EM ẤY THẬT LẠNH NHẠT

Editor: Tây An

Nguyễn Túy treo món áo khoác kia ở giá treo, tay cô thuận theo vai áo khoác đến ống tay áo, ánh mắt đặt chỗ túi.

Dư Lan cầm chén nước đi ngang qua bên người cô, lúc nhìn thấy áo khoác kinh ngạc hỏi một câu: “Của... của Anh Thẩm à?”

Nguyễn Túy lắc đầu.

Dư Lan càng ngẩn ngơ, ngoài Thẩm Nam Hạnh, còn có thể là ai?

Song Nguyễn Túy đã đến ban công, từ trong túi áo khoác cô móc ra tấm thẻ chi phiếu kia, nhìn thấy mặt sau có ba chữ dùng bút đen tùy tiện viết.

Phương Tranh Nhuận.

Phóng khoáng mạnh mẽ.

Nguyễn Túy nhìn chằm chằm ba chữ kia, ánh mắt dần dần trở nên sâu xa.

Cô thu thẻ ngân hàng lại bỏ lại vào trong túi âu phục, mở điện thoại ra bình tĩnh bấm một dãy điện thoại, chờ người bên kia nghe.

Điện thoại vang rất lâu, người bên kia cứ như là cố tình khiến bạn mất thời gian, chậm chạp không chịu nghe, đến khi kiên nhẫn người ta sắp hết, anh ta mới chậm rãi nhận điện thoại.

“Alo?” giọng lười biếng, hững hờ hỏi thăm.

Nguyễn Túy cúi đầu nhìn về phía cái cây dưới ban công bị đèn đường chiếu sáng, thấp giọng nói: “Quần áo của anh ở chỗ tôi.”

Người bên kia không nhẹ không nặng ừ một tiếng, rồi không cất tiếng.

Nguyễn Túy vẫn kiên nhẫn chờ, cô lặng im đếm thời gian trôi qua, một, hai, ba...

“Vứt đi.” Anh ta nói.

Đoán được là câu trả lời này, Nguyễn Túy trầm tĩnh nói câu tiếp theo: “Thẻ ngân hàng cũng rơi ở đây.”

Lúc này Phương Tranh Nhuận trực tiếp cười, tiếng cười anh ta nghe trầm thấp, mang theo tiếng khàn dai dẳng, nói đùa không chắc chắn với cô: “Sao chúng ta không đến chỗ cô* nhỉ?”

*Nguyên văn là [“怎么我人没落你这?”], chữ [落] có một nghĩa là lưu lại.  Thực sự lúc làm câu này thấy rất lú, không biết phải để thế nào mới đúng:v.

Vậy mà anh ta lại trêu chọc cô.

Nguyễn Túy đứng tại chỗ rất bình tĩnh, miệng cô nhả ra mấy chữ: “Không biết.”

Lời này vừa nói ra, tiếng cười bên kia cũng ngừng.

Sau một lát, anh ta tản mạn đáp: “Lần sau lại nói, cúp trước.”

Nói xong, anh ta cúp thật.

Nguyễn Túy cũng thu điện thoại, rời ban công như không có việc gì.

Ngày hôm sau được nghỉ, Nguyễn Túy đến câu lạc bộ tranh biện.

Sau khi vòng bán kết kết thúc, Nguyễn Túy thành công vào trận chung kết cấp trường, trận chung kết tự do ghép đội, Nguyễn Túy và Thẩm Nam Hạnh và hai nam sinh tạo thành một đội. Bên trường học tổ chức cho một luận đề, bốn người sẽ chuẩn bị luận đề trong vòng hai tuần lễ.

Họ quyết định địa điểm cùng thảo luận là ở câu lạc bộ tranh biện.

Trước kia Nguyễn Túy đã đến câu lạc bộ tranh biện, chuẩn bị bật máy tính lên tìm đọc tài liệu liên quan, tìm luận chứng, chỉ là cô không ngờ tới có người còn sớm hơn cô.

Tối hôm qua bởi vì đau bụng thêm chuyện áo khoác, cô ngủ không tốt lắm, cho nên khi Nguyễn Túy mang theo hai cái mắt thâm quầng đẩy cửa ra trông thấy bóng dáng Thẩm Nam Hạnh, dừng một lát.

Thẩm Nam Hạnh mang bữa sáng, anh có vẻ như lơ đãng ngẩng đầu: “Chào buổi sáng.”

Nguyễn Túy đơ mãi, khóe miệng cong lên: “Chào buổi sáng.”

Cô phát hiện trong câu lạc bộ tranh biện chỉ có một mình Thẩm Nam Hạnh, cửa sổ bị mở ra một nửa, có ánh nắng mùa thu chiếu vào.

“Ăn sáng chưa?” mắt Thẩm Nam Hạnh nhìn chằm chằm máy tính bảng, lời nói lại là nói với cô.

Nguyễn Túy bật máy tính lên ngồi đối diện anh, tự nhiên đáp: “Chưa.”

“Cho em.” Thẩm Nam Hạnh thuận thế đẩy bữa sáng trước người sang trước mặt cô.

Bữa sáng có bánh quẩy, bánh bao hấp và sữa đậu nành, bên trong còn hơi bốc hơi nóng, Nguyễn Túy ngẩng đầu nhìn anh: “Anh thì sao?”

Ánh mắt Thẩm Nam Hạnh chuyển qua từ máy tính mặt cô, một đôi mắt ôn hòa cong xuống: “Anh ăn rồi, đây là mua riêng cho em.”

Không kịp đề phòng, Nguyễn Túy cảm thấy có một nơi nào đó hình như đập mạnh một cái, cô không đi muốn nhịp tim mất khống chế, nhận bữa sáng đồng thời hỏi Thẩm Nam Hạnh: “Bao nhiêu tiền? Tôi chuyển anh.”

Nguyễn Túy tính mỗi khoản rõ rõ ràng ràng, Thẩm Nam Hạnh nhìn cô nói: “Nguyễn Túy, chúng ta là bạn, một bữa cơm chỉ là tiền râu ria thôi.”

Nguyễn Túy nhìn thẳng anh, ăn thua đủ đến cùng với anh: “Bởi vì là bạn mới phải tính rõ ràng hơn.”

Không ngờ cô rành mạch như vậy, Thẩm Nam Hạnh suy nghĩ một lát, thuận ý của cô: “Được.”

Anh muốn nói với cô, bữa sáng anh mua cho cô không phải bởi chỉ là tiện đường, mà là nghĩ đến cô, vì mua cho cô nên mới mua, chứ không phải muốn mua cho mình nên tiện đường mua cho cô.

Nhưng anh không thể nói, Nguyễn Túy là một con nhím, cũng là con rùa đen co mình lại, nếu như anh muốn theo đuổi cô, vậy tất phải từ từ thôi.

Cũng nên có quá trình mưu toan chầm chậm.

Nhưng Thẩm Nam Hạnh không biết là, Nguyễn Túy chưa từng có nỗi xúc động muốn yêu đương.

Thế giới cô yêu, ngay từ đầu, chính là một đầm nước đọng.

Không trải qua nổi mảy may sóng gió.

Cho nên, đây nhất định là một cuộc cờ chết.

——

Nguyễn Túy ở câu lạc bộ tranh biện rất lâu, cả buổi trưa cũng ở đó, hai nam sinh khác tới chậm một chút xíu, song phương bắt chuyện xong liền bắt đầu tập trung phần của riêng mình.

Giữa trưa Nguyễn Túy đúng giờ đi ăn cơm, Thẩm Nam Hạnh đi cùng với cô.

Qua lần ở con đường ngân hạnh, Nguyễn Túy nhìn thấy một đám người đột nhiên chen chúc đến một hướng nào đó.

Có hơi giống cảnh fan hâm mộ nhìn thấy thần tượng.

Cô ném một viên kẹo mừng vào miệng, ánh mắt nặng nề nhìn về phía trước, cũng không để ý nhiều.

Thẩm Nam Hạnh đi bên cạnh cô không bất ngờ lại hấp dẫn rất nhiều người chú ý, ngay từ đầu Nguyễn Túy còn để ý, nhưng càng về sau, cô cũng chẳng quan tâm nữa.

Đường đi ở Đại học A rẽ rất nhiều, Nguyễn Túy vừa đi qua một chỗ ngoặt đến đường lớn rộng lớn, bên tai có một tiếng phi nhanh, có một chiếc siêu xe chạy một đường đẹp mắt, nhanh chóng rẽ ra con đường ngân hạnh.

Lá khô rơi trên mặt đất nâng lên lại rơi xuống, như trải qua một trận ca múa.

Ánh mắt Nguyễn Túy hướng phía trước, chỉ thấy người đó có góc mặt bén nhọn, và bóng lưng phách lối đến không gì sánh kịp.

Chiếc siêu xe ngừng lại, rất nhanh, trước xe anh ta có rất nhiều người tụ tập.

Hình như Thẩm Nam Hạnh không thèm để ý những chuyện này chút nào, anh nói với Nguyễn Túy: “Bắc Đường nói với anh trường mới mở thêm mấy quán không tệ, chúng ta có thể thử xem.”

Nguyễn Túy nói rồi, nếu là bạn, vậy thì lấy đạo bạn bè đi bên nhau, cô tin tưởng lựa chọn của Thẩm Nam Hạnh.

Chiếc siêu xe còn chưa chạy đi, người đàn ông bên trong tắt lửa, chăm chú nhìn chằm chằm kính trước xe, cầm một bình nước xoay mở nắp bình, chậm rãi uống.

Chỗ con đường chiếc siêu xe chạy là con đường Nguyễn Túy và Thẩm Nam Hạnh đi qua để đến phòng ăn, lúc cách chiếc siêu xe càng gần, suy đoán trong lòng Nguyễn Túy liền càng rõ ràng.

Đến khi cô đối mặt với Phương Tranh Nhuận trong kính trước.

Nguyễn Túy ngước mắt, trông thấy Phương Tranh Nhuận tươi cười hững hờ với cô trong kính xe một cái.

Tà tính cực kì.

Nhưng anh ta cười một tiếng, mấy nữ sinh ở đây đều phát điên.

Phương Tranh Nhuận đi ra từ chiếc siêu xe, anh ta lắc lắc chìa khóa xe, đôi chân dài thẳng tắp đến chỗ Nguyễn Túy và Thẩm Nam Hạnh.

Ánh mắt của anh ta chuyển qua từ trên mặt Nguyễn Túy đến trên mặt Thẩm Nam Hạnh, khóe miệng chậm chạp cong lên.

“Đã lâu không gặp, Thẩm Nam Hạnh.”

Vẻ mặt Thẩm Nam Hạnh như gió thoảng mây trôi, anh nhìn Phương Tranh Nhuận, bình thản đáp anh ta: “Đã lâu không gặp.”

Từ đó, hai nhân vật lớn rốt cục gặp mặt nhau.

Lúc đó Nguyễn Túy lại kinh ngạc vô cùng, cô chưa từng nghĩ hai người này sẽ biết nhau, hình như còn có quan hệ không tầm thường.

“Xem ra cậu sống không tệ.”

Bên tai Nguyễn Túy truyền đến giọng Phương Tranh Nhuận, đuôi mắt anh ta hơi dài, khiến anh ta trông rất là ẩn ý đưa tình, nhất là khi anh ta cười.

Mấy lời này là nói với Thẩm Nam Hạnh, hai tay Thẩm Nam Hạnh cắm trong áo khoác, hình như không có ý định tiếp tục trò chuyện cùng anh ta: “Đang chuẩn bị đến nhà ăn kiếm miếng cơm đây, đồ ăn cũng rất không tệ.”

Anh dùng ngữ khí trêu chọc đáp lễ tên Phương Tranh Nhuận không sợ cái giống gì này, kéo tay Nguyễn Túy bên cạnh rồi định rời đi.

Trước nay luôn có người thích xem kịch tam giác, bàn tay Phương Tranh Nhuận cầm chìa khoá công bằng nằm ngang giữa hai người, ánh mắt anh ta nhướng lên, đối đầu mới ánh mắt Thẩm Nam Hạnh trầm ổn nhưng lại bắt đầu có vẻ chèn ép.

Tác phong của Thẩm Nam Hạnh luôn luôn chừng mực, nhưng nếu những người khác làm loạn chừng mực không màng quy tắc, vậy quy tắc anh giữ cũng sẽ kịp thời thay đổi.

Nên ở anh không có quy tắc cố định.

Giống kiểu đang khiêu khích dưới mí mắt anh như Phương Tranh Nhuận giờ, Thẩm Nam Hạnh cũng sẽ không ngồi chờ chết.

“Cậu có ý gì đây?”

Phương Tranh Nhuận nhìn anh cười lạnh: “Không có gì, chỉ muốn đánh một trận nữa với cậu thôi.”

Trên mặt Thẩm Nam Hạnh vẫn là sự bình thản, nhưng Nguyễn Túy nhìn thấy cảm xúc trong mắt của anh thay đổi.

Phút chốc sau, anh nói: “Tôi phải ăn cơm trước đã.”

Thẩm Nam Hạnh kéo căng tay Nguyễn Túy, Nguyễn Túy cúi đầu nhìn cổ tay của mình bị tay của anh nắm lấy rất dễ dàng, nhiệt độ truyền khắp toàn bộ thân thể.

“Cùng cô ấy à?” Phương Tranh Nhuận nghiêng mắt nhìn mắt Nguyễn Túy, nhướng mày, nói ra một câu rất mập mờ, “Khi nào trả tôi áo khoác?”

Trong thời đại danh từ này, tất cả đại từ đều sẽ khiến mọi người vô cùng mơ màng, Phương Tranh Nhuận nói ra câu này, người xem trò vui ở đây đều kinh ngạc.

Hình như thứ Phương Tranh Nhuận muốn chính là sự hiệu quả này, tâm trạng của anh ta chợt tốt chợt xấu, lúc này đột nhiên sáng sủa, tay cũng không ngăn cản hai người họ, mở cửa siêu xa ngồi vào một lần nữa.

Cuối cùng, khuôn mặt sắc bén của anh ta đối đầu với mắt Nguyễn Túy trong kính trước của xe, cong môi cười một tiếng: “Sau này còn gặp lại.”

Sau khi Phương Tranh Nhuận nói xong khởi động siêu xe lần nữa, bánh xe cuồn cuộn, một lát sau bèn chạy khuất tầm mắt đám người. Tốc độ nhanh đến mức như một trận gió, thổi lên tóc mái mỏng cắt ngang trán của Nguyễn Túy.

Người vây xem mau chóng nhiệt liệt thảo luận.

“Cô ấy cũng quen cả Phương Tranh Nhuận luôn? Hơn nữa hình như quan hệ không tầm thường!”

“Không phải cô ta và Thẩm Nam Hạnh là một đôi à? Sao lại dính líu quan hệ với Phương Tranh Nhuận?”

“Cậu không nghe à? Áo khoác! Này là mày mắt đưa tình ngay trước mặt học trưởng Thẩm đấy.”

“Học trưởng Thẩm bị cho ăn gấp đôi canxi* à?”

*Người ta có đội nón xanh thì ta cũng có mọc sừng và gấp đôi canxi nha mọi người, tiếng Việt rất là giàu đẹp:v.

Có người thậm chí còn nhỏ giọng nói: “Cô gái này không phải bắt cá hai tay chứ.”

Nguyễn Túy cảm thấy ngực muộn phiền, cô híp híp mắt, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này.

Đúng lúc này, Thẩm Nam Hạnh nắm chặt tay của cô đi ra khỏi đám người, anh không nói lời nào, tay cầm tay cô cũng không khỏi tách ngón tay của cô ra, từng ngón rõ ràng đan xen cùng mười ngón của cô.

Nguyễn Túy như kẻ bị động, cô ngẩng đầu nhìn Thẩm Nam Hạnh một cái, muốn rút mình tay đi, lại bị anh vững vàng chặn.

Lòng bàn tay Thẩm Nam Hạnh đặt trên mu bàn tay cô, nhẹ nhàng giật giật, nhưng không để cô tránh thoát.

Đây là lần đầu Nguyễn Túy nhìn thấy mặt cưỡng chế anh, dịu dàng, luôn luôn là một từ ngang ngược.

Thẩm Nam Hạnh không hỏi cô chuyện món áo khoác kia, hai người vẫn đến nhà ăn như cũ, anh giới thiệu cho cô một quán ăn ngon, nụ cười nhàn nhạt, cứ như tất cả chuyện xảy ra vừa rồi đối với anh cũng chẳng tạo thành ảnh hưởng.

Ngồi xuống ăn cơm, chuông điện thoại Nguyễn Túy vang lên, tiếng chuông giống kéo một chuỗi thật dài không ngừng bồi hồi quấy rối bên tai hai người, cô chăm chú nhìn hồi lâu, cuối cùng nghe.

Bình luận

Truyện đang đọc