Hiện trường quay chụp bị hư hại, tổ chương trình đặc biệt cũng bỏ dở công việc để chạy sang xem. Ninh Lan đứng bên ngoài, rướn cổ nhìn vào khu vực giữa đám người. Vừa rồi Tùy Ý chẳng nói lời nào đã chạy thẳng sang bên này, lúc cậu nhận ra thì đã chẳng thấy bóng hắn đâu nữa.
Cậu đoán thầy Kỷ trong miệng bọn họ chính là Kỷ Chi Nam, một diễn viên nhỏ hơn cậu hai tuổi, từng giành được giải Diễn viên trẻ xuất sắc. Ninh Lan đã thấy người này trên TV và internet, miễn cưỡng có thể nghe tên nhớ ra mặt mũi. Lúc này, xung quanh có rất nhiều người, cậu không nên xông vào xem náo nhiệt, nhưng Tùy Ý đang ở bên trong, cậu không thể yên tâm được.
Mấy phút sau, xe cứu thương đến, mọi người ba chân bốn cẳng đỡ người lên xe. Bấy giờ Ninh Lan mới tìm thấy Tùy Ý ở giữa đám người.
Hắn đang đứng ngẩn người, hai mắt chăm chú dõi về phía cuối con đường. Tiếng còi cứu thương xa dần rồi biến mất, nhưng Ninh Lan phải gọi mấy tiếng, hắn mới chầm chậm quay đầu lại, hai mắt mơ màng, vẻ mặt hoang mang, mờ mịt.
“Sao vậy?” Ninh Lan lo lắng hỏi. Liếc xuống, phát hiện một cánh tay Tùy Ý đang chảy máu, cậu sợ đến mất hồn. Vội vã kéo hắn chạy quanh trường quay một vòng nhưng không tìm thấy bất cứ bông băng hay dụng cụ y tế nào, Ninh Lan quyết đoán lấy trang phục vắt trên thành ghế trong khu nghỉ tạm của mình, bọc qua cánh tay hắn lại rồi chuẩn bị dẫn hắn đi bệnh viện.
Các thành viên khác và nhân viên công tác cũng chạy tới hỏi thăm. Ninh Lan nóng vội, mặc kệ bọn họ, nói qua với An Lâm hai câu, được sự đồng ý của cô thì lập tức bắt xe đưa Tùy Ý đi.
Từ nãy đến giờ, Tùy Ý đều không nói gì. Ninh Lan nghĩ hắn đang rất đau, căng thẳng đè chặt cánh tay hắn, hỏi hắn sao lại bị thương. Bị truy hỏi nhiều lần, cuối cùng Tùy Ý đáp vừa rồi không cẩn thận va phải cái gì đó, nhưng miệng vết thương không sâu lắm. Nghe thế, Ninh Lan mới thoáng yên tâm.
Hai người đến bệnh viện lấy số rồi vào băng bó. Bác sĩ đề nghị truyền kháng sinh nhưng Tùy Ý không đồng ý, bảo phải quay về tiếp tục ghi hình. Ninh Lan không lay chuyển được hắn, đành bảo Tùy Ý ngồi chờ để mình đi lấy thuốc.
Nhưng khi lấy thuốc về, cậu không thấy người kia đâu nữa. Bệnh viện chỗ nào cũng đông nghịt người, Ninh Lan cuống đến mức suýt nữa chạy đi nhờ lễ tân gọi loa tìm hắn. Cũng may Tùy Ý rất cao nên khi vừa xuống khu cấp cứu ở tầng một, cậu đã thấy hắn đứng ngay ngoài cửa, lặng lẽ nhìn vào bên trong.
“Bảo cậu chờ tôi cơ mà? Sao lại chạy đến đây, làm tôi sợ muốn chết.” Hơi thở thật mạnh của Ninh Lan xuyên qua lớp khẩu trang, tràn vào không khí. Cậu nắm lấy cánh tay Tùy Ý không buông, sợ đối phương lại chạy mất.
Tùy Ý vẫn đứng yên không lên tiếng. Ninh Lan nhìn theo tầm mắt hắn, chỉ thấy năm, sáu người đang đứng quanh một giường bệnh, trên giường là một thanh niên trẻ tuổi, hình như vừa tới đây cấp cứu, đang được bác sĩ kiểm tra.
Lúc bác sĩ vòng qua bên kia, Ninh Lan tranh thủ nhìn kỹ, thì ra người nằm trên giường là Kỷ Chi Nam vừa được cứu lên sau khi ngã xuống nước. Trùng hợp có hộ sĩ đi từ bên ngoài vào, cậu tò mò chỉ vào bên trong, hỏi: “Cậu ấy không sao chứ?”
Hộ sĩ nói người kia đã qua cơn nguy hiểm. Nghe thế, sắc mặt Tùy Ý cũng khá hơn. Hắn nhìn thêm một lúc rồi quay sang nói với Ninh Lan: “Đi thôi.”
Trên đường trở về, Ninh Lan lén quan sát hắn, thăm dò: “Kỷ Chi… Thầy Kỷ là thần tượng của cậu à?”
Tùy Ý đang nhắm mắt dựa lưng vào ghế để nghỉ ngơi, nghe vậy thì lắc đầu.
Ninh Lan không tin lắm. Cậu chưa từng thấy Tùy Ý căng thẳng như thế, dù là là đối với ai hay việc gì. Nhưng rõ ràng đối phương đang không có tâm trạng để trả lời, nên cậu đành ngậm miệng.
Trở lại trường quay, An Lâm lấy cho Tùy Ý một cái áo có tay để thay. Sau khi xác nhận hắn chỉ bị thương ngoài da, cô mới đồng ý để hắn tiếp tục ghi hình.
AOW mất thêm hai tiếng để hoàn thành phân đoạn đặc biệt trong “Thử thách đầu tiên của tình yêu”. Màn đêm còn chưa buông xuống, tin nhóm trưởng gặp sự cố ngoài ý muốn, bị thương tại hiện trường đã lan tràn trên mạng. Nhưng tin Kỷ Chi Nam rơi xuống nước đương nhiên càng đáng chú ý hơn. Rất nhiều fan gào khóc hồi lâu mà vẫn chưa biết thực ra hai người kia đều gặp nạn ở cùng một phim trường.
Vì Tùy Ý bị thương nên buổi liên hoan đã được lên kế hoạch cũng bị hủy bỏ. Lúc sự cố xảy ra, Cố Thần Khải đang ở bên hồ góp vui, mãi đến khi Tùy Ý và Ninh Lan từ bệnh viện trở về mới biết chuyện. Nhìn cánh tay anh họ quấn đầy băng vải, cậu ta sợ tới mức nước mắt cũng trào ra: “Anh, anh không sao chứ? Sao lại thế này, sau này còn kéo đàn được không?” Dứt lời, cậu ta lại quay sang trợn mắt với Ninh Lan: “Nhất định là do tên sao chổi này làm hại, anh tránh xa anh tôi đi, nếu còn để tôi tóm được…”
Tùy Ý đang ngồi cuối xe bảo mẫu nghỉ ngơi, đột nhiên mở miệng ngắt lời Cố Thần Khải: “Im đi, không liên quan đến cậu ấy.”
Đây là lần đầu tiên Cố Thần Khải bị anh họ răn dạy không chút nể nang như thế. Dù sao cậu ta cũng là một tên nhóc, bị mắng thì mếu máo chực khóc. An Lâm ngồi ghế trước phải quay lại dỗ dành một lúc, cậu ta mới bình thường lại.
Cuối cùng, một ngày gà bay chó sủa cũng trôi qua. Sau khi về ký túc, Ninh Lan lập tức đi đun nước rồi mới cẩn thận xem đơn thuốc, chuẩn bị sẵn những loại thuốc Tùy Ý cần uống tối nay. Lúc cậu bưng nước ấm vào phòng, Tùy Ý đang tựa vào đầu giường chơi điện thoại, một chân để trên giường, một chân duỗi dài trên mặt đất, trông vô cùng biếng nhác.
Ninh Lan đặt cốc nước xuống, ngang nhiên đứng ngắm. Càng nhìn cậu càng cảm thấy người kia không có chút khuyết điểm nào. Cậu biết đây không phải hiệu ứng tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, mà là trên người Tùy Ý vốn đã có một sức hút độc đáo trời sinh, nếu không đã chẳng hút được nhiều fan như thế, và tất nhiên cậu cũng sẽ không…
Nghĩ đến đây, Ninh Lan bỗng cảm thấy hơi ngượng ngùng. Cậu đã tự coi Tùy Ý là “tình nhân” mà chưa hề được hắn xác nhận. Chẳng biết hắn có suy nghĩ giống cậu hay không.
Ninh Lan ngứa ngáy trong lòng, muốn sờ tay hắn, tiếp tục đoạn đối thoại dở dang ở trường quay. Cậu đi tới gần giường. Có lẽ Tùy Ý đã xem điện thoại xong nên thẳng thay ném nó sang bên. Ninh Lan hạ mắt, thấy trên màn hình chưa tắt là ảnh chụp của Kỷ Chi Nam.
Quan tâm người ta như thế mà còn bảo không phải thần tượng. Ninh Lan thầm oán, nhưng lại không nói ra ngoài miệng. Người trẻ tuổi dễ thẹn, hình tượng đối phương xây dựng lại là cool ngầu, không nhận cũng là chuyện rất bình thường.
“Uống thuốc trước đi.” Ninh Lan đưa cốc nước cho Tùy Ý: “Buổi tối ăn gì? Tôi gọi ship về.”
Nhìn năm, sáu viên thuốc trong tay người nọ, Tùy Ý khẽ nhíu mày. Hắn cố gắng nuốt từng viên một, buông cốc, nói: “Không ăn đồ ship.”
Thấy hắn cuối cùng cũng chịu nói chuyện, Ninh Lan vội hỏi: “Thế cậu muốn ăn gì, tôi làm cho cậu?”
Hôm nay, sau khi bị thương, tinh thần Tùy Ý vẫn luôn không tốt lắm, giờ hắn mới giương mắt nhìn Ninh Lan. Người nọ vẫn mặc cái áo trong suốt để ghi hình từ buổi chiều, chỉ khoác thêm một cái áo mỏng ở bên ngoài, vòng eo mảnh khảnh như ẩn như hiện, cổ áo mở rộng để lộ làn da trắng nõn mịn màng. Nhìn lên trên, đôi mắt trong veo của đối phương lại càng khiến hắn thêm rung động.
Tùy Ý vươn tay, kéo Ninh Lan ngã ngồi lên đùi hắn.
Ninh Lan giật mình rồi mỉm cười, nói: “Thì ra nhóm trưởng muốn ăn tôi?”
Cậu chủ động dán môi lên môi Tùy Ý, cọ nhẹ mấy cái rồi thè lưỡi vào miệng đối phương, tham lam nhấm nháp hương vị của hắn.
Lúc tách ra, khóe miệng hai người còn vương một đường chỉ bạc cực kỳ tình sắc. Ninh Lan vòng tay lên cổ Tùy Ý, hỏi: “Giờ hết đắng miệng rồi chứ?”
Tùy Ý hơi mất tự nhiên, quay đầu sang chỗ khác. Ninh Lan vốn chỉ đoán mò, nào ngờ người kia thật sự sợ thuốc đắng. Nghĩ đến hình tượng cool ngầu của hắn dần rạn nứt ngay trước mắt mình, cậu không nhịn được cười ra thành tiếng.
Ninh Lan càng cười càng thoải mái, không hề có ý định kìm lại. Tùy Ý ảo não ghì đầu cậu, nghiêng người hôn lên môi cậu, không cho cậu cơ hội cười nhạo mình nữa.
“Nhóm trưởng, anh Lan, đi ăn chung không?” Vương Băng Dương gõ cửa.
Trong phòng, Ninh Lan đang quấn đôi chân trần quanh hông Tùy Ý, cơ thể nhấp nhô lên xuống theo từng va chạm của hắn. Cậu vừa bịt miệng để tiếng rên rỉ không lọt ra ngoài, vừa nháy mắt với người đang miệt mài vận động trên thân thể mình, bảo hắn trả lời.
Tùy Ý như muốn trả thù vụ cười nhạo ban nãy, vờ như không phát hiện, chỉ lo giữ chặt eo cậu mà xuyên xỏ.
Ninh Lan bị một cú thúc sâu làm cho trước mắt tối sầm. Bên ngoài, Vương Băng Dương không thấy ai trả lời nhưng vẫn kiên trì gõ cửa. Bên trong, Ninh Lan căng thẳng đến mức cơ thể co rúm lại, phía dưới cũng co lại theo, kẹp cho Tùy Ý suýt bắn ra.
Tùy Ý nghiến răng, gỡ bàn tay đang bịt miệng của người nọ ra, cúi xuống thì thầm vào tai cậu: “Thả lỏng một chút… Trả lời cậu ta đi.”
Ninh Lan hết cách, gian nan ngửa đầu nói với ra ngoài: “Bọn tôi… Bọn tôi không ăn đâu, các cậu đi đi.”
Tiếng bước chân xa dần, Ninh Lan buông bàn tay đang tóm chặt ga giường ra, mềm nhũn đập nhẹ vào lưng Tùy Ý: “Cậu… cậu bị thương cơ mà… Sao còn… còn khỏe thế?”
Lúc ở trên giường, Tùy Ý luôn ít nói, chẳng hiểu sao hôm nay lại có tâm trạng đùa bỡn cậu: “Bị thương ở tay, không phải ở cái cậu thích.”
Ninh Lan đương nhiên biết hắn nói đến thứ đang xỏ xuyên bừa bãi trong cơ thể, khiến cậu sướng đến mê man kia.
Mặt cậu thoáng đỏ lên, nhịp thở dồn dập theo động tác của người phía trên, lời nói cũng đứt quãng: “Ai bảo… Ai bảo tôi… thích?”
Nghe thế, Tùy Ý lại thúc mạnh một cái. Ninh Lan ngửa đầu há miệng, ánh mắt như bị cú va chạm này đánh tan.
“Thích hay không? Hử?” Giọng nói trầm thấp của Tùy Ý thật sự rất dụ người.
Ninh Lan si mê nhìn hắn, tránh hại tìm lợi cái gì, dừng cương trước bờ vực cái gì, cậu đều quên sạch sẽ.
“Th… Thích.” Cậu nghẹn ngào nói, hé mở tất cả mong đợi và yêu thương lén giấu dưới tận đáy lòng, để chúng được phơi bày dưới ánh sáng mặt trời.
Trái tim Tùy Ý bỗng tê dại như bị cái gì đó đập trúng. Hắn nhìn người dưới thân ngoan ngoãn mặc mình đòi hỏi, nhìn không rời mắt. Hai gương mặt vừa tương tự lại vừa khác biệt cứ chồng vào rồi lại tách ra với bao đau đớn, khiến hắn dần tỉnh táo.
Hắn nhắm mắt lại, ôm Ninh Lan vào lòng, môi lướt nhẹ quá chiếc khuyên hình ngôi sao trên tai cậu, để lại một hơi ấm đầy triền miên và lưu luyến.