EM CÓ THỂ THÍCH ANH ĐƯỢC KHÔNG?

Kể từ ngày nói câu đó với Chu Mục, Thời Nhan không dám tới tìm anh. Mặc dù đã sớm biết đáp án, nhưng trong lòng cô vẫn thấy buồn.

Mỗi ngày đi làm rồi lại tan làm, nấu cơm cho ba Thời và Thời Hàm, đôi khi đi dạo một mình, đôi khi lại ngồi trong quán cà phê ở tầng dưới lớp học, nhìn đám đông qua lại. Một ngày rồi một ngày, cứ đơn điệu như vậy.

Có hai ngày không giống như vậy, là ngày đến phòng khám tâm lý. Thật ra, sau khi đến đó vài lần, cơn đau chân của cô cũng không còn xảy ra nhiều nữa, nhưng ác mộng thì vẫn còn, nhưng nó cũng không còn dày đặc như trước kia.

Đường Liễu cũng nói tiến triển của cô tốt hơn nhiều so với mong đợi.

Vấn đề tham gia làm tình nguyện viên vừa được quyết định, cô cũng đã nhận nhiệm vụ, cô sẽ cùng vài người lớn đến khoa nhi của bệnh viên thăm các em nhỏ và chơi trò chơi cùng chúng. Thời Nhan cầu trời không phải là bệnh viện của Chu Mục, nhưng ông trời dường như không nghe thấy lời thỉnh cầu của cô, hỏi thăm thử thì chính là bệnh viên nơi Chu Mục làm việc.

Thời Nhan muốn từ chối, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhận nhiệm vụ mà lại từ chối thì không được hay cho lắm, vì vậy cô đành phải cắn răng mà đồng ý.

Cô cũng nghĩ Chu Mục hẳn là rất bận, từ lúc từ nước M trở về, anh cũng không chủ động liên lạc với cô, những người trong câu lạc bộ thể hình cũng nói không thấy anh tới. Có lẽ, anh rất bận rộn.

Nếu đã như vậy, cô càng không dám quấy rầy anh.

Chiếc xe cô đặt lần trước đã được gửi tới, là chiếc màu trắng. Ngày hôm sau, Thời Nhan lái xe đến Trung tâm Dịch vụ Tình Nguyện chào hỏi mọi người rồi theo bọn họ đến bệnh viện đã được sắp xếp trước.

Tổng cộng có sáu người lái hai chiếc xe, một chiếc là của trung tâm, chiếc còn lại là của Thời Nhan. Trên xe của Thời Nhan còn có một người đàn ông và một người phụ nữ nữa, hai người tham gia làm tình nguyện viên trước Thời Nhan 3 tháng.

Lúc trước, nhân viên bán hàng kia nói không sai, xe này đúng là thích hợp cho con gái lái, nó dễ lái hơn nhiều so với chiếc xe thể thao mà cô đã lái trước đây.

Không biết có thể gặp được anh không, Thời Nhan nghĩ.

Nhưng Chu Mục làm việc ở một tòa nhà khác, hẳn là không gặp đâu! Thời Nhan nghĩ.

Trên đường lái xe khá thuận lợi, cô đến bệnh viện mà không xảy ra bất cứ chuyện gì. Lúc xuống xe, Thời Nhan mới thở phào nhẹ nhõm, dù sao trên xe còn có hai hành khách nữa!

Thời Nhan chưa bao giờ đến tòa nhà của khoa nhi, đương nhiên cô cũng không quen biết các bác sĩ và y tá ở đây. Cô ngoan ngoãn đi theo đám người phía trước, chăm chú lắng nghe các nhân viên y tế phía trước nói chuyện.

Sau khi nghe xong, cô đến phòng sinh hoạt trẻ em của khoa nhi. Nơi này có rất nhiều đồ chơi cho trẻ em chơi, còn có một chiếc TV đang phát phim hoạt hình nữa.

Vào buổi sáng, trong phòng sinh hoạt có rất nhiều trẻ bị bệnh chơi ở đây, cũng có một số điều dưỡng, nhưng không có nhiều phụ huynh.

“Bởi vì rất nhiều phụ huynh còn bận công việc, khó ở lại cả ngày trong bệnh viện nên cần tìm một điều dưỡng có kinh nghiệm trông chừng các em ở đây.” Bác sĩ vừa nói vừa mỉm cười: “Cũng may có tình nguyện viên như mọi người. Thỉnh thoảng cũng có một vài tổ chức phi chính chủ đến chơi với các em nhỏ, còn tham gia cả lớp học với các em nữa.”

“Không có gì đâu, chỉ là chuyện nhỏ thôi. Chúng tôi rất vui vì có thể giúp đỡ được mọi người.” Tình nguyện viên dẫn đầu là một đàn anh lớn tuổi trong trung tâm, anh ta cười nói với bác sĩ.

Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, Thời Nhan tới bên cạnh chơi với một bé gái.

Cô bé đó khoảng 10 tuổi, trên người mặc áo bệnh nhân, thân thể gầy gò, sắc mặt tái nhợt. Mái tóc dài được buộc thành hai bím nhỏ, đuôi tóc hơi xoăn, trông rất đáng yêu.

“Chị, hôm qua bác sĩ nói với mẹ em rằng bệnh tim của em rất nghiêm trọng. Nếu không được thay tim, chắc em sẽ không qua khỏi năm nay.” Giọng điệu của cô bé đó đều đều.

Thời Nhan lại vô cùng sợ hãi: “Em…”

“Thật ra mẹ em không biết là em đã biết bệnh của mình, nên ngày nào em cũng giả vờ là mình vô cùng vui vẻ, để bọn họ không phải lo lắng.”

Cô bé nhẹ giọng nói, trên miệng còn mang theo một nụ cười yếu ớt, như thể… Cô bé đó đang nói về người khác.

Bộ dạng trưởng thành đó, Thời Nhan cảm thấy cô bé này còn trưởng thành hơn so với cô.

Hai mắt Thời Nhan đỏ hoe. Cô vươn tay ra xoa đầu cô bé đó, ánh mắt vô cùng dịu dàng, cô muốn an ủi cô bé đó, nhưng cô không biết nên nói gì.

“Không sao đâu.” Cô mỉm cười, hỏi: “Em tên là gì?”

“Em tên là Gia Bảo, chị có thể gọi em là Gia Gia. Chị, còn chị thì sao?”

“Chị tên là Thời Nhan, em có thể gọi chị là chị Tiểu Nhan.”

“Chị, chúng ta có thể làm bạn được không?” Gia Bảo hỏi.

Thời Nhan gật đầu mà không cần suy nghĩ: “Được!”

Cả hai còn bắt tay nhau một cách đàng hoàng.

……

Lúc này, Chu Mục vừa mới nói chuyện cùng với trưởng khoa nhi xong. Anh từ trong văn phòng bước ra, xa xa liền nhìn thấy phó khoa cùng với hai y tá từ trong phòng nhi đi ra. Ngày thường ngoại trừ việc tới quan sát một vài đứa trẻ bị bệnh tim ra, anh rất ít khi qua bên này.

Có mấy người đi tới, Chu Mục lịch sự gật đầu, nói: “Xin chào.”

Anh cầm tập tài liệu đi đến thang máy cuối hành lang, khi đi ngang qua phòng sinh hoạt trẻ em, bước chân vội vã của anh chợt dừng lại, anh bất giác nghiêng người lắng nghe âm thanh bên trong.

Nơi đây tràn ngập tiếng cười của trẻ thơ xen lẫn tiếng nói chuyện của phụ nữ và đàn ông.

Một trong số chúng còn rất quen thuộc.

Hai chân anh dường như dính phải bùa chú, Chu Mục xoay người đi về phía phòng sinh hoạt, qua ô cửa sổ nhỏ, anh nhìn thấy Thời Nhan đã nhiều ngày không gặp đang chơi đùa vui vẻ với bọn trẻ. Bàn tay ôm lấy gương mặt nhỏ, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mắt, đôi mắt cười nheo lại thành một đường chỉ, thân thể gầy gò nằm gọn trong đám trẻ, có vẻ là đang chơi trò bịt mắt bắt dê.

Không biết có phải anh nhìn lầm hay không, đã nhiều ngày không gặp, dường như anh cảm thấy cô lại gầy hơn một chút.

Chỉ sợ gầy thêm chút nữa thì sẽ chỉ thấy toàn xương, Chu Mục nghĩ.

Như có ma xui quỷ khiến, anh thật sự đứng ở đó, không ngừng nhìn về phía cô nhóc ở bên trong. Người ở bên trong dường như nhận ra điều gì đó, cô nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng dừng lại ở cửa sổ nhỏ.

Ở khoảng cách rất xa, bốn mắt chạm vào nhau.

Hai người đồng thời sửng sốt. Thời Nhan định thần lại trước, cô mỉm cười gật đầu với anh, Chu Mục cũng phản ứng lại, gật đầu chào cô.

Thời Nhan nghĩ rằng anh sẽ chỉ đứng đó một lúc rồi rời đi, nào ngờ, thay vì rời đi, anh lại mở cửa ra bước vào. Đột nhiên có nhiều người hơn, mọi người không hẹn mà đồng loạt nhìn sang, Chu Mục cười nhẹ ra hiệu cho bọn họ tiếp tục.

Đột nhiên, có một cô bé bước ra khỏi đám đông, là Gia Bảo. Gia Bảo chạy về phía Chu Mục, mỉm cười.

Bác sĩ điều trị của cô bé là Chu Mục, đương nhiên cô bé có quen anh.

Chu Mục cau mày nhìn cô bé đó, cô bé lập tức giảm tốc độ, chậm rãi đi tới, kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh Chu Mục.

“Bác sĩ Chu, chú tới rồi!”

Chu Mục đáp lại, nhìn cô bé, rồi lại ngẩng đầu nhìn Thời Nhan.

“Bác sĩ Chu?” Gia Bảo gọi anh.

Chu Mục không quay đầu lại, chỉ “Ừ” một tiếng.

“Chú… Có phải chú… Thích chị đó không.”

Nghe vậy, Chu Mục sửng sốt, anh vội vàng thu ánh mắt lại: “Nhóc con, đừng nói bậy.”

Gia Bảo bĩu môi: “Vậy tại sao chú cứ nhìn chị đó làm gì?”

Cô bé trực tiếp nói như vậy, trên mặt Chu Mục thoáng hiện lên một chút hoảng hốt. Anh thu hồi ánh mắt vừa rơi trên người Thời Nhan, cúi đầu, im lặng không nói gì.

“Hì hì! Bác sĩ Chu xấu hổ rồi.”

“…” Chu Mục.

Vành tai dần phiếm hồng.

……

Chu Mục ngồi đó một lúc rồi rời đi, Thời Nhan cũng không có thời gian tới nói chuyện với anh.

Lúc rời đi, phó khoa đề nghị cùng đi ăn cơm, Thời Nhan không muốn đi nên đã lảng tránh. Năm người bọn họ rời đi trước, Thời Nhan trở lại phòng sinh hoạt ngồi thêm một lúc. Sau khi nói chuyện với Gia Bảo, cô định rời đi.

Cô vừa bấm điện thoại, vừa bước ra khỏi phòng sinh hoạt nên không nhìn thấy bên ngoài có người. Đầu cô đâm vào lồng ngực người đó, điện thoại rơi xuống đất.

“A! Của tôi…”

Chiếc điện thoại không rơi xuống đất như dự đoán mà được người cô đâm vào bắt được. Bàn tay trắng trẻo, thon dài, khớp xương rõ ràng cầm lấy điện thoại, Thời Nhan nhìn thoáng qua liền nhận ra chủ nhân của bàn tay này.

“Sao lại hấp tấp như vậy chứ.”

Một giọng nói quen thuộc truyền tới từ trên đỉnh đầu, Thời Nhan cười xấu hổ, cũng không ngẩng đầu lên, cầm lấy điện thoại anh đưa cho, nhỏ giọng nói “Cảm ơn.”

Chu Mục nói “Ừ”, anh nhìn vào bên trong phòng sinh hoạt qua cửa sổ nhỏ phía sau Thời Nhan, hỏi: “Sao cô chỉ có một mình, những người khác đâu?”

“Bọn họ đi ăn rồi.”

“Cái kia…”

Chu Mục chưa kịp nói xong, Thời Nhan đã cắt ngang lời anh. Cô ngẩng đầu lên, nhìn anh một chút rồi lại cúi đầu xuống: “Bác sĩ Chu, em nói em thích anh là nghiêm túc, cho dù anh có thích em hay không, nhưng em vẫn thích anh. Anh có thể không thích em, nhưng anh không thể ngăn em thích anh được.”

Thời Nhan nói liền một hơi, cô hơi ngẩng đầu lên mới nhận ra không biết từ lúc nào đã có nhiều hơn một người bên cạnh cô. Cô nhận ra đó là y tá mà cô vừa gặp.

Chuyện này… Là sao vậy?

Thổ lộ bị bắt tại chỗ sao?

Trái tim của Thời Nhan trực muốn khóc, gương mặt cô đỏ bừng lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, sau đó là tai và cuối cùng là cổ. Chu Mục hoài nghi rằng nếu không nhanh chóng đưa cô ra khỏi đây, cô sẽ xấu hổ mà chạy đi tìm chỗ trốn mất.

“Đi thôi!”

Chu Mục mím môi, trực tiếp nắm lấy cổ tay cô rồi sải bước về phía thang máy. Đến khi bước vào thang máy rồi, anh mới buông tay cô ra.

Thời Nhan không chỉ xấu hổ muốn chết, mà còn bị bối rối đến chết nữa.

Sự hoảng sợ chưa từng có bao trùm lấy Thời Nhan, cô lén nhìn trộm Chu Mục, thấy anh trông vẫn khá là bình tĩnh.

Cô tự hỏi, có nên đợi cửa thang máy mở ra chuồn ngay không?

Tuy nhiên, cô không có cơ hội mà chạy thoát. Ngay khi thang máy xuống tầng hai, một đám người bước vào. Cô muốn co người lại sang chỗ khác nhưng lại phản tác dụng. Dường như tất cả mọi người đều cho rằng hai người bọn họ có quan hệ, chẳng mấy chốc, Thời Nhan bị đẩy đến chỗ Chu Mục, hai người dựa vào nhau.  Mọi người chen chúc từng chỗ trong thang máy, Thời Nhan bị vây quanh bởi mấy người đàn ông, cô vô thức thu mình lại trong vòng tay Chu Mục.

Đột nhiên, cổ tay cô bị giữ lại, cô bị một lực mạnh kéo vào góc thang máy, đến khi định thần lại, vị trí của hai người đã thay đổi, Chu Mục đang đứng trước mặt cô. Chu Mục chống tay vào tay vịn hai bên trong thang máy, bao bọc lấy Thời Nhan, ngăn cách cô khỏi những người xung quanh.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức mặt cô gần như chạm vào vạt áo của anh, cả người được bao phủ bởi hơi thở của anh. Cô hơi ngẩng đầu lên, liền bắt gặp chiếc cằm đẹp đẽ của anh. Vẻ mặt của anh không chút cảm xúc, lạnh lùng nhìn về phía vách tường thang máy, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Sợ anh phát hiện mình đang nhìn trộm, Thời Nhan nhìn anh hai giây, sau đó lẳng lặng cúi đầu nhìn ngón chân của mình, nhẹ nhàng ấn đỉnh đầu vào lồng ngực rắn chắc của người đàn ông trước mặt, không dám ngẩng đầu lên.

Nếu cô ngẩng đầu lên một lần nữa, có lẽ cô sẽ nhìn thấy khóe miệng anh đột nhiên nhếch lên.

Bình luận

Truyện đang đọc