ĐỪNG VỜ NGOAN NGOÃN

"Đáng tiếc đây không phải là sự kiện chính thức, nếu không tôi đã Like, chia sẻ và lưu lại cuộc phỏng vấn sau trận đấu này ba lần liên tiếp, hahahaha, thật khó quên... Không, ý tôi là nó quá thú vị."

"Tốt nhất nên để Baba phỏng vấn. Anh chàng đó rất giỏi đặt câu hỏi."

"Đúng không đúng không, xem ra mọi người đều là anh hùng cùng ý kiến."

Phát sóng trực tiếp còn chưa bị ngắt, nhưng Vương Thu đã cười đến vong hình, từ phía sau ôm lấy cổ Tả Đào. Không nhắc đích danh ai, nhưng có thể thấy rõ anh ta đang ám chỉ ai: "Để xem sau này hắn còn dám không xấu hổ nói tôi gà mờ đáng bỏ đi hay không, trong đợt sóng tại hố rồng vừa rồi, hắn không phải thật ngất ngây để khống chế đại chiêu sao."

Hai người Tư Tranh và Cat cũng đang cười. Tả Đào vừa nói xong câu cuối cùng, không thể nghi ngờ đã chạm đến phần mềm yếu nhất trong trái tim mọi người, bầu không khí nhất thời trở nên nóng bỏng.

Tất cả mọi người trong Wildfire chúng ta đều xứng đáng có những đồng đội mạnh mẽ hơn.

Vương Thu hưng phấn đến mức đặt tay lên vai Tả Đào, thúc giục: "Quả Đào, nhanh chóng thu thập một chút, anh mời em đi ăn lẩu."

Tả Đào gật đầu, mở cốc nước uống một ngụm nước, vừa định chào hỏi một tiếng với fans trong phòng phát sóng, kết quả vừa nhấc đầu liền thấy nội dung trong khu bình luận, nước ở trong miệng thiếu chút nữa trực tiếp phun ra. 

Rõ ràng một khắc trước còn đang điên cuồng thảo luận thao tác của cậu nhanh thế nào, không biết từ khi nào đã bắt đầu thay đổi phong cách.

【 a a a a Thu cái tên háo sắc này, mau thả con trai tôi ra! 】

【 Chán ghét những người không có giới hạn như cậu, đối tượng của người ta còn đang ngồi ở đó, cậu lại dám động thủ động cước? ( Không phải, coi như tôi hồ ngôn loạn ngữ đi. 】

【 Fan biến anti cảnh cáo lần đầu tiên. 】

【Big gan, bả vai của Pink là ai cũng có thể ôm sao? 】

【Fire: Ôm vợ lại, cậu muốn chết sao? 】

【 Nhanh chóng buông người ta ra! 】

Những người này thật đúng là...... Lời nói càng ngày càng lớn mật. 

Tả Đào ánh mắt bắt đầu đảo quanh, cậu không dấu vết mà đẩy Vương Thu ra.

"Ha ha ha ha, ôm một chút thì làm sao, tôi còn chưa có thơm thơm đâu." Vương Thu cảm thấy hoàn toàn không sao cả, hắn cúi đầu nhìn Tả Đào: "Bé Đào, tới, thơm anh một cái nào."

Nếu không phải hiện giờ quan hệ càng ngày càng tốt, một chữ "Lăn" ở trong cổ họng Tả Đào đã phọt ra rồi.

Cố tình Vương Thu còn không quên liếc nhìn Tống Thời Hàn, cũng bắt chước những bình luận trêu chọc thêm: "Đội trưởng, để vợ anh hôn tôi cái không sao chứ?"

Nhìn thấy đám người hò hét vui vẻ như vậy, ban đầu hắn còn tưởng rằng đây là một trò đùa nho nhỏ của thẳng nam, hơn nữa hiếm khi được vui vẻ như hôm nay, với hắn cũng không thật sự muốn được hôn, chỉ là giả vờ phát điên trêu đùa theo bình luận một hồi mà thôi.

Ai biết vừa mới nói xong, liền thấy ánh mắt lãnh đạm của Tống Thời Hàn liếc nhìn hắn một cái.

Vương Thu: "???"

"Để ý."

Giọng nói của Tống Thời Hàn rất nhạt, sau khi khoá môi, ánh mắt một lần nữa dừng ở trên người Tả Đào.

Vừa nói xong hai chữ này, trước khi có người kịp phản ứng, anh ta đã rút chân phải ra dùng mu bàn chân móc vào bánh xe ghế của Tả Đào, chỉ cần một cú móc nhẹ đã kéo được cái ghế xoay của Tả Đào tới bên cạnh mình.

Tiện đà, tuyên bố chủ quyền trước bàn dân thiên hạ:

"Đây là hỗ trợ của tôi."

Tả Đào nhất thời không kịp đề phòng, cả người dựa vào lưng ghế hơi ngưỡng ra sau một chút, miễn cưỡng đỡ lấy cầm tay của ghế ổn định thân hình, mới phản ứng lại Tống Thời Hàn vừa mới nói gì.

Đây là hỗ trợ của tôi.

Ngay trước toàn bộ cư dân mạng.

Vị ngọt ẩn giấu trong lòng không kìm được trào ra ngoài, cuối cùng khoé miệng cậu không nhịn được khẽ nhếch lên.

Muốn mạng...... Vẫn là quá phạm quy.

【 a a a, để ý, mọi người nghe thấy được không có! Để ý!!! 】

【 Điên rồi điên rồi, tôi muốn cắn đến điên rồi, là là là hỗ trợ của anh!!! 】

【 Tôi tuyên bố, hai người có thể kết hôn!!! 】

【 Thật muốn xuyên hồn vào Pink, vừa rồi Hàn Thần thực sự bùng nổ năng lực bạn trai, muốn ôm đùi đôi chân dài ây hắc hắc hắc......】

【 Câm mồm, chị em lầu trên, bạn nói những lời như vậy thì có khác gì Thu. 】

【Thu, thơm đường trên của cậu đi. 】

【 Mọi người chú ý, Tranh tổng có bạn gái học bá thanh mai trúc mã, Thu không xứng. 】

Vương Thu nhìn thấy vậy, hướng về phía ống kính cười ngượng ngùng: "Không sao, chị dâu biết tôi. Nhưng mọi người biết đấy, ngày thường tôi tâm cao khí ngạo, không muốn làm vợ lẽ của người khác đâu."

Lại thuận thế câu lấy cổ Tư Tranh: "Đúng không anh Tranh, đời này chúng ta chú định là có duyên không phận."

Tư Tranh hướng tới trên mặt Vương Thu nhỏ cho một ngụm, rất vô tình nói: "Cút đi, kiếp sau cũng không thể."

Khu bình luận nháy mắt cười điên.

Khương Minh vẫn nhịn ở phía sau đến bây giờ rốt cuộc không nhịn được nữa, sải bước tiến lên vỗ đầu Vương Thu một cái: "Cậu một vừa hai phải cho tôi."

Vương Thu che đầu, rất ủy khuất: "Tại sao lại đánh em?"

【 Đánh cậu liền đánh cậu, còn phải chọn ngày sao? 】

【 Lão Khương đánh tiếp đi, thứ này là rất thiếu đánh. 】

【 ha ha ha, không biết vì cái gì, còn muốn tiếp tục xem Thu nổi điên. 】

【 Xem ra hôm nay bọn họ đều rất vui ha ha ha. 】

Tiểu nhạc đệm qua đi, mọi người không tiếp tục phát sóng trực tiếp.

Tả Đào về phòng tắm rửa, sau đó thay một bộ quần áo sạch sẽ. Hiện tại không tính là quá muộn, mọi người tính toán giải quyết xong bữa lâu vẫn chưa kịp ăn kia, sau đó liền trực tiếp đi công viên giải trí, Tả Đào sớm đã điều tra qua, đêm nay công viên giải trí Phong thị có một đợt bắn pháo hoa.

Vừa cầm lấy di động vừa định ra cửa, bỗng chốc có tin nhắn WeChat gửi tới.

Tả Đào tiện tay nhìn thoáng qua, là Ngô Thủy Ba gửi tới.

【 Là Ba ba của cậu: Để ý or đây là hỗ trợ của tôi? 】

Hiển nhiên là có xem một màn cuối trong phòng phát sóng trực tiếp, tốc độ đánh chữ của Ngô Thủy Ba rất nhanh ——

【 Là Ba ba của cậu: Khá ngọt ngào, nhanh nói thật cho anh biết đi, tiến triển hiện tại của em thế nào rồi, lần trước chúng ta gặp nhau chẳng phải vẫn còn tình đơn phương sao?!!!!! 】

Hàng loạt dấu chấm than nối tiếp nhau cũng đủ phản ánh sự điên cuồng của chủ nhân nó lúc này.

【 Là Ba ba của cậu: Em thật sự gặm được khúc xương cứng Fire rồi?! 】

Tiếp theo là gói biểu tượng cảm xúc khuôn mặt nhỏ màu vàng với đôi mắt yêu thương, thè lưỡi, hào hứng cởi qu.ần.

Tả Đào: "......"

【Pink: == Anh đang nói về cái gì vậy? 】

【 Là Ba ba của cậu: Đừng giả bộ, em có muốn xem lại đoạn ghi hình màn hình vừa rồi không, anh còn chưa xem thao tác, toàn cắn đường thôi. 】

【 Là Ba ba của cậu: Mẹ nó, tất cả đều do tên ngốc Vương Thu nhất định phải nói như vậy trong lúc phát sóng trực tiếp, hiện tại ông chủ lại yêu cầu anh biên soạn video bình luận cho trận đấu solo này, đợi lát nữa anh còn muốn lại đi cắn một lần nữa. 】

【Pink: Trong thao tác có những chi tiết mà anh xem không hiểu, có thể gọi cho em bất cứ lúc nào ^^】

【 Là Ba ba của cậu: Em đừng hòng bỏ qua, ít nói sang chuyện khác! Em......】

Có lẽ là cảm thấy dăm ba câu trên mạng cũng nói không rõ, lại chuyển một cái tin tức sang.

【 Là Ba ba của cậu: Thôi, trễ chút gặp mặt lại nói, trước anh cho em xem cái bảo bối. 】

Cho rằng đối phương nói trễ chút thấy là chỉ giải đấu mùa hạ, Tả Đào vừa đi ra cửa vừa trả lời Ngô Thủy Ba.

【Pink: Dạ. Bảo bối gi vậy. 】

Ngay khi tin nhắn được gửi đi, một bức tranh đầy màu sắc được chuyển sang.

Tả Đào theo bản năng ấn vào bức tranh. 

Cũng không biết là do vị đại đại nào vẽ ra, cậu vừa mới kéo cửa phòng ra, đang nhìn nội dung trên bức ảnh, liền đóng cửa cái sầm. 

【 Là Ba ba của cậu: Oa ~ kinh hỉ không bất ngờ không kí.ch thích không? Đây là do em gái hoạ sĩ nhỏ bên phía Đào Ngôn thức xuyên đêm vẽ cho anh, nguồn cảm hứng chính ngày hai người các em chụp ảnh đại ngôn, chỉ lưu truyền nội bộ, không truyền ra ngoài / Suỵt.jpg】

Tương tự, hắn lại gửi sang biểu tượng cảm xúc khuôn mặt nhỏ màu vàng với đôi mắt yêu thương, lè lưỡi và hào hứng cởi qu.ần.

Tả Đào đương nhiên không có khả năng đem bức ảnh này đưa ra, thật sự quá táo bạo. 

Liền thấy họa sĩ khôi phục lại khung cảnh trong nhà mà họ đang chụp theo phong cách truyện tranh, mà cũng khác với hiện thực chính là, trong bức ảnh này, chỉ có một chiếc ghế gaming, mà cậu thì lại đang ngồi ở trên đùi Tống Thời Hàn —— đúng vậy, đúng vậy cậu rưng rưng nước mắt, khuôn mặt đỏ bừng ngồi trên đùi Tống Thời Hàn, áo sơ mi trên người bị mở rộng ra hơn phân nửa, một cánh tay cơ bắp dừng trên cái eo nhỏ nhắn xinh đẹp, lại hướng lên trên một chút, thì có mấy dấu hôn nhàn nhạt. (Cầu người vẽ lại, cầu người vẽ lại, cầu người vẽ lại, bạn nào chuyên mỹ thuật đọc truyện này không dị)

Mặt khác, cằm của Tống Thời Hàn tựa vào vai cậu, nrong đôi mắt lạnh lùng thường ngày của anh, khóe mắt hiện lên một tia ửng hồng rất nhạt, đôi môi mỏng dán sát vào tai cậu, như đang thân mật nói gì đó.

Liền cứ như vậy lấy loại tư thế cực kỳ không đứng đắn này chơi trò chơi.

Càng chi tiết hơn là, quần tây của Tống Thời Hàn cũng nửa đóng nửa mở, ẩn ẩn lộ ra đường mỹ nhân ngư tuyệt đẹp.

Như là có một đạo thiên lôi đánh xuống giữa trán, Tả Đào nháy mắt đỏ mặt.

Ngày thường trên fanpage những người đó không có chút chừng mực, nhưng phần lớn cũng chỉ là nói miệng, có người vẽ fanart thì cũng chỉ giới hạn trong ôm một cái thơm thơm một cái.

Còn bức tranh này......

Này mẹ nó không phải là fanart, mà là tranh người lớn rồi?

Đây là thứ mà cậu có thể xem sao...... (bé đủ 18 tủi rùi bé ơi xem được)

Lúc này, ngoài cửa vang lên giọng nói của Cat: "Quả Đào, em không sao chứ, bọn đội trưởng đã đợi ở dưới lầu."

Tả Đào bị hoảng sợ, chột dạ mà xoa nhẹ khuôn mặt đang đỏ bừng: "Dạ, em ra liền!"

Dứt lời, lại đỏ mặt lưu bức ảnh vào album, trả mời một câu:

【Pink: 18+, báo cáo. 】

——

Đi theo Cat xuống lầu, Khương Minh lái chiếc SUV Mercedes-Benz dừng lại ở cổng căn cứ.

Trước khi kịp nhận ra thì đã là giữa hè, thời tiết ngày càng nóng hơn.

Việc phủ xanh đô thị của Phong thị cũng là có tiếng khắp cả nước, từ cửa căn cứ đi ra bên ngoài, nhìn ra bầu trời trong sáng và lộng lẫy. Khi nhìn về phía xa đại lộ đầy hoa hoè kia, tiếng ve sầu mùa hè không ngừng vang lên, ngọn cây nối liền với ngọn cây, từ chạc cây có thể mơ hồ nhìn thấy được màu xanh thẳm, giống như...... Giống như trong truyện tranh.

Không thể ngăn chặn mà nhớ lại, Tả Đào điên cuồng lắc đầu, ý đồ vứt hết phế liệu trong đầu ra. 

Vì là chuyến đi riêng nên tài xế của đoàn không đi theo. Khi ra ngoài thi đấu, hoạt động, họ luôn đi xe buýt, hiếm khi tự lái xe, khi thực sự tự mình đi ra ngoài thì đi đâu cũng sẽ bất tiện.

Mọi người đã ngồi sẵn trong xe.

Tả Đào đi vòng về phía sau bên phải với cánh cửa đang mở và dừng lại, vừa cúi đầu xuống đã bắt gặp đôi mắt ngước lên của Tống Thời Hàn.

Thứ rác rưởi mà cậu vừa vứt ra một giây trước hiện lên trong đầu, Tả Đào vô thức cụp mắt xuống, luôn muốn đảm bảo rằng quần của Tống Thời Hàn đã được cài đầy đủ.

Sau đó lại bị chính cái ý tưởng này của mình chọc cười.

"Cười cái gì?"

Tống Thời Hàn đạm thanh hỏi.

Tả Đào vội vàng lắc đầu: "Không có gì!"

Lời phàn nàn của Vương Thu lại từ bên trong truyền đến: "Anh Tranh, anh thật sự nên giảm béo, anh xem chỉ một mình anh mà đã chiếm mất hai vị trí, Quả Đào còn chưa có ngồi vào đâu."

Kỳ thật Tư Tranh cũng không béo, chỉ là thể trạng tương đối to cao, đương nhiên cũng không khoa trương như Vương Thu nói một người chiếm hai vị trí.

Chủ yếu là Vương Thu không dám ngồi sát vào Tống Thời Hàn, chỉ có thể chen vào giữa, như vậy sẽ cảm thấy hô hấp đều khó khăn, lại nhìn về phía Khương Minh ngồi ở vị trí lái, nói: "Anh Khương, căn cứ nhiều xe như vậy, sao anh không lấy một cái có diện tích lớn hơn một chút?"

Khương Minh: "Cậu cho rằng tôi không nghĩ tới sao, đây đã là cái lớn nhất rồi, không thì chính cậu tự lái xe đi?"

Ngoại trừ Khương Minh, những người trong căn cứ hiện tại có thể lái xe chỉ có Tống Thời Hàn và Vương Thu, Tả Đào thì vừa mới thành niên không lâu,  căn bản chưa có thời gian đi thi bằng lái. 

Còn Tư Tranh, thời gian dài không lái xe, lúc trước khi đi ra ngoài thiếu chút nữa dấm chân ga dâm vào vành đai xanh, từ đây bị Khương Minh tịch thu bằng lái, vui đùa nói chờ xuất ngũ trả lại cho hắn.

Vương Thu nháy mắt sửa miệng, nói: "Vậy thì thôi đi, hôm nay em còn muốn uống rượu, chật thì chật đi."

Vị trí ghế phụ đương nhiên được dành cho cô gái duy nhất trong đội, Tả Đào nhìn tình hình ghế sau, đang có chút do dự hay là chính mình ngồi tàu điện ngầm đi ra ngoài.

Dù sao cũng không xa lắm.

"Quả Đào, hay là em ngồi lên đùi đội trưởng đi."

Vương Thu đột nhiên nhanh trí, đề nghị: "Em gầy như vậy, chắc sẽ không đè nặng đội trưởng đâu, chúng ta cũng ngồi thoải mái hơn chút."

Tả Đào thiếu chút nữa ho không ra âm thanh: "......"

Em cảm ơn anh, thật đúng là cái hay không nói, nói cái dở.

Nhưng mà ánh mắt lại theo bản năng dừng lại trên đùi Tống Thời Hàn.

Rất tốt, đóng hết các nút rồi.

Tống Thời Hàn nhướng mày: "?"

Vốn dĩ còn muốn xuống xe đi vào gara, lại đột nhiên dừng lại. Từ lúc bắt đầu, anh liền chú ý tới ánh mắt bạn trai nhỏ nhà mình thường thường bay tới, sau đó sẽ im lặng trong hai giây.

Chờ ánh mắt Tả Đào lại nhìn lần nữa, anh hơi nhíu mày, rất có hứng thú hỏi:

"Tả Đào, em muốn ngồi lên chân anh không?"

Bình luận

Truyện đang đọc