EM CÓ THỂ THÍCH ANH ĐƯỢC KHÔNG?

Trong một cửa hàng đồ cưới nổi tiếng ở trung tâm thành phố, Thời Nhan ngồi trên ghế sofa trong phòng tiếp tân, lật xem catalogue do nhân viên bán hàng đưa tới. Ngồi bên cạnh là Chu Thanh được nghỉ phép bị cô kéo đi xem váy cưới.

Sau khi lật xem vài trang, cô nhìn trúng một bộ khá vừa ý liền đưa cho Chu Thanh xem. Hai người bọn họ thảo luận hồi lâu, cuối cùng chọn ra ba bộ để thử.

Trong lúc chờ nhân viên bán hàng mang váy cưới ra, Thời Nhan bước tới khu đồ cưới, nhìn trái nhìn phải. Chu Thanh ở bên cạnh cô nhìn những bộ váy cưới xinh đẹp, đột nhiên thở dài.

“Ơ?” Thời Nhan quay đầu nhìn cô ấy: “Chị sao thế?”

Chu Thanh lại thở dài: “Thật đáng tiếc.”

“Đáng tiếc gì ạ?” Thời Nhan hỏi, Chu Thanh quay sang nhìn cô: “Đáng tiếc là chị ở nhà trai nên không thể làm phù dâu cho em!”

Thời Nhan che miệng cười, dùng khuỷu tay huých cô ấy: “Chị! Em có một chuyện muốn hỏi chị.”

“Hả?” Chu Thanh dựa vào tủ bên cạnh, đút tay vào túi áo, hỏi: “Sao vậy?”

Đột nhiên Thời Nhan lén lút nhìn xung quanh, sau khi xác nhận chỉ có hai người bọn họ, cô mới cười hì hì hỏi: “Có phải chị… Thích anh trai em đúng không!”

Chu Thanh mở to hai mắt nhìn cô, sau đó dùng bàn tay che miệng lại mới bịt được tiếng cảm thán suýt thì thốt ra.

Nhìn phản ứng của cô ấy, Thời Nhan liền biết đáp án mà không cần nghe câu trả lời.

Cô biết, mấy ngày nay mỗi khi nói chuyện với cô, cô ấy thường vô tình hoặc cố tình nhắc đến Thời Hàm. Rất nhiều lần đi ăn với nhau, cô để ý thấy ánh mắt cô ấy luôn hướng về phía Thời Hàm, hơn nữa còn có chút ngượng ngùng.

Vì là người ngoài cuộc nên cô vẫn có thể nhìn ra cho dù không muốn nhìn thấy. Cô cũng đã kìm nén hỏi vấn đề này mấy ngày nay rồi, rốt cuộc lúc này cũng hỏi ra được, đặc biệt khi nhìn thấy đáp án mà mình mong muốn, cô cảm thấy dường như tảng đá lớn trong lòng mình cũng buông xuống được, mới thở phào nhẹ nhõm.

Chu Thanh nhìn thấy bộ dạng giống như là đã nhìn thấu tất cả mọi chuyện của cô mới thu tay lại, cô ấy thò đầu lại gần hỏi: “Có phải em đã biết từ lâu rồi đúng không?”

Thời Nhan cười trộm: “Có thể không biết sao? Chị biểu hiện quá rõ ràng.”

Chu Thanh đột nhiên soi mặt mình trên tấm gương bên cạnh, hỏi: “Rõ ràng vậy sao?”

Thời Nhan không che giấu chút nào, thành thật gật đầu, thậm chí còn dùng sức: “Đúng vậy, rất rõ.”

“A!” Chu Thanh đấm vào tường: “Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?”

Thời Nhan cầm một chiếc váy cưới màu trắng ướm lên người mình, thoải mái nói: “Có thể làm sao bây giờ ư? Nếu chị thích thì cứ thích thôi, ai rồi cũng sẽ thích người nào đó, cũng không phải chuyện gì xấu cả.”

“Nhưng…” Thời Nhan chần chừ một chút. Chu Thanh nhìn cô, hỏi: “Nhưng gì?”

Thấy bộ dạng như không muốn nói của cô, Chu Thanh dường như cũng đoán được đây có lẽ cũng không phải lời hay ho gì.

Cô ấy không chịu nổi được chuyện đó, có chuyện gì thì phải nói ra chứ!

“Em gái Nhan, nói đi!”

Thời Nhan nhíu mày, cô treo lại chiếc váy đang cầm trên tay, ánh mắt nhìn Chu Thanh đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Chị… Tại sao chị lại thích anh trai em? Không phải chị rất ghét anh ấy sao?”

Chu Thanh thực sự không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào. Trước kia bởi vì chuyện của bạn mình mà chán ghét anh ta, coi mọi chuyện anh ta làm đều sai, nhưng kể từ lần anh ta cứu cô ấy, cô ấy đột nhiên cảm thấy, anh ta thật ra cũng không quá tệ, còn rất trượng nghĩa. Sau đó, mối quan hệ của cô ấy và anh ta đã thay đổi một cách sâu sắc, cô ấy phát hiện ra anh ta thực sự là một người đàn ông lịch lãm, hơn nữa đối xử với gia đình rất tốt. Ngoài ra, anh ta cũng không quá lớn tuổi, sự nghiệp cũng thành công.

Cô ấy đã nghĩ trong nhiều ngày tại sao lúc trước mình phải rối rắm như vậy làm gì. Thời Hàm của quá khứ là do bạn cô ấy mô tả như vậy, nhưng nhiều năm đã trôi qua rồi, có lẽ anh ta cũng đã thay đổi. Tuy rằng thường xuyên nghe Thời Nhan nói anh ta đi trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng kể từ lúc chính thức quen biết anh ta đến nay, cũng đã gặp mặt rất nhiều lần, nhưng cô ấy chưa từng nhìn thấy có bất kỳ người phụ nữ nào bên cạnh anh ta.

Nhưng… Đừng nhìn thấy cô ấy ngày thường tùy tiện, tuy lúc trước cô ấy luôn nói chuyện rất dễ nghe khi thuyết phục Thời Nhan, nhưng khi sự việc xảy ra trên người mình, cô ấy lại không có lá gan lớn như vậy.

Từ nhỏ đến lớn cô ấy chưa từng tỏ tình với ai, chưa từng nói chuyện yêu đương, đột nhiên yêu cầu cô ấy tỏ tình với một người đàn ông xưng hô anh em (huynh đệ) với mình, cô ấy thật sự không thể làm được.

Nhưng kể từ khi Chu Mục tuyên bố sẽ kết hôn, người lớn trong gia đình đều chỉ tay về phía cô ấy. Mới chỉ một tháng trôi qua thôi mà đã có hơn chục cuộc gọi đến nói là giúp cô ấy sắp xếp xem mắt, tần suất cũng gấp nhiều lần so với trước đây.

Những việc có thể đùn đẩy được cô ấy đều đã đùn đẩy, không thể đùn đẩy được thì đành phải gặp mặt một chút, nhưng sau mỗi lần như vậy đều phải báo cáo tình hình về cho người nhà. Mỗi lần cô ấy nói không thích, các thành viên trong gia đình lại hết mực khuyên nhủ rồi giáo dục tư tưởng cho cô ấy.

Hồi lâu cũng không nhận lại được đáp án, lại nhìn thấy vẻ mặt rối bời bởi suy nghĩ của cô ấy, Thời Nhan không nhịn được mà vươn tay đẩy cô ấy: “Chị đang suy nghĩ cái gì vậy?”

“Hả?” Chu Thanh hoàn hồn, lắc đầu: “Không… Không có gì.”

“Chị còn chưa trả lời vấn đề vừa rồi của em đâu!” Thời Nhan nói.

“Ồ!” Chu Thanh không quên, chỉ là cô ấy không biết phải nói như thế nào. Sau khi nghĩ xong, cô ấy nói với Thời Nhan những gì cô ấy vừa nghĩa, cuối cùng, bổ sung thêm một câu: “Nhưng, cho dù có thích hay không, anh ấy đối với chị bây giờ cũng giống như người anh em tốt thôi.”

“Không phải trước đây chị đã nói với em rằng không nên từ bỏ sao? Không thử một chút thì làm sao mà biết kết quả được.”

“Nhưng nếu nó tồi tệ thì sao! Vậy thì thà rằng chị không làm điều đó ngay từ đầu còn hơn. Mấy ngày nay chị đều có cái suy nghĩ đó, có khi chị nên về nhà rồi kết hôn với người mà trong nhà đã sắp xếp. Ít nhất nếu làm như vậy, bọn chị vẫn có thể làm bạn. Còn quan hệ thì cứ từ từ vun đắp sau khi kết hôn thôi.”

“Chị Chu Thanh.” Thời Nhan ôm mặt cô ấy, bất mãn với những gì cô ấy vừa nói: “Chị không thể như vậy được, chị phải tin em, anh trai em cũng có tình cảm với chị. Em là em gái anh ấy, em cũng có thể đoán được anh ấy đang nghĩ cái gì.”

“Thật vậy ư?” Chu Thanh bán tín bán nghi: “Em không gạt chị chứ?”

Thời Nhan buông tay khỏi gương mặt cô ấy rồi đặt hai tay lên vai cô ấy: “Tại sao em phải nói dối chị làm gì? Mặc dù em ước chị có thể trở thành chị dâu em, nhưng em cũng không biết xấu hổ đến mức dùng biện pháp đó để lừa mang chị về nhà em. Hơn nữa, không phải em nói khoác đâu, em cảm thấy anh trai em đã thật sự thay đổi trong mấy ngày nay, anh ấy không còn cư xử như trước đây nữa đâu. Em cảm thấy như vậy! Chắc chắn điều đó có liên quan đến chị.”

Chu Thanh không nói gì, lập tức rơi vào trầm tư.

Vừa lúc đó nhân viên mang váy cười ra. Thời Nhan vỗ vai cô ấy, nói: “Chị Chu Thanh, hãy suy nghĩ kỹ lại, được không?”

Nói xong, Thời Nhan đi theo nhân viên vào trong phòng thay đồ.

Sau khi thay bộ váy cưới đầu tiên, Thời Nhan đứng trước gương tự chụp ảnh một lúc. Đột nhiên, cô nhìn thấy bóng dáng của Chu Thanh ở trong gương, cô quay lại thì thấy Chu Thanh đang ngồi trên ghế sofa cách đó không xa, hai tay chống cằm, hiển nhiên vẫn chưa thoát khỏi được mớ cảm xúc đang vướng víu trong lòng.

“Chị Chu Thanh.”

Thời Nhan gọi cô ấy một tiếng, cô ấy mới thoát được khỏi dòng suy nghĩ của mình. Cô ấy ngẩng đầu lên, ngây ngốc một chút mới phản ứng lại. Thời Nhan sờ sờ váy cưới trên người, hỏi: “Thế nào ạ?”

Chu Thanh đi tới, gật đầu: “Cũng không tệ lắm, nhưng không phải em đã chọn mấy bộ rồi sao? Thử hết đi rồi lại nói.”

Nói xong, Chu Thanh lấy điện thoại trong túi xách ra rồi mở camera: “Đừng nhúc nhích, chị chụp một tấm.”

Thời Nhan lập tức đứng yên.

Sau khi chụp xong, Thời Nhan đi vào và thay bộ thứ hai, sau đó chụp một bức ảnh khác, sau đó thay đổi bộ thứ ba, rồi lại chụp một bức ảnh nữa.

Cái đầu tiên là cúp ngực, lộ ra xương quai xanh và bả vai, có hơi gợi cảm; Cái thứ hai là không có tay, phần thân trên khá đơn giản, phần thân dưới thì có một lớp voan mỏng, kiểu dáng là váy bồng, có chút đáng yêu; Cái thứ ba thì theo phong cách cung đình cổ điện, tay áo dài năm phần. Từ phần tay áo và ngực trở lên là một lớp ren trong suốt, phần cổ áo sử dụng các yếu tố của sườn xám, lưng áo khoét sâu một nửa, thân dưới thiết kế đơn giản, không có hoa văn nhưng có phần đuôi áo dài, mang theo sự cao quý và phóng khoáng.

Chu Thanh lướt xem ảnh rất nhiều lần, bình tĩnh xem xét, cô ấy cảm thấy Thời Nhan mặc những bộ đó đều khá đẹp.

Thời Nhan vẫn còn đang mặc chiếc váy cưới thứ ba. Nhìn bộ dạng rối rắm của Chu Thanh, cô bước tới, hỏi: “Khó chọn vậy sao ạ?”

“Khó quá. Chị cảm thấy mỗi bộ đều giống như là được thiết kế riêng cho em vậy.” Chu Thanh lại nhìn Thời Nhan một vòng, đột nhiên mỉm cười, nói: “Ngày thường nhìn em mặc quần áo cũng không cảm thấy như vậy, không ngờ khi em mặc như vậy, dáng người dường như đẹp hơn thì phải. Hơn nữa…”

“Hơn nữa gì cơ?” Thời Nhan nóng lòng hỏi.

Chu Thanh cong môi, tầm mắt dừng ở phía trước của cô: “Nơi đó hình như lớn hơn rất nhiều! Có phải… Là công lao của đầu gỗ nhà chúng ta không!”

Thời Nhan biết cô ấy đang nói về cái gì, lập tức đỏ mặt. Cô ngượng ngùng nhìn nhân viên bán hàng ở phía sau, quay đầu lại, vươn tay ra đẩy Chu Thanh, nhỏ giọng nói: “Chị Chu Thanh, đừng nói nữa, nhỡ đâu có người nghe được thì sao.”

Chu Thanh nhịn cười, nói: “Được rồi, không nói nữa.”

Khi đề tài nói chuyện lại quay lại váy cưới, Thời Nhan cũng cầm lấy điện thoại lướt xem mấy bức ảnh, bây giờ cô mới hiểu tại sao vừa rồi Chu Thanh lại trông rối rắm như vậy. Đừng nói người bên cạnh, bây giờ cô cũng thấy rối rắm rồi.

Khó khăn trong sự lựa chọn lại xảy ra.

“Hay là nhờ Chu Mục xem xét đi, dù sao nó cũng là chủ rể.”

Thời Nhan suy nghĩ, “Cũng đúng”. Cô dùng điện thoại của Chu Thanh gọi điện cho Chu Mục: “Bác sĩ Chu, bao giờ thì anh đến? Chẳng phải anh nói anh sẽ đến sao?”

“Anh đã nói là sẽ đến mà, làm sao có thể lừa em được chứ!”

Giọng nói dịu dàng của Chu Mục phát ra từ micro, nhưng nghe kỹ, hình như có gì đó không đúng.

Tại sao… Giọng nói đó như đang vang bên tai vậy?

Ngẩng đầu nhìn về phía bên phải, cô liền nhìn thấy thân hình thon dài của Chu Mục đang đứng ở lối đi, một tay anh cầm điện thoại, một tay đút vào túi quần, trên cánh tay còn treo một chiếc áo khoác đen.

Hai mắt Thời Nhan sáng lên, cô trả lại điện thoại cho Chu Thanh rồi muốn chạy tới bên anh, nhưng vừa mới bước đi liền nhớ ra mình còn đang mặc váy cưới, đi lại rất bất tiện.

Cô đứng tại chỗ, vươn tay ra vẫy vẫy với Chu Mục: “Mục Mục, anh tới đây đi.”

Chu Mục mỉm cười cất điện thoại lại vào trong túi quần, sau khi đi tới, Thời Nhan mới nhận ra trong mắt anh đều là sự dịu dàng, dường như nó còn sâu đậm hơn bình thường. Ánh mắt anh dán chặt trên người cô, bất động.

Bên cạnh còn có những người khác, bị anh nhìn đến trần trụi như vậy, đột nhiên Thời Nhan thấy ngại ngùng. Cô cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, nhỏ giọng hỏi: “Nhìn đẹp sao?”

Cô khoác lên mình bộ váy này, giọng nói dường như cũng nhỏ nhẹ hơn nhiều, làm trái tim Chu Mục run lên.

Không thể phủ nhận rằng người con gái ở trước mặt thật sự rất đẹp, đẹp vượt sức tưởng tượng của anh.

Anh tham lam nhìn cô nhiều hơn, nói “Ừ”, đôi môi mỏng hé mở: “Đẹp, đẹp nhất thiên hạ.”

“Kiếp trước anh đã cứu dải Ngân Hà sao? Nếu không tại sao có thể tìm được một cô vợ xinh đẹp như vậy?”

Bình luận

Truyện đang đọc