ĐỪNG MỘT MÌNH NỮA YÊU THÔI!


Đúng mười tám giờ chiều, Diệp Ngọc Y mới rời khỏi công ty trở về nhà riêng.

Trước khi ba mẹ cô chính thức chuyển lên đây, cô đã tậu nó với giá vài chục tỷ nằm ngay trung tâm thành phố.

Ngọc Y cũng sắm riêng cho ba mẹ một căn hộ xa hoa cách xa trung tâm, tương đối gần với Diệp Thịnh.
Khoảng thời gian đầu, cô thích ở một mình và muốn có không gian riêng nên đã quyết định không thuê giúp việc.

Nhưng dần về sau, hợp đồng càng nhiều, công việc của cô cũng không vơi đi mà càng thêm, nên cô không có thời gian ở nhà chăm sóc vườn và dọn dẹp.
Diệp Ngọc Y đã nhờ thư ký đăng tin và sau đó thuê được thím Trần, bà ấy phụ trách lau dọn, nấu ăn và chăm sóc vườn cây.
...
Chiếc Lamborghini dần giảm tốc độ, đỗ trước một căn nhà ba tầng có lối kiến trúc cổ điển pha chút hiện đại, xung quanh được trồng thêm rất nhiều hoa hướng dương, từ bên trong thím Trần vội chạy ra mở cổng.
Diệp Ngọc Y lái thẳng xe vào gara, mở cửa đưa tay cầm lấy túi xách bước xuống, quay sang nói với thím.
"Tối nay con về nhà mẹ, thím ăn cơm một mình nhé!"
"Vâng.."
Vì trong nhà chỉ có cô và thím Trần nên cô luôn xem thím ấy là người thân, ăn cơm sẽ ăn cùng một bữa.

Nói rồi Ngọc Y tranh thủ lên phòng tắm rửa, thay quần áo.

Vừa lúc tắm xong ngay lập tức bên ngoài có cuộc gọi đến, cô với lấy chiếc áo choàng lông mặc vào, cầm thêm chiếc khăn lau tóc, mở cửa bước ra.
"Alo!"
"Chút nữa anh đón em nhé..."
"Không cần đâu, em sẽ tự lái xe đến, vậy nhé, tạm biệt!"
Là Đỗ Nam có ý định muốn đón cô cùng về nhà, nhưng cô không thích điều đó, nếu không yêu cô sẽ không muốn tạo ra bất kì hi vọng nào, chẳng hạn như những việc nhỏ nhặt này.
...
Thay một bộ váy kính đáo, Diệp Ngọc Y xuống nhà tạm biệt thím Trần rồi đi thẳng ra gara lấy xe, cô quyết định lái chiếc BMW mới tậu hồi đầu tháng, nói chung thì trong cái gara đó toàn những dòng xe phiên bản giới hạn.
Chiếc BMW vượt với vận tốc khá cao trên đường, chốc lát đã xuất hiện trước cổng nhà ông bà Diệp.

Nhìn vào trong sân đã thấy hai chiếc xe hơi đỗ cạnh nhau, không nói cũng biết Đỗ Nam đã đến trước rồi.
...
Sau khi đã đỗ xe vào sân, Diệp Ngọc Y thông thả sải bước đi vào nhà, cởi đôi cao gót đặt lên kệ.
"Ba mẹ, con về rồi!"
Lúc này, Đỗ Nam từ trong phòng khách bước ra, cầm theo bó hướng dương trên tay.

"Tặng em!!"
"Cảm ơn anh.."
Cả hai cùng bước vào trong, ông Diệp đang ngồi ở sopha vội đứng lên, còn bà Diệp thì từ bên trong bếp đang đưa tay tháo chiếc tạp dề xuống, gương mặt rạng rỡ.
"Con gái yêu của ba (mẹ) về rồi!"
Hai người họ không hẹn mà đồng thanh nói.
Diệp Ngọc Y khá bất ngờ vì thường ngày cô trở về có nồng nhiệt như vậy đâu.
"Thôi thôi, cơm canh xong rồi, chúng ta vào ăn thôi, nào ta vào thôi con rể.."
Bà Diệp đưa tay ra vẫy gọi Đỗ Nam, cả ông Diệp cũng bơ luôn cả cô, quấn quýt bên người mà họ coi là "chàng rể quý".
Đỗ Nam quay sang mỉm cười đắc ý nhìn cô, Ngọc Y cũng chỉ biết vươn mắt nhìn, thôi kệ nếu điều đó giúp họ trở nên vui vẻ thì cô cũng không ngại, sau này tính tiếp.
....
Bữa cơm trôi qua tràn ngập trong mùi vị hạnh phúc, nhìn vào không khác gì một gia đình đang được dịp đoàn viên, có ông có tôi, có con gái và "con rể".
Ngọc Y ăn cơm xong thì đi ra theo tiễn Đỗ Nam, còn cô thì nán lại đến hết ngày mai mới trở về.
"Y Y con, vào đây ba có chuyện muốn nói"
Ông Diệp từ phòng khách gọi vọng ra, với gương mặt đầy nghiêm túc.
"Có chuyện gì vậy ba?"
"Con ngồi xuống đó đi.."
Ngọc Y ngồi xuống chiếc sopha đối diện, bà Diệp mang đĩa trái cây để lên bàn, ngồi xuống cạnh cô.

Không khí lúc này có chút căng thẳng.
.....


Bình luận

Truyện đang đọc