DUYÊN HAY NGHIỆT, CỐT CHỈ MỘT CHỮ ÁI


CHƯƠNG 47
Hàn Băng ôm Hàn Minh trong lòng, hướng ra ngoài cửa sổ xe ngựa chỉ trỏ cười lớn một hồi. Hạ Mẫn ngồi một góc, nhìn hai ca con trong lòng thấy ấm áp. So với hắn, Hàn Minh càng vạn làn giống Hàn Băng hơn. Có lẽ cũng vì vậy mà những ngày tháng cô đơn của Hạ Mẫn không quá tịch mịch.
“Ô! Cha, con chim thật lớn nha.” Hàn Minh tay chỉ, tay kia kéo kéo góc áo Hàn Băng.
“To thật.” Hàn Băng hưởng ứng.
“Con chưa bao giờ thấy qua.”
“Cha cũng chưa thấy qua.”
Hàn Minh chớp chớp mắt nhìn Hàn Băng. Hàn Băng cũng không ngại ngần nhìn lại đáp lễ.
Hạ Mẫn nghĩ nghĩ một chút rồi tặc lưỡi. Hàn Băng hẳn là rất giỏi môn a dua đi.
Lý công công đi ngoài xe luôn miệng cười, cuối cùng mọi thứ đã về đúng vị trí.
Ngôn Kỉ Hàn ngồi trong xe ngựa, nhìn theo bóng xe trước mặt, ánh mắt âm trầm không rõ là thứ gì.
Hàn Băng nhìn Hạ Mẫn. Cả tháng qua ở chỗ săn bắn, Hạ Mẫn ngoại trừ lúc có mặt Hàn Minh ra, chưa lần nào đối với hắn quá nhiệt tình cùng yêu thương. Tất cả chỉ là hành động, cử chỉ lành lạnh, nhưng lời nói lại có phần chán ghét.
Hạ Mẫn, ngươi như vậy là sao? Hàn Băng khẽ thở dài.

Cuối cùng đoàn người cũng đến trước cửa Hoàng cung. Hạ Mẫn nhìn thấy cánh cửa cao lớn kia trong lòng lại dâng lên cảm xúc khó tả. Nó vừa vui mừng vừa lo sợ lại còn lẫn thêm vài phần tiếc nuối.
Hàn Minh nhìn thấy cánh cửa lớn, mắt càng mở to nhìn Hàn Băng đang dắt tay mình phía bên cạnh. Người cha này của hắn không phải người bình thường nha.
Hàn Băng lại quay sang nhìn Hạ Mẫn bên cạnh, tay nắm lấy tay hắn lại chặt hơn bình thường.
Cánh cửa lớn bật mở.
Khóe miệng Hàn Băng đang cong lên lập tức hạ xuống.
Sau cánh cửa đỏ, tất cả đại thần mặc áo trắng quỳ xuống. Trăm người như một, mắt dồn hết vào hai người đứng cạnh y. Phía trước mỗi người còn có bộ quần áo quan cùng mũ quan xếp gọn gàng.
Hàn Băng xiết chặt tay bên Hạ Mẫn làm hắn cũng nhíu mày vì đau.
“Xin hoàng thượng rút lại quyết định, phế truất hoàng tử.” Một vị lên tiếng.
“Xin hoàng thượng anh minh.” Các đại thần phía sau trăm miệng một lời hô theo.
Hàn Băng nhìn Hàn Minh ánh mắt trấn an, tay nắm chặt thêm. “Các ngươi vì cớ gì lại muốn phế truất?”
“Tâu hoàng thượng, hoàng tử không phải là chân long thiên tử.”
Hàn Băng nhíu mày. “Các ngươi nghi ngờ hoàng tử không phải con của trẫm?”
“Bẩm hoàng thượng, vi thần không dám.”
Hàn Băng bế Hàn Minh lên, nhìn tất thảy. “Hoàng tử đích thật là con ruột của trẫm.”
“Bẩm hoàng thượng, chúng thần mạn phép được hỏi. Hoàng tử là nhi tử của vị phi tần nào?”
Hàn Băng bất giác quay sang nhìn Hạ Mẫn một hồi, hướng các đại thần nói. “Là con của Chiêu nghi đã mất tích, được Thần phi tìm thấy và dưỡng dục.”
Quả thực trước kia họ có một Chiêu nghi nương nương, mất tích cách đây năm năm, tính vừa đủ tuổi của hoàng tử.
Hạ Mẫn trợn mắt nhìn Hàn Băng. Y vì cái gì không muốn nói hắn mới là người sinh ra Hàn Minh. Vì thứ gì chứ? Ngay cả một chút danh thôi cũng không muốn cho hắn.
Hàn Minh giãy khỏi lòng y, chuyển qua ôm chân Hạ Mẫn. Cha nó, vì sao lại dám nói nó không phải là do phụ thân nó sinh ra.
Các đại thần đồng loạt cúi gập xuống đất. “Vi thần hồ đồ, xin hoàng thượng trị tội.”
Hàn Băng nhìn mấy người kia, kéo tay Hạ Mẫn nhưng hắn không hề di chuyển. Y quay đầu nhìn hắn. Ánh mắt hắn mang chút ưu tư. Hắn rút tay mình ra, cúi xuống bế lấy Hàn Minh. Hàn Băng cũng không nói gì thêm, đi qua đám đại thần. “Đứng lên, mặc lại triều phục, chuẩn bị thượng triều.”

“Hoàng thượng anh minh.” Các triều thần cùng đồng loạt hô.
Hạ Mẫn bế Hàn Minh, theo Lý công công đi về Hạ Chi cung. Trên đường, mấy người có đi qua phủ sứ giả.
Đứng trước cổng, Hạ Mẫn lưu luyến một chút nhưng sau cùng vẫn là bước qua không ngoảnh lại.
Lý công công sắp xếp cho hắn vài người hầu hạ. Tiểu An tử hồi trước hầu hạ hắn cũng được điều về.
Hàn Băng thượng triều xong lập tức chạy đến Hạ Chi cung thì thấy hài tử đang nép đầu vào ngực Hạ Mẫn dụi dụi. Hắn cũng vỗ nhẹ đều đều lên lưng hài tử.
“Hoàng thượng vạn tuế…”
Chưa đợi mấy cung nhân nói xong y đã đưa tay cản lại rồi phẩy tay lệnh cho tất cả ra ngoài.
Y lại gần giường, ngồi xuống bên hắn, vỗ nhẹ lên lưng Hàn Minh. “Chiêu nhi…”
Hàn Minh còn không quay lại nhìn y, rúc sâu thêm vào lòng Hạ Mẫn.
Hạ Mẫn cũng không nhìn y, chỉ chăm chú nhìn hài tử. Hai cha con hắn làm như thể y vô hình. Y cũng không trách, khẽ thở dài.
“Chiêu nhi, nghe cha nói…” Y xốc thằng bé lên lòng mình. Nó cũng không cố bám Hạ Mẫn, ngồi cúi đầu trong lòng y.
“Nhìn cha này, Chiêu nhi.” Y nâng mặt nó lên.
Ánh mắt vốn trong suốt nay lại tràng ngập ủy khuất khiến y vừa đau lòng vừa bối rối.
“Cha là không phải cố tình. Nếu nói ngươi là con do phụ thân sinh ra chưa biết chừng bọn họ sẽ khiêng hai người đi chôn sống. Mà cha rất yêu Chiêu nhi cùng phụ thân nên không thể để hai người bị như vậy được.”
“Có thật không?” Nó nhìn y nghi hoặc.

“Thật. Cha không lừa con.” Y nhéo nhéo cái mũi nhỏ.
Hàn Minh tươi cười. “Vậy tin cha lần này thôi.”
“Hảo hài tử.” Y ôm nó mà vỗ vỗ nhẹ.
Vậy chuyện tiểu hài tử đã xong. Bất quá, y thực sự lo lắng là về “đại hài tử” kia cơ. Hạ Mẫn là người có gì cũng giấu lại trong lòng, lần này nói vậy hắn có lẽ còn đau buồn hơn vẻ ngoài nhiều lắm.
Y đưa tay lên mặt Hạ Mẫn khẽ vuốt ve gò má. “Đừng giận ta.”
Hàn Minh cũng quay lại nắm tay hắn. “Phụ thân đừng giận cha nữa.”
Hạ Mẫn nhìn hài tử cười. “Phụ thân không giận.” Miệng nói vậy nhưng mắt hắn vẫn không hề liếc qua nhìn y một chút.
Y cười khổ, trước mặt hài tử nên Hạ Mẫn nói thôi chứ trong lòng vẫn thực sự còn giận.
Hàn Minh một tay kéo tay cha, một tay kéo tay phụ thân, vui vẻ mà ôm lấy.
Hạ Mẫn nhìn hài tử cười. Nó ngoài đôi mắt này giống hắn, dáng người giống hắn hắn, còn lại một chút cũng không giống hắn.
Hàn Băng nhìn hai cha con vui vẻ trong lòng ấm lên nhiều lắm. Từ giờ, sẽ chẳng còn ai có thể hại hắn của y. Đăng bởi: admin


Bình luận

Truyện đang đọc