãm lại khát vọng muốn ôm cô vào lòng, lòng bàn tay Hạ Cảnh Tây đặt nhẹ lên trên vai cô, giọng điệu ôn nhu, khàn khàn mà có sốt sắng mà dụ dỗ nói: "Trước tiên nằm xuống đi đã, anh giúp em hạ nhiệt."

Lồng ngực Tang Nhược vẫn phập phồng, cô nghĩ đến việc hất tay anh ra, nghĩ đến việc đẩy anh ra.

Hạ Cảnh Tây rõ ràng là cảm nhận được.

Mắt biến sắc đến u ám, thấy cô dường như đang muốn nói điều gì, càng sợ hơn điều cô sắp nói ra, anh nhanh một bước vững vàng, mạnh mẽ đè hai bả vai cô xuống.

Nhưng tay cô phủ lên tay anh, đem từng ngón tay gỡ ra, cô nhìn anh bằng đôi mắt ửng đỏ, âm thanh hơi khàn khàn nhưng từng chữ rơi vào tai anh lại vô cùng rõ ràng.

"Đã quá muộn rồi, Hạ Cảnh Tây, rốt cuộc đến khi nào thì anh mới chập nhận sự thật rằng, tôi đã sớm không còn yêu anh nữa."

Tác giả có lời muốn nói: đừng sợ, đừng đau lòng cho Hạ cẩu.

+++++++++++++++++++++++++++++++++++++

Bình luận

Truyện đang đọc