EM ẤY THẬT LẠNH NHẠT

Editor: Tây An

Lời yêu cầu kết bạn của Thẩm Nam Hạnh, Nguyễn Túy trông thấy nhưng làm như không nhìn thấy, khi cô nghe Thẩm Nam Hạnh nhắc đến việc này, mắt vội vàng tránh đi.

Dưới ánh mặt trời bóng cây đổ vào tòa nhà dạy học, lượn quanh lay động, toái quang mộng ảo, Nguyễn Túy nhìn chằm chằm bức tranh xinh đẹp bên kia, cúi đầu nói được.

Thẩm Nam Hạnh hơi kinh ngạc, anh lại tiến một bước: “Vậy bây giờ đồng ý luôn nhé.”

Nguyễn Túy ngẩng đầu nhìn anh một cái hiếm hoi, cầm điện thoại di động mở đến danh bạ Wechat, ấn đồng ý ngay trước mặt anh.

Động tác liên tiếp khiến Nguyễn Túy hơi đỏ mặt, cô híp mắt né tránh về trong, hoàn toàn thoát khỏi ánh nắng.

Thẩm Nam Hạnh thu điện thoại lại, anh tựa ở hướng có mặt trời chiếu tới, mắt nghía Nguyễn Túy nhất thời tay chân luống cuống tránh vào trong, khóe miệng hơi cong.

“Nam Hạnh, là ý nguyện khó mà may mắn thoát khỏi được*. Bố anh nói, gặp phải mẹ anh là cái thích khó mà may mắn thoát khỏi, duyên phận trốn không thoát.”

*[南幸;Nam Hạnh] phát âm là /nan xing/; còn khó là [难; /nan/]; may mắn là [幸; xing].

Thẩm Nam Hạnh chủ động nói với Nguyễn Túy hàm nghĩa tên anh, nhưng khi nói đến bố mẹ mà trước nay anh kính trọng, ngữ khí của anh khó tránh khỏi có thêm mấy phần trầm ổn kiêu ngạo.

Nguyễn Túy khẽ cụp mắt xuống, bụng cẩn thận nghiền ngẫm mấy chữ khó mà may mắn thoát khỏi này, bỗng cười một tiếng, tên ngược lại là cái tên rất hay, tình yêu cũng là tình yêu thật sự.

Có lẽ phải gia đình rất ưu tú mới có thể bồi dưỡng được một người ưu tú giống anh nhỉ, Nguyễn Túy cúi đầu nghĩ vậy, tựa trên bức tường lạnh buốt nhìn xuống vết nứt giữa cục gạch.

Có một loại vết nứt, trông đẹp, đó gọi là cái đẹp của vết nứt*.

*Khá giống Wabi-sabi, tức là vẻ đẹp của sự không hoàn hảo, bất đối xứng. 

Nhưng một gia đình nếu có vết nứt, thì là lưu ly dễ vỡ, đồ tốt không chắc chắn, cũng nghĩa là không bù đắp nổi.

Gia đình của cô như lưu ly đã vỡ, ghép ghép nối nối cũng sẽ còn vết tích.

Thẩm Nam Hạnh bắt được cảm xúc không ổn của Nguyễn Túy, nhưng anh cũng không lên tiếng hỏi thăm, mà chú ý xem cô đang suy nghĩ cái gì.

Đến khi Lục Bắc Đường đến đánh vỡ sự yên tĩnh hiếm hoi này.

“Nào nào nào, cùng tôi an ủi các cô gái đi!”

Bởi vì chạy tới, Lục Bắc Đường thở không ra hơi, anh ấy vịn ngực vỗ vỗ, ngẩng đầu trông hai người vẻ mặt hoang mang, bỉ ổi cười một tiếng: “Bậc thầy khuyên bảo, tới không?”

——

Ánh nắng ba giờ chiều, chính nam ngã về tây, đổ vào mặt kính quán cà phê, cứ như có một ma lực thần kỳ, chiếu vào khiến nhiệt huyết người ta sôi trào.

Bên cạnh Nguyễn Túy là Thẩm Nam Hạnh, lưng anh thẳng tắp, tư thế ngồi đoan chính, không vểnh chân bắt chéo, tay phải cầm muỗng nhỏ đều đều khuấy cà phê, nghe Lục Bắc Đường đối diện khuyên bảo cô gái bên cạnh anh ấy.

“Bạn à, bạn cứ nghe lời khuyên của tôi, cái loại con trai đấy, báu gì mà khóc vì nó! Đàn ông trên đời có đống ra, làm sao phải đơn phương yêu mến một gốc cỏ, hơn nữa còn là gốc cỏ nát…” Lục Bắc Đường dừng lại, nói tiếp, “Hơn nữa còn là giống cỏ ngựa đực!”

Sau khi anh ấy nói xong câu tiếng khóc của cô gái có hơi dừng lại, cuối cùng lại khóc càng kinh hơn.

Lục Bắc Đường vội rút lui, lật mặt, “Tôi đi nhà vệ sinh nhé.”

Nguyễn Túy mím môi thành một đường thẳng, nín cười, cúi đầu nhìn cà phê trước người.

Thẩm Nam Hạnh khẽ cười một cái, hỏi: “Có phải em cũng cảm thấy cậu ta rất thảm không?”

Nguyễn Túy không rõ cậu ta* mà Thẩm Nam Hạnh chỉ là ai, giương mắt hỏi: “Ai cơ?”

*Anh ta, cậu ta hay cô, cả hai ngôi thứ ba trong tiếng Trung cũng đọc là /ta/ hết

“Thì tên đi nhà vệ sinh đó.” Thẩm Nam Hạnh gọi bạn tốt kiêm bậc thầy khuyên bảo Lục Bắc Đường của anh như vậy.

Mắt Nguyễn Túy lại có chút sáng lên, vẻ mặt cô vi diệu quay đầu, ừ một tiếng.

Cô gái đối diện khóc rất kinh thấy không ai để ý đến cô ấy, tiếng gào khóc biến thành nhỏ giọng khóc thút thít, mặt còn oán trách nhìn hai người họ.

Động tác trong tay Thẩm Nam Hạnh hơi ngừng lại, anh nói với nữ sinh: “Cậu ta về ngay ấy mà.”

Nguyễn Túy không nhịn được nhếch miệng lên một tí, cô ngẩng đầu nhìn về phía nữ sinh đối diện, mắt nai con môi anh đào, tướng mạo rất mềm mại, đặt giữa đường lớn cũng trông rất đẹp.

Nếu không thì đi vào quán cà phê, nam nam nữ nữ sẽ không uống mà trông về bên này.

Nguyễn Túy trông thấy một giọt nước mắt của cô nữ sinh rơi tõm một tiếng vào chén cà phê, tan trong cà phê, không biết cảm giác bị ảnh hưởng không.

Bấy giờ Thẩm Nam Hạnh tiến đến bên tai cô, nói một câu: “Hai em đều là nữ sinh, hẳn là dễ giao lưu nhỉ.”

Anh nói xong, mắt mong đợi nhìn cô.

Nguyễn Túy không biết trong lời này của anh rốt cuộc là ngậm mấy ý tứ, nhưng ý tứ mặt ngoài anh rất rõ ràng, bảo cô trấn an thử nữ sinh đối diện.

Nhưng chuyện kiểu này, Nguyễn Túy chưa làm bao giờ, cô cũng toàn rời đi thẳng.

Hoặc là nhét tai nghe.

Thẩm Nam Hạnh còn đang nhìn cô, Nguyễn Túy liếm môi một cái, bất đắc dĩ mở miệng.

“Thật ra… tôi cảm thấy trông dáng anh ta xấu lắm, cô cũng không cần nhớ mãi không quên. Còn nữa… đàn ông toàn không phải loại tốt đẹp gì, tình yêu của bọn họ cũng không hoàn chỉnh, bọn họ đổi lòng, bạo lực gia đình, rồi phản bội, so sánh thế này, chẳng bằng cô cứ độc thân.”

Nguyễn Túy nói xong, không biết nghĩ đến cái gì, bưng chén cà phê lên uống một hơi cạn sạch cà phê bên trong.

Nữ sinh đang thút tha thút thít nghe cô nói xong, cứng đờ người luôn, ánh mắt cô ấy nhìn về phía Thẩm Nam Hạnh như đang nói: Cô ấy độc thân bao nhiêu năm rồi?

Thẩm Nam Hạnh đỡ môi ho khan một cái, cũng cúi đầu uống một ngụm cà phê.

“Cô ấy nói đúng lắm.” Thẩm Nam Hạnh khẽ gật đầu với nữ sinh.

Nữ sinh đang thút tha thút thít: “…”

Lục Bắc Đường giải quyết xong đại sự của đời anh ấy xong rốt cục trở về, anh ấy nở nụ cười ngồi xuống, nhìn bầu không khí ba người quỷ dị, mờ mịt hỏi: “Làm sao vậy?”

Nữ sinh bên cạnh khẽ lắc đầu.

Lục Bắc Đường nhìn cô ấy không khóc, lập tức hiểu.

A, khuyên bảo xong rồi.

Đã vậy, Lục Bắc Đường giơ điện thoại nói với mọi người: “Chờ lúc nữa còn một người chị em sắp tới, các cậu cũng khuyên bảo cô ấy nhé.”

Lời này vừa nói ra, có hai người thần kỳ dừng lại.

Đến khi nữ sinh kia đến, nữ sinh vốn thút tha thút thít tự động thoái vị, cô ấy lau khô nước vẻ mặt tò mò nhìn chằm chằm cô gái khóc không thành tiếng, vẻ mặt dần dần vặn vẹo, quay đầu hỏi Lục Bắc Đường: “Người anh em, vừa rồi tôi cũng khóc như thế à?”

Lục Bắc Đường gật gật đầu: “Cũng từa tựa.”

Anh ấy thử mở đường với cô vừa tới, nhưng có vẻ như không có tác dụng, nghĩ đến vừa rồi anh ấy chỉ đi nhà vệ sinh thôi, nhưng khi anh ấy về cô nữ sinh đã được chỉnh trang tốt, thế là anh ấy mỉm cười nhìn về phía Thẩm Nam Hạnh và Nguyễn Túy: “Giao cho hai người.”

Nguyễn Túy buông thìa xuống, vẻ mặt bình tĩnh tôi không muốn.

Thẩm Nam Hạnh nhìn cô, lại nhìn về phía cô gái nước mắt chảy ngang kia, chậm giọng mở miệng: “Thật ra… tôi cảm thấy trông dáng anh ta xấu lắm, cô cũng không cần nhớ mãi không quên. Còn nữa… đàn ông toàn không phải loại tốt đẹp gì, tình yêu của bọn họ cũng không hoàn chỉnh, bọn họ đổi lòng, bạo lực gia đình, rồi phản bội, so sánh thế này, chẳng bằng cô cứ độc thân.”

Sau khi Thẩm Nam Hạnh nói xong, còn mỉm cười một cái với cô gái đã im bặt tiếng khóc.

Sau đó, bầu không khí giữa năm người biến thành sự cứng nhắc khó mà xoay chuyển.

Lục Bắc Đường đần cả ra, nữ sinh thút tha thút thít thì miệng há đến mức có thể nhét một quả trứng gà, mà Nguyễn Túy bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía anh.

Sáu giờ rưỡi chiều, Nguyễn Túy và Thẩm Nam Hạnh, Lục Bắc Đường cùng về trường học, trên đường Lục Bắc Đường cứ quấn lấy Thẩm Nam Hạnh hỏi: “Thẩm Nam Hạnh, có phải mày rất là khó chịu vì kiếp này mình phải làm một người đàn ông không?”

Thẩm Nam Hạnh chậm rãi liếc anh ấy một cái: “Đâu có.”

Lục Bắc Đường gào thét: “Vậy vừa nãy mày còn nói ra cái lời như thề thốt phải trở thành kẻ địch của tất cả đàn ông thế!”

Nguyễn Túy ở bên cạnh ngại ngùng sờ mũi, cô mím bờ môi, ngắt câu chuyện phiếm của hai người, ngẩng đầu nói: “Tôi về ký túc xá trước.”

Lục Bắc Đường lập tức chuyển thành khuôn mặt tươi cười, giơ tay lên: “Bái bai nha!”

“Chờ một lát——” Thẩm Nam Hạnh gọi lại cô.

Nguyễn Túy xoay người, một loại dự cảm giống như lúc trước xuất hiện trong lòng, cô nhíu mắt thấy anh.

Thẩm Nam Hạnh tiến lên một bước: “Lúc nữa anh có môn tự chọn, liên quan tới logic học, anh nghĩ có lẽ sẽ có ích với chuyện biện luận* của em sau này.”

Anh chăm chú quan sát phản ứng của Nguyễn Túy, mở miệng cười: “Muốn đi cùng anh không?”

Lúc này Lục Bắc Đường nhìn thời gian, hỏi: “Vậy chẳng phải mày đã đến trễ rồi à?”

Ánh nắng lặn về tây, ánh mắt Thẩm Nam Hạnh cứ mãi dừng trên người Nguyễn Túy, anh nhàn nhạt cười, trong mắt tràn quang mang: “Nên anh đang nghĩ, nếu như em đi, có thể tính là một lý do đến trễ hay không?”

Bình luận

Truyện đang đọc