*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bảy giờ ba mươi phút tối, các thành viên AOW bắt đầu livestream chúc mừng sinh nhật Ninh Lan.
Nội dung buổi live chẳng có gì mới mẻ, Ninh Lan vừa phải giả vờ kinh ngạc vừa phải giữ nụ cười trên môi, cơ mặt căng cứng cả ra. Khi cắt bánh, cậu cố ý núp sau ống kính để mở điện thoại ra xem, nhưng ngoài tin nhắn giục cậu gửi phí sinh hoạt cực kỳ ngắn gọn của thím ra thì chẳng có thêm một tin nào khác.
Tết Trung thu đầu tháng trước, chú thím cùng gọi điện cho cậu, hỏi cậu sao không về nhà dịp lễ đoàn viên. Sau khi hỏi han ân cần, bọn họ còn không quên ôn lại quá khứ khoảng nửa tiếng, Ninh Lan nghe mà chẳng nói được câu nào. Cậu thật sự hoài nghi bọn họ đã chuẩn bị bản thảo sẵn sàng trước khi gọi điện.
Nhưng phải nói, chiêu này rất hiệu quả. Cậu vốn ưa nhẹ không ưa nặng, nhất là khi chú nói đến chuyện cậu suýt bị ba đánh chết khi còn bé, toàn là chú ra mặt can ngăn, đưa cậu về nhà, cho cậu ăn uống. Khó khăn lắm Ninh Lan mới cứng rắn một chút, giờ cậu lại mềm lòng. Thực ra bọn họ cũng không cần phí công như thế, cậu vốn không định cắt phí sinh hoạt của họ, tiền học Đại học của Ninh Huyên, cậu cũng chuẩn bị cung cấp tiếp rồi.
Chỉ là khi nghe được mấy tiếng “nhà”, cậu không khỏi xót xa trong lòng.
Ninh Lan mở WeChat, vuốt lên vuốt xuống vài lần trên danh sách liên hệ gần đây, nhưng cuối cùng vẫn không mở khung chat với Tùy Ý ra.
Hắn bận rộn như vậy, quên cũng bình thường, mình không nên quấy rầy hắn.
Sinh nhật của Ninh Lan không có niềm vui bất ngờ gì. Nếu công ty mời mẹ cậu đến thì đó không phải niềm vui bất ngờ mà là nỗi kinh hoàng bất chợt. Cha mẹ người khác sẽ mỉm cười hiền hậu, nói — “Con trai, sinh nhật vui vẻ.” Nhưng mẹ cậu sẽ bảo — “Con trai, còn tiền không?”
Ngẫm lại còn thật khôi hài.
Sau khi Ninh Lan nhận những món quà có lòng hoặc có lệ của mọi người, Lục Khiếu Xuyên và Vương Băng Dương còn hát tặng cậu một bài. Chẳng biết ai sửa lời, khéo léo thêm tên cậu vào, lặp đi lặp lại câu “Lan Lan đáng yêu đáng yêu đáng yêu nhất thế giới này” khiến cậu cười không dừng được, còn lấy điện thoại ra đòi bọn họ hát lại một lần, nói muốn ghi âm làm nhạc chuông.
Vì AOW không đông đủ nên buổi live tương đối đơn giản, chưa đến một tiếng đã chuẩn bị kết thúc rồi. Ngay khi Ninh Lan nhìn vào ống kính, chuẩn bị nói “Cảm ơn lời chúc của mọi người, tôi sẽ tiếp tục cố gắng” thì cửa phòng họp bị đẩy ra.
Tùy Ý phong trần mệt mỏi đứng ngay ngoài cửa, bên chân còn có một cái vali gắn thẻ ủy thác vận chuyển.
Hắn để vali ngoài cửa, nhanh chân bước đến trước mặt Ninh Lan: “Sinh nhật vui vẻ, tôi đến muộn rồi.”
Ninh Lan ngẩn ra, trái tim bắt đầu đập điên cuồng, hệt như một chiếc xe lửa mới khởi hành, thình thịch thình thịch, càng lúc càng nhanh.
Tùy Ý lục túi áo gió, lấy một hộp quà ra khỏi túi bên trái: “Đây là Phương Vũ nhờ tôi tặng cậu.” Rồi hắn lại lấy một hộp quà từ túi bên phải ra: “Đây là tôi tặng cậu.”
“Sinh nhật vui vẻ.” Hắn lặp lại một lần nữa.
Phương Vũ tặng cậu một cây bút máy, bên trong có kèm lời nhắn, nói cậu hãy dùng cây bút vì xã hội hài hòa này để phấn đấu cả đời, khiến mọi người cười vang.
Lúc mở quà của Tùy Ý, chẳng hiểu sao Ninh Lan lại thấy hơi căng thẳng. Cậu lặng lẽ xoa tay vào quần để lau mồ hôi rồi mới chậm rãi mở ra.
Bên trong có một chiếc vòng tay bằng mã não đỏ(1).
(1) Hình minh họa:Tùy Ý nhìn cổ tay trắng nõn và mảnh khảnh của cậu, nói: “Nhìn thấy lúc đi dạo cửa hàng, nghĩ sẽ hợp với cậu nên đã mua.”
Ninh Lan nhìn chiếc vòng một lúc lâu, sờ những hạt châu màu đỏ nhẵn nhụi trơn bóng, dùng âm lượng chỉ đủ cho bản thân nghe thấy, thì thào: “Cảm ơn… Tôi thích lắm.”
Buổi tối, Ninh Lan cởi chiếc vòng đeo chưa đầy hai tiếng xuống, giơ lên trước ánh đèn ngắm nghía hồi lâu rồi mới cẩn thận cất vào trong hộp như báu vật, cuối cùng đeo sợi dây đỏ tặng kèm ở dưới đáy hộp vào tay.
Tùy Ý hỏi vì sao cậu lại làm thế. Ninh Lan ngại nói sợ va đập làm vỡ vòng, chỉ bảo không muốn đeo, lo bị fan lột da.
Tùy Ý chỉ cười không nói.
Ninh Lan ngồi xổm xuống dọn hành lý cùng Tùy Ý. Cậu hỏi sao hắn lại về sớm thế, hắn đáp chiều nay đã quay xong, nghĩ đến sinh nhật cậu nên không ở lại qua đêm mà đổi vé bay về trước.
Mặt Ninh Lan đỏ ửng vì kích động, thậm chí sắp đỏ hơn cả chiếc vòng mã não rồi. Đầu óc cậu rất hỗn loạn, luôn tự hỏi vì sao Tùy Ý lại về sớm, nhưng khi nghe được đáp án của đối phương, cậu lại chẳng dám tin.
Hắn thật sự… trở về vì sinh nhật của mình sao?
Đến giây phút này, Ninh Lan không thể không thừa nhận, lòng cậu đã căng như dây đàn từ lâu, chỉ cần nghe tên Tùy Ý là sẽ phát ra những âm điệu nhẹ nhàng êm ái.
Trở về vì tôi?
Tại sao?
Có phải cậu cũng…
Cậu đang không ngừng đấu tranh tư tưởng, sự phấn khởi sục sôi như sắp vọt ra ngoài cuống họng đến nơi. Ngón tay cậu hơi run nên động tác cầm quần áo lên khá mạnh, khiến món đồ giấu ở bên dưới cũng bị lôi lên.
Một chiếc hộp na ná hộp quà Tùy Ý tặng cậu nhanh chóng rơi xuống bên chân, nắp hộp bị va đập, tự động mở ra.
Ninh Lan đứng gần hơn nên giơ tay nhặt lên trước. Trong hộp là một đôi khuyên tai hình ngôi sao, một lớn một nhỏ, thiết kế đơn giản nhưng chất liệu đá đen lại vô cùng lấp lánh.
Tùy Ý không có lỗ tai, Ninh Lan nghi hoặc hỏi: “Đây là…”
Người nọ nhìn thoáng qua, ánh mắt chợt lóe lên, bàn tay đang giơ giữa không trung cũng buông thõng xuống. Hắn thấp giọng nói: “Cũng là quà tặng cậu.”
Ninh Lan chớp mắt: “Nhưng tôi không có lỗ tai mà.”
“Ừ, khi mua không nghĩ đến.”
Thấy Tùy Ý cúi đầu có vẻ không được tự nhiên, Ninh Lan chỉ cho rằng hắn ngại, không nhịn được cười, nói: “Cảm ơn nhóm trưởng, rất đẹp.”
Tùy Ý mím môi, tiếp tục thu dọn hành lý.
Ninh Lan mất ngủ nguyên đêm. Tranh thủ lúc người kia đang ngủ, cậu lấy hai hộp quà, cất xuống dưới gối, thỉnh thoảng lại mở ra ngắm dưới ánh trăng, khóe miệng không ngừng cong lên.
Trưa nay Phương Vũ và Cố Thần Khải sẽ trở lại. Buổi sáng, nhân lúc Trương Phạm và An Lâm đi vắng, Ninh Lan lén ra khỏi công ty, bắt xe tới một bệnh viện nhỏ ở phía Nam thành phố.
Đây là lần thứ hai cậu tới nơi này. Đón tiếp cậu vẫn là vị bác sĩ nam lần trước. Đối phương chẳng những nhận ra Ninh Lan ngay mà còn thay đổi hẳn thái độ khi thấy cậu ăn mặc đàng hoàng hơn, nói chung là không ác liệt như lần đầu nữa.
Nhưng khi nghe nói cậu muốn bấm lỗ tai, bác sĩ liền tỏ vẻ khinh thường, chỉ ra ngoài cửa: “Ra ngoài, rẽ trái, rẽ trái rồi lại rẽ trái, chỗ nào cũng có dịch vụ bắn lỗ tai.”
Ninh Lan đi theo chỉ dẫn của bác sĩ, cuối cùng tìm được một cửa hàng trang sức nhỏ ở trong một con ngõ. Cậu tốn mười đồng để bấm hai lỗ trên tai trái, một ở vành tai, một ở dái tai.
“Phiền chị đeo giúp tôi cái này lên.” Bấm xong lỗ tai, Ninh Lan lấy một cái hộp ra.
Chủ tiệm trang sức là một người phụ nữ ngoài 30 tuổi. Cô kinh ngạc hỏi: “Vừa bắn lỗ xong đã đeo khuyên tự mang à, không sợ nhiễm trùng sao?”
Ninh Lan bảo không sợ, năn nỉ đối phương đeo lên giúp mình. Chủ tiệm không chống cự nổi trước giọng nói non nớt của cậu thiếu niên, lại thấy đôi khuyên kia bằng bạch kim, không dễ nhiễm trùng nên đã mềm lòng đồng ý.
Chiếc đinh bạc vừa cắm vào da thịt, rút ra liền rỉ máu. Bà chủ vừa xót xa vừa thay khuyên cho cậu, đồng thời lên tiếng hỏi: “Bạn gái tặng à? Trân trọng thế.”
Bên dưới lớp khẩu trang, Ninh Lan nở một nụ cười xán lạn. Còn chưa kịp nói chuyện, cậu đã bị đầu nhọn của chiếc khuyên xuyên thẳng vào vết thương, đau đến nhe răng trợn mắt.
Trên đường về, Ninh Lan ngồi ở hàng ghế sau xe taxi, mở camera trước để soi tai trái của mình. Cậu đeo chiếc lớn ở dái tay, chiếc nhỏ hơn thì xỏ vào vành tai. Viên đá đen trên chiếc khuyên phản chiếu ánh sáng mặt trời chiếu vào từ ngoài cửa sổ, chói mắt kinh người.
Nhìn tổng thể thì cũng đẹp, tất nhiên là phải lờ đi chuyện vành tai còn đang sưng tấy, đỏ bừng.
Bắn lỗ tai là hành động trong cơn kính động, cũng là chuyện cậu đã trăn trở cả đêm.
Ninh Lan đưa tay sờ lên ngực trái của mình, bên dưới như có một trái tim trải qua biết bao mưa nắng, đang chuẩn bị nảy lộc đâm chồi.
Dù cậu luôn tự nhủ bản thân đừng ôm ấp những mộng tưởng ngốc nghếch xa vời, nhưng cuối cùng vẫn không thể ngăn con tim mình rung rinh trước thế công của những viên đạn bọc đường.
Huống hồ, đâu chỉ là đạn bọc đường thôi.
Rốt cuộc Ninh Lan cũng cố lấy dũng khí, lớn mật đoán…
Có lẽ… cậu ấy cũng thích mình?
Không thì vì sao lại cố ý trở về để chúc mừng sinh nhật mình chứ?
Không thì vì sao lại dịu dàng với mình như thế, tử tế với mình như thế chứ?
Dường như Ninh Lan đã tìm được đáp án cho mấy câu hỏi này. Sau đó cậu bị đáp án mình nghĩ ra làm cho đầu váng mắt hoa, phải dùng tất cả lý trí còn sót lại mới đè nén được niềm hạnh phúc cuộn trào như biển gầm sóng cuộn.
Chưa bao giờ cậu vội vàng như vậy, chỉ muốn trở về thật nhanh để sớm trông thấy người kia.
Cậu nhìn cảnh sắc ven đường lướt qua bên ngoài cửa sổ, nâng cái tay đeo dây đỏ lên, sờ nhẹ lỗ tai, ý cười khắc sâu trong ánh mắt, ngưng đọng ở đuôi lông mày, một đường chưa từng phai nhạt.