Xe chạy trên đường hơn bốn tiếng đồng hồ cuối cùng cũng tới điểm đến.
“Nhan Nhan…” Chu Mục cúi đầu, giơ tay khẽ vỗ vỗ vào má Thời Nhan, thấp giọng gọi cô. Không biết Thời Nhan có nghe thấy hay không, cô khẽ đáp lại, giây tiếp theo lại tiếp tục ngủ. Thấy vậy, Chu Mục khẽ thở dài, ngẩng đầu nhìn những người ở phía trước đang quay đầu lại, cười bất lực, sau đó lại cúi đầu gọi Thời Nhan: “Nhan Nhan, tới rồi, chúng ta xuống xe thôi.”
Gọi vài lần, rốt cuộc cô cũng tỉnh.
“Ưm…” Thời Nhan chậm rãi mở mắt ra, cô đưa tay lên dụi dụi mắt, thấy mọi người phía trước đều đã xuống xe, nói; “Cuối cùng cũng đến nơi!”
Cô ngủ đến ngây ngốc, chống tay vào thành ghế cố gắng đứng dậy, kết quả thiếu chút nữa thì trượt chân ngã.
“A!”
“Cẩn thận.”
Chu Mục nhanh tay nhanh mắt vươn tay ra kéo cô lại, ngồi xuống.
Anh nhìn cô gái đang ôm ngực kêu lên, khẽ nhíu mày, nhắc nhở: “Cẩm thận một chút.”
Thời Nhan mỉm cười, lấy lòng nói: “Không phải còn có anh ở đây sao?”
Cô biết anh đang ở bên cạnh cô, anh sẽ bảo vệ cô.
Vừa xuống xe, một luồng gió lạnh thổi tới, lạnh tới mức Thời Nhan đều run lên. Cô vừa định quay lại xe lấy áo khoác thì đột nhiên, một cái áo khoác được phủ lên đầu cô, đôi mắt bị một lớp lông xù cản trở tầm nhìn, giây tiếp theo, hai tay đã được nhét vào trong ống tay áo.
Thời Nhan đứng tại chỗ, để mặc người kia sắp xếp cho mình, khóe miệng của cô giương cao, cười khúc khích.
Khóa áo trước mặt được kéo lên, mũ bị cởi ra. Thời Nhan ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt dịu dàng của anh. Anh đang cởi chiếc khăn quàng cổ của mình ra quấn quanh cổ cô. Trên đó vẫn còn mang theo mùi hương của anh, quen thuộc, lại thoải mái.
“Không biết lạnh sao! Áo khoác không mặc, khăn cũng không quàng.” Ánh mắt Chu Mục vô cùng dịu dàng, giúp cô chỉnh lại quần áo: “Tại sao càng lớn càng hiếu động như vậy chứ! Trông chẳng khác một đứa trẻ chút nào.”
Thời Nhan nhìn anh, vẫn luôn mỉm cười mà không nói lời nào.
Giúp cô chỉnh lại quần áo xong, Chu Mục nhìn vào mắt cô, vốn dĩ còn muốn tiếp tục mắng cô, nào ngờ sau khi nhìn thấy đôi mắt cong cong của cô cùng nụ cười tươi như ánh mặt trời, Chu Mục đành nuốt xuống.
Anh làm sao còn tiếp tục nói cô được chứ!
Thời Nhan nghiêng đầu, thè lưỡi đáng yêu, ngọt ngào nói: “Không phải còn có anh ở đây sao?”
Có anh, em không phải lo lắng bất cứ điều gì nữa.
Lại là câu này.
Chu Mục bất lực, giơ tay lên đỡ trán.
Anh cười, nói: “Em đó! Anh không nói được em nữa rồi.”
Thời Nhan cười khúc khích, cô đi tới, ôm lấy cánh tay anh, chỉ vào cửa khách sạn: “Đi thôi! Lạnh quá!”
Chu Mục nói “Ừ”, một tay đẩy cái vali lớn, một tay dẫn theo Thời Nhan đi về phía khách sạn.
Sắp xếp phòng xong, Chu Mục cầm thẻ phòng cùng Thời Nhan đi lên tầng. Anh mở cửa, vô cùng tự nhiên mà dời người và vali sang một bên, cô gái sau lưng anh lập tức xông vào phòng, Chu Mục nhìn theo bóng lưng của cô, mỉm cười.
“A! Thật thoải mái!”
Âm thanh từ bên trong truyền đến, sau khi Chu Mục nhét thẻ phòng vào khe để thẻ, đóng cửa lại rồi kéo hành lý vào, liền nhìn thấy Thời Nhan đã cởi giày, đang nằm trên chiếc giường rộng 1m8 trong tư thế hình chữ Đại (大), vui tươi hớn hở. Mỗi chiếc giày ở một nơi trên mặt đất, một cái ở bên trái, một cái ở bên phái, đế giày còn bị lật lên trên.
Chu Mục nhìn cô một cái, anh để vali sang một bên, sau đó lấy dép đi trong nhà đi vào, rồi chậm rãi đi đến bên giường, cầm lấy đôi giày bị chủ nhân của nó đạp đi không thương tiếc, đặt ngay ngắn sang một bên.
Thời Nhan ngẩng đầu dậy, chống khuỷu tay trên giường, gối đầu lên lòng bàn tay, nhìn đôi giày đã được Chu Mục đặt chỉnh tề, nói đùa: “Bác sĩ Chu, hội chứng OCD của anh có bị nặng quá không vậy?”
Chu Mục nhìn cô, nói: “Nếu anh cũng giống em, vậy thì nhà chúng ta sẽ toàn phế vật mất!”
“…” Thời Nhan ngồi dậy, nói lời lẽ chính đáng: “Nói cho anh biết, trước khi ở bên anh, em chính là một người làm việc chăm chỉ. Nhưng sau khi chúng ta ở bên nhau, em dường như chẳng biết làm cái gì cả.”
Chu Mục nghe vậy, cười: “Vậy em đang trách anh sao?’
“Đúng vậy!” Thời Nhan chỉ vào anh: “Trách anh, trách anh chiều chuộng em thành phế vật.”
Chu Mục nhướng mày, đắc ý nói: “Anh thích.”
Sự sủng nịnh trên gương mặt trong phút chốc càng trở nên sâu sắc hơn, thậm chỉ… Còn có chút tự hào.
Điều anh càng muốn nói chính là: Anh muốn chiều em, chiều em đến hỏng, chiều em đến vô pháp vô thiên, chiều chuộng em đến mức… Em không thể rời khỏi anh được.
Thời Nhan vừa định tranh luận, nhưng anh lại mở miệng một lần nữa, giọng điệu vô cùng dịu dàng.
“Bởi vì anh cảm thấy, chỉ cần anh càng chiều chuộng em, em sẽ càng ngày càng ỷ lại anh, vĩnh viễn không thể rời khỏi anh được.”
Thời Nhan sững sờ, cái miệng đang mở ra từ từ khép lại. Một loại cảm giác khó tả nổi lên trong đáy lòng cô, dường như muốn trào ra khỏi trái tim cô, ấm áp, ngọt ngào, làm người cô lâng lâng, thậm chí là… Cảm động nữa.
Thời Nhan mỉm cười rồi bò dậy từ trên giường, cô xuống giường, đi về phía người con trai đang ngồi xổm thu dọn hành lý dưới đất.
“Mục Mục…” Cô gọi anh. Chu Mục ngẩng đầu liền bắt gặp đôi mắt long lanh tỏa sáng của cô, trái tim anh dường như lỡ mất một nhịp, anh quên phải phản ứng lại, khuôn mặt trước mặt đột nhiên phóng đại, giây tiếp theo, môi anh được bao phủ bởi hơi ấm.
Nụ hôn của cô rất nhẹ, rất dịu dàng, giống như lông tơ lướt qua môi anh, ngứa ngáy, nhưng rất thoải mái.
Đột nhiên, anh vươn tay ôm lấy cổ cô, ấn mạnh cô vào người rồi chủ động gia tăng nụ hôn. Anh vừa hôn, vừa đứng dậy, cánh tay vòng qua vòng eo thon thả của cô, áp mạnh vào người mình.
Thời Nhan vươn tay ra, hai cánh tay quấn quanh cổ anh. Hơi thở nam tính thơm tho của anh hòa quyện cùng với hơi thở nữ tính quyến rũ của cô. Anh hôn thật sự rất kiên nhẫn và cẩn thận, từ giữa môi đến khóe môi. Môi cô dần dần ẩm ướt, đột nhiên, anh trực tiếp cạy môi và răng của cô ra, tiến vào trong.
Thực sự, cô lại đầu hàng một lần nữa trong tuyệt vọng. Vốn dĩ cô chỉ muốn trêu chọc anh một chút, nhưng không ngờ vài giây sau lại bị anh áp đảo, hơn nữa, cũng không thể phản kháng được.
Thật lâu sau, khi sắp mất kiểm soát, cả người như sắp bị lửa thiêu đốt, anh mới buông cô ra.
“Cô nhóc, đừng tùy tiện mà trêu chọc anh, em sẽ gặp nguy hiểm đó.” Chu Mục nói trong lúc thở hổn hển.
Phần thắt lưng và bụng đã có cảm giác đặc biệt rõ ràng.
Gò má mịn màng của Thời Nhan lập tức ửng hồng, khi cô ngẩng đầu lên liền nhìn thấy môi anh đang cong lên. Cô trừng mắt nhìn anh rồi đẩy anh ra.
“Bác sĩ Chu, anh cứ như thế này thì không tốt!”
Chu Mục đưa tay ra nắm lấy cằm cô, bất giác lộ ra một nụ cười giễu cợt.
“Nhan Nhan, em không được tùy tiện nói một người con trai là không tốt! Còn nữa, anh có tốt hay không, không phải em đều biết sao? Hử?”
“…” Thời Nhan.
Cái người này, bây giờ cô cũng không biết nên hình dung anh như thế nào nữa.
Thời Nhan che mặt, xoay người chạy lên giường, nhanh chóng chui vào chăn bông.
Chu Mục nhìn cái chăn đang phồng lên, cười đắc ý.
Không trêu chọc Thời Nhan nữa, Chu Mục bắt đầu thu dọn đồ đạc. Anh lấy vali trong góc ra, đặt xuống rồi mở nó ra. Bên trong chứa đầy đồ, hầu hết đều là đồ của Thời Nhan. Anh bỏ quần áo ra, xem bộ nào sẽ mặc vào ngày mai thì treo nó lên, sau đó lấy đồ ngủ ra, đặt chúng ở trên lưng ghế, sau đó đến đồ dùng rửa mặt. Anh còn cẩn thận chuẩn bị cho Thời Nhan một đôi dép bông mới giống với kiểu ở nhà.
Thu dọn xong, Chu Mục đun một phích nước ấm rồi mới từ từ leo lên giường. Anh xoa xoa một lúc lâu, người ở trên giường cũng không nhúc nhích. Nhẹ nhàng xốc chăn lên, người đang vùi ở trong chăn hóa ra đã ngủ từ lâu.
Chu Mục buồn cười, lắc đầu: “Tại sao có thể dễ ngủ như vậy chứ!”
Đột nhiên, chuông điện thoại vang lên, Chu Mục nhanh chóng trả lời. Anh nói “Chờ một chút” với đầu giây bên kia, sau đó xuống giường đi đến hành lang bên ngoài.
Anh nói chuyện ở bên ngoài khoảng mười phút, vừa định quay vào phòng thì thấy cửa phòng bên cạnh mở ra, là chuyên viên trang điểm.
Chuyên viên trang điểm nhìn thấy anh liền chào hỏi: “Anh Chu, chúng tôi đã đặt cơm trưa rồi. Anh muốn ăn bây giờ hay là ăn sau?”
Chu Mục suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Có thể mang về phòng không?”
“Có thể!”
“Vậy tôi mang lên phòng ăn! Vợ của tôi lại ngủ rồi, tôi không muốn đánh thức cô ấy dậy.”
Chu Mục đi theo bọn họ xuống dưới, đóng gói hai xuất cơm. Trở lại phòng, anh nhẹ nhàng đi vào, người ở trên giường còn chưa tỉnh lại. Chu Mục cởi áo khoác ra rồi bò lên giường. Một tay anh chống đầu, khóe miệng hơi cong lên, ánh mắt dịu dàng nhìn cô gái đang ngủ. Khoảng mười phút sau, sợ rằng cơm sẽ bị nguội, Chu Mục quyết định đánh thức cô dậy.
Thật vất vả lắm mới có thể ngủ thoải mái trên chiếc giường ấm áp, Thời Nhan có chút gắt ngủ khi bị đánh thức. Được Chu Mục ôm tới ghế, cô vẫn rầu rĩ không vui.
Chu Mục cười bất lực, dỗ dành cô rồi mở hộp cơm ra. Đồ ăn bên trong vẫn còn nóng, anh gắp một ít thức ăn để lên trên cho nguội bớt rồi mới đặt trước mặt Thời Nhan.
“Mau ăn một chút đi! Tối nay bắt đầu chụp ảnh rồi.”
Nói xong, Chu Mục tự mình ăn cơm, lăn lộng mấy tiếng đồng hồ, anh thật sự rất đói, liền giải quyết xong một hộp cơm cùng một nửa thức ăn. Ăn xong, anh chậm rãi dùng khăn giấy lau miệng, động tác vô cùng tao nhã.
Anh ngẩng đầu lên nhìn, thấy Thời Nhan mới chỉ ăn khoảng một phần năm chỗ cơm, cũng chỉ ăn chưa đến một nửa chỗ đồ ăn mà anh mang tới cho cô.
“Sao ăn ít vậy?”
Thời Nhan cắn đũa, nhìn anh: “Em ngủ nhiều quá nên không có khẩu vị.”
Nghe vậy, Chu Mục bật cười.
Đây là lần đầu tiên anh nghe ai đó nói rằng chán ăn vì ngủ quá nhiều.
“Bỏ đi, không ăn thì thôi! Tối nay anh sẽ đưa em đi ăn món gì ngon ngon chút.”
Thu dọn xong, hai người ngồi trong phòng một lúc thì đến gõ cửa phòng chuyên viên trang điểm bên cạnh.
Trang điểm cho chú rể rất nhanh, vì thế bọn họ đã để cho Chu Mục hóa trang trước, sau đó để anh trở về phòng thay quần áo. Đến lượt Thời Nhan, từ kiểu tóc đến hóa trang cũng phải mất hơn hai tiếng đồng hồ.
Chu Mục sợ làm phiền họ nên đợi trong phòng cho đến khi nhận được cuộc gọi từ Thời Nhan, lúc này anh mới đứng dậy đi sang phòng bên cạnh.