ĐUỔI THEO CON SÓNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc mở cửa, Ninh Lan chỉ quấn một cái khăn tắm màu trắng. Cậu không đi dép, vừa đi vừa nhảy lại giường: “Sao bảo năm phút? Sắp mười lăm phút luôn rồi.”

Tùy Ý không đáp, mở máy tính bảng cắt video nhảy ra, rồi lại mở bộ phim hôm trước còn chưa xem hết lên.

Ninh Lan không phát hiện sự khác thường của đối phương, ngồi trên giường tự xoa bắp đùi mình, lẩm bẩm: “Tay cậu khỏe quá, bóp tím cả chân tôi.”

Nghe thế, Tùy Ý chợt quay đầu, nhìn những dấu vết xanh tím chưa tan trong đùi Ninh Lan rồi lại cắm mặt vào màn hình, hờ hững ném chai thuốc Vân Nam(1) trên bàn cho cậu.

(1) Hình minh họa:



Ninh Lan nhận lấy chai thuốc xịt, bò đến bên cạnh Tùy Ý, vươn tay ôm cổ hắn từ phía sau, làm nũng: “Cậu giúp tôi, cậu xoa giúp tôi đi.”

Cậu vẫn như lúc Tùy Ý chưa ra ngoài, vẻ bám người và thân mật đều lộ rõ trên gương mặt.

Nhưng Tùy Ý lại không rảnh để quan tâm, cảm xúc của hắn đã bị mười lăm phút kia làm gián đoạn, không thể trở lại trạng thái ban đầu.

Ninh Lan vẫn bám chặt lấy hắn, cố tình cọ phần ngực trần trụi của mình lên lưng hắn. Hôm trước, vào lúc make love, cậu phát hiện Tùy Ý rất thích sờ tay mình. Cậu đoán có lẽ da thịt nõn nà này cũng là điểm cộng trong mắt đại gia bao nuôi.

“Ngày mai tôi đi rồi, cậu thật sự không xoa giúp tôi sao?” Ninh Lan thúc giục.

Cảm giác lưu luyến trong lời nói là thật. Mấy ngày nay quá thoải mái và vui vẻ, nên lúc chuẩn bị rời đi, cậu thấy hơi sợ hãi. Dường như chỉ cần rời khỏi căn phòng nho nhỏ này, cậu sẽ phải một mình đối mặt với bóng tối tàn khốc, sẽ không còn ai che chở cho cậu nữa.

Tùy Ý xem phim mấy phút rồi mới chậm rãi nhận lại chai thuốc xịt. Ninh Lan quấn khăn tắm quanh nửa thân dưới, duỗi thẳng hai cặp chân dài. Tùy Ý không kiên nhẫn xịt vài cái, quay đầu tiếp tục xem phim. Ninh Lan đột nhiên quỳ trên mặt giường, ôm lấy hắn, vui mặt vào ngực hắn, nói: “Tôi sắp đi rồi, không làm một lần nữa sao?”

Nhìn người đang dụ dỗ mình, trong đầu Tùy Ý lại hiện lên cảnh tượng xảy ra vào trưa hè năm ấy, người thầy kính yêu của hắn cũng hệt như vậy, mang bộ mặt đơn thuần vô hại để làm ra loại chuyện phóng đãng vô sỉ tột cùng.

“Không học nhảy à?” Tùy Ý hỏi.

Ninh Lan cọ má vào người hắn: “Dù sao cũng đều là vận động.”

Dứt lời, cậu vươn tay sờ phần bên dưới của Tùy Ý, động tác thành thạo hơn trước nhiều. Phát hiện vật trong tay chậm rãi lớn dần, tim cậu bắt đầu tăng tốc. Cậu ngẩng đầu, ghé sát lại, chậm rãi ngậm lấy đôi môi của Tùy Ý.

Ban đầu, Tùy Ý không nhúc nhích, mặc cho Ninh Lan dùng mọi cách mời mọc mình. Đến khi đối phương cẩn thận thò lưỡi vào, hắn đột nhiên giành quyền chủ động, ấn người nọ xuống giường, gặm cắn môi cậu trong gấp gáp và thô bạo.

“Ưm…” Ninh Lan bị hành động bất chợt của đối phương dọa sợ, lại không dám giãy dụa, đành ngoan ngoãn rúc vào lòng hắn, chầm chậm rụt lưỡi về, sợ bị hắn cắn trúng.

Đến khi Ninh Lan hít vào thì ít thở ra thì nhiều, Tùy Ý mới buông tha đôi môi bị chà đạp đến đỏ bừng của cậu. Ninh Lan thở gấp, muộn màng phát hiện Tùy Ý hơi kỳ quái.

“Cậu sao thế… Đã xảy ra chuyện gì?” Ninh Lan hỏi.

Tùy Ý không nói lời nào, ham muốn của hắn lan tràn bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được, nhưng sâu trong mắt lại có gì đó tĩnh lặng đến khó lường.

Ninh Lan sờ soạng cởi thắt lưng của Tùy Ý, đầu ngón tay mang theo hơi lạnh mơn trớn mép quần lót của hắn, nhẹ nhàng kéo xuống: “Đừng bực bội… Tôi giúp cậu vui vẻ, được không?”

Ngoài miệng thì hỏi ý, nhưng thân thể lại tự quyết mà nằm úp sấp xuống giường. Cậu nhớ Tùy Ý là trai thẳng, lần trước cả hai làm trong điều kiện thiếu sáng, tất nhiên chẳng ảnh hưởng nhiều, song giờ là ban ngày, cậu quay lưng lại chắc cũng ổn thôi.

Ninh Lan lấy một cái áo mưa chưa xé cất ở dưới gối, đưa cho người phía sau, nói: “Chỗ đó chuẩn bị rồi… Cậu đeo cái này vào đi.”

Cậu nghe thấy tiếng lách cách vang lên khi khóa thắt lưng bị gỡ bỏ. Tiếp đó, một thứ thô to, cứng ngắc len lỏi vào kẽ mông, còn chưa chuẩn bị xong, người phía sau đã banh mông cậu ra, đâm sâu vào.

Ninh Lan kêu lên, tay cầm áo mưa nhanh chóng chống xuống mặt giường, cố gắng chống đỡ từng cú thúc vừa nhanh vừa mạnh của người kia. Một lúc sau, cậu bắt đầu thấy sao bay đầy đầu, hồn vía cũng sắp bị thúc ra ngoài.

Tùy Ý tóm chặt vòng eo mềm mại của người trước mặt, hung hăng đâm rút. Hắn đang lửa giận ngập lòng, Ninh Lan lại tự bò tới miệng, hơi đâu mà thương tiếc nữa.

Tư thế xâm nhập từ phía sau chẳng những đâm sâu mà còn giúp hắn nhìn thấy trọn vẹn vòng eo xinh đẹp và mềm mại của người kia. Từ góc độ này, hắn có thể nhìn thấy hai hõm venus(2) cân xứng trên lưng cậu run lên khe khẽ vì kích thích. Ninh Lan vùi mặt vào gối, rên rỉ như thoải mái, lại như khổ sở. Âm thanh của cậu chẳng khác nào một can dầu tưới thẳng vào ngọn lửa trong lòng Tùy Ý, khiến hắn chỉ muốn đâm cho người dưới thân không nói nên lời.

(2) Hõm Venus – hay hõm Vệ nữ (Venus hole) là một thuật ngữ để chỉ hai điểm lún sâu rất rõ và đối xứng ngay phần thắt lưng, tại khớp nối giữa các xương vùng chậu. Hình minh họa:



Trận mây mưa này thô bạo hơn lần đầu tiên nhiều. Xong việc, Ninh Lan nhũn người nằm sấp xuống giường, chẳng buồn động đậy. Cuối cùng, Tùy Ý phải lật cậu lên, để cậu nằm ngửa trên giường.

Buổi tối, sau khi hoàn toàn tỉnh táo, Tùy Ý chủ động bôi thuốc cho cậu. Làn da trắng mịn dễ để lại dấu vết cộng thêm mấy chỗ mới bị thương trông cực kỳ đáng sợ.

Lúc này, Ninh Lan nhanh tay bịt miệng Tùy Ý trước khi hắn nói lời xin lỗi. Cậu cúi đầu, bảo: “Đừng. Da tôi dễ bầm thôi chứ chẳng đau đớn gì… Hơn nữa, là tôi dụ dỗ cậu mà.”

Nghĩa là – cậu là đại gia bao nuôi, cậu muốn làm gì tôi cũng được.

Tùy Ý bị thái độ thản nhiên của cậu làm cho càng khó xử. Lửa giận trong lòng đã tắt, nhưng một cảm xúc buồn bã nặng nề khác lại dâng lên, nó đè chặt ngực hắn, khiến hắn không thở nổi.

Hắn không biết Ninh Lan là gì với mình. Người này cử chỉ ngả ngớn, tính tình phóng đãng, đáng lẽ hắn phải tránh thật xa, nhưng hắn đã làm gì? Thuận nước đẩy thuyền đẩy đến tận giường, không hề phong độ mà còn đối xử thô lỗ với đối phương, còn liên tục đánh mất lý trí khiến hắn tự hào. Rốt cuộc là người này thủ đoạn cao siêu, hay năng lực tự chủ của hắn quá kém? Hắn không muốn miệt mài theo đuổi nữa.

Sáng sớm hôm sau, Tùy Ý định xin phép tiễn Ninh Lan ra sân bay, nhưng đối phương một mực từ chối.

Xe taxi từ xa chạy tới, Ninh Lan đeo khẩu trang, xua tay với Tùy Ý ra hiệu hắn không cần tiễn rồi xách ba lô đi ở ven đường. Cậu đi rất chậm, còn hơi chao đảo, rõ ràng là hậu quả của cuộc mây mưa thô bạo hôm qua.

Dù có chậm hiểu thì Ninh Lan cũng đã nhận ra hôm qua Tùy Ý trút giận lên người cậu. Nhưng hành động này lại rất phù hợp với mối quan hệ của hai người.

Điểm đáng tiếc duy nhất chính là không được sờ cơ bụng của hắn, Ninh Lan thầm nghĩ.

Cậu không nên cảm thấy khổ sở, cũng không có tư cách để khổ sở.

Tùy Ý nhìn bóng dáng cô độc của Ninh Lan, bỗng nhanh chân đuổi theo nắm lấy tay cậu. Hắn im lặng thật lâu, cuối cùng mới do dự nói: “Đến nơi thì nhắn cho tôi.”

Sự luống cuống luẩn quẩn trong lòng suốt đêm còn chưa biến mất, giờ cả hai lại đứng gần nhau như vậy, trong phút chốc, Tùy Ý bỗng cảm thấy hai người như không thể chia lìa, rồi lại như chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi bay mối quan hệ nực cười này. Hắn muốn làm gì đó để bù đắp, hoặc nói đúng hơn là để sửa lại những lỗi sai đã liên tiếp xảy ra.

Ninh Lan nhận ra sự áy náy trong mắt hắn, cười nói: “Coi tôi là nữ chính đấy à?” Cậy rút tay ra, vỗ nhẹ vai hắn, thoải mái nói: “Tôi đi đây, cậu tiếp tục quay phim cho tốt nhé.”

Đến phòng chờ sân bay, Ninh Lan ngồi trong góc, tay phải còn nắm chặt, muốn giữ lại chút hơi ấm của người kia.

Lúc này, di động của cậu kêu lên, Tùy Ý gửi tin nhắn đến: “Tới chưa?”

Ninh Lan cân nhắc, trả lời: “Đến sân bay rồi.”

Tùy Ý: “Nhớ lấy thẻ, cả căn cước nữa, sân bay đông người, chú ý an toàn.”

Ninh Lan bật cười vì giọng điệu điềm tĩnh của người kia, theo đó, nơi khó mở miệng ở phía sau cũng đau đến nhe răng. Cậu trợn mắt nghĩ, không chừng công ty cho Tùy Ý làm nhóm trưởng cũng vì cái tính gà mẹ đến mù quáng này của hắn.

Đến sân bay thủ đô, Ninh Lan bắt taxi về ký túc xá. Ngay khi cậu vừa ngồi xuống, Tùy Ý đã gọi điện tới: “Đến ký túc chưa?”

“Rồi, vừa đến.”

“Ừ, lát nữa chú ý tiếng gõ cửa.”

Ninh Lan ở phòng trong cùng, thường không nghe thấy tiếng động bên ngoài. Cậu không hiểu sao Tùy Ý lại dặn thế nhưng vẫn ngồi chờ ngoài phòng khách. Chưa đến mười phút sau, người giao hàng mang hai cái hộp nặng trịch tới, bên trong là một suất cháo hải sản và một bát canh gà nóng hổi, vừa mở ra, khói trắng đã lượn lờ trong không khí.

Ninh Lan ăn đến mồ hôi ướt đẫm, còn dư một ít cũng không nỡ bỏ đi, buổi tối lại lấy ra khỏi tủ lạnh, làm nóng rồi ăn nốt.

“Anh Lan, anh gọi giao hàng à?” Vương Băng Dương ở ngoài hô lên.

Ninh Lan buông thìa đi ra ngoài, mờ mịt nhận một phần ăn mới. Mở đơn hàng, cậu thấy người đặt là T.Y, cháo được đổi sang loại khác, còn thêm đậu hũ cuốn và vài món ăn nhẹ, ghi chú: ăn ít dầu, muối.

Vương Băng Dương chưa ăn cơm chiều, ghé sát lại nhìn: “T.Y là nhóm trưởng à? Sao anh ấy biết chúng ta chưa ăn cơm, thật ấm lòng!”

Ninh Lan không tiện giải thích, kéo Vương Băng Dương ngồi xuống cùng ăn. Vương Băng Dương là bạn nhỏ nghiện mạng xã hội, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng chụp ảnh rồi đăng lên. Trong khoảng thời gian Ninh Lan đi lấy thìa đũa, cậu ta đã chụp mấy tấm ảnh đăng lên rồi, còn đính kèm dòng chữ — Cảm ơn bữa tối tình yêu của nhóm trưởng!

Vì thế, nửa tiếng sau, Ninh Lan nhận được điện thoại của Tùy Ý một lần nữa. Đối phương đi thẳng vào vấn đề, hỏi: “Sao lại cho Vương Băng Dương ăn?”

Ninh Lan giải thích mình không ăn nhiều như vậy, dặn hắn đừng gọi đồ nữa, ký túc xá người đến người đi, không phải lúc nào cậu cũng có mặt.

Tùy Ý trầm ngâm một lát, không nói được, cũng chẳng bảo không, chỉ dặn cậu nghỉ sớm rồi cúp máy.

Bữa trưa hôm sau, khi Ninh Lan từ công ty trở về, vừa định nấu mì ăn cho xong bữa thì có người gõ cửa.

Cậu đi ra mở cửa, vẫn là anh trai giao hàng hôm qua: “Anh Lãng phải không ạ? Đồ của anh.”

Trong ký túc không có người khác, Ninh Lan nhận đồ trong mơ màng, nhìn chằm chằm đơn hàng, cạnh cái tên Lãng Nhi của người nhận còn có dấu ngoặc đơn (chính chủ tự ký nhận).

Cậu sửng sốt một lúc lâu, đoạn đối thoại trên cầu thang tối bỗng hiện ra trong đầu.

“Lan, là sóng à?”

Sóng… Lãng Nhi(3)… Ninh Lan đỏ mặt. Vệt đỏ này kéo dài từ cổ đến tận vành tai.

(3) 澜 (lan = sóng) 浪 (lãng = sóng)

Buổi tối, Tùy Ý chủ động liên lạc với cậu. Hắn gửi tin nhắn thoại hỏi cậu đã ăn cơm chưa. Cố Thần Khải đang chơi đàn trong phòng, Ninh Lan thấp giọng đáp: “Ăn rồi, sao cậu… sao cậu lại sửa tên tôi.”

Tùy Ý: “Để tránh bị người khác ăn nhầm.”

Ninh Lan trở mình quay mặt vào tường, tiếng nhạc nhẹ nhàng bay lượn bên tai, cậu cảm thấy hôm nay Cố Thần Khải đàn rất dễ nghe, nhỏ giọng nói vào mic: “Không biết còn tưởng cậu muốn mưu sát tôi.”

Tùy Ý không đáp lại câu này, chỉ bảo: “Là đồ gọi riêng cho cậu.”

Mấy tiếng “riêng cho cậu” đâm thẳng vào đầu tim của Ninh Lan.

Hai người nói chuyện bâng quơ vài câu. Ninh Lan tập nhảy một ngày, chân tay mỏi nhừ, than thở vũ đạo lần này siêu khó. Một lúc lâu vẫn không thấy Tùy Ý trả lời, cậu đoán hắn đã đi quay phim rồi, hôm nay lại phải diễn đêm, hắn không có trợ lý, cái gì cũng phải tự lo.

Ninh Lan ngủ một giấc, lúc thức dậy, Cố Thần Khải đã sang phòng bên cạnh, trong phòng cực kỳ im ắng. Cậu mở tin nhắn thoại mới nhận được, giọng nói trầm thấp của Tùy Ý vang lên: “Còn đau không?”

Ninh Lan chỉ nghe một lần, vậy mà sau khi nhắm mắt, ba tiếng kia không ngừng vang lên trong đầu cậu. Cậu giơ điện thoại lên trước mặt, kéo chăn quá đỉnh đầu, cắn môi, thong thả gõ — không đau.

Có lẽ càng khó có được sẽ càng trân trọng cũng là một loại bản năng. Từ nhỏ cậu đã quen nhớ kỹ những gì người khác tốt với mình, đồng thời xem nhẹ thương tổn do bọn họ gây ra. Huống hồ Tùy Ý còn dành cho cậu nhiều thiện ý và quan tâm như thế, nhiều đến mức cậu không thể chống đỡ, nhiều đến mức cậu thấy run sợ.

Trong ổ chăn không một tia sáng, hốc mắt Ninh Lan bỗng cay cay.

Thích còn không kịp, sao lại đau chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc