EM ẤY THẬT LẠNH NHẠT

Editor: Tây An

“Không có gì, em làm tốt lắm.” Thẩm Nam Hạnh nắm trong tay tờ phần phân tích kia, lại nhìn tờ được đè dưới tay cô, hiểu rõ trong bụng.

Tờ này là Nguyễn Túy in riêng để đưa cho anh.

“Thật sự không có cái gì muốn nói à?” Nguyễn Túy ngẩng đầu mở to hai mắt nhìn anh, hình như đang chờ đợi thứ gì.

Thẩm Nam Hạnh bình thường đầu óc rất dễ dùng, nhưng lúc này dưới ánh mắt Nguyễn Túy, đại não đột nhiên đứng máy.

Cặp mắt Nguyễn Túy rất có linh khí, lông mi dày, đôi mắt dưới bức rèm thảng như lóe ra ánh sáng óng ánh, Thẩm Nam Hạnh nhìn chăm chú, thăm dò đáp: “Anh thích em?”

Lời tỏ tình không kịp đề phòng được, Nguyễn Túy đỏ mặt, cô yên lặng quay đầu, gắng nén ý cười muốn hiện ra trên mặt.

Nhưng lại cảm thấy thế này không cần thiết, cô ngẩng đầu bình tĩnh nhìn Thẩm Nam Hạnh một cái, ngữ điệu nhẹ nhàng: “Anh nói vậy là chính xác đấy.”

Thật ra cô chỉ muốn hỏi một xem tờ phân tích mình làm này có gì không ổn hay không thôi, nhưng trước mắt xem ra, Thẩm Nam Hạnh hình như hiểu sai, song không ngại gì.

Thẩm Nam Hạnh ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Túy, anh tự giác làm một người bạn trai hợp lệ, thì chuyện hỏi han ân cần bạn gái là không thiếu được.

Thế là anh hỏi: “Ăn gì chưa?”

Ánh mắt Nguyễn Túy thoáng qua anh một cái, rất không hiểu: “Ăn rồi.”

Thẩm Nam Hạnh gật gật đầu, lại hỏi: “Tối hôm qua… Ngủ có ngon không?”

Lúc này Nguyễn Túy trực tiếp quay đầu nhìn anh chằm chằm, đối diện với ánh mắt quan tâm của anh, lông mi dần dần nhăn lại: “… Ngủ không tệ.”

“Vậy tốt quá.” Thẩm Nam Hạnh kiểu như chào hỏi rất ân cần, nhưng câu tiếp theo anh bất thình lình nói, “Anh ngủ không ngon.”

Câu này Thẩm Nam Hạnh nói thế là có ý khác, giống như đứa bé đang phàn nàn, dưới ánh mặt trời nhìn cô chằm chằm, nói, chị, em ngủ không ngon.

Nguyễn Túy bị dọa đến rơi cả bút trong tay.

Thẩm Nam Hạnh xoay người nhặt lên thay cô, ánh mắt ngưng trên người cô: “Bởi vì nhớ em.”

Nguyễn Túy không cẩn thận lại đụng phải bình giữ nhiệt trên bàn, là cái tối hôm qua Thẩm Nam Hạnh đưa cô.

“Hôm nay anh nói lắm quá đấy nhé.” Cô chậm lụt xoay người sang chỗ khác, cong người trước máy vi tính, cắn răng nói.

Thẩm Nam Hạnh thấy lỗ tai cô ửng đỏ, nhớ ra thật ra da mặt cô rất mỏng, cười cười, bèn không còn đùa cô nữa, hết sức chuyên chú bắt đầu chuẩn bị một vòng biện luận mới.

Nguyễn Túy lại nhìn hơi mất tập trung, cô phát hiện tâm trạng mình đang lặng lẽ biến hóa, tiếng Thẩm Nam Hạnh nhấn con chuột vang lên bên tai cô, và cả tiếng tim đập.

“Túy Túy, nên lật giấy rồi.” Lúc này Thẩm Nam Hạnh bỗng nhiên nắm tay để trên tay cô, ngón tay đè ngón tay của cô nhẹ nhàng nhấn xuống một cái, giao diện trên máy vi tính bị lật qua một trang.

Nguyễn Túy chậm rãi quay đầu, nhìn anh chằm chằm thật lâu.

Thẩm Nam Hạnh vờ không hiểu: “Làm sao thế em?”

Chỉ thấy Nguyễn Túy nâng một tay lên đặt trên mặt anh, nghiêm túc nói: “Trên mặt anh có cái lông mi này.”

Đoạn, Nguyễn Túy nâng tay lên nhẹ nhàng đặt dưới mí mắt Thẩm Nam Hạnh, hình như một tay còn chưa đủ dùng, một tay khác cũng đặt trên khuôn mặt tuấn tú dần có màu sắc của anh, ngón tay cái hướng bên mặt trong nhẹ nhàng cọ, cọ ra cái gọi là lông mi kia ra.

Hầu kết Thẩm Nam Hạnh nhấp nhô, gian nan cất tiếng: “Được chưa?”

Nguyễn Túy nghiêng mắt nhìn lỗ tai anh, nghiêm trang lắc đầu: “Vẫn chưa, nó bướng quá.”

“Ừm.” Thẩm Nam Hạnh nhấc mí mắt lên nhìn dáng vẻ Nguyễn Túy nghiêm túc, cô ở rất gần, hình như không biết cái gì là khoảng cách, lòng bàn tay mềm mại dừng trên mặt anh, chỉ chốc lát sau bèn tỏa ra nhiệt độ.

Điều này khiến thân thể của anh vô ý thức cứng lại, không dám động đậy tí ti, lẳng lặng nhìn động tác cô, mặc cho cô nghịch nghịch trên mặt mình.

“Rồi.”

Cuối cùng Nguyễn Túy dùng lòng bàn tay lau mặt trên, thoáng dịch khỏi anh một tí, đôi mắt đen nhánh của cô từ đầu tới cuối cứ bình tĩnh, khóe mắt lại nhịn không được nhìn lỗ tai của anh.

Lỗ tai Thẩm Nam Hạnh rất đỏ, có sự đáng yêu bất ngờ, Nguyễn Túy âm thầm ghé mắt, nghĩ trong bụng, hóa ra chọc người thế mà lại có sự hiệu quả không tưởng tượng nổi thế này.

Trách sao vừa rồi anh trêu cô.

Nguyễn Túy cầm lấy bình giữ nhiệt của anh chuẩn bị uống miếng nước, vừa mở nắp bình ra, nhiệt khí bên trong còn đang bốc lên, Thẩm Nam Hạnh liền tóm lấy cánh tay nâng lên, nói khẽ: “Bỏng.”

Thế nhưng môi Nguyễn Túy đã chống bên miệng bình, cô nhìn Thẩm Nam Hạnh thần sắc hốt hoảng, yên lặng buông bình giữ nhiệt xuống.

Theo đó Thẩm Nam Hạnh cũng buông tay cô xuống, trong đầu lại là cảnh môi cô đỡ bên miệng bình.

Thật sự, hôn gián tiếp rồi.

Điện thoại tinh tinh hai lần, điện thoại Nguyễn Túy có hai tin nhắn, cô nhìn lỗ tai Thẩm Nam Hạnh vẫn đỏ y nguyên, đưa đi động đến trước mắt xem xét.

[Chứng cứ có thể tìm được đều tìm rồi, còn cả nhân chứng, tên Vạn Trụ, trước mắt ở thị trấn xx thành phố xx, cô có thể đi xem thử. ]

Nguyễn Túy nghiêng mắt nhìn, ngón tay chuyển qua nút nguồn, tắt màn hình điện thoại di động.

Thẩm Nam Hạnh phát hiện cảm xúc chuyển biến, hỏi cô: “Làm sao vậy?”

Nguyễn Túy lắc đầu, không chọn nói ra miệng.

Hôm đó nhìn thấy tấm thẻ Thẩm Nam Hạnh đặt trong áo khoác, biết anh đang giúp cô, nhưng chuyện này cô muốn tự mình làm.

Giữa trưa Nguyễn Túy không tiếp tục ở tại câu lạc bộ biện luận, cô chuẩn bị đi gặp thám tử tư kia một lần. Thẩm Nam Hạnh dựa vào cạnh cửa đợi cô, nhìn cô thu dọn đồ vật xong rồi rời khỏi câu lạc bộ biện luận, kéo tay của cô nói: “Có chuyện gì nhớ gọi anh.”

Nguyễn Túy nghi ngờ anh đoán được cái gì đó, song cô nói được.

Tay Thẩm Nam Hạnh leo lên mặt của cô, cười nói dưới ánh mắt kinh ngạc của cô: “Có cái lông mi.”

“Cọ một tí nè.”

Nguyễn Túy yên lặng nhìn anh.

Dưới ánh sáng cô nắm chặt bàn tay anh nâng lên, đôi mắt đen bóng nhìn anh.

Thẩm Nam Hạnh thật sự không chịu được ánh mắt công kích, anh dứt khoát trực tiếp hôn.

——

Buổi chiều Nguyễn Túy đến chỗ đã hẹn với thám tử tư, hôm nay theo thường lệ cô đổi một bộ quần áo bình thường không hợp với mình, kính râm rộng che khuôn mặt nhỏ của cô, môi đỏ dập dờn, cầm đồ rồi đi.

Cầm đồ về tới trường xong, đi qua một bể bơi kinh doanh, Nguyễn Túy không hiểu sao lại dừng trong chốc lát.

Tròng mắt cô xoay chuyển, không chút suy nghĩ bèn bước vào.

Mười mấy phút sau, nhân viên công tác cười híp mắt nói với cô: “Hoan nghênh lại đến nha.”

Nguyễn Túy cầm một tấm thẻ nhân viên đưa tới, bình tĩnh nhận, gật gật đầu chuẩn bị rời đi.

Cô báo danh vào câu lạc bộ bơi lội, bởi vì chuyện rơi xuống nước lần trước, khiến cô có thêm cái nhìn với chuyện này.

Trong bề bơi màu lam bị màu trần nhà nhuộm lên có người khua tay bơi, Nguyễn Túy chỉ nhìn sang, bèn không nhìn nhiều nữa, cô giẫm lên đôi giày cao gót không quá vừa chân đi qua từ sân thượng, đi chưa được mấy bước, khóe mắt thoáng nhìn một người cởi trần nhanh chóng bơi lại, bắt lấy mắt cá chân cô, lôi cô xuống nước từng chút từng chút.

Quả là không có nhân tính!

Trước khi Nguyễn Túy rơi xuống nước không nhịn được chửi một câu trong bụng, vô thức ném túi trong tay ra ngoài bể bơi.

Bên tai vang lên tiếng khua nước to lớn, mặt nước tràn qua eo của cô, còn có xu thế đi xuống.

Từ trong nước, Nguyễn Túy lau mặt một cái, chỗ mắt nhìn thấy được, Phương Tranh Nhuận đang nở nụ cười không có ý tốt nhìn cô.

“Suýt thì không nhận ra em đấy.”

Phương Tranh Nhuận nghiêng mắt nhìn trên ngực cô, trong mắt có sự nghiền ngẫm: “Mặc như vậy từ sớm, tôi nhất định xuống tay trước cả Thẩm Nam Hạnh.”

Nguyễn Túy mặc kệ anh ta, cô oán hận nhìn anh ta một cái, quay đầu đi sang bên cạnh bể.

Trong bể nước không quá sâu, cô còn có thể lê đi được, chỉ là đi trong nước khá khó khăn, duỗi tay dài mới miễn cưỡng đủ để xuôi theo bên cạnh bể.

Đằng sau có một ma trảo lại lôi cô xuống nước lần nữa, vẻ mặt thoải mái, càng muốn kéo cô trầm luân dưới nước cùng anh ta.

Nguyễn Túy ấm ức kìm nén đến khó khăn, suýt không thở nổi, Phương Tranh Nhuận đang ôm lấy cô hình như thấy cô đang chật vật, lập tức kéo cô ra khỏi nước.

Mới ra khỏi nước, Phương Tranh Nhuận liền hỏi cô: “Em không biết bơi à?”

Nguyễn Túy nôn mấy ngụm nước nước trong bể vào anh ta, giơ tay lên vỗ mạnh vào mặt anh ta.

“Phương Tranh Nhuận, anh làm người đàng hoàng dùm đi.” Nguyễn Túy nghiến răng nghiến lợi.

“Tôi không biết!” Phương Tranh Nhuận không còn vẻ dơ dáy kia nữa, lau mặt mình bị đánh một cái, nhìn cô chằm chằm, “Tôi mà biết thì tôi đã đích thân hô hấp nhân tạo cho em luôn rồi.”

Câu nói này khiến Nguyễn Túy tức mình lại giơ tay lên, đập cho anh ta một bàn tay.

Phương Tranh Nhuận bị đánh đau cả mặt, tâm trạng cũng khó chịu: “Em còn đánh à?”

Mặt mày anh ta lập tức trở nên sắc bén, hơi thở không dễ chọc xoay quanh nơi hai đầu lông mày, khiến người ta nhìn mà hoảng hốt.

Nguyễn Túy lại dứt người về sau, đẩy cánh tay bị ta anh nắm lấy ra, xoay người bơi sang bên cạnh bể. Dù sao đánh cũng đánh rồi, cô cũng không lỗ.

Trước khi đi lên, Phương Tranh Nhuận gọi cô ở sau lưng: “Nguyễn Túy.”

Nguyễn Túy không để ý tới anh ta, tâm trạng đặc dính y quần áo.

“Em ở bên Thẩm Nam Hạnh rồi à?”

Nguyễn Túy không để ý tới anh ta, Phương Tranh Nhuận vẫn hỏi như cũ, ánh mắt mờ tối của anh ta nhìn chằm chằm phía sau lưng cô, cảm thấy tâm trạng kém cực kì, đưa tay lên vỗ nước một cái.

Nước vẩy vào trên lưng Nguyễn Túy, ướt thêm một tầng.

Nguyễn Túy nắm chặt ngón tay, lưu loát đứng người lên từ bên bể, giày cao gót đã bị Phương Tranh Nhuận kéo vào trong nước, cô không đi, trên người ướt đẫm, cả người trĩu nặng.

Kẻ trong nước vẫn âm u đầy tử khí nhìn cô chằm chằm, Phương Tranh Nhuận bơi đến vừa lúc, bắt được tay cô đi lên phía trước: “Tôi dẫn em đi thay quần áo.”

Nguyễn Túy cho rằng anh ta làm bộ tốt bụng, tránh khỏi tay của anh ta, móc điện thoại trong túi ra chuẩn bị gọi điện thoại.

Phương Tranh Nhuận nhìn, bên trên viết Thẩm Nam Hạnh.

Không biết xuất phát từ tâm lý gì, Phương Tranh Nhuận giơ tay lên, giằng lấy điện thoại trong tay Nguyễn Túy rồi vứt xuống nước.

Lại một tiếng bịch, vang dội cực kì.

Nguyễn Túy đứng hình khoảng chừng là mấy giây, quay đầu dùng ánh mắt không thể tin nhìn anh ta, cơn tức kìm nén trong lồng ngực kia càng thêm nhiều, hận không thể đẩy anh ta xuống nước ngay tức thì.

Cô khắc chế mấy phần lý tính, nói với anh ta: “Lấy điện thoại anh ra đây.”

Phương Tranh Nhuận lạnh mắt: “Gọi cho Thẩm Nam Hạnh à?”

Nguyễn Túy lẳng lặng nhìn anh ta, không có đáp lại.

Trông cô thế kia cũng đoán được, Phương Tranh Nhuận coi như không nghe thấy, nhưng đột nhiên anh ta nghĩ chuyện gì đó, nhếch miệng đi sang ghế nằm lấy điện thoại di động của mình đưa cho cô.

“Gọi đi.”

Nhìn thấy gọi tên là anh ta, giọng là cô, Thẩm Nam Hạnh sẽ nghĩ như thế nào?

Nguyễn Túy dùng điện thoại của Phương Tranh Nhuận bấm số Thẩm Nam Hạnh, bên kia một lát mới kết nối, không nhanh như anh đón điện thoại cô.

“Alo?” Là giọng của anh.

Nguyễn Túy quay lưng đi, lần đầu tiên phát hiện cô có người để  mà kể lể: “Thẩm Nam Hạnh, là em.”

Bình luận

Truyện đang đọc