ĐỪNG VỜ NGOAN NGOÃN

Hôm sau.

Tối hôm lúc đi ngủ đã kiệt sức vô cùng, Tả Đào đến rèm che cũng quên kéo lại, buổi sáng ánh mặt trời xuyên qua tấm rèm mỏng chiếu vào phòng,  không tính quá chói mắt, ánh sáng nhấp nháy nhẹ mang đến cảm giác yên bình, thư thái.

Tả Đào vẫn còn ngơ ngác.

Lúc tỉnh lại cậu vẫn đang còn quấn chăn, đầu tiên là ngơ ngác nhìn đèn trên đỉnh đầu, ngay sau đó một hình ảnh nào đó xuất hiện trong đầu, mặt cậu bắt đầu đỏ lên. 

Giây tiếp theo, Tả Đào một tay đem chăn kéo lên che mặt, cậu bắt đầu liều mạng ở trên giường duỗi chân.

Tả Đào ơi là Tả Đào, mày thế mà quá có tiền đồ, quá lớn gan.

Không hổ là ác bá hồng nhạt, lúc cần ra tay liền ra tay.

Dù cho thẹn thùng, nhưng lại không ảnh hưởng cậu nhớ lại chuyện hôm qua. Kỳ thật cũng không cần phải cố tình đi nhớ lại, gần như chỉ cần xé rách là một xíu xiu thôi là ký ức ấy sẽ điên cuồng xuất hiện. 

Trong ấn tượng, trong lúc hỗn loạn ấy cậu vô tình kéo quần Tống Thời Hàn xuống, sau đó lòng bàn tay chạm vào một thứ cực nóng.

Mọi chuyện cứ vậy mà vượt quá tầm kiểm soát.

Trái tim vẫn đang nhảy "Thình thịch" không ngừng, Tả Đào duỗi tay dùng sức xoa xoa gương mặt bóng bừng của mình, lấy di động ở bên cạnh gối,  mới 8 giờ sáng, WeChat nhắc nhở có mấy tin tức chưa đọc. 

Mấy cái tin tức đều nhận được lúc 3 giờ sáng.

Toàn bộ đến từ Tô Nguyệt Yểu.

【  Người đi rừng đệ nhất thế giới: Tả Đào, sau khi trở về dì nhỏ suy nghĩ thật lâu, lấy thân phận là trưởng bối, vẫn có một số chuyện cần phải dạy cháu. Cháu cũng đừng chê dì nói nhiều, tuy rằng nhà của chúng ta không chú ý này đó, nhưng con đường này của hai cháu cũng không dễ đi. Huống hồ hai đứa cũng coi như là nửa người công chúng, tương lai sẽ gặp phải những dư luận gì vẫn chưa biết được. Nhưng mặc kệ là ai, dì hy vọng hai người đều không cần phải chịu những ngôn luận xấu, chỉ cần hiểu rõ tâm mình, hiểu rõ dạng sinh hoạt nào là thích hợp với bản thân, làm chuyện mình vui vẻ. Đây vẫn chuyện mà dì và mẹ cháu hy vọng. 】

【 Người đi rừng đệ nhất thế giới: Thôi, cùng đứa nhỏ như cháu nói những chuyện này cũng không nhất định có thể hiểu. 】

【 Người đi rừng đệ nhất thế giới: Mặc kệ về sau thế nào, dì nhỏ vĩnh viễn là nhà của con. 】

【 Người đi rừng đệ nhất thế giới: Về sau cãi nhau với Fire, hoặc gặp chuyện gì không vui, nhớ nói cho dì với dượng. Nhà chúng ta tuy rằng không phải dạng đại phú đại quý, nhưng cũng không cần phải nhìn sắc mặt của người khác. 】

Có lẽ vì không quen nói những lời như vậy nên năm phút sau, nàng lại tung ra một biểu tượng cảm xúc bạo lực.

Đó là biểu tượng trong Crayon Shin-chan, mẹ Nini đánh tơi bời con thỏ bông.

Mấy cái tin tức này Tả Đào xem đi xem lại thật lâu. Mãi đến khi màn hình di động tự động tắt, cậu mới ấn cái mũi chua chua, không có trả lời lại, mà cũng gửi về một biểu tượng cảm xúc —— một con mèo trong phim hoạt hình đang cọ một con mèo khác, bên cạnh còn có chữ "I Love You".

Hai người ở chung với nhau muoiwc mấy năm, tính tình lại táo bạo giống y nhau. Từ nhỏ đến lớn, Tả Đào và Tô Nguyệt Yểu còn chưa từng nói chuyện giao lưu tình cảm như vậy, hiện tại lại có trao đổi tình cảm như vậy, thực sự rất cảm động.

Tả Đào nhỏ giọng cảm thán một câu, che hai mắt lại xoa bóp đôi mắt. Cũng không tiếp tục chậm trễ thời gian, cậu xoay người xuống giường rửa mặt đơn giản một hồi, rồi lên phần mềm màu cam xem xét máy mát xa hôm qua đã cho vào giỏ hàng, sau đó lại đi kiếm một bộ bài tập, rồi chụp cho Tô Nguyệt Yểu một bộ mỹ phẩm dưỡng da, gửi tới nhà.

Làm xong hết mọi chuyên Tả Đào đẩy cửa phòng ra, chỉ là lúc đi ngang qua gương, bước chân bỗng chốc dừng lại.

Lúc vừa mới rửa mặt còn chưa chú ý tới, bây giờ tập trung nhìn vào. Dưới ánh sáng trong phòng, trong tấm gương soi toàn thân, trên cổ cậu có hai vết đỏ sậm, thậm chí còn bắt mắt hơn cả mái tóc hồng của anh —— đó là dấu vết mà tối hôm qua Tống Thời Hàn chôn đầu ở cần cổ cậu để lại.

Tả Đào: "......"

Cư nhiên để lại dấu vết!

Sau khi tim lỡ mất nửa giây, Tả Đào không cần nghĩ ngợi, đã đỏ mặt đóng sầm cửa lại, sau đó bắt đầu lục lọi trong tủ đồ để tìm thứ gì đó.

Nếu cái này bị mọi người nhìn thấy, liền tính không thật sự phát sinh cái gì, nhưng đây thuộc chuyện có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng nói không rõ.

Ba, năm phút qua đi.

Lúc Tả Đào lại kéo ra cửa phòng, trên cổ cậu đã nhiều thêm hai miếng băng dán, hai cái băng dán gần kề nhau, che lấp hết cái dấu dâu tây.

Cứ việc như thế, Tả Đào vẫn có chút không yên tâm mà dùng tay sờ so.ạng. một chút, ngay sau đó, rồi có chút chột dạ mà liếc nhìn cánh cửa đang đóng bên cạnh. Cậu do dự một lát, nhưng khi đi qua cửa phòng Tống Thời Hàn, cậu vẫn nhẹ bước chân. 

Đột nhiên có chút không dám đối mặt Tống Thời Hàn.

Chủ yếu là vì sau chuyện tối qua, bây giờ cậu không biết nên nói gì để trông thật tự nhiên, nếu không sẽ luôn đỏ mặt không thể kiềm chế được, điều này sẽ thực sự ảnh hưởng đến thân phận ác bá hồng nhạt của mình.

Không có kẻ bắt nạt nào dễ đỏ mặt trước mặt bạn trai đâu, phải không?

Giống như một cậu bé chưa bao giờ nhìn thấy thế giới vậy.

Nhớ lại vẫn thấy kíc.h thích, nhưng sai khi trải qua kí.ch thích, lúc tỉnh táo lại, cậu vẫn có chút xấu hổ, nhất là trên cổ vẫn còn có hai vết dâu.

Tả Đào một bên cân nhắc đợi lát nữa phải làm thế nào mới có vẻ tự nhiên chút, một bên xuống lầu đi đến nhà ăn, dì giúp việc của căn cứ đã chuẩn bị tốt bữa sáng. 

Cậu gọi một bát cháo và hai chiếc bánh bao đậu, cứ luôn cảm thấy dì như đang vô tình hay cố ý nhìn vào cổ mình.

Vô cùng nhanh chóng ăn hết bát cháo, Tả Đào lấy một tờ khăn giấy lau miệng, không dám tiếp tục ở lại, cầm cái bánh bao còn dư  lại đi lên lầu phòng huấn luyện.

Kết quả mới vừa đi lên cầu thang, quành vào đường cong liền gặp được người làm ra dấu dâu trên cổ cậu.

Hắn nhất định vừa mới tỉnh lại, đầu Tống Thời Hàn còn có chút loạn, trong đôi mắt lạnh lùng vẫn còn vương lại vẻ mệt mỏi, anh đang đứng ở hành lang với tư thái vô cùng tản mạn.

Nhìn thấy Tống Thời Hàn vẫn còn mặc bộ đồ ngủ tối qua, Tả Đào lúc đầu có chút giật mình, giây tiếp theo, ánh mắt có chút trầm tư nhìn chỗ vốn không nên nhìn.

"Nhìn cái gì?"

Tống Thời Hàn nhướng mi liếc nhìn Tả Đào, giọng nói vẫn có chút khàn khàn, đi về phía cậu.

"Không......" Tả Đào nhanh chóng thu hồi ánh mắt. Cậu khụt khịt mũi, thấy không thể trốn được, liền lựa chọn cúi đầu nhìn ngón chân.

"Em, đây là?" Có lẽ anh đã chú ý tới băng dán trên cổ Tả Đào, trong giọng nói của Tống Thời Hàn lúc đầu tràn đầy nghi hoặc, sau đó anh nghĩ đến cái gì, một bên lông mày hơi nhướng lên, mỉm cười.

Tống Thời Hàn cong môi, duỗi tay nói: "Anh nhìn xem."

Ngay khi lòng bàn tay mang theo điểm vết chai mỏng  đụng cổ cậu, Tả Đào liền đánh cái giật mình. Không không thể giải thích tại sao, nhưng chỉ cần nghe thấy giọng nói của Tống Thời Hàn, lỗ tai liền có chút nhũn ra, bản năng lui về phía sau nửa bước.

"Em còn phải đi huấn luyện!" Tả Đào nhét nửa cái bánh bao còn lại vào miệng, vội vàng đứng dậy đi về phía trước: "Dì đã chuẩn bị bữa sáng rồi, anh nhớ ăn, kia...... Em lên lầu trước."

Nói xong, chạy nhanh như một cơn gió.

Bịt kín chăn lá gan liền lớn đến muốn chết người là cậu, hiện tại đỏ đến cơ hồ muốn bốc khói cũng là cậu.

Tống Thời Hàn có chút buồn cười mà nhéo giữa mày, anh nhìn bóng dáng nam sinh vội vàng chạy đi, mãi đến khi hoàn toàn biến mất, mới thu hồi ánh mắt.

——

Tả Đào ngồi xuống phòng huấn luyện, toàn bộ đầu óc đều là đuôi khoé mắt hiện lên vẻ hài hước của Tống Thời Hàn.

Quá mất mặt......

Rõ ràng điều cậu muốn làm trước đó là cố gắng hết sức để giả vờ bình tĩnh, nhưng kết quả vẫn là...

Nó giống như là một tên trộm.

Có chút ảo não mà thở dài, lợi dụng lúc này không bận lắm, Tả Đào lựa chọn mở Tiểu Hùng TV, dời đi lực chú ý đồng thời thuận tiện hoàn thành thời lượng phát sóng trực tiếp. Chỉ là xoay người  lấy chén nước thôi, lúc lại ngồi xuống, lượng fans trong phòng phát sóng trực tiếp đã mắt thường có thể thấy được điên cuồng tăng lên, màn hình tràn ngập bình luận.

【 Hello con trai, mẹ con lại tới rồi đây. 】

【 Buổi sáng 9 giờ rưỡi phát sóng, Bé Tóc Hồng em là người có lịch trình lành mạnh nhất ở Wildfire phải không? 】

【 Con trai thật đẹp, mùa hè cũng thật tốt, liếc mắt một cái là có thể thấy xương quai xanh. 】

【 Bay đâu, Nhanh đem nam mẹ không đức hạnh lầu trên bắt ra ngoài cha ta. 】

【 Sao biết tôi là nam? / hoảng sợ.jpg? 】

【 Còn phải đoán? Theo quy củ giang hồ, dùng ảnh chụp Ba Ba làm chân dung, đều bị xử thành 0 / Sơn móng tay.jpg】

【 ô ô ô, Sao cổ Pink lại dán băng cá nhân thế kia, bị thương hả? 】

【 Người đâu người đâu, sao vùa mới lộ mặt đã không thấy tăm hơi? 】

【 Đừng làm mẹ lo lắng!!!! 】

"Mời vừa đi lấy nước."

Tả Đào giơ ly nước lên ra hiệu. Vừa mới đăng nhập vào trò chơi, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, cậu không khỏi liếc nhìn bảng xếp hạng người hâm mộ trong phòng phát sóng trực tiếp.

Còn tốt, thấy avatar vị đứng vẫn là màu đen, mới nhẹ nhàng thở ra.

"Cổ sao?" Sợ bị người khác nhìn ra manh mối, Tả Đào dùng tay chắn cổ, ra vẻ bình tĩnh nói: "Chính là bị muỗi cắn, không có việc gì."

【 Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi. 】

【 Bảo bối để ý một chút, mùa hè chính là mùa muỗi, đi ra ngoài phải chú ý. 】

【 Tôi là người hay phải ra bên ngoài công tác, hiện tại có mấy bình phun chống muỗi cũng không tệ lắm, để tí nữa nhắn tin cho em mấy nhãn hàng, nhớ xem. 】

【 a a a a, xin hãy nhắn tin riêng cho tôi, tôi rất cần thứ này! 】

【T-T mùa hè không chỉ có con muỗi, các chị em xinh đẹp có loại chống nắng nào tốt để đề cử không? Gần nhất thi bằng lái xe đen mất mấy tông rồi!!! 】

Phần lớn fans của Tả Đào đều là nữ. Vừa có người mở đầu thì sẽ có người tiếp theo, vì vậy bình luận cứ vậy tự nhiên biến thành cách chăm sóc da,  cái này làm cho cậu nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần lực chú ý của mọi người không dừng ở trên cổ cậu là được.

Bởi vì là thời gian làm việc sáng sớm, hơn một phút sau mới ghép đôi thành công.

Trong khoảng thời gian này, Tả Đào cũng đã học được rất nhiều mẹo chăm sóc da trong bình luận, cậu ở trong lòng yên lặng ghi nhớ, tính toán đợi lát nữa tắt sóng liền lên mạng nhìn xem.

Lúc này người chơi không có nhiều, Tả Đào cuối cùng được hệ thống phân bổ vào vị trí pháp sư. Nhưng cậu từ trước đến nay vị trí nào cũng chơi được, hỗ trợ và pháp sư lại là am hiểu nhất. Mở màn được 20 phút, trận đấu diễn ra sôi nổi, Tả Đào sử dụng một làn sóng năng lượng để thu hoạch ba điểm máu còn lại của đối thủ, mở ra một màn chơi đầy 666.

Chơi game chắc chắn là một cách tốt để chuyển hướng sự chú ý, Tả Đào nhấn nút quay lại, tính toán xem lời khen trong bình luận.

【 a a a, làn sóng này có thể!! 】

【 Thao tác nhanh quá, nhìn không rõ, có thể cầu Pink cho xem phù văn thiên phú không? 】

【 ha ha ha, đối phương chắc chắn đang ngốc rồi, haha!! 】

【 Phù văn đều ở Weibo của con trai, có thể đi xem! 】

【 Nhớ chú ý tới con trai tôi! 】

Tả Đào vừa định chọn mấy bình luận để trả lời, thì hiệu ứng tặng quà đột nhiên rơi xuống, hệ thống nhắc nhở ——

【 người dùng [ Hoa súng hạnh phúc ] tặng cho streamer mười cái " mùa hè lãng mạn ". 】

Mùa hè lãng mạn là một món quà giới hạn theo mùa của Tiểu Hùng TV, mỗi chiếc được bán với giá 10.000 nhân dân tệ, nếu mua 10 chiếc thì bạn sẽ phải trả 100.000 nhân dân tệ.

Tay Tả Đào run lên, người còn ở nước suối, lại trực tiếp flash đi ra.

【 Mới khen liền phiêu? 】

【 Pink con phải nhớ kỹ, khiêm tốn làm người ta tiến bộ, kiêu ngạo làm người ta lạc hậu, học sinh tiểu học đều biết đạo lý này, hiểu rõ không? 】

【 Có thể hiểu được, đây là 100.000 tệ, đừng nói là flash, tôi có khi có bắn đại chiêu vào khoảng không ấy. 】

【 ô ô ô hoa súng tỷ tỷ thật có tiền, hâm mộ!! 】

【 Còn thất thần cái gì? 】

【 Nhanh cảm ơn chị phú bà đi!!! 】

"A."

Tả Đào nhìn bình luận, mất tự nhiên mà nói: "Cảm ơn Hoa súng hạnh phúc đã tặng 10 mùa hè lãng mạn."

Dứt lời, lại do dự một chút.

Trước kia không biết thân phận đối phương còn chưa tính, hiện tại đã biết một chút, nếu thái độ quá mức lãnh đạm, không khỏi có vẻ quá không lễ phép.

Tuy rằng còn chưa có chính thức gặp mặt, nhưng mặc dù là ở trên mạng, cũng vẫn có thể xem là một lần tích lũy ấn tượng tốt.

Tự hỏi đến đây, cậu lại cứ rối rắm mãi.

Tả Đào nắm tay để lên môi, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, lúc nhìn màn hình máy tính ánh mắt chớp một cái để né tránh, dùng ngữ khí vô cùng biệt nữu, nói: "Cái kia, mẹ internet có ID là Hoa súng hạnh phúc....."

Tả Đào trong lòng nghĩ chính là —— dù sao đám fans của cậu thường ngày đều xưng là mẹ internet, hiện tại mượn cái xưng hô này dùng một chút, hẳn cũng sẽ không quá kỳ quái.

Dừng một chút. Lại bồi thêm một câu: "Thực ra không cần tiêu pha tiền tặng lễ vật cho con đâu."

Nhưng mà cậu vẫn là nghĩ quá đơn giản.

Một tiếng mẹ đi ra, nháy mắt bình luận nổ tung.

【??? 】

【 Tình huống gì vậy? 】

【 Tôi sắp không được!! A a a, cậu lại chủ động gọi cô ấy là mẹ, ghen ghét che mờ mắt hai mắt tôi!! 】

【 Nhóc con tốt lắm con còn rất hám làm giàu đấy? Sao trước kia mẹ cũng đập lễ vật cho con, mà không thấy con gọi mẹ?! 】

【 Quà tặng miễn phí mà mẹ dành dụm được nửa tháng đều đưa cho con, con mau gọi mẹ đi! 】

【 Người tới, mau lột đóa Hoá súng hạnh phúc này ra cho tôi, tôi muốn nhìn xem nàng là thần thánh phương nào! 】

【 Đã hiểu, tôi sẽ lấy nó ngay! 】

Tả Đào bị dọa đến hồn phi phách tán, không nghĩ tới chính mình kêu một câu mẹ thôi mà đưa tới này tai họa này, vội giải thích: "Không phải. Ý của em chính là mọi người không cần lãng phí tiền, hơn nữa......"

Không chờ cậu nói cho hết lời, một làn ánh sáng vàng rực rỡ bùng nổ trong khu bình luận, treo cao trên đỉnh phòng phát sóng trực tiếp, như thể mỗi từ đều tỏa ánh sáng của Nhân dân tệ.

【 Không cần khách khí, mẹ có rất nhiều tiền / hoa hồng.jpg】

Bình luận

Truyện đang đọc