EM ẤY THẬT LẠNH NHẠT

Editor: Tây An

“Thật sự muốn làm cái này à?”

Người đàn ông râu quai nón nhìn hình ảnh Thẩm Nam Hạnh đưa tới, lại ngẩng đầu nhìn bản thân anh một cái, vẻ mặt rặt kiểu đầu óc tay này hỏng hết rồi phải không.

“Ừm, cái này ạ.” Thẩm Nam Hạnh gõ một kẹp hình bươm bướm trong tấm ảnh chụp được, rất đẹp.

Người đàn ông râu quai muốn dũa lại thẩm mỹ của anh: “Không định đổi thành cái khác à? Chu Tước? Kỳ Lân? Rồng?”

Anh ấy hỏi ba hồi, thậm chí còn kích động hát một câu: “Chúng ta đều là truyền nhân của rồng…”

Thẩm Nam Hạnh bị sự hài hước của anh ấy gây cười, mỉm cười nói: “Bươm bướm màu trắng trông rất đẹp.”

Người đàn ông râu quai dừng động tác lại, từ bỏ: “Thôi được rồi.”

Về chuyện Thẩm Nam Hạnh cố ý làm cái trâm cài ngực màu hồ trắng này, Nguyễn Túy về sau mới biết được. Giờ Thẩm Nam Hạnh giương mắt lên nhìn, bươm bướm màu trắng trên đầu Nguyễn Túy bị được chiếu sáng lên, dịu dàng cực kì.

Anh rời khỏi môi cô, hai người nhìn nhau.

Bên môi Thẩm Nam Hạnh là ý cười ôn hòa, Nguyễn Túy gần như ù tai trong tiếng hoan hô nhiệt liệt, lại còn có thể nghe anh nói: “Túy Túy, bươm bướm màu trắng trông rất đẹp.”

Túy Túy.

Bươm bướm trắng nhìn rất đẹp.

Trong lòng xoay vần câu nói này, lúc Nguyễn Túy bị Thẩm Nam Hạnh kéo xuống đài cũng có chút hoảng hốt.

Thẩm Nam Hạnh ung dung không vội vàng chuẩn bị giới thiệu một tiết mục nữa, Nguyễn Túy đứng trong góc nhỏ nhìn anh, cái kẹp hồ điệp màu trắng trên đầu nhẹ nhàng nhảy múa.

Xuống đài mới phát hiện có hơi lạnh, có nữ sinh đeo thẻ công tác đi đến bên cô, nắm tay đưa tới, cười nói: “Bạn à, đây là học trưởng Thẩm cho bạn này.”

Nguyễn Túy cúi đầu nhìn bên tay cô ấy, là áo khoác của Thẩm Nam Hạnh.

“… Cảm ơn.” Nguyễn Túy nhận áo khoác, cúi đầu nói cảm ơn.

“Đừng khách sáo!” Nữ sinh ngọt ngào, còn thuận tiện nói, “Bạn đẹp lắm ý!”

Nguyễn Túy sững sờ, khi phản ứng lại, người kia đã kích động rời đi.

Cô cúi đầu vuốt ve chiếc áo khoác rất mềm, khoác thêm áo khoác chuẩn bị đi ra bên ngoài một chút.

Sau đó còn mấy tiết mục, cô không muốn xem, cũng ngại gần chết, bèn một mình đi đến ghế dài dưới đại thụ ngồi xuống, đầu khoác lên ghế dựa, toàn thân buông lỏng.

Trong màn đêm ánh đèn màu da cam chiếu đến cô mông lung cả mắt, Nguyễn Túy nhẹ nhàng hơi chớp mắt, hồi tưởng lại một màn vừa rồi.

Tiếng người xem ồn ào quá lớn, tiếng tim đập của cô cũng rất lớn.

Nguyễn Túy phát hiện mình thay đổi rất nhiều, rất nhiều đều là bởi Thẩm Nam Hạnh mà có.

Người này không nói câu gì đi đã tiến thế giới của cô, sau đó cho cô trợ giúp, ấm áp, và sức mạnh.

Anh đuổi không đi, từ đầu đến cuối kiên định đứng bên người cô.

Đứng bên cô rất rất lâu.

Nguyễn Túy cầm di động hồi tưởng lại tất cả có liên quan đến anh lúc trước, còn cả câu kia của anh —— Nguyễn Túy, em thích anh, em không dám thừa nhận, em là đồ hèn nhát.

Thẩm Nam Hạnh thật sự đang âm thầm buộc cô thừa nhận.

Cô mở ra khung chat với Thẩm Nam Hạnh, ngón tay chậm rãi gõ bàn phím, nhìn từng thuật ngữ chú giải kết thành một câu:

[ Thẩm Nam Hạnh, chúng ta thử xem đi. ]

Câu nói này chứa khối lượng thông tin rất lớn, không biết Thẩm Nam Hạnh trông thấy sẽ có phản ứng gì, Nguyễn Túy gõ xong dừng một chút, sau đó chậm chạp lại kiên định nhấn nút khóa màn hình.

Cô muốn yêu người khác, cũng muốn người khác yêu cô.

Nếu như có người yêu cô, cô cũng vừa hay yêu anh, sao không thử?

Ban đêm gió hơi lạnh, nội tâm Nguyễn Túy va chạm, nắm tay cô cắm trong túi chuẩn bị sưởi ấm một chút, kết quả ngoài ý muốn sờ được một cái thẻ.

Ngẩn người, Nguyễn Túy móc tấm thẻ ra, mượn ánh đèn đường xem xét.

Ánh sáng chiếu được mỗi một chữ, Nguyễn Túy nhìn từ trái đến phải, con ngươi dần dần phóng đại.

Thẩm Nam Hạnh đang… giúp cô làm cái gì vậy?

——

Lúc tiệc tối kết thúc, Thẩm Nam Hạnh không thấy Nguyễn Túy.

Động tác anh thu ống nói có hơi không yên lòng, nhìn mấy lần trong đám người cũng không thấy bóng người cô.

Có phải là anh chủ động khiến cô thấy phiền không?

Thẩm Nam Hạnh lấy chiếc cài ngực hồ điệp màu trắng xuống đặt ở trong tay, nhất thời hơi sững sờ.

“Học trưởng Thẩm, đến hậu trường một lúc đi.”

Có người đang gọi anh, Thẩm Nam Hạnh thu cài ngực về rồi lên trên bục.

Lúc Nguyễn Túy tiến vào Thẩm Nam Hạnh vừa hay đi vào, cô biết anh vẫn có việc, bèn tìm chỗ tương đối gần ngồi xuống chờ anh.

Dư Lan xem một nửa bèn trực tiếp chuồn đi, nửa đường trả lại cho cô cái tin nhắn: [ Túy Túy, chị anh Thẩm từng tới, may sao cậu không ở đó. ]

Dư Lan hoàn toàn không hề để tâm lời khuyên của Thẩm Nam Ca, chỉ chớp mắt thôi là nói cho hai người hết.

Nguyễn Túy không có phản ứng gì, cô ừm một cái, bảo Dư Lan không cần lo.

“Bạn à, đi được rồi!”

Nhân viên công tác bữa tiệc tốt bụng cố ý đi đến trước mặt Nguyễn Túy nhắc nhở cô.

Nguyễn Túy ngẩng đầu, không nhúc nhích: “Tôi chờ bạn tôi cơ.”

Xích lại gần, nhân viên công tác mới nhìn rõ cô là ai, lập tức kích động chỉ về phía cô, một câu bồi hồi bên miệng mãi, mới lớn tiếng bật ra: “Bạn là —— là Nguyễn —— “

“Nguyễn Túy.”

Nguyễn Túy cảm thấy một câu thôi anh ấy có thể nín chết mình.

“Đúng đúng đúng!” Nhân viên công tác thở nhẹ, dường như thật sự không thở ra nổi thật, anh ấy hiếu kỳ hỏi thêm câu, “Chờ học trưởng Thẩm ạ?”

Nguyễn Túy cúi đầu sờ sờ ống tay áo áo khoác của anh, trả lời: “Ừm.”

“Tôi đi gọi học trưởng Thẩm cho!”

Nhân viên công tác nhiệt tâm có một trái tim lấy việc giúp người làm niềm vui, lập tức ngựa không dừng vó tiến đến hậu trường, lớn tiếng gào: Học”—— trưởng—— Thẩm—— “

Nguyễn Túy nghe rõ bên ngoài như ban ngày.

Thẩm Nam Hạnh vừa xử lý xong chuyện, ngẩng đầu nhìn thấy nam sinh đeo thẻ công tác đang gọi anh, liền ngẩng đầu hỏi: “Làm sao thế?”

Nhân viên công tác rất kích động: “Nguyễn…”

Lời đến khóe miệng, anh ấy chuyển ngoặt: “Học trưởng ây bạn gái của anh đang chờ anh đó.”

“…”

Thẩm Nam Hạnh sững sờ một hồi lâu.

Anh thừa nhận mình hơi chậm chạp, bởi vì thể này không giống chuyện Nguyễn Túy có thể làm ra, nhưng nếu là người khác hỏi ai là bạn gái Thẩm Nam Hạnh, họ đoán được chắc cú là Nguyễn Túy.

Thẩm Nam Hạnh véo lòng bàn tay, anh nhanh chân đi lên phía trước, khi vén màn lại hơi dừng lại, sẽ là Nguyễn Túy sao?

Không có để anh suy nghĩ nhiều, cơ thể đã ra lựa chọn, Thẩm Nam Hạnh xốc màn sân khấu lên, vừa hay cùng chỗ ngồi Nguyễn Túy vừa ý.

Cô đoan đoan chính chính ngồi ở đó, lưng thẳng tắp, hai chân chụm lại, không có làm gì. Giống như thật sự, chỉ là đang chờ anh thôi.

Trái tim Thẩm Nam Hạnh vội vàng đập một cái.

Nguyễn Túy cong khóe miệng lên, nở nụ cười với anh. Cứ như nụ cười làm tan sông băng.

Thẩm Nam Hạnh duy trì động tác vén màn, khóe miệng lại dần dần cong lên.

Như khoảnh khắc này, họ chung tâm hồn.

Không cần bất kì câu nói gì, cũng có thể đọc được sự ăn ý của đối phương.

——

Lá khô đáp xuống từng mảnh từng mảnh, Nguyễn Túy đi bên cạnh Thẩm Nam Hạnh, khoác trên người áo khoác của anh, trong tay còn cầm cái bình giữ nhiệt anh cho cô.

“Anh vẫn chưa đọc tin à?”

Nguyễn Túy nghiêng đầu, ánh mắt hơi sáng nhìn xem anh.

Thẩm Nam Hạnh nghe cô nói như vậy, lập tức lấy di động ra chuẩn bị xem tin.

Nguyễn Túy nghía động tác của anh, thấp giọng nói: “Về thì đọc.”

Thẩm Nam Hạnh dừng một chút, lập tức cười một tiếng: “Ừ.”

Anh lại thả điện thoại về.

“Hôm nay anh… làm MC giỏi lắm.”

Nguyễn Túy đêm nay chủ động nói chuyện cùng anh, còn chủ động khích lệ anh, ý thức được điều này nên Thẩm Nam Hạnh quay đầu kinh ngạc nhìn cô, dáng vẻ theo Nguyễn Túy thì có vẻ như được yêu mà sợ.

Điều này khiến Nguyễn Túy không khỏi nghĩ lại: Trước kia cô đối xử với anh lạnh nhạt quá à?

Điều này hiển nhiên là một mệnh đề giả định, Nguyễn Túy cũng không thừa nhận.

Cô đưa bình giữ nhiệt còn ấm cho Thẩm Nam Hạnh, chỉ lầu ký túc xá phía trước: “Em đi đây.”

Hai người đứng trong ánh đèn đánh xuống, Thẩm Nam Hạnh cúi đầu đắn đo, khẽ giọng gọi tên Nguyễn Túy.

Nguyễn Túy vừa định đi, chưa xê được bước nào liền bị Thẩm Nam Hạnh gọi lại.

“Chuyện gì thế?”

Ngón tay cô lơ đãng giật giật.

“Có phải chúng mình nên bên nhau không?” một tay Thẩm Nam Hạnh cầm bình giữ nhiệt, một tay khác cắm trong túi quần Tây, mặt nở nụ cười.

Nguyễn Túy trừng mắt nhìn, không nói gì.

“Túy Túy, em không thể để anh phí công được.” Thẩm Nam Hạnh thấy cô không nói lời nào, hơi không chắc.

“Không còn sớm, em đi lên trước.”

Nguyễn Túy khoát tay áo với anh, khuôn mặt kéo căng không nói hai lời đi lên lầu, cũng không trả lời vấn đề của anh, để lại mình Thẩm Nam Hạnh ở tại chỗ kinh ngạc.

Đây rốt cuộc là có ý gì?

Thẩm Nam Hạnh không thấy khóe miệng kiềm chế của Nguyễn Túy, anh cho rằng mình tỏ tình thất bại lần nữa, xiết chặt tay lấy ra từ trong túi quần, mở chiếc cài ngực hồ điệp màu trắng trong lòng bàn tay.

Anh hỏi cái cài ngực kia: “Còn bao lâu nữa em ấy mới đồng ý đây?”

Cài ngực không trả lời anh.

Bình luận

Truyện đang đọc