Thời Nhan vừa nói câu này xong, không chỉ ba Thời mà cả Chu Mục cũng đều sửng sốt. Anh đã đủ thẳng thắn rồi, không ngờ cô nhóc này còn thẳng thắn hơn nữa. Định thần lại, Chu Mục quay sang nhìn cô, nhìn thấy vẻ mặt nếu anh không đồng ý, em thề sẽ không bỏ qua của cô, thiếu chút nữa thì không nhịn được cười.
Anh siết chặt bàn tay đang được cô nắm chặt, đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ cọ vào mu bàn tay cô.
Không khí đột nhiên tràn ngập hơi thở yên tĩnh, hồi lâu sau, một tiếng cười vang lên phá tan sự im lặng này.
Thời Nhan quay đầu nhìn người đang cười bên cạnh, hai má phồng lên, khó chịu hỏi: “Anh cười cái gì, em rất nghiêm túc đó.”
“Anh biết mà!” Giọng điệu của Chu Mục vô cùng thoải mái, anh ngẩng đầu xoa đầu cô: “Anh rất vui khi nghe em nói như vậy, thật sự, rất vui, rất hạnh phúc.”
Đôi mắt đen nhánh của anh mang theo cảm xúc lúc ẩn lúc hiện, giống như là bất ngờ, lại giống như là cảm động, cũng thật giống cục nam châm, vô cùng thu hút người khác. Thời Nhan nhìn vào đôi mắt long lanh của anh một lúc lâu, bất ngờ cười toe toét rồi gật đầu.
“Nếu anh vui như vậy thì em cũng vui.”
Chu Mục cười, thu lại bàn tay đang đặt trên đầu cô, rồi nhéo má cô. Anh xoay người lại nhìn về phía ba Thời đang bình tĩnh nhìn hai người bọn họ, đột nhiên, anh cúi người, cúi rất sâu, khi đứng dậy, nụ cười trên mặt cũng thu lại, như đang đeo một chiếc mặt nạ tên là nghiêm túc.
Đôi mắt anh dừng trên người ba Thời, đôi môi mỏng của anh khẽ mở, nói: “Chú, suy nghĩ của Nhan Nhan cũng chính là suy nghĩ của cháu. Tuy rằng cháu đã từng làm cô ấy buồn, tuy rằng chúng cháu ở bên nhau không được bao lâu, nhưng, nếu cháu đã xác định với cô ấy, tất cả mọi chuyện đều không thành vấn đề. Mặc kệ trước đây cháu đã từng như thế nào, nhưng sau này cháu chỉ muốn ở bên cạnh cô ấy, chăm sóc cô ấy mãi mãi, cho cô ấy tất cả những gì cô ấy muốn.”
“Em không cần nhiều đâu, em chỉ cần ăn no mặc ấm là được rồi.” Thời Nhan cắt ngang một cách nghiêm túc. Thời Hàm thiếu chút nữa không nhịn được cười khi mang trà từ trong phòng bếp đi ra.
Anh ta nhịn cười, hít thở sâu vài cái rồi đi ra khỏi phòng khách. Vừa đặt trà lên bàn trà, anh ta vừa cười vừa nói: “Nhan Nhan, ai lại như vậy chứ!”
Thời Nhan nhìn anh ta, trên mặt xuất hiện một dấu hỏi chấm.
Thời Hàm khẽ cười, nói: “Ghét lấy chồng sao! Em nói như kiểu chính mình không gả được đi ý, ước gì tìm được một người đàn ông chấp nhận một cái là đi luôn.”
“Anh…” Thời Nhan.
“Thời Hàm…” Ba Thời.
“…” Thời Hàm giơ tay đầu hàng: “Thôi được rồi, con không nói nữa.”
Ba Thời nhấp một ngụm trà, ông đặt cốc trà xuống rồi vẫy tay với hai người đang đứng, ra hiệu cho bọn họ ngồi xuống.
Ông thở dài, đặc biệt nói mấy lời thấm thía: “Chú chỉ có một điều kiện, đó là cháu phải đối xử với Nhan Nhan thật tốt.”
“Cháu có thể.” Chu Mục nóng lòng xác nhận.
Ba Thời khẽ cười, đột nhiên ông vỗ đùi mình, như thể vừa đưa ra một quyết định quan trọng nào đó.
“Chú tin cháu.” Ông lớn tiếng nói.
“Cháu có thể chơi cờ tướng không?” Ba Thời lại hỏi.
Đề tai xoay chuyển quá nhanh, Chu Mục còn chưa kịp phản ứng lại liền nghe thấy ba Thời hỏi như vậy, anh có chút sững sờ, ngây ngốc gật đầu: “Có thể ạ, ba cháu rất thích cờ tướng, cho nên cháu cũng có học, thỉnh thoảng về nhà sẽ chơi cùng ông ấy vài ván ạ.”
Ba Thời đứng dậy, xoay người đi lên cầu thang. Đi được vài bước, ông quay đầu lại nhìn Chu Mục: “Lên tầng chơi hai ván với chú.”
“Dạ?” Chu Mục nhìn ba Thời, lại quay sang nhìn Thời Nhan. Thời Nhan cười rất vui vẻ, thấy anh vẫn còn ngồi ở đó, liền vươn tay ra đẩy anh: “Mau đi đi! Ba em không tùy tiện chơi cờ tướng với người khác đâu. Ông ấy chơi cùng với anh, chính là chấp nhận anh đó.”
Chu Mục lúc này mới hiểu ra. Thảo nào, Thời Nhan và Thời Hàm không hẹn mà cùng cười, thì ra là ý này.
Chu Mục nhanh chóng đứng dậy, chỉnh lại áo vest rồi vội vàng đi tới. Thời Nhan cũng muốn đi lên theo, nhưng lại bị Thời Hàm cản lại.
“Đừng đi, ba nhất định có chuyện muốn nói với cậu ta, để hai người bọn họ nói chuyện một mình một lúc đi!” Thời Hàm nói.
Thời Nhan nhìn hai người đi lên cầu thang, khẽ “Ồ” một tiếng.
Chu Mục đi theo ba Thời lên tầng, Thời Nhan nhàn nhã ngồi ở dưới tầng xem TV, ăn đồ ăn vặt, thỉnh thoảng lại nhìn về phía thư phòng trên tầng. Thời Hàm ngồi ở sofa bên kia chơi game, nhìn thấy Thời Nhan ngẩng đầu nhìn lên tầng không biết là lần thứ mấy rồi. Anh ta rốt cuộc không nhịn được, tùy tiện ném điện thoại sang bên cạnh.
“Anh nói này Nhan Nhan, em không yên tâm như vậy thì lên mà xem một chút! Dù sao ba cũng sẽ không mắng em.”
Thời Nhan nhìn lên tầng, do dự một chút. Cô chuẩn bị đi lên thì nghe thấy tiếng đóng cửa ở tầng trên truyền xuống, sau đó là tiếng cười của ba Thời.
Chỉ chốc lát sau, ba Thời xuất hiện ở trên cầu thang với nụ cười tươi trên môi, phía sau là Chu Mục cũng đang mỉm cười. Hai người vừa đi vừa nói cười, trông vô cùng ăn ý. Thời Nhan không hiểu cờ tướng, đương nhiên cũng không hiểu bọn họ đang nói cái gì.
Thấy bọn họ đi tới đây, Thời Nhan nhanh chóng đứng dậy đi tới bên cạnh Chu Mục, giơ tay ra nắm lấy ống tay áo của anh, giật giật.
“Hai người nói cái gì vậy?” Cô nhỏ giọng hỏi.
Chu Mục quay đầu nhìn cô, cúi đầu nhẹ giọng nói ở bên tai cô: “Không có gì, chỉ là ba em cảm thấy anh đúng là một cậu con rể ưu tú, nhịn không được mà muốn một mình khen ngợi anh một chút đó.”
Thời Nhan còn lâu mới tin anh, từ sau khi ở bên cạnh anh, cô phát hiện ra anh càng ngày càng nói năng ngọt xớt, nhưng chỉ nói với một mình cô như vậy thôi.
“Chậc chậc, không nói đến nữa.”
Nói xong, cô hừ hừ mấy tiếng.
Khi ba Thời nhìn hành động nhỏ này của hai người họ, hai bên khóe miệng cũng nhếch lên cao hơn.
Buổi trưa, bốn người bọn họ đến một khách sạn dưới quyền sở hữu của Thời Hàm để dùng bữa. Sau khi dùng cơm xong, còn chưa bước tới của liền nhìn thấy Chu Thanh, bên cạnh cô ấy còn có một người đàn ông cao lớn mặc một bộ vest đen, mái tóc màu đen được cắt gọn gàng, các đường nét trên gương mặt không tính là quá đẹp, nhưng lại toát ra cảm giác đặc biệt nam tính, giống như là một người thành đạt.
Thời Nhan buông tay Chu Mục, lui về phía sau hai bước, đưa tay ra chọc chọc vào cánh tay Thời Hàm.
“Anh…” Cô thì thầm.
Thời Hàm ngẩng đầu lên từ màn hình điện thoại, quay sang nhìn Thời Nhan: “Sao vậy?”
Thời Nhan giơ tay chỉ vào Chu Thanh đã đi tới cửa khách sạn: “Anh nhìn bên kia đi.”
“Cái gì…” Thời Hàm nhìn về phía cô đang chỉ, liền nhìn thấy Chu Thanh đang nói chuyện rất vui vẻ với người đàn ông đó. Anh ta bất mãn bĩu môi: “Không có chỗ cho cô ta đi sao? Sao lần nào đi xem mắt đều phải tới chỗ của anh vậy?”
Kể từ lần trước cùng Chu Thanh ăn uống và nói chuyện, anh ta đã hoàn toàn thay đổi thái độ với cô ấy. Mặc dù chuyện mắng chửi vẫn không thể bỏ được, nhưng tính tình cô ấy rất cởi mở và thẳng thắn, hòa đồng, từ tốn, ở cùng với nhau càng nhiều càng làm anh ta thấy vô cùng vui vẻ, rất khác với những cô gái mà anh ta từng quen. Sau lại nghe Thời Nhan nói rất nhiều lời hay về cô ấy, anh ta thực sự có chút rung động, nhưng rất nhanh, điều đó bị anh ta gạt phắt đi.
Nguyên nhân là gì? Cô ấy không phải là hình mẫu lý tưởng của anh ta.
Đột nhiên, cánh tay của anh ta lại bị đánh vào, Thời Hàm quay đầu lại, liền nhìn thấy Thời Nhan đang ngẩng đầu nhìn anh ta cười trộm. Anh ta nhíu mày: “Làm sao?”
Thời Nhan hếch cằm, cười trộm: “Anh thấy thế nào?”
Thời Hàm giả bộ không hiểu: “Cái gì thấy thế nào cơ?”
Nói xong, anh ta bước nhanh hơn.
Thời Nhan đuổi theo, nói: “Người đàn ông đó! Trông khá ổn, xem ra chị Chu Thanh sắp gả đi rồi.”
Thời Hàm nhìn thoáng qua, càng không vui. Anh ta nặng nề “Xì” một tiếng, nói: “Tại sao con gái các em đều thích nhảy vào hố lửa vậy? Không nói chuyện yêu đương là không được sao? Một hai phải kết hôn rồi xem mắt các kiểu, có phải quá nhiều thời gian nên không có chuyện gì làm đúng không?”
Vừa dứt lời, có người vỗ mạnh vào gáy anh ta, một âm thanh đặc biệt giòn giã vang lên trong đại sảnh khách sạn. Thời Hàm “Ai ui” một tiếng, nhưng không dám kêu lớn.
Anh ta lập tức quay đầu lại, liền nhìn thấy sắc mặt trầm xuống của ba Thời đứng ở ngay sau anh ta: “Ba, ba đang làm gì vậy?”
“Làm gì sao?” Ba Thời nhíu mày: “Ai bảo con dạy dỗ em gái mình kiểu này hả? Một mình con sa đọa là được rồi, đừng dạy hư em gái con.”
“Đúng vậy!” Thời Nhan cười nói, chạy đến bên cạnh Chu Mục, thân mật ôm lấy cánh tay anh: “Anh đừng dạy hư em! Nếu không bác sĩ Chu nhà em sẽ không buông tha cho anh đâu.”
“…” Thời Hàm: “Em gái gả đi rồi như nước đổ khỏi bát.”
“Hừ hừ!” Thời Nhan.
Tiếng động lớn như vậy, Chu Thanh đã sớm phát hiện ra bọn họ. Cô bảo người đàn ông đi cùng mình đi trước, còn mình thì đi vào trong đại sảnh.
“Em gái Nhan.”
“A! Chị Chu Thanh.” Thời Nhan vui vẻ bước tới, kéo cô ấy tới trước mặt ba Thời: “Ba, đây là người con thường xuyên nhắc tới với ba, chị Chu Thanh, cũng là chị họ của Chu Mục.”
Chu Thanh ngày thường vô cùng phóng khoáng, nhưng vào những thời điểm như này, nên lễ phép thì vẫn phải lễ phép.
Cô ấy cười ngọt ngào với ba Thời, ngoan ngoãn nói: “Cháu chào chú.”
Ba Thời cười, gật đầu nói: “Ừ, ừ.”
“Ba, chị Chu Thanh có phải rất xinh đẹp giống như con nói đúng không?” Thời Nhan hỏi.
Ba Thời nói “Ừ”: “Phải là rất xinh đẹp.”
“Đáng tiếc!” Thời Nhan liếc nhìn Thời Hàm, giả vờ tiếc nuối: “Có người không biết quý trọng.”
“Ai đó” khẽ đảo mắt, liếc nhìn bọn họ rồi quay đầu sang chỗ khác.
“…” Thời Hàm.
……
Mọi người trò chuyện rôm rả ở trước cửa khách sạn, chờ bảo vệ mang xe tới.
Chu Thanh ở gần chỗ Chu Mục, đương nhiên ngồi xe của anh trở về. Ba Thời nhìn xe rời đi, không khỏi cảm thán một câu: “Nếu đây là con dâu của ba thì thật tuyệt.”
Thời Hàm vừa hay lấy chìa khóa xe từ tay bảo vệ, nghe vậy, tay anh ta khẽ run, chìa khóa cũng rơi xuống đất. Anh ta khom lưng nhặt nó lên, quay đầu nhìn ba Thời đang cười tươi, tức giận hét lên: “Ba, ba đang nói cái gì vậy!”
Ba Thời quay đầu lại, nghiêm mặt nói: “Con nói ba đang nói cái gì sao hả? Em gái con cũng sắp kết hôn rồi, còn con thì sao?”
Thời Hàm cứng họng: “Con làm sao ạ?”
Ba Thời khẽ “Hừ”, lại hỏi: “Chính con nói đi?”
Thời Hàm chặn ngực thở dốc, giơ tay lên đầu hàng. Anh ta buông tay, đưa ngón tay lên miệng làm động tác kéo khóa, không nói tiếng nào mà ngồi lên ghế lái.
Thôi được rồi, con chưa nói gì cả, con chưa nói bất cứ lời nào cả.
Nhưng khi nhớ lại vừa rồi Chu Thanh trò chuyện rất vui vẻ với người đàn ông đó, anh ta cảm thấy thật chướng mắt.
Tại sao không thấy cô ấy nở nụ cười vui vẻ như vậy với mình chứ!
Anh ta mở camera trước của điện thoại lên tự chụp một tấm: “Đẹp trai như vậy mà, thật không có mắt nhìn gì cả.”
Đột nhiên, bả vai anh ta bị ai đó chụp lấy, anh ta sợ đến mức đánh rơi điện thoại, quay đầu lại liền nhìn thấy Thời Nhan đang mỉm cười.
“Em có thể đừng dọa người như vậy được không?” Thời Hàm nói.
Thời Nhan trừng mắt với anh ta: “Anh có thể đừng tự lừa dối bản thân như vậy được không?”
“…” Thời Hàm.