ĐUỔI THEO CON SÓNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

Vài ngày sau, đôi vợ chồng trung niên kia lại tìm tới một lần nữa. Cùng lúc đó, luật sư được Tùy Ý mời tới giúp bà cũng đến.

Người đàn ông họ Tôn nghe luật sư phản bác cái mà ông ta gọi là “quyền thừa kế thứ nhất” một cách rõ ràng rành mạch, tức đến gân xanh nổi đầy thái dương. Vì tài sản, ông ta cắn răng nuốt giận, ngồi xổm bên giường than khóc kể lại những ngày khổ sở cùng trải qua với bà Trương.

Hôm nay tình trạng sức khỏe của bà Trương không tồi, tỉnh bơ nghe đứa con trai hờ kia khóc than hơn mười phút rồi mới bình tĩnh bảo Ninh Lan tiễn đối phương.

Người đàn ông họ Tôn thấy bà Trương không dao động, mất hết kiên nhẫn chuyển sang gây chuyện. Một người nhìn có vẻ đàng hoàng nhã nhặn, vì muốn tôn bản thân mình lên mà không ngại hắt nước bẩn lên người Ninh Lan, nổi giận mắng: “Mày nhòm ngó cái nhà kia, đừng cho là tao không biết!”

Cuối cùng ông ta bị Tùy Ý dùng biện pháp cứng rắn đuổi ra ngoài.

Lúc ra ngoài, người đàn ông nọ mới muộn màng nhận ra Tùy Ý là cậu ấm nhà họ Tùy, lập tức thu lại thái độ kiêu căng ngạo mạn, tươi cười đưa danh thiếp cho hắn, nói về sau có cơ hội thì bàn chuyện làm ăn.

Tùy Ý không nhận, đáp: “Tôi không liên quan đến chuyện công ty.”

Người đàn ông vẫn bám riết không tha: “Có thể nhờ cậu chuyển cho lệnh tôn, bảo là…”

Tùy Ý cười lạnh: “Bố tôi rất bận, e là không có thời gian xem danh thiếp của ngài.”

Hai vợ chồng họ Tôn đen mặt rời đi.

Biểu hiện của bà hôm nay bình tĩnh đến lạ lùng, Ninh Lan không yên lòng, không quay về Tuyền Tây trông quán, ở lại trông bà đến khi bà chìm vào giấc ngủ.

Buổi tối, cậu ngồi bên cửa sổ ngẩn người. Tùy Ý gọt xoài đưa qua. Cậu nhận lấy, nhìn một lúc lâu, đột nhiên lên tiếng: “Có phải cậu cũng nghĩ tôi nhòm ngó cái nhà kia không?”

Tùy Ý nhảy dựng lên. Mấy ngày qua, Ninh Lan chưa bao giờ chủ động nhắc tới chuyện cũ, còn cố tình tạo ra một loại ảo giác tựa như quá khứ đã rất xa xăm, chỉ là giấc mộng thoáng qua trong đời. Giờ vấn đề lớn nhất giữa hai người lại bất ngờ bị nhắc đến, trắng trợn bày ra trước mặt, Tùy Ý trở tay không kịp, trái tim vọt thẳng lên cổ họng rồi.

“Không đâu, sao anh lại…”

Tùy Ý nóng lòng giải thích, nhưng cũng không bỏ lỡ nụ cười châm biếm thoáng hiện trên khóe miệng Ninh Lan.

Người nọ nói: “Trong mắt cậu, tôi đúng là người như thế mà?”

Cuối cùng, Tùy Ý cũng được nếm mùi “hết đường chối cãi”.

Ngày trước, Ninh Lan nói gì hắn cũng không tin. Giờ mọi chuyện hoàn toàn ngược lại, hắn mới sâu sắc cảm nhận được, bị người khác nghi ngờ đau đớn biết bao nhiêu.

Nỗi đau tích tụ lâu ngày, dần dần ăn sâu bén rễ, không phải chỉ cần nói “xin lỗi” hoặc “anh yêu em” nhiều lần là có thể hóa giải được.

Tùy Ý hơi nản lòng, dường như Ninh Lan đang vờ không nhận ra cảm giác bất lực trong hắn đang dần quay trở lại.

Lúc này, hắn không nhờ bất cứ ai giúp đỡ, nút thắt này chỉ có thể chầm chậm tháo gỡ bằng thời gian. Dù khó khăn đến đâu thì cũng là hắn tự làm tự chịu.

Đảo mắt đã sắp qua tháng chín, thời tiết dần chuyển lạnh, mưa dầm liên miên. Vết thương cũ trên chân Ninh Lan không chịu được lạnh, thường xuyên đau đến mất ngủ.

Cùng sống trong một gian phòng, Tùy Ý nhận ra cậu khó chịu, bèn xin cho cậu ít thuốc giảm đau và cao dán không có tác dụng phụ, nhờ thế mà bệnh tình của cậu cũng đỡ phần nào.

Viêm khớp kị nhất rét lạnh, Tùy Ý còn mua cho Ninh Lan tất bông dày, nhưng không biết là cậu ngại xấu hay gì mà mãi chẳng chịu đi.

Hôm nay, ban ngày Ninh Lan trông quán đến mệt, buổi tối cơm nước xong còn ngồi xem TV với bà, chẳng bao lâu sau đã ngả vào lưng ghế sa lông ngủ gật. Tùy Ý cầm đôi tất năm ngón in hình ngộ nghĩnh (1) mới mua, ngồi xổm xuống đi vào bàn chân trần của Ninh Lan, còn dùng tay ủ ấm chân cho cậu, khiến cậu dễ chịu hừ nhẹ mấy tiếng.

(1) Hình minh họa:



Làm xong những việc này, Tùy Ý định bế cậu vào phòng nghỉ nhưng bà Trương lại ngoắc tay, ra hiệu cho hắn đi qua.

“Cậu cãi nhau với Ninh Ninh à?”

“Không ạ.” Tùy Ý xấu hổ giải thích: “Là vấn đề từ ngày xưa.”

Bà Trương trợn mắt: “Đó là vấn đề của cậu.”

Tùy Ý gật đầu thừa nhận: “Vâng.”

“Ninh Ninh nhà tôi là một đứa trẻ ngoan, nhãi con cậu đã làm gì mà khiến nó đau lòng như thế?”

Tùy Ý nhớ lại chuyện cũ, ánh mắt lộ vẻ đau đớn, trong phút chốc chẳng biết phải nói từ đâu.

Bà Trương cũng không ép hắn, thở dài, bảo: “Cũng là duyên phận. Ba năm trước, thằng bé vào quán tôi mua đồ ăn, lúc ấy tôi đã cảm thấy nó rất hiền, là một đứa trẻ ngoan. Tôi tính rẻ cho nó mấy đồng, nó phát hiện nên đòi giúp tôi dọn hàng, dọn một buổi chiều cũng không ngại mệt. Một sáng gần Tết, trời đông giá rét, vừa mở cửa tôi bỗng thấy có người ngồi bên ngoài, đến gần mới phát hiện Ninh Ninh cóng đến tái mặt, môi cũng tím cả lại.”

Nghe đến đây, lòng Tùy Ý đau thắt lại. Hắn biết sau khi bỏ đi, Ninh Lan không thể dùng căn cước, chắc chắn sẽ sống rất gian nan. Nhưng khi nghe bà Trương kể lại, cảnh tượng khi đó như hiện ra trước mắt, khiến hắn đau đến hít thở không thông.

“Sau đó, tôi bảo thằng bé ở lại. Ban đầu, người xung quanh đều nói tôi khờ, bị lừa một lần chưa đủ, còn nhặt một đứa nhỏ lớn tướng về, nói con người khác chẳng dễ dạy đâu. Tôi nghĩ, hay là đánh cược lần này đi, cược bà già này vẫn chưa mù, vẫn còn biết nhìn người.” Nói tới đây, bà Trương nghiêng đầu nhìn Ninh Lan đang ngủ say trên ghế: “Xem đi, ông trời cũng không tệ với tôi, lúc tôi sắp chết đã tặng cho tôi một đứa con ngoan như vậy. Dù ngày mai không tỉnh lại nữa, tôi cũng chẳng còn gì luyến tiếc.”

Tùy Ý nghe đến chữ “chết” thì hơi hoảng hốt: “Bà đừng nói linh tinh, bà sẽ sống lâu trăm tuổi.”

Bà Trương cười, xua tay: “Sức khỏe của tôi, sao tôi lại không biết? Hai người các cậu cũng đừng hao tâm tổn trí dỗ dành tôi.”

Tùy Ý không biết phải an ủi thế nào, bà nghĩ thông suốt như thế, hắn cảm thấy mình nói gì cũng là thừa thãi mà thôi.

“Dù Ninh Ninh không nói, tôi cũng biết nó đã phải chịu nhiều đau khổ. Người chịu khổ, đáy mắt sẽ có tang thương, tôi vừa nhìn đã nhận ra rồi.”

Bà Trường nói mệt, ho nhẹ hai tiếng. Tùy Ý cầm cốc cho bà uống nước. Nước vào, cổ họng cũng trơn, bà ngẩng đầu nhìn hắn, bảo: “Chuyện quá khứ đừng để trong lòng. Tôi đoán Ninh Ninh cũng đang cố quên những chuyện không vui, một lòng hướng về phía trước. Hứa với bà, sau này phải tốt với nó, không được để nó buồn. Nó là một đứa nhỏ lương thiện, rất dễ thỏa mãn.”

Tùy Ý nghẹn ngào, hít sâu một hơi, trịnh trọng gật đầu: “Vâng.”

Thời gian trôi mau, hạ đi thu đến.

Hôm nay, bộ phim truyền hình Tùy Ý góp mặt sẽ mở họp báo. Ninh Lan cùng bà đi dạo ở dưới lầu, một phiến lá vàng bay bay, rớt xuống đầu cậu.

Bà Trương híp mắt gạt chiếc lá đi, sờ bàn tay lạnh giá của Ninh Lan, bảo: “Chúng ta về xem Tiểu Tùy trên TV thôi.”

Lúc trước Tùy Ý đã dạy bà xem TV trên mạng, giờ Ninh Lan lại giúp bà tìm kênh phát trực tiếp buổi họp báo, bà xem rất hứng khởi, thỉnh thoảng lại khen “thằng bé này đẹp trai quá”, “cao thật”, “cả đám có mình nó là vừa mắt”. Ninh Lan ngồi bấm máy tính vào sổ sách ở bên cạnh, không khỏi ngẩng đầu nhìn mấy lần, lầu bầu ra điều ghen tị.

Xem xong họp báo, bà Trương chuyển sang xem “Lật ngược giang sơn”. Bộ phim này là do Tùy Ý đề cử cho bà, hắn còn chuyển những đoạn cắt có Ninh Lan vào TV để bà có thể mở ra xem bất cứ lúc nào. Bà Trương rất vui, nhưng Ninh Lan lại vô cùng xấu hổ, nói: “Toàn mấy cái kê hư mè nát từ kiếp nào, còn lôi ra làm gì nữa?”

Cậu không biết trong ba năm xa cách, Tùy Ý đã ôm đống “kê hư mè nát” này sống qua ngày.

Buổi họp báo diễn ra ở thủ đô, bà Trương nghĩ Tùy Ý sắp về tới nơi rồi nên bảo Ninh Lan đi mua gà rán về đãi hắn. Ninh Lan lắc đầu không chịu, bà liền chê cậu ki bo. Một già một trẻ chí chóe với nhau, thẳng đến khi Tùy Ý gọi điện tới.

Lúc nghe máy, Ninh Lan còn cười hì hì, nhưng chỉ vài giây sau, sắc mặt cậu liền thay đổi.

Dập máy, Ninh Lan ngồi ngẩn người một lúc lâu, bà Trương gọi mấy lần cậu mới hoàn hồn.

Cổ họng Ninh Lan như có đá chặn, gương mặt trắng nhợt ra, cậu lắp hồi lâu mới nói hết lời: “Mẹ… mẹ con… mẹ con… mất rồi.”

Xế chiều hôm đó, Tùy Ý thu xếp ổn thỏa cho bà Trương rồi cùng Ninh Lan bay về quê cũ.

Ninh Lan rời khỏi thủ đô đã bốn năm, cảm thấy sân bay hơi xa lạ. Khi máy bay chuẩn bị cất cánh, cậu chợt run lên mãnh liệt. Tùy Ý nắm chặt bàn tay đặt trên tay vịn của cậu, an ủi: “Đừng sợ, chúng ta sẽ đến nơi ngay thôi.”

Họp báo kết thúc, Tùy Ý liền nghe trợ lý Mễ Khiết báo tin vừa có người gọi điện tới, nói một sòng bạc ở thành phố G bị cháy, một người tên là Triệu Cẩn San chưa kịp chạy ra, tử vong do ngộ độc khí carbon monoxide (2).

(2) Carbon monoxide, công thức hóa học là CO, là một chất khí không màu, không mùi, bắt cháy và có độc tính cao. Nó là sản phẩm chính trong sự cháy không hoàn toàn của carbon và các hợp chất chứa carbon.

Sau khi xuống máy bay, hai người lập tức chạy tới nơi xảy ra sự cố. Đó là một ngôi nhà bình thường nằm ở ngoại thành. Để che giấu, sòng bạc nằm sâu dưới tầng hầm, nhìn từ bên ngoài không có gì khác lạ.

Cảnh sát khu vực này nói cho bọn họ biết, sòng bạc vừa khai trương không lâu, do hai người bắt tay hợp tác, một là Triệu Cẩn San, một là Tạ Thiên Hào. Nguyên nhân hỏa hoạn là tàn thuốc rơi xuống tấm rèm, bắt lửa, bàn ghế cũng toàn làm bằng vật liệu dễ cháy. Do hoạt động phi pháp, thiếu phương tiện phòng cháy cơ bản, lại không có lối thoát hiểm nên lửa vừa bùng lên, mấy chục người đều bị nhốt bên dưới, không chạy ra được dẫn đến tử vong.

Đến tận lúc vào bệnh viện nhận xác, Ninh Lan vẫn tỏ ra cực kỳ bình tĩnh. Cậu chỉ hỏi bác sĩ một câu: “Thật sự không cứu nổi sao?”

Bác sĩ lắc đầu: “Lúc nạn nhận được đưa tới, nồng độ carbon monoxide trong cơ thể đã vượt quá ngưỡng cho phép, xin đừng quá đau lòng.”

Bác sĩ còn bảo, toàn bộ liên hệ bản địa lưu trong điện thoại của Triệu Cẩn San đều không gọi được, hoặc mới nói hai câu đã bị bên kia cúp máy. Cuối cùng họ đành phải gọi cho số ở vùng khác, thử xem có ai tới nhận xác không.

Ninh Lan lấy được điện thoại của Triệu Cẩn San. Di động vẫn còn pin. Cậu đặt ngón tay lên nút lịch sử cuộc gọi thật lâu, nhưng cuối cùng vẫn không ấn xuống.

Sáng hôm sau, Tùy Ý đưa Ninh Lan về nhà thu dọn di vật.

Triệu Cẩn San vẫn ở khu nhà cũ, bên trong rách nát hơn thời điểm Tùy Ý tới vào ba năm trước nhiều. Vách tường đã nứt mấy khe, mấy hôm trước trời còn đổ mưa, da tường bị ngấm nước sùi lên, cảm giác như sẽ rã ra, rơi xuống bất cứ lúc nào.

Nhìn đồ đạc gần như chẳng thay đổi chút nào trong nhà, Ninh Lan vừa châm chọc lại vừa phẫn hận. Cậu thầm nghĩ, năm nào cũng nói muốn đi nơi khác sống, muốn mua nhà mới, lấy nhiều tiền như vậy, cuối cùng lại đi mở sòng bạc? Người phụ nữ đầu óc có hạn này, chung quy cũng chỉ bị người khác lừa thôi.

Di vật của Triệu Cẩn San không nhiều, điều kỳ lạ chính là thi thể bà không có đồ trang sức, trong phòng cũng không tìm được.

Ninh Lan sắp xếp xong quần áo, đẩy cửa phòng của mình ra, bất ngờ phát hiện trong phòng khá sạch sẽ, trên bàn không có bụi, chăn đêm trên giường cũng mới. Cậu rất sợ lạnh, thường đổi chăn dày trước Trung thu, khi đó Triệu Cẩn San thường chê cậu yếu ớt khó nuôi, bảo cậu mau cút đừng liên lụy tới bà.

Ninh Lan đứng ngoài cửa một lát, chậm rãi đi vào, mở ngăn kéo bàn học ra. Thứ đầu tiên đập vào mắt cậu là một chiếc hộp nhỏ, bên trên có mấy chữ xiêu vẹo, vốn là “Hồi môn cho vợ Lan Lan”, sau lại bị gạch đi, sửa thành “Đồ cưới của Lan Lan”.

Mở hộp ra, bên trong là một đống trang sức, dưới cùng còn có một quyển sổ tiết kiệm, tuy số tiền không lớn, nhưng cũng đủ để mua một căn hộ nhỏ ở thành phố G.

Cuối cùng, Ninh Lan vẫn mở điện thoại của Triệu Cẩn San lên, vào lịch sử cuộc gọi. Ngoài những dãy số bác sĩ đã gọi hôm qua, Triệu Cẩn San còn gọi cho dãy số có tên “Con trai bảo bối”, tổng cộng 7 lần, tất cả đều không có người bắt máy.

Ninh Lan nhắm mắt lại, ôm cái hộp và di động, chậm rãi ngồi xổm xuống.

Số điện thoại đã đổi từ mấy năm trước rồi, không gọi 119, lại gọi vào dãy số này để làm gì?

Đúng là ngu ngốc.

Tuy không ai tới phúng viếng nhưng Ninh Lan vẫn làm lễ tang cho mẹ, lễ truy điệu được tổ chức vào hai ngày sau.

Cậu không đoán được giây phút cuối cùng trước khi lìa đời, Triệu Cẩn San muốn nói gì với mình, nhưng cậu cũng không hối hận vì mấy năm nay không liên lạc với bà. Bản thân cậu lúc đó có khác gì đã chết đâu.

Trên đời này, phần lớn sự việc đã xảy ra đều không có cơ hội làm lại. Triệu Cẩn San không biết cậu thương tích chất chồng, dứt áo ra đi trong bệnh tật. Cậu cũng không biết Triệu Cẩn San không phải là không hề yêu mình.

Suy cho cùng, mạnh miệng dối lòng mới là căn nguyên của mọi sai lầm.

Hai người lại vào phòng chờ máy bay. Nhân lúc Tùy Ý đi toilet, Ninh Lan vào McDonald mua gà chiên cho hắn. Khi trở về, Tùy Ý cẩn thận nói: “Trong khoảng thời gian này, anh không thể ăn mặn.”

Ninh Lan chớp mắt, một lát sau mới hiểu ý hắn, bảo: “Quê tôi không có tục ăn chay để tang, cậu ăn đi.”

Tùy Ý giật mình vì được ưu ái, trước khi ăn còn không quên chụp ảnh làm kỷ niệm. Chụp xong hắn tiện tay mở Weibo lên, nhìn thấy một tin tức mới: Ninh Lan – cựu thành viên nhóm nhạc AOW xuất hiện tại thành phố G, có khả năng là về lo hậu sự cho mẹ đẻ.

Nội dung bài đăng đại khái là gần đây có người ở thành phố G trông thấy Ninh Lan xuất hiện trong nhà tang lễ. Có nguồn tin cho hay, mấy ngày trước mẹ của Ninh Lan đã thiệt mạng trong vụ “cháy sòng bạc dưới tầng hầm ở thành phố G” đầy chấn động, lần này cậu về quê để đưa ma bà.

Phía dưới còn có một tấm ảnh chụp không rõ lắm, trong ảnh, Ninh Lan quỳ trước di ảnh mẹ, vẻ mặt thẫn thờ.

Hướng đi của dư luận không đồng nhất, phần lớn cư dân mạng không quan tâm đến Ninh Lan mà lại để ý người đàn ông mặc đồ đen bên cạnh cậu. Rất nhanh đã có người đánh giá chiều cao và đưa ra phán đoán, nhân vật này là Tùy Ý. Cũng có người lớn mật tag thẳng Tùy Ý, hỏi “là anh sao”.

Đối mặt với tình hình hiện tại, Tùy Ý không hề hoảng loạn. Hắn nhắn tin cho Mễ Khiết: “Có thể đăng mấy thứ chuẩn bị lúc trước rồi.”

Đến khi máy bay tới thủ đô, Tùy Ý lại mở di động ra xem. Những hành vi sai trái của mẹ Ninh Lan trước khi qua đời được một số người trong cuộc tiết lộ, cả chuyện Ninh Lan từ bỏ cơ hội học Đại học để nuôi gia đình và phần lớn tiền kiếm được, cậu đều gửi về nhà, vân vân… đã lan tràn trên mạng.

Sau khi Phương Vũ – thành viên solo của AOW thả like tỏ ý chứng thực, Lục Khiếu Xuyên và Cố Thần Khải đang du học ở nước ngoài cũng đồng loạt thả like, coi như xác định tin tức kia là thật.

Ngay sau đó, Trương Phạm – người đại diện cũ của AOW cũng chuyển tiếp tin bài. Cô gọi Ninh Lan là “cậu nhóc lương thiện”, rất vui vì cuối cùng cũng có thể minh oan cho cậu. Cô còn cho biết, cơ hội tham gia “Lật ngược giang sơn” năm đó, Ninh Lan đã giành được bằng bản lĩnh của mình, không hề giẫm bạn cùng nhóm để leo lên như trên mạng luôn đồn đại. Năm đó công ty đã từng lên tiếng thanh minh nhưng không ai tin tưởng. Hiện giờ mọi chuyện đã qua, hy vọng mọi người có thể nhìn nhận bằng lí trí, trả lại sự trong sạch cho Ninh Lan.

“Ninh Lan tẩy trắng” trở thành tin tức hàng đầu trong bảng giải trí của tháng mười. Nhưng cậu đã giải nghệ hơn ba năm, thỉnh thoảng lại có người qua đường trẻ tuổi hỏi “Ninh Lan là ai”, sức nóng còn không bằng tin râu ria của một lưu lượng đang hot nữa. Cư dân mạng chỉ thổn thức vì cậu một buổi chiều và một buổi tối, sau đó tin này nhanh chóng bị tin “Nam diễn viên XXX ngoại tình” nhấn chìm, cuối cùng không còn ai nhắc đến.

Tùy Ý đã lên kế hoạch cho việc này từ lâu. Dù tung ra bây giờ hơi có lỗi với người mẹ đã khuất của Ninh Lan, nhưng nếu muốn tất cả mọi người, nhất là những fan chẳng biết gì đã chà đạp Ninh Lan năm đó hiểu rõ chân tướng, hắn chỉ đành nắm bắt cơ hội mà thôi.

Muốn Ninh Lan thoát khỏi bóng ma tâm lý, đầu tiên phải cho cậu một môi trường sống thân thiện và an toàn.

Vì thế, để mở rộng sức ảnh hưởng, để tất cả mọi người biết thái độ của hắn, đồng thời làm bước đệm cho việc công khai sau này, ngoài like, Tùy Ý còn trả lời người đã tag mình trong bài đăng về lễ tang ngày hôm đó. Hắn lời ít ý nhiều đáp: Là tôi.

Bình luận

Truyện đang đọc