DUYÊN HAY NGHIỆT, CỐT CHỈ MỘT CHỮ ÁI


CHƯƠNG 33
Quân đội Thần quốc hành quân suốt ngày đêm không nghỉ, chỉ sau hai tháng đã hoàn toàn ra đến biên cương. Mã tướng cho quân lính dựng trại bên phía Đông Nam dãy Ngạn Long sơn, biên giới giữa hai nước Nguyên Thần. Ngay phía Đông Bắc bên kia, quân đội Nguyên quốc đã lều trại ngay ngắn đợi sẵn ở đó.
Lều trại lam nhạt là của Nguyên quốc, đỏ rực là của Thần quốc.
Đứng lưng chừng dốc phía Đông trông ra là một vùng đất trống mênh mông. Điều kiện khí hậu khắc nghiệt nên nơi đó chỉ trơ lì sỏi đất, không hề có cỏ cây.
Ngạn Long sơn là núi đá vôi cao dốc, các phiến đá chồng lên nhau vô cùng sắc nhọn. Chỉ có một đường lên được sườn phía Đông, nhưng lại tuyệt đối không có đường khác rút. Hai bên đều e dè không dám đưa tiễn binh lên đó. Chỉ thỉnh thoảng mới có quân trinh thám đi qua lại.
Địa thế nơi đây vô cùng bất lợi cho cả hai: không thể dựa vào thế núi, cũng không có gì vững chắc làm lá chắn. Ngoài phương pháp giáp chiến ra không còn bất kì cách đánh nào khác.
Vậy mà Nguyên quốc lại lực chọn nơi đây làm chiến trận. Họ đang có âm ưu gì?
Một vùng Ngạn Sơn ngàn kiếp yên bình nay lại vì một cuộc dấy binh mà mất vẻ yên tĩnh vốn có. Tù và thổi vang trời. Tiếng luyện binh gầm vọng núi.
Hai bên cùng ngun ngút khí thế.
—–
“Khởi bẩm hoàng thượng, có tin báo từ Mã tướng quân.” Lý công công chạy nhanh vào, mang theo phong thư trên tay dâng đến trước mặt y.
Hàn Băng xé góc phong bì, lôi lá thư ra chậm rãi đọc.

Đôi mày khẽ cau lại.
Lý công công bên cạnh tò mò nhưng cũng không dám hỏi.
“Triệu tập triều thần.”
“Tuân lệnh hoàng thượng.” Lý công công khúm núm lui xuống, hớt hải đi truyền tin.
Không đầy một khắc sau, các triều thần đã tề tựu đông đủ trong Thừa Càn điện.
“Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.” Các triều thần đồng loạt hô lớn, khí thể dậy trời.
Hàn Băng ngồi nơi cao, đưa mắt nhìn qua các đại thần phía dưới. “Bình thân.”
“Tạ ơn hoàng thượng.”
Hàn Băng cầm lấy lá thư vừa nãy một lúc rồi lại hạ xuống. “Mã tướng quân có gửi thư về, nói rằng địa thế chiến trường thực tế còn bất lợi nhiều hơn so với dự tính.” Y cho người căng một tấm da lên, phía trái vẽ địa hình xung quanh núi Ngạn Long.
Y vớ bút, chấm khẽ một dấu đỏ. “Quân ta đang nơi này.”
Các đại thần vẫn lặng yên lắng nghe.
Y hại hạ bút xuống, cầm một chiếc khác, vạch một dấu chéo phía gần đối diện. “Đây là quân Nguyên quốc.”

“Không thể.” Các đại thần bàn tán xôn xao.
Như vậy quân Nguyên quốc gần như đối diện với quân ta, hai bên chỉ cách nhau một vùng đất bằng phẳng làm chiến trường.
“Như vậy quân ta không có cách nào khác ngoài giáp chiến.”
“Bẩm hoàng thượng, điều này rất khó. Quân đội ta lâu nay đều là huấn luyện để chiến dấu dựa vào thế núi, thế rừng. Nay đánh ở vùng đất phẳng chẳng khác nào hổ xuống đồng bằng, giao long gặp chỗ nước cạn.”
“Nói có lí.” Mấy đại thần cũng gật gù tán đồng.
Tả thừa tướng bước ra. “Bẩm hoàng thượng, theo nhiều ghi chép, quân Nguyên xưa nay cũng chưa hề có kinh nghiệm giáp chiến. Thần nghĩ mọi người cũng không nên quá lo lắng.”
Hàn Băng đứng trên lia ánh mắt sắc lẽm đến kề lên cổ lão. “Ái khanh phải chăng đã quá tự tin. Xưa nay có câu, biết mình biết người, trăm trận trăm thắng. Trước kia, quân ta thắng lớn như vậy chủ yếu là do dựa vào thế núi, tận dụng được binh pháp. Nay giáp chiến, binh pháp khó bày, cộng thêm địa hình thế này, nếu luyện thêm thế trận mới, chỉ e chưa kịp sử dụng, Nguyên quốc đã tìm ra cách phá trận rồi.”
Tả thừa tướng không ngờ Hàn Băng lại dám nói vậy. Bấy lâu nay, y luôn kiêng nể hắn vài phần. Trong cách nói năng cũng tuyệt đối giữ thể diện cho hắn. Nay một lời buông ra, lại như ngàn mũi đao nhắm thẳng hắn mà tiến.
Hắn hơi cúi đầu. “Bẩm hoàng thượng, chúng ta cũng không thể đánh mất nhuệ khí trong lòng binh sĩ.” Càng nói, giọng hắn cành nhỏ dần.
“Tả thừa tướng, nhuệ khí chắc chắn phải có, nhưng không thể tạo lập trên sự chủ quan. Trận này là trận đầu, nếu đánh không cẩn thận sẽ làm nhụt lòng binh sĩ. Một chút cũng tuyệt đối không được chủ quan.” Mấy chữ cuối, y cố nói thật rõ từng chữ, ánh mắt nhìn thẳng vào Tả thừa tướng.
Hắn đầu cúi gằm, không dám nói gì thêm nữa.

“Khởi bẩm hoàng thượng, quân Nguyên cũng không có kinh nghiệm giáp chiến, vậy sao lần này lại dám chọn trận địa như vậy.” Ngôn đại nhân lên tiếng.
Hàn Băng khẽ lắc đầu. “Điều này chính là lí do khiến trẫm gọi mọi người đến đây. Nguyên quốc, đang có âm mưu gì?”
“Ngô đại nhân, bên hoàng hậu Nguyên quốc thế nào?” Hàn Băng hỏi.
Ngô đại nhân lập tức cúi đầu. “Bẩm hoàng thượng, không hề có tin tức gì.”
Hàn Băng nhíu mày. “Năm đó, tiểu thư Ngô gia được đưa sang Nguyên quốc cầu thân rồi được đưa lên làm Hoàng hậu Nguyên quốc, ít nhiều cũng có sủng ái, sao đến một chút tin tức cũng không có?”
Ngô đạ nhân cúi đầu, hổ thẹn không dám ngẩng mặt. “Bẩm hoàng thượng, tiểu nữ thấp kém, không thể giữ được tâm hoàng đế, nay đến tính mạng còng bị đe dọa, không nói đến thu thập thông tin.”
Hàn Băng lại liếc Lý công công. “Về phần nội gián có tin tức gì?”
“Bẩm hoàng thượng, nô tài có tội, nội gián không báo được tin tức gì.”
Mày Hàn Băng càng cau lại. “Vậy theo các ái khanh suy đoán?”
Ngôn đại nhân cúi đầu. “Bẩm hoàng thượng, theo thần, bên Nguyên quốc ắt hẳn có vũ khí bí mật nào đó. Theo sử sách ghi lại, thời Hạ Kì đế mấy trăm năm về trước, có tin tức nói rằng Nguyên quốc chế tạo được một loại vũ khí đặc biệt, dù đánh trên địa hình nào cũng tất thắng. Nhưng đáng tiếc, tất cả các tài liệu về loại vũ khí đó đều đã biến mất cùng cái chết của Triệu An quý phi, phi tần từ Nguyên quốc của Hạ Kì hoàng đế.”
Hàn Băng chăm chú lắng nghe “Khanh có chắc là có tồn tại loại vũ khí này?”
Hắn cúi đầu. “Bẩm hoàng thượng, thần chỉ dám chắc ba, bốn phần… Thần thiết nghĩ xin hoàng thượng hãy cho cài nội gián vào bên Nguyên quốc. Tuy hành động này có chút không quang minh chính đại. Nhưng thần giám chắc, có người ở đây, nhưng lòng không ở đây.” Hắn liếc nhìn các đại thần xung quanh một vòng.
Hàn Băng cũng bất giác liếc nhìn một vòng. “Hôm nay tạm bàn đến đây, các ái khanh lui về trước.”

“Tuân lệnh hoàng thượng.” Nói rồi, mọi người đồng loại đi khỏi đó.
Hàn Băng ngồi nơi cao, mắt nhìn bức thư trên bàn, tay gõ nhịp đều đều xuống dưới. Y phải chăng đã có toan tính của riêng mình.
—–
Gió đêm thổi ngày càng mạnh, Hàn Băng đứng trên tường thành, nhìn về phía xa xa.
Trên trời không trăng cũng không sao, chỉ có một mảnh đen kịt bao chùm vạn vật.
Y biết, Hạ Mẫn rất sợ tối. Hắn sợ cảm bên cạnh mình không có ai, hắn sợ bị bỏ rơi. Mà giờ đây, y không biết Hạ Mẫn đang ở đâu, hắn đang làm gì, liệu hắn có đang sợ hãi không?
Hơn hai tháng nay, y thay đổi rất nhiều.
Y trở nên lạnh lùng, tàn nhẫn. Tàn nhẫn với người ngoài cũng như với chính bản thân mình. Có tin đồn rằng hắn đã về Nguyên quốc. Y lúc đầu không tin. Nhưng rồi, thời gian cứ như vậy trôi qua, bên Nguyên quốc vừa rồi còn tổ chức lễ rất lớn chào đón sứ giả quay về.
Y đau lòng không thôi. Bao nhiêu ân ái hai người bấy lâu mà hắn nỡ quên hết tất cả, với y không từ mà biệt.
Y đã làm gì sai? Y vẫn tự vấn chính mình, nhưng mãi vẫn chưa tìm ra câu trả lời.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân nhè nhẹ.
“Ai?” Y lên tiếng. Đăng bởi: admin


Bình luận

Truyện đang đọc