EM CÓ TÌNH TÔI CÓ Ý

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mùi thơm quanh quẩn bên người phía sau là phần ngực mềm mại, Tiểu Đường rất nhẹ nhàng dùng sức ôm Thư Hân kéo vào trong lòng mình ngăn nàng bỏ đi. Bầu không khí trở nên kiều diễm ám muội, Tiểu Đường ngậm lấy vành tai Thư Hân chậm rãi nhấm nháp thỉnh thoảng cô dùng răng cắn nhẹ. Bên tai nóng rực ửng đỏ lên cảm giác nóng bừng bừng, Thư Hân lui về sau nghiêng mặt kề vào cằm Tiểu Đường.

"Thư Hân." Tiểu Đường lười biếng gọi nàng nhưng không được đáp lại cô nhẹ giọng hỏi: "Đêm nay tôi có thể không đi sao?"

Ngu Thư Hân xoay người lại cùng Tiểu Đường mặt đối mặt, cặp mắt kia chứa đựng sự ôn nhu tựa hồ muốn lan tràn đi ra ngoài. Ánh mắt cô cực nóng khiến Thư Hân bất giác xấu hổ, nàng quan sát biểu tình trên mặt Tiểu Đường mấy giây sau đó đưa hai tay lên vắt qua cổ cô nói: "Có thể ah."


Thư Hân nói xong gần kề bên khóe môi Tiểu Đường hôn một cái, cười nói: "Đường trước tiên đi rửa mặt đi."

Tự nhiên lại thuận lợi như thế sao? Triệu Tiểu Đường đã chuẩn bị tốt tinh thần bị cự tuyệt ai ngờ tình thế xoay chuyển bất ngờ, Thư Hân lại còn nói có thể? Tiểu Đường nới lỏng vòng tay giam cầm Thư Hân, bên môi cảm giác ấm áp như cũ thuộc về mùi hương đặc biệt của Thư Hân bao phủ toàn thân mình.

Tiểu Đường vẫn có chút nghi hoặc hỏi lại cho chắc chắn: "Thật sự có thể?"

Thư Hân nhấc mắt nhìn lên giả vờ tức giận: "Còn giả hay sao? Đường có đi rửa mặt hay không? Không đi thì liền trở về phòng!"

Triệu Tiểu Đường lúc này mới tỏ thái độ đầu hàng ngoan ngoãn đi tới tủ quần áo lấy ra một bộ đồ ngủ đi vào phòng vệ sinh. Cử chỉ vội vã như thể sợ Thư Hân sẽ đổi ý, Thư Hân nhìn dáng vẻ này của Tiểu Đường đuôi lông mày cũng nhiễm sắc vui vẻ. Nàng tiếp tục ngồi ở trên bệ cửa sổ nghe phía sau dòng nước ào ào ào vang lên từ nhà tắm đột nhiên cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, những thứ nàng từng khát vọng bây giờ mọi thứ nắm giữ ở trong tay.


Cả phòng rất yên tĩnh làn gió đêm phơ phất thổi vào căn phòng, điện thoại trên giường vang lên Thư Hân bước xuống đi lại bên giường cầm lấy điện thoại bấm nút nghe.

"Em tìm được người rồi sao?" Lisa hỏi: "Ai vậy?"

Ngu Thư Hân nói: "Là một người bạn, chị lúc nào rảnh rỗi chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm?"

Lisa suy nghĩ vài giây: "Liền ngày mai đi, ngày mai chị rảnh ."

Ngu Thư Hân ậm ừ đồng ý sau đó cúp máy lại nhắn qua cho An Kỳ hẹn thời gian thích hợp. Lúc sau Tiểu Đường bước ra từ phòng vệ sinh, mái tóc cô ướt nhẹp xõa sau lưng nước vẫn tí tách rơi thấm vào vải áo ngủ ướt một mảng có thể mơ hồ nhìn thấy làn da mịn màng bên trong.

"Muộn như vậy ai còn gọi tới ?" Tiểu Đường một bên đi tới vừa dùng khăn mặt lau chùi tóc ướt một bên hỏi, Thư Hân tự nhiên nói: "An Kỳ."


"Hẹn em ngày mai gặp mặt."

Triệu Tiểu Đường đôi tay đang lau tóc ướt dừng lại, cô cúi đầu nhìn Thư Hân ngồi bên giường : "Cần tôi đưa em đi không?"

"Em sợ Đường đi tới đó cậu ấy vừa thấy liền muốn đánh chị luôn." Ngu Thư Hân cố ý nói khuếch đại lên, chuyện An Kỳ không thích Tiểu Đường hai người trong lòng biết rõ. Hơn nữa chuyện mới vừa phát sinh giữa hai người An Kỳ cũng đã biết, cậu ấy gặp mặt Tiểu Đường không gây khó dễ mới lạ đó. Thư Hân đổi chủ đề: "Đường ngày mai không đi tới công ty ạ ?"

Ba Triệu đã đi qua công ty con rồi, Kinh Nghi bên này không có ai quản lý nên Thư Hân còn tưởng rằng ngày mai cô sẽ tới công ty làm việc, Tiểu Đường nói: "Có Trần tổng ở đó rồi, ba để tôi nghỉ ngơi một thời gian."

Ngu Thư Hân nghe cô nói vậy khẽ gật đầu, nàng nhìn về lên mu bàn tay quấn băng gạc kia sờ sờ: "Ướt rồi?"
Tiểu Đường nói: "Tôi nãy tắm có đeo găng tay bên trong không có ẩm ướt."

Tuy là như vậy Thư Hân vẫn không yên tâm: "Vẫn nên thay băng gạc mới, vạn nhất nước ngấm vào vết thương thì không tốt."

Thư Hân hỏi Tiểu Đường ánh mắt rất ân cần: " Thuốc Đường để đâu?"

"Ở trong phòng của tôi, để tôi đi lấy."

"Em đi." Ngu Thư Hân ngăn Tiểu Đường lại ép cô ngồi ở trước bàn trang điểm: "Đường trước tiên lấy máy sấy thổi khô mái tóc đi."

Triệu Tiểu Đường ngồi ở trước gương nhìn theo bóng lưng tinh tế của Thư Hân đi ra ngoài. Căn phòng của cô ở ngay cạnh phòng nàng, mọi thứ vẫn như cũ bày trí ngăn nắp sạch sẽ, Thư Hân tiến vào phòng liền đi tới bên bàn đọc sách nhìn thấy túi thuốc mang về khi nãy cầm lên tay. Dưới túi thuốc còn đặt một tờ giấy vì động tác xách túi thuốc lên của Thư Hân làm nó rơi xuống mặt đất. Ngu Thư Hân nhíu mày cúi người xuống nhặt lên xem, nhìn thấy dòng chữ ghi trên đó sắc mặt nàng hơi đổi. Thư Hân hít thở sâu mấy phút điều chỉnh tâm trạng tốt mới đưa tờ giấy trắng đặt ở trên bàn sách rồi đóng cửa rời đi.
Triệu Tiểu Đường đang thổi tóc, bàn tay cầm máy sấy không phải rất thuận tiện. Ngu Thư Hân mang theo thuốc trở về đứng phía sau Tiểu Đường cười nhận lấy máy sấy thổi tóc cho cô. Đầu ngón tay chạm vào mái tóc ẩm ướt cẩn thận từng li từng tí thổi khô mang theo mùi thơm của dầu gội quanh quẩn khắp gian phòng. Trong gương Tiểu Đường như một bạn nhỏ ngoan ngoãn hưởng thụ sự phục vụ này, Thư Hân giúp cô thổi khô tóc rồi lại ngồi tới bên giường mở túi thuốc ra chăm chú thay băng gạc mới cho cô.

Vết thương kỳ thực không phải rất sâu nhưng rất nhiều, lít nha lít nhít vết thương nhỏ một vạch lại thêm một vạch. Nhìn tới thật sự dọa người, Thư Hân mặc dù tới bệnh viện cùng Tiểu Đường đã nhìn qua thương tích cũng đã rất đau lòng rồi, bây giờ quan sát ở khoảng cách gần hơn tâm nàng vẫn là không thể tránh khỏi bị nhéo đau.
"Còn đau không?" Ngu Thư Hân lòng bàn tay nhẹ nhàng chạm lên những vết thương kia, nhấc mắt nhìn về phía Tiểu Đường, đáy mắt ngân ngấn lệ quá rõ ràng. Tiểu Đường lắc đầu: "Không đau."

Thật sự Tiểu Đường thấy không đau bởi vì thương tích không lớn, có một số chỗ đã bắt đầu kết vảy nhìn có chút khủng bố thôi chứ không có đau. Ngu Thư Hân nghe cô nói vậy chỉ biết cúi đầu thở dài tỉ mỉ đổi thuốc cho cô sau đó phủ băng gạc mới lên cẩn thận cố định lại. Tiểu Đường từ đầu tới cuối chăm chú quan sát nhất cử nhất động của nàng, dưới ánh đèn làn da của Thư Hân căng bóng hơn rất mịn màng thật muốn chạm nhẹ lên, hàng lông mi cong cong khẽ động rất quyến rũ. Đôi mắt to tròn như ánh sao đêm đang tập trung nhìn vết thương của cô, giờ khắc này Tiểu Đường nhịn không được khẽ nắm lại bàn tay không bị thương cảm giác tê tê dại dại ngứa ngáy. Đến cổ họng cũng cảm giác ngứa ngáy khô khốc, Tiểu Đường nuốt nước miếng một cái ho nhẹ lên tiếng: "Thư Hân."
Ngu Thư Hân bình tĩnh nhìn lên : "Hả?"

Triệu Tiểu Đường đối diện cặp mắt ướŧ áŧ kia khiến cơ thể dừng lại vài giây, phút chốc đưa tay ra ôm chầm lấy Thư Hân kéo nàng từ bên cạnh ngồi lên chân mình. Ngu Thư Hân bị động tác của cô làm cho kinh ngạc cơ thể chưa kịp phản ứng lại đã bị cưỡng hôn lần nữa.

"Đường . . ." Âm thanh bị nuốt xuống, hô hấp dồn dập chen lẫn tiếng than ám muội rất nhỏ. Ngu Thư Hân đưa tay lên ôm lấy cổ Tiểu Đường hôn đáp lại đẩy nụ hôn sâu hơn, nàng thật sự cũng nhớ cô.

Môi lưỡi đều là khí tức thơm ngọt, đầu lưỡi Tiểu Đường linh hoạt đi khắp khoang miệng đòi lấy, dây dưa, nuốt vào. Không khí trong phòng càng thêm yên tĩnh hai người bởi vì tiếp xúc thân mật mà phát ra tiếng hôn môi chụt chụt nghe rất rõ khiến người ta mặt đỏ tới mang tai. Cô và nàng như dùng hết sức lực chỉ để hòa mình vào đối phương thể hiện tình cảm dồn nén bấy lâu nay, hai tay Thư Hân dần dần trượt xuống ôm sau vai của Tiểu Đường chạm vào phần vải bị ướt kia cảm giác làn da cô nóng rạo rực. Nụ hôn này Tiểu Đường luôn nắm giữ thế chủ động quấn quýt lấy Thư Hân đến nỗi nàng hô hấp không kịp mặt đỏ ửng giao mình cho cô.
Triệu Tiểu Đường khẽ tách ra cho Thư Hân vài giây hô hấp rồi lại quấn lấy mút mát, cô ôm Thư Hân nằm lên giường. Một tay chống lên giường tránh đè trực tiếp lên cơ thể Thư Hân, một tay khác hư hỏng chạm tới bên hông của nàng. Nụ hôn rất dài rất sâu, Tiểu Đường khẽ tách ra mặt kề sát mặt Thư Hân hơi thở ấm nóng của hai người hòa quyện vào nhau, lúc này Tiểu Đường trông thật ôn nhu còn Thư Hân rất quyến rũ động tình. Thư Hân hô hấp phập phồng ngực lên xuống cảm giác trong người nóng ran, bụng dưới co bóp lại. Tiểu Đường chen một chân vào khoảng trống giữa hai chân nàng nhẹ nhàng cách một lớp vải ma sát lên xuống.

Ngu Thư Hân theo bản năng khẽ run lên khép chân lại muốn ngăn động tác càn rỡ này của Tiểu Đường lại nhưng bị cô đi trước một bước ghì lại. Bàn tay cô luồn vào trong lớp vải nhẹ nhàng xoa nắn, đôi môi cùng lúc hôn lên trán Thư Hân, hôn sống mũi, hai mắt, bên má rồi vành tai nhỏ. Tiểu Đường đảo lưỡi ngậm lấy vành tai thổi khí nóng, Thư Hân trân người lên khẽ hừ nhẹ đầu ngón chân co quắp lại.
" Đường... Ưmmm..."

Trêu đùa đủ rồi Tiểu Đường đặt lên môi Thư Hân một nụ hôn kiểu Pháp mơn trớn rồi hôn sâu, hai chiếc lưỡi quấn quít nhau không rời, càng hôn càng sâu như thể muốn ép đối phương đến cùng cực mê luyến.

Ngu Thư Hân bị hôn đến sắp nghẹt thở, nàng rốt cục không nhịn được đẩy ra Tiểu Đường ra nghiêng đầu hô hấp. Cánh môi sưng đỏ, trán đẫm mồ hôi gương mặt ửng hồng vì động tình, đôi mắt ngập nước long lanh mềm yếu. Khi bị đẩy ra thần trí của Tiểu Đường cũng thanh tỉnh lại, cô không làm thêm hành động tiếp theo mà chỉ ôm lấy Thư Hân để em ấy vùi đầu vào ngực mình còn mình tựa cằm ở trên đỉnh đầu nàng hôn nhẹ một cái yêu thương.

"Không tiếp tục ưh?" Ngu Thư Hân đưa tay ra chọt vào ngực Tiểu Đường, đầu ngón tay từ khe hở nút áo ngủ của cô chui vào trong trong đẩy nội y ra chạm tới phần da thịt mềm mại. Tiểu Đường cảm nhận được Thư Hân đang cố tình châm lửa trên người mình, cô hít thở sâu nắm lấy ngón tay không an phận kia trừng phạt dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn lấy. Ngu Thư Hân cau mày nghe được Tiểu Đường nói: "Không tiếp tục nữa."
Tiểu Đường vừa dứt lời liền nghe tiếng cười của người trong lòng phát ra, cô cúi người nhìn Thư Hân bất giác cũng cười theo : "Em cố ý?"

Ngu Thư Hân nhướng mày: "Liền biết Đường không dám tiếp tục."

Triệu Tiểu Đường không có phản bác, không phải cô không dám mà là cô e sợ, sợ không cẩn thận sẽ thương tổn tới Thư Hân. Dù cho bản thân cô đã chuẩn bị sẵn sàng cũng hỏi qua bác sĩ Lục có thể vận động thế nhưng Thư Hân đến cùng mới từ bệnh viện đi ra sợ bản thân mất khống chế sẽ khiến bé con trong bụng Thư Hân bị thương.

Ngu Thư Hân khẽ nhìn ra bên ngoài cửa sổ thầm nghĩ Tiểu Đường người này tuy rằng ngoài miệng trắng trợn không kiêng dè nhưng làm việc đặc biệt có chừng mực. Thư Hân gần như cả cơ thể nằm lên người Tiểu Đường nhích lên một chút ở khóe môi cô hôn một cái: "Tiểu Đường, chị thành công."
Triệu Tiểu Đường mờ mịt: "Cái gì?"

Ngu Thư Hân nghiêng đầu, hai người nằm ở trên giường quần áo xộc xệch bởi vì vừa hôn môi hô hấp còn chưa bình phục, mái tóc cũng quấn lấy nhau làm một. Nút áo ngủ của Tiểu Đường còn bị tách ra hai viên có thể nhìn thấy viền nội y bên trong, Tiểu Đường nghiêng đầu nhìn Thư Hân vẻ mặt mơ màng rất giống bảo bảo hiếu kỳ. Thư Hân rất tự nhiên nói rằng: "Em nói Đường thành công rồi."

"Đường thành công đem chính mình biến thành lễ vật tốt nhất cho em."

Đôi mắt Tiểu Đường đột nhiên sáng lên mang theo sự xúc động mừng rỡ, ngày đó cô vẫn chưa giữ đúng lời hứa sẽ quay về biệt thự bên kia gặp Thư Hân cho nên cô vẫn luôn cảm thấy áy náy. Sau khi từ nguy nan trở về gặp lại Thư Hân hết lần này tới lần khác cô muốn cùng Thư Hân xác nhận quan hệ lại sợ chính mình quá mạo muội vô duyên. Không thể đúng hẹn đúng giờ xuất hiện ở nơi đó, tuy rằng bản thân cô có lý do chính đáng thế nhưng chuyện này nói cho cùng vẫn là cô không đúng. Cho nên Tiểu Đường không dám tùy tiện hỏi dò ý kiến của Thư Hân, cô sợ em ấy lại thu mình về vỏ lại muốn suy nghĩ thật kỹ. Tiểu Đường không muốn mang đến cho Thư Hân sự áp lực vì lẽ đó cô vẫn luôn ẩn nhẫn, giờ khắc này nghe được câu này Tiểu Đường vui sướng lộ rõ trên mặt, cô cân nhắc mấy giây sau mới lên tiếng hỏi: "Vì lẽ đó em tiếp thu sao?"
Ngu Thư Hân không chút chần chừ gật đầu: "Em tiếp thu."

Ngăn ngắn ba chữ từ màng nhĩ xuyên thấu đến bộ não của Tiểu Đường, bên tai như ù đi ong ong lên, trái tim đập bịch bịch rộn ràng, đôi mắt cô ửng đỏ vì vui mừng.

Tiểu Đường mỉm cười đặt bàn tay lên gương mặt Thư Hân vuốt ve, cảm giác trong lòng thật khó diễn tả bằng lời. Cô một lần nữa ôm Thư Hân vào trong ngực, hai người ở cùng một chỗ khăng khít ôm lấy nhau. Tiểu Đường cúi đầu ở trên cổ Thư Hân cắn nhẹ một cái rồi lại dùng lưỡi chạm nhẹ vào chỗ bị cắn. Thư Hân bị cắn đau hừ nhẹ một tiếng nghiêng đầu qua một bên.

Tiếng than nhè nhẹ như bé mèo con cào vào lòng người giống như ngòi lửa châm lên du͙ƈ vọиɠ trong lòng Tiểu Đường. Âm thanh trở nên khàn khàn, yết hầu như nghẹn lại kìm nén nói : "Thư Hân"
Ngu Thư Hân cũng không kém bao nhiêu du͙ƈ vọиɠ bị khơi mào không cách nào đè xuống được khiến nàng day dứt trong cơ thể, nàng nhẹ giọng đáp lại: "Hư?"

Tiểu Đường ngậm lấy cánh môi Thư Hân thì thầm nói: "Đợi lát nữa giúp tôi thay thuốc thêm một lần nhé. "

Cô nói xong nới lỏng Thư Hân ra, Ngu Thư Hân chớp mắt mờ mịt không rõ cô đang ám chỉ gì. Tiểu Đường từ trên giường ngồi dậy thẳng thắn nói rằng: "Tôi phải đi tắm nước lạnh lần nữa đã."

Ngu Thư Hân : . . .

Đường thực sự là đầu gỗ, đáng đời bảo sao độc thân nhiều năm như vậy!
https://youtu.be/W3l8xA9qXyw

????❤️? Lễ tình nhân vui vẻ!

Bình luận

Truyện đang đọc