ĐỪNG VỜ NGOAN NGOÃN

"Pink thế nào rồi, trạng thái còn tốt không?"

Buổi tối 8 giờ, Khương Minh dựa vào kệ pha cà phê, có chút lo lắng nói với Tống Thời Hàn nói: "Bên phía cảnh sát nói tình huống hiện tại chưa đủ để cấu thành phạm tội, kêu chúng ta thu thập thêm chứng cứ, nếu về sau tính chất càng thêm ác liệt, thì lại tiến hành báo án để xử lý."

Sau khi bình tĩnh lại, thì câu trả lời này quả thực trong dự kiến. 

Chỉ dựa vào hai lần điện thoại với một bưu kiện hàng, mà trong bọc hàng kia cũng chỉ có mỗi một bộ quần áo, những mặt khác lại không gây nguy hại gì đến ai.

Tống Thời Hàn gật đầu, nhấp một ngụm cà phê, nói: "Vậy trước tiên cứ để bảo vệ tăng cường kiểm tra, nếu có người xa lạ đến thì không cho vào."

Khương Minh lên tiếng: "Yên tâm, tôi đã báo với bên bảo vệ rồi. Việc này căn cứ rất coi trọng, tôi cũng đã nói với Khi Linh một tiếng, ngày mai sẽ bố trí người lắp đặt thêm camera giám sát ở gần đó."

Nhắc tới camera, Tống Thời Hàn tạm thời nghĩ đến điều gì đó, hỏi lại: "Camera theo dõi có tra được ai là người bao đồ kia không?"

Khương Minh hơi khựng lại một  chút.

Thấy thế, Tống Thời Hàn nhíu mày lại: "Làm sao vậy?"

"Thấy thì thấy rồi." Khương Minh ho nhẹ một tiếng, biểu tình thoạt nhìn có chút kỳ quái, nói: "Nhưng mà nhìn không rõ mặt, cả người che đậy kín mít. Từ thân hình có thể đoán ra được là một người trên dưới 30 tuổi, ừ...... Là nam."

Khương Minh đầy mặt đau đầu, trầm giọng nói: "Đối phương nhiều lần dặn dò với chú bảo vệ, nói nhất định phải giao cho Pink."

Tống Thời Hàn không nói chuyện, chỉ là lông mày nhíu càng chặt hơn.

"Nhưng cũng không hẳn là như ta nghĩ, có lẽ là anh trai giúp chạy việc vặt."

Tuy nói như vậy nhưng, nhưng khi nhớ tới người nam nhân trong camera kia cả người đều lộ ra bộ dạng đáng khinh, Khương Minh liền lời nói của mình không có thuyết phục gì, dù sao thì làm gì có anh trai chạy vặt nào lại che mặt kín mít đến thế chứ.

"Tôi còn chưa nói chuyện này với Pink." Nghĩ đến dáng vẻ khẩn trương của Tả Đào khi còn ở phòng huấn luyện, Khương Minh lại nhịn không được thở dài: "Cũng không biết có doạ đến em ấy hay không nữa."

Bị một thằng cha kỳ quái nào đó theo dõi, thật sự khiến người ta sởn cả tóc gáy.

Tống Thời Hàn nhéo nhéo ngón tay, mi mắt lạnh lùng: "Tạm thời đừng nói cho em ấy biết."

Khương Minh có chút ngoài ý muốn nhướng mày: "Không nói cho em ấy?" Hắn thổn thức một tiếng, lại cười cười: "Thật hiếm lạ, làm khó cậu cũng có ngày vì người khác mà suy xét đến thế. Sao nào, hiện tại biết hỗ trợ thơm (ngon miệng)?"

Tống Thời Hàn liếc mắt nhìn hắn, nói: "Tôi sợ ảnh hưởng ngày mai trận đấu."

"...... Không hổ là cậu." Khoé miệng Khương Minh giựt giựt, thở dài nói: "Bất quá tôi cũng không tính nói cho em ấy, chuyện này rất ảnh hưởng tới tâm trạng."

Dừng một chút, lại nói: "Còn có, ngày mai khi cửa thời cậu nhớ nhìn chằm chằm đừng để em ấy chạy loạn, dù sao em ấy vẫn tương đối nghe lời cậu." Khương Minh nói: "Tại nơi thi đấu người nhiều lại hỗn loạn, tuy hiện tại vẫn chưa thể xác định cái gì, nhưng để ý một chút vẫn tốt hơn, đừng để bạn nhỏ lưu lại bóng ma."

Tống Thời Hàn nói biết sau, sau đó đẩy cửa phòng trà đi ra ngoài. 

Cùng lúc đó, bên kia.

Tả Đào là đương sự thì đang lười biếng mà ngáp một cái, cậu vừa mới tắm rửa xong, lê dép ngồi xuống án thư.

Sợ hãi đương nhiên là không có khả năng, nhưng để duy trì trạng thái sợ hãi này cũng không dễ dàng, một ngày chuyện này còn chưa kết thúc, Tả Đào đã cảm thấy trạng thái tinh thần của mình không được tốt lắm.

Giả vờ hơi mệt, phải tìm chỗ giải tỏa cảm xúc.

Mở notebook ra, Tả Đào tính vào tài khoản bồi chơi của mình để xoá bớt đơn hàng. Trong khoảng thời gian này, cậu trên cơ bản là không tiếp đơn, nhưng lúc trước vẫn còn tồn lại một ít, vừa vặn lần này cũng không muộn, có thể giải quyết một ít đơn.

Vừa đăng nhập tiến vào trang cá nhân, Tả Đào có chút ngoài ý muốn tựa lưng vào ghế ngồi, người đầu tiên xếp hàng là Wizard của FG, có vẻ như sau trận đấu cuối cùng với Wind, Wizard liền lên phần mềm hẹn trước.

Thấy đối phương đang online, Tả Đào rất nhanh gửi tin nhắn sang.

【ZZ: Hi lão bản, muốn chơi không? 】

Cách vài giây sau, đối phương trả lời.

【 FG - Wizard: Chờ một lát. 】

【 FG - Wizard: Tôi có thể kéo thêm một người bạn vào không? Yên tâm, kỹ thuật của đối phương cũng không tồi, chỉ chơi để giải trí, không cần có áp lực. 】

Tả Đào cũng không để ý lắm, trả lời ——

【ZZ: Tùy tiện. 】

Thấy cậu đồng ý, Wizard lập tức mở một phòng, lại kéo Tả Đào tiến vào.

【 FG - Wizard: Chờ hắn vài giây. Muộn vậy rồi sao cậu còn chưa nghỉ ngơi? 】

Tả Đào nhìn thời gian.

【ZZ: Hiện tại mới 8 giờ rưỡi. 】

【 FG - Wizard: Cũng không còn sớm. 】

【ZZ: Không có biện pháp, ngủ sớm thì làm sao kiếm được tiền từ các anh. 】

【 FG - Wizard:...... Cậu quả nhiên thực hài hước ^^】

Tin tức vừa được gửi đi, người bạn mà Wizard vừa nhắc đến bước vào phòng.

Nhìn lướt qua ID của bên kia, Tả Đào thật có chút ngoài ý muốn, cư nhiên là Star.

【 GGF - Star: Trời đất, cậu cư nhiên hẹn với ZZ a a a a? 】

【 GGF - Star: Tôi hôm nay thực yếu ớt, đừng mắng tôi a a a a! 】

Gần một ngày trôi qua, mà sau mỗi câu nói vẫn còn a a a, chứng tỏ trạng thái tinh thần vẫn chưa hồi phục, còn có thể kiên trì chơi game cũng không dễ dàng. 

【ZZ: ==】

【ZZ: Có thể mở không? 】

【 GGF - Star: Chờ chút a a a! 】

【 GGF - Star: Tôi có thể tuyển thêm hai người nữa không, đều là người trong giới,  thêm nhiều người đánh cũng náo nhiệt a a a! 】

Tả Đào đang ngồi trước bàn có chút không kiên nhẫn, đang định nói gì đó thì thấy tin tức của Star hiện lên.

【 GGF - Star: Là anh Hàn của tôi, tôi thấy anh ấy cũng online nên mời thử. Mọi người cùng nhau chơi? 】

【 FG - Wizard: Fire? 】

【 GGF - Star: Ừ ừ, có thể chứ? / Star ánh mắt đáng thương.jpg】

Đôi mày đang nhíu lại giãn ra, Tả Đào gõ bàn phím.

【ZZ: Được, anh mời đi. 】

Ba giây đồng hồ sau, Tống Thời Hàn và Tư Tranh một trước một sau xuất hiện trong phòng.

【 GGF - Star: Hắc hắc, tôi thấy anh Tranh cũng ở, vừa lúc chúng ta đánh 5v5? 】

【 GGF - Star: Nhưng mà không phải, ngày mai các cậu đều phải thi đấu sao? 】

【 Wildfire - SZ: 1】

【 FG - Wizard: 1】

【 Wildfire - Fire: 1】

【ZZ: 1】

【 GGF - Star: ZZ, cậu 1 cái gì? 】

Tả Đào giật mình, sau khi phản ứng lại vội vàng trả lời ——

【ZZ: Gõ thuận tay, xin lỗi. 】

Cũng may mọi người không nghi ngờ gì, trong thời gian xếp hàng chờ đợi, có lẽ là cảm thấy gõ bàn phím phiền phức, Star trực tiếp mở micro lên, lúc nói chuyện còn mang theo giọng mũi:

"Trước khi trận đấu bắt đầu, ta có lời muốn nói. Hôm nay sở dĩ chúng ta tụ tập ở phòng trò chơi này, là bởi vì Tinh Bảo tôi đây, hôm nay gặp phải một chuyện kinh khủng, khiến cho thế giới tinh thần của tôi bị đại thương. Cho nên, tôi muốn kêu gọi tất cả mọi người ở đây, hi vọng mọi người tạm thời bỏ qua những cạnh tranh giữa các chiến đội, buông bỏ hết tất cả địch ý,  đêm nay mọi người chỉ có một việc cần làm, đó chính là dẫn dắt tôi đứng đầu."

Nói xong, trò chơi tiến vào phân đoạn lựa chọn, bởi vì Tống Thời Hàn cũng ở trong đội, cho nên hắn không hề nghĩ ngợi liền chọn hỗ trợ, tuyên bố: "Tôi mặc kệ, tôi muốn nằm, hôm nay tôi muốn chơi hỗ trợ."

Tả Đào mới vừa thói quen tính chọn anh hùng hỗ trợ: "......"

Rất tốt, tôi nhịn. 

Star nói nằm cư nhiên là thật sự nằm, toàn bộ hành trình liền treo ở trên người Tống Thời Hàn, nửa điểm thương tổn đều đánh không ra.

Tả Đào càng xem càng ghét bỏ.

Mười phút sau, khi Tả Đào điều khiển pháp sư ở làn giữa đi gank (bắt người) ở làn dưới, Star lại tiếp tục khóc lóc kể lể chuyện mà mình gặp phải hai lần, lại tiếp tục nói: "Nhưng mà nói lại, đánh hỗ trợ hình như cũng rất thúc vị. Không chơi không biết, vừa chơi liền có thể cảm nhận được niềm vui của nằm thắng."

Star: "Anh, hay là em tới Wildfire của các anh nha?"

Tống Thời Hàn không bật mic mà gõ phím trả lời.

【 Wildfire - Fire: Không cần, tôi có hỗ trợ. 】

Star: "Dù sao nhóc Tóc Hồng vẫn còn nhỏ tuổi, hơn nữa tôi nghe nói em ấy cũng chỉ ký hợp đồng ba tháng đúng không?" Hắn cười hắc hắc, tiếp tục nói giỡn: "Chờ nhóc ấy đi rồi tôi liền tới, nhóc ấy chơi được tôi cũng chơi được. Cho tôi một chút thời gian, tôi chắc chắn sẽ mạnh hơn nhóc ấy."

Wizard đã xâm nhập vào khu vực hoang dã của kẻ thù và hỏi: "ZZ cần máu không?"

【ZZ: Không cần. 】

Tả Đào lẻn vào bụi rậm ở đường dưới, cậu ấn W bật kỹ năng đưa một làn sóng năng lượng về phía trước, kỹ năng này có thể bắn người về phía trước trong một khoảng cách nhất định bất kể là địch hay bạn, Star vừa nói xong lời này, cậu trực tiếp tát một cái đem Star đẩy về tháp của quân địch, lúc đó Star đã tàn huyết, tháp chỉ đánh hắn một cái, liền bỏ mình ở dưới tháp.  

Star: "......?"

Star tru lên: "A a a, thật quá đáng, ZZ cậu nhanh chóng giải thích hành vi của mình cho tôi, tôi đắc tội với cậu sao sao?!! Tôi hôm nay dễ dàng sao tôi a a a a a ——"

【ZZ: Ngượng ngùng, trượt chân. 】

【 GGF - Star:...... Có thể nói cái gì có tâm chút được không? 】

【ZZ: Có thể, anh nói nhiều quá, tôi thay trời hành đạo. 】

Còn rất ấu trĩ bồi thêm một câu.

【ZZ: Pink so với anh mạnh hơn một ngàn lần. 】

Star: "Dựa vào cái gì các ngươi đều thích Tóc Hồng, a a a a!!"

Tư Tranh nhịn không được cười ra tiếng: "Star, cái trạng thái này của cậu quả thật không tốt lắm, sao còn phát điên vậy."

Star: "A a a, tôi mặc kệ, tôi muốn được khen a a a a!"

Lúc trước Tả Đào vẫn luôn nhịn, nghe đến đó, thật sự nhịn không nổi nữa, sau thanh âm của Tư Tranh, gõ một câu:

【ZZ: Chó nào mà không nổi điên. 】

Thứ này lá gan thật sự quá lớn, cư nhiên còn dám quang minh chính đại mơ ước vị trí của cậu. Nếu không dạy dỗ một chút, ác bá hồng nhạt hắn đây làm sao còn chỗ đứng.

Sau vài giây an tĩnh qua đi, từ trong tai nghe truyền đến từng đợt tiếng cười. 

Thanh âm Star phá lệ ủy khuất: "...... Không phải nói sẽ không mắng tôi sao?"

Trò chơi mới chỉ qua hai hiệp, nhưng cũng đã bị Star khiến cho mệt mỏi, sau hai hiệp này Tống Thời Hàn liền rời khỏi phòng.

Anh vừa đi, Tả Đào cũng không có ý định chơi tiếp, cậu dứng dậy từ ghế xoay, vừa định lướt Weibo một hồi rồi ngủ, thì điện thoại trên bàn lại vang lên, là một dãy số xa lạ. 

"Alo?"

Sau hai giây chờ đợi không có phản hồi, Tả Đào có chút bực bội mà nói thầm một tiếng, đang định cúp máy cho vào danh sách đen, đột nhiên đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng điện lưu thanh, sau đó là một giọng nói bất ngờ vang lên:

"Là Pink sao?"

Giọng nói được trộn lẫn với dòng điện, mang theo cảm giác máy móc, giống như giọng nữ máy móc trong máy bấm giờ thông báo mỗi ngày, vừa nghe liền biết là dùng máy biến giọng.

Tả Đào vừa định cúp điện thoại, một câu " Là cha ngươi " kẹt lại trong cổ họng, cậu đi về phía toilet: "Là tôi, ai vậy?"

Đối phương lại ngậm miệng không trả lời vấn đề này, có lẽ là có chút hưng phấn, lúc nói chuyện trong điện thoại thanh âm cũng lớn hơn rất nhiều: "Đồ hôm nay tôi đưa em đã nhận được chưa?"

"Chân của em rất đẹp, nếu mặc cái đó nhất định cũng đẹp."

"Có thể mặc cho tôi xem được không?"

Tả Đào vẻ mặt " đây là bệnh tâm thần gì vậy ", lập tức chịu đựng ghê tởm, cậu cắn răng nói: "Anh lấy số của tôi ở đâu?"

Tuy nhiên, đầu dây bên kia vẫn giữ im lặng: "Có thể mặc cho tôi xem được không?"

"Chờ tôi một chút." Thấy hắn không nói, Tả Đào lười vô nghĩa, mở đèn toilet ra.

Phía bên kia đồng ý.

Cả ngày nay phải một cuộc điện thoại, trái một cuộc điện thoại gọi tới, tuy rằng cậu không thèm để ý, nhưng quả thật là thấy rất phiền. 

Tả Đào trước tiên đặt điện thoại xuống đất, ánh mắt ở toilet dạo qua một vòng, nhìn quanh trong phòng tắm, tìm thấy cái chậu thép không gỉ mà cậu thường dùng để ngâm chân, cúi xuống nói: "Tôi có chuyện muốn nói với anh, anh có thể vặn to âm lượng lên được không?"

"Đương nhiên có thể, tôi...... Tôi mang tai nghe!"

Tả Đào đồng ý, khóe miệng cong lên một nụ cười dữ tợn, cẩn thận mà để cái chậu úp lên điện thoại. Rất tốt, mang tai nghe thì càng tốt.

Nghĩ đến đây, Tả Đào nắm chặt tay phải rồi đưa lên miệng hà hơi một cái. Giây tiếp theo, cậu lạnh lùng đập vào chậu sắt, sau vài cú đấm, chiếc chậu bị lõm thành vết nông, cả phòng tắm trong nháy mắt tràn ngập tiếng "bang bang" phát ra từ chậu sắt.

"Tao mặc con mẹ mày, cút đi, biến thái."

Sau khi đấm hai phát bang bang, cậu lại mở chậu ra, quả nhiên điện thoại bị cúp như dự đoán.

Có chút bực bội mà vỗ vỗ cái trán, Tả Đào trực tiếp kéo cái số này vào danh sách đen, au khi cất điện thoại vào túi, mới vừa nhặt hộp thuốc lên chuẩn bị đi ban công rít điếu thuốc, thì khi đi ngang qua bàn, cậu dừng bước chân một chút, nhìn về phía lọ kẹo bông được cất ở trong bình thủy tinh.

Cách một lớp bình trong suốt, giấy kẹo bọc kẹo dẻo tỏa sáng với ánh sáng laser màu hồng nhạt.

Cậu nhớ lại Tống Thời Hàn hiện vẫn đang còn bị cấm hút thuốc.

Khi đẩy cửa bước vào ban công, Tả Đào cắn một miếng kẹo bông gòn, đồng thời chóp mũi giật giật, nhạy bén ngửi được mùi thuốc lá nồng nặc.

Ngẩn người, cậu có linh cảm nhìn sang ban công bên cạnh, quả nhiên thấy Tống Thời Hàn dựa vào lan can, trên tay anh cầm một điếu thuốc, một tay khác cầm cái chậu bạc hà số 2 đặt lên ban công.

Tả Đào: "???"

Ngoài trời vẫn đang mưa, bóng cây đung đưa trong đêm, mùi bạc hà thoang thoảng quyện với mùi thuốc lá bay vào trong gió.

Trầm mặc hai giây, Tả Đào đi về phía Tống Thời Hàn, cách một vách ngăn, cậu nhìn điếu thuốc mà Tống Thời Hàn đưa lên môi, trầm giọng nói:

"Đội trưởng, huấn luyện viên nói gần đây không cho phép anh hút thuốc."

Tống Thời Hàn hơi nhướng mày, thời điểm bị bắt quả tang lén lút hút thuốc, anh cũng không có hoảng sợ chút nào, thậm chí còn ung dung phủi bụi trong gạt tàn..

Thấy anh không nói chuyện, Tả Đào do dự một chút, sau đó thấp giọng gọi: "Ca ca?"

Lúc này Tống Thời Hàn mới ghé mắt nhìn cậu một cái, tầm nhìn ngoại vi của anh ta rơi vào chiếc kẹo dẻo bị cắn dở trong tay Tả Đào.

Anh phun ra một ngụm khói, hỏi: Kẹo có ngon không?

Tả Đào sửng sốt, sau đó gật đầu: "Ngon lắm."

Tống Thời Hàn " ừ " một tiếng, đem điếu thuốc sắp hết ấn vào gạt tàn thuốc, nói: "Không được nói cho anh Khương."

Bình luận

Truyện đang đọc