EM CÓ TÌNH TÔI CÓ Ý

Ngu Thư Hân đợi mãi không thấy Triệu Tiểu Đường trả lời tin nhắn, nàng ôm điện thoại đi đi lại lại có chút không yên lòng, đang làm việc sao? Nhưng Tiểu Đường không phải nói hội nghị đã kết thúc rồi à? Hiện tại không phải là giờ nghỉ trưa sao? Ngu Thư Hân càng nghĩ càng loạn cuối cùng lại gửi cho cô thêm một tin

?: Đường không ăn cơm sao?

Ngắn ngủi mà gấp gáp tiếng chuông điện thoại ở hàng ghế sau truyền đến, Lạc Thái quay đầu từ phía sau xe cầm lấy chiếc điện thoại nhìn thấy người gửi tin nhắn tới tên là Ngu Thư Hân hắn ta cau mày Ngu Thư Hân là ai? Nhìn ảnh đại diện có phần quen mắt nhưng hắn ta trong đầu lại không có ấn tượng gì. Lạc Thái quanh năm ở A quốc rất ít khi xuất ngoại nên đối với tin tức giới giải trí hắn ta không quá rõ cho dù Ngu Thư Hân thường ngày ở trong nước xuất hiện mọi mặt trận tại Weibo hắn nhìn cũng chỉ cảm thấy quen mắt mà thôi. Lạc Thái nhìn chăm chú vào điện thoại xem vài giây hắn kéo tay Triệu Tiểu Đường qua dùng ngón tay cô mở khóa vân tay trên chiếc điện thoại nhắn lại cho bên kia ?: Ừ.


Câu trả lời rất lạnh nhạt trả lời Ngu Thư Hân nhận được thì biểu cảm tỏ ra kinh ngạc, Triệu Tiểu Đường bận bịu đến mức không rảnh trả lời ? Lẽ nào là đang họp nên lén lút gửi tin nhắn trả lời cho mình ? Càng nghĩ càng thấy khả năng này rất càng cao, Ngu Thư Hân cũng không để ở trong lòng nàng lại cho Triệu Tiểu Đường tin nhắn

?: Em còn cảnh diễn phải quay vậy Đường trước tiên xử lý công việc nha.

Lần này người bên kia không có trả lời, Ngu Thư Hân nghĩ tới ngày đó trước khi đi Triệu Tiểu Đường hứa hẹn cái gì mà ' em gửi một tin nhắn cho tôi tôi liền nhắn lại em hai tin' đều là lừa người! Ngu Thư Hân hừ lạnh một tiếng nghĩ đêm nay trở về nhất định cùng cô tính sổ.

Cách đó không xa Lisa đối với nàng vẫy tay, Ngu Thư Hân ngẩng đầu bước nhanh tới Lisa vừa vặn lên tiếng : "Đổi trang đi."


Ngu Thư Hân không rõ: "Không quay cảnh kết cục ạ ?"

"Cảnh Viên nói thân thể cô ấy không thoải mái muốn đi nghỉ ngơi một lúc, cảnh cuối phim của em đẩy lên quay trước."

Ngu Thư Hân không có ý kiến, toàn bộ đoàn phim đều đã ngầm hiểu về sự kiện trên Weibo kia. Từ hôm qua tin tức lộ ra ánh sáng đến hiện tại đã trôi qua 12 tiếng đoàn đội Cố Khả Hinh không hề lên tiếng thanh minh hay có động thái nào hết. Tất nhiên không thể không biết chuyện này có khả đây tin tức đó là sự thật đi cho nên mới không có giải thích. Toàn bộ người trong đoàn phim tuy rằng không biết Cảnh Viên cùng Cố Khả Hinh đến cùng có phải là quan hệ tình nhân hay không nhưng hai người trước đó có quan hệ rất ám muội, hiện tại Cảnh Viên lại như muốn giảm tải sự tồn tại của mình cho nên bọn họ không dám nhiều lời.


Ngu Thư Hân đi theo phía sau lưng Lisa đi đổi trang phục, phòng thay đồ không có ai bữa trưa vẫn còn ở trên bàn mà Cảnh Viên không biết tung tích đâu, Lisa nói: "Cô ấy ở phòng nghỉ sát vách."

Ngu Thư Hân yên lặng gật đầu, ôm quần áo tiến vào phòng thay đồ bên trong, đi ra thì nàng theo thói quen lại nhìn điện thoại xem. Tin nhắn Thư Hân gửi cho Tiểu Đường như cũ không có nhận được câu trả lời, nàng nàng mím mím môi rời đi.

Đây là phân cảnh cuối cùng của Thư Hân nếu như dựa theo nội dung bên trong cuốn tiểu thuyết thì nàng cùng Thanh Hàn ở Côn Luân Sơn coi như là kết thúc. Thế nhưng kịch bản đã được hậu kỳ tiến hành sửa lại, nàng ở Côn Luân Sơn đợi sắp tới trăm năm cuối cùng từ Thanh Hàn nơi đó nhận được tin tức Triệu Lâm đã chuyển thế. Nành chứng kiến cảnh Triệu Lâm chuyển thế, thiên hạ đã thái bình thịnh vượng hắn không có làm quan không có tiến vào triều đình mà là một công tử sinh ra trong một gia đình giàu có ở Giang Nam. Từ nhỏ ngậm thìa vàng lớn lên không lo cơm áo tiền bạc được phủng trong tay mà lớn lên. Thời điểm Linh Nguyệt tìm tới hắn, hắn đã đến tuổi kết hôn nhưng bởi vì không muốn nghe theo sự sắp xếp của trưởng bối mà quyết định đào hôn, lưu lạc thế nào hắn lại cùng Linh Nguyệt gặp lại nhau trong một khách điếm dưới Côn Luân Sơn.
Linh Nguyệt sống nhiều năm như vậy tiếc nuối duy nhất chính là trước khi Triệu Lâm qua đời nàng không thể nắm chặt đôi bàn tay kia. Điều này khiến nàng đau lòng chôn sâu tới gần trăm năm rồi. Khi cùng Triệu Lâm gặp lại nàng quyết định sẽ sống vì chính mình một lần, liều lĩnh muốn cùng hắn. Thanh Hàn đối với sự lựa chọn này của nàng cũng không có nói ra bất kỳ dị nghị gì, nàng cũng nhìn ra Linh Nguyệt nhiều năm như vậy cũng không vui nếu như có thể có chuyện làm cho nàng ấy hài lòng, nàng nguyện ý thả Linh Nguyệt rời đi.

Linh Nguyệt rời Côn Luân Sơn trước khi đi đem nội đan trả lại cho Thanh Hàn. Hơn 100 năm qua nàng đã tìm ra phương pháp không để cho mình hồn phi phách tán, cũng có thể lấy ra nội đan. Chỉ là như vậy nàng liền trở thành người bình thường, không có nội đan hộ thể nàng sẽ sinh lão bệnh tử cùng phàm nhân giống nhau. Thanh Hàn không nỡ để nàng làm ra quyết định này khuyên nàng nhiều lần cũng làm cho nàng cùng Triệu Lâm lại tiếp xúc nhiều hơn sau đó hãy ra quyết định sau không muộn thế nhưng Linh Nguyệt khư khư cố chấp. Nàng đối với Thanh Hàn nói mình đã sớm muốn làm như vậy rồi, năm đó Yến Tô qua đời nàng đã nghĩ đem nội đan cho Yến Tô thế nhưng nàng biết tiểu thư cùng Tướng quân là sẽ không tiếp nhận.
Sống được nhiều năm như vậy là tiểu thư cho nàng, bây giờ còn có thể gặp lại Triệu Lâm chuyển thế nàng đã rất thỏa mãn cho dù ở cùng một chỗ sẽ bất hòa với Triệu Lâm nàng cũng sẽ vẫn chọn như vậy, vốn là nên vật quy nguyên chủ.

Thanh Hàn thấy thế cũng không biết nên nói cái gì, thiên hạ không có ai không muốn trường sinh bất lão nhưng cô nương ngốc này lại chỉ muốn khôi phục làm một phàm nhân. Nàng chỉ là đối với Linh Nguyệt nói nếu Triệu Lâm phụ nàng, nàng có thể trở về Côn Luân Sơ .

Linh Nguyệt cười, làm sao có khả năng sẽ phụ nàng đây? Hai người duyên phận ba kiếp vốn nên cùng một chỗ.

Nhưng cuối cùng lại không như mong muốn, sau khi nàng cùng Triệu Lâm trở về Triệu gia Triệu gia phụ mẫu thấy nàng không rõ lai lịch cho nên không đồng ý. Mãi về sau mới chấp thuận nhưng lại muốn để nàng bái đường cùng một vị quan nhỏ khác tất nhiên Linh Nguyệt không muốn, Triệu gia phụ mẫu cũng không có miễn cưỡng nàng. Sau đó lại nói sẽ chuẩn bị hôn lễ cho 2 người bọn họ chỉ là tân nương không phải nàng mà là hôn lễ chuẩn bị cho Triệu Lâm cùng nữ nhân khác. Linh Nguyệt bị đánh lừa mặc lễ phục đỏ thẫm người bị trói giam giữ trong một căn phòng khác. Bên ngoài pháo nổ tưng bừng, Linh Nguyệt bên trong phòng phản kháng đến thương tích khắp người, dây thừng cắt đứt cổ tay nàng máu tươi chảy ròng ròng cuối cùng nàng cũng không thể ngăn cản cái hôn lễ kia.
Dưới màn ảnh Linh Nguyệt hai tay bị trói, cổ tay có vết máu, mái tóc ngổn ngang, miệng nhét làm vải bố, gia đinh đứng trước mặt nàng thấy nàng không thành thật dùng roi đánh ở trên người nàng!

Không cha không mẹ, không rõ lai lịch nữ nhân vọng tưởng muốn trở thành Phượng Hoàng bò lên trên đầu cành cây Triệu gia, thực sự là nằm mơ!

Gia đinh tàn nhẫn nói từng câu từng chữ đay nghiến Linh Nguyệt, hắn đứng trước mặt Linh Nguyệt cúi người xuống, thấp giọng nói: "Ngươi không phải vẫn muốn cùng thiếu gia thành thân sao? Đêm nay liền cho ngươi nhìn dáng vẻ thiếu gia thành thân hahaha....."

Linh Nguyệt quay đầu trợn mắt lên giận dữ nhìn hắn, nàng ở Côn Luân Sơn sinh hoạt nhiều năm từ lâu không tiếp xúc với người khác lúc trước ở trong cung nàng là người thân cận nhất bên cạnh Thanh Hàn. Không có người nào dám đem chủ ý đánh ở trên người nàng cho nên nàng duy trì ảo tưởng con người rất tốt, cho dù không mỹ hảo nàng cũng không nghĩ tới bọn họ ác liệt như vậy. Gia đinh đối diện ánh mắt cao ngạo căm giận kia lập tức khó chịu, hắn giơ tay liền tiếp tục đánh, Linh Nguyệt đầu óc chóng váng mà ngất đi !
"OK!" Cố đạo diễn hô lên sau đó gia đinh vừa nãy còn tàn nhẫn kia lập tức cúi người xuống hỏi: "Ngu Thư Hân cô không sao chứ?"

Ngu Thư Hân lắc đầu: "Không có chuyện gì."

Ngu Thư Hân cùng diễn viên quần chúng xua xua tay nghiêng đầu giả vờ chỉnh lại trang phục, lúc nãy khi diễn nhìn cỏ vẻ như là đánh rất mạnh thật ra không có chạm tới nàng. Ngu Thư Hân nói xong nhìn thấy thợ trang điểm chạy qua đây giúp nàng bổ trang, Lisa quản lý cũng đi theo sau thợ trang điểm đi tới bên này: "Cảnh Viên đi rồi, phân cảnh của em quay xong thì chúng ta có thể rời đi."

" Vậy ạ ?" Ngu Thư Hân hơi kinh ngạc sau đó lại gật đầu: "Cũng tốt."

Nàng đêm nay cũng có việc, sớm một chút đi tới căn hộ cũng được ah. Lisa vỗ vỗ bả vai nàng lại nói: "Còn một đoạn nữa liền kết thúc, chị trước tiên đi thu dọn đồ đạc cho em."
Ngu Thư Hân gật đầu cười: "Vâng, cảm ơn chị."

Sau khi Lisa rời đi Cố đạo diện lại qua đây trao đổi với Ngu Thư Hân về cảnh kế tiếp, Thư Hân ở bên cạnh nghiêm túc lắng nghe nàng thỉnh thoảng đỡ eo, không biết có phải là do lâu ngày không đóng phim lâu nên bây giờ nàng luôn cảm giác phần eo đau nhức âm ỉ.

Quay đi quay lại 3 lần cuối cùng cũng xong dằn vặt cũng không quá lâu, Ngu Thư Hân ở phía sau lưng hai tay bị trói thực sự khó chịu lúc nới lỏng dây trói ra hai vai Thư Hân đau suýt chút nữa không đứng lên nổi. Lisa giúp nàng phủ thêm áo khoác cầm túi xách, hai người cùng Cố đạo diễn chào hỏi, Cố đạo hỏi: "Hai người về khách sạn sao? Cảnh diễn của Thư Hân đã xong, vừa vặn có thời gian chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm được không ?"

Ngu Thư Hân liền nói: "Lần sau đi ạ."
Cố đạo diễn cũng không có miễn cưỡng, hai người hẹn lần sau ăn bữa cơm. Lisa cùng Ngu Thư Hân rời đi một đoạn cô mới lên tiếng hỏi Thư Hân: "Em định đi đâu?"

Ngu Thư Hân cười: "Chị Lisa làm sao biết em không phải muốn về khách sạn?"

"Vẻ mặt của em đang bán đứng em kìa ." Lisa lại hỏi : "Đi gặp Triệu tổng à ?"

Ngu Thư Hân chần chừ vài giấy: "Không kém bao nhiêu đâu ạ."

Đây là câu trả lời gì vậy trời? Lisa quyết định không hỏi nhiều nữa, cô mang theo Thư Hân lên xe. Ngu Thư Hân ngồi ở vị trí kế bên tài xế, nàng mở điện thoại ra xem vẫn không có bất kỳ tin tức từ Tiểu Đường khiến nàng rầu rĩ không vui. Lisa thấy biểu cảm của Thư Hân liền hỏi: " Em nhìn cái gì vậy?"

Ngu Thư Hân thoát khỏi WeChat nói rằng: "Tùy tiện nhìn một chút thôi ạ."

Nàng nói xong nghĩ đến chuyện của Cố Khả Hinh theo bản năng lại ấn vào Weibo tìm kiếm tin tức, nhìn thấy hotsearch như cũ ồn ào không ngớt nàng hỏi: "Cố lão sư vẫn chưa làm sáng tỏ sao ạ?"
"Làm sáng tỏ há?" Lisa đáp : "Cô ấy nếu như muốn làm sáng tỏ thì làm sao có khả năng kéo dài tới bây giờ."

Khi tin tức nổ ra cũng sẽ có một giai đoạn hoàng kim để làm sáng tỏ thế nhưng bây giờ có thể thấy khoảng thời gian tốt nhất để thanh minh đã qua. Chuyện của Cố Khả Hinh cùng Ôn Tửu có rất nhiều người để ý tới hiện tại đa phần đã ngầm cho rằng hai người thật sự ở bên nhau. Hai người cùng ra vào một quán rượu tuy rằng là vì công việc cũng không có bất kỳ biểu hiện thân mật thế nhưng hai lại bị bắt gặp ra vào cùng một khách sạn không phải giả. Cho tới bây giờ không làm sáng tỏ sự tình trên là giả cho nên đây chắc chắn là sự thật trong suy nghĩ của dân mạng.

Ngu Thư Hân nghĩ đến Cảnh Viên một mình ngồi trong phòng nghỉ ngơi có phần cô đơn lạc lõng không khỏi làm người ta cảm thấy đau lòng. Nàng hỏi Lisa bên cạnh: "Chị Lisa, chị nói xem Cố lão sư sẽ không phải thật sự cùng Ôn Tửu có quan hệ chứ?"
Lisa quay đầu nhìn nàng bất đắc dĩ nói: "Em xem chị giống nhà trinh thám vẫn là phù thủy đây?"

Ngu Thư Hân bị Lisa trêu chọc bật cười: "Em cảm thấy chị cũng khá giống đó ạ."

Lisa ngữ khí hơi thấp: "Còn phụ thuộc về phía Cảnh Viên nên là khó nói."

Ngu Thư Hân suy nghĩ sâu xa gật đầu, sắp tới Vi Anh Hoa Uyển thì nàng cất cao giọng chỉ đường cho Lisa: "Ngay ở bên này ngừng lại đi ạ."

Lisa hỏi: "Không lái xe vào trong hả?"

Ngu Thư Hân lắc đầu: "Không cần ạ, em xuống mua đồ."

Lisa hiểu ý: "Sáng mai có muốn chị tới đón em sao? Hay là đi cùng xe với Triệu tổng ?"

Ngu Thư Hân mang theo mũ cùng khẩu trang, kính râm che khuất hai mắt, áo gió hướng về trên kéo, cả khuôn mặt che chắn kín, nàng nói rằng: "Sáng mai điện thoại liên hệ sau đi ạ."

Lisa ừm một tiếng, lúc Thư Hân xuống xe phút chốc cô hô: "Thư Hân."
Ngu Thư Hân quay đầu: "Dạ?"

Lisa trên mặt có chút không tự nhiên gò má ửng đỏ: "Cái kia hèm hèm... Chú ý thân thể, không thể vận động quá sức."

Ngu Thư Hân nghe cô nói xong vẫn không có phản ứng lại, sau đó ý thức được Lisa quản lý đang nói cái gì nàng uốn lưỡi lựa chọn kĩ từ ngữ nói: "Chị Lisa, chị nghĩ đi đâu vậy em cùng Tiểu Đường không có. . ."

Lisa ho nhẹ: "Được rồi đừng nói nữa đi thôi."

Chấp nhận việc nghệ sĩ của mình mang thai, sau đó lại đưa nghệ sĩ nhà mình tới đây hẹn hò còn đặc biệt chăm sóc nhắc nghệ sĩ nhiều chú ý chuyện phòng the. Một quản lý như vậy khắp thiên hạ chỉ sợ liền có một mình Lisa thôi, Lisa nhìn phương hướng Thư Hân ly khai có chút bất đắc dĩ cảm giác mục tiêu cô đặt ra cho Thư Hân cách càng ngày càng xa.

Quả nhiên, kế hoạch không đuổi kịp biến hóa.
Lisa nhắm mắt lại hít sâu thở dài phiền não sau đó quay đầu lái xe rời đi. Ngu Thư Hân tiến vào một cửa hàng bán hoa nàng tháo mắt kính xuống nhưng như vậy thì bà chủ tiệm cũng không có nhận ra, Thư Hân mua hai bó hoa sau đó trực tiếp hướng về khu nhà đi đến trên đường còn không quên cho Triệu Tiểu Đường gửi tin nhắn ?: Đường lên máy bay chưa?

Mãi đến khi Thư Hân đứng trước căn nhà trước mặt là cánh cửa gỗ dày khắc hoa văn điện thoại đều không có bất kỳ tin nhắn nào gửi lại. Ngu Thư Hân nhíu mày, nàng có chút không rõ bấm điện thoại gọi cho Tiểu Đường, điện thoại cô tắt máy Thư Hân nhún vai nghĩ chắc là cô đã lên máy bay nàng cất điện thoại vào hít thở sâu lấy chìa khóa nhà mở cửa. túi di động đứng khu nhà ở cửa bước vào.

Đã rất lâu rồi Thư Hân không có tới nơi này, nàng đứng ở cửa đi nhìn vào trong con ngươi chợt co rút lại, một cái tay cầm lấy dây túi xách, một tay khác siết chẳn lấy túi ngoài đựng bó hoa phát ra tiếng sột xoạt chói tai. Bầu không khí này làm cho Thư Hân nghĩ đến khoảng thời gian trước kia nàng mới chuyển ra ngoài sống mỗi ngày nàng thường thường gặp ác mộng có liên quan tới căn nhà này. Thư Hân mơ tới chính mình quay trở lại trước đây mỗi ngày chờ Triệu Tiểu Đường về nhà nhưng người kia như cũ không trở về, không nghe điện thoại cũng không trở lại. Nàng nhiều lần chờ chờ cho tới khi phát hiện bản thân vừa vặn đang trong bồn tắm lớn chứa đầy nước bồn tắm giãy dụa, mỗi lần tỉnh lại cả người nàng đúng như từ bồn tắm lớn bên trong bò ra ngoài như thế ướt đẫm.
Căn nhà này mang cho Thư Hân quá nhiều quá nhiều ký ức không tốt, hầu như không có nổi một việc làm nàng hài lòng. Lúc mới cưới dọn tới nơi này sinh hoạt Ngu Thư Hân mỗi ngày luôn mong chờ suy nghĩ xem Triệu Tiểu Đường lúc nào sẽ về nhà ăn bữa cơm tối. Thư Hân thậm chí còn vì cô mà đi học nấu ăn, học nữ công gia chánh làm một người vợ hiền. Thư Hân cũng không đi tới công ty quấy rối Tiểu Đường công tác mà mỗi ngày nàng luôn ao ước cô có thể quay đầu lại nhìn chính mình nhưng mỗi lần đều là phí công, nàng bị vứt bỏ ở đây không người hỏi thăm.

Ông nội ngày đó không chỉ một lần làm cho nàng chuyển về nhà cũ, ông lúc trước nói rằng hai đứa mới kết hôn ở đây không tiện mới chuẩn bị một căn hộ vừa đủ cho hai người dọn ra ngoài sinh hoạt như vậy ít nhiều gì cũng sẽ sản sinh cảm tình. Nhưng ông nội chủ yếu là muốn Tiểu Đường quy củ nghe theo ai ngờ cô chưa từng một lần ở đó khiến ông nội tức giận tìm Tiểu Đường trách cứ một trận. Dù vậy Triệu Tiểu Đường như cũ làm theo ý mình căn bản không đem lời nói của ông nội để ở trong lòng cho nên ông nội liền để Thư Hân chuyển về nhà cũ. Ngu Thư Hân lúc đó sao mà cam lòng đây, đây là căn nhà cưới của nàng và Triệu Tiểu Đường cho dù một người nàng cũng muốn bảo vệ nơi này.
Đúng, ngày đó Ngu Thư Hân chính là như vậy mù quáng nhận định Triệu Tiểu Đường sẽ trở về.

Sau đó đụng vào nam tường nàng vỡ đầu chảy máu mới biết mình là sai lầm.

Vậy thì cái này có là gì đâu?

Ngu Thư Hân đi vào trong hai bước, cánh cửa phía sau ầm một tiếng đóng lại. Ngu Thư Hân cũng theo bản năng cơ thể trở nên căng thẳng, nơi này tựa hồ rất lâu không có ai lại đây quét dọn, trong không khí có mùi bụi Thư Hân nghiêng đầu liền nhìn thấy giá sách bên ngoài đã được người dọn dẹp sạch sẽ xếp thêm sách lên đó. Triệu Tiểu Đường đã trở lại ! Nhận thức làm cho tâm tình vốn dĩ bất an của Thư Hân được an ủi, nàng trách mình không nên nhạy cảm như vậy. Bản thân đã đồng ý trở lại ngôi nhà này vậy nên tin tưởng quyết định của chính mình lần này.

Trong phòng khách và các gian phòng khác cửa sổ đóng kín hết, Ngu Thư Hân đi tới mở cửa sổ ra lập tức có không khí phả vào mặt chen lẫn mùi thơm không tên ở bên ngoài đưa vào. Ngu Thư Hân tâm tình thư thái hơn đôi chút, vốn dĩ Thư Hân muốn tới đây sớm là để quét dọn qua nơi này một lần thế nhưng nàng ngày hôm nay đóng phim đến đau thắt lưng thực sự không có tinh lực đi quét tước. Ngu Thư Hân chỉ đơn giảm đi mở cửa sổ cho thoáng khí sau đó ngồi dựa lưng trên ghế sofa, ngoài cửa sổ ánh hoàng hôn hắt vào trong căn phòng bầu trời cũnh dần chuyển qua màu đen. Thư Hân tính toán thời gian đặt thức ăn ngoài giao tới lúc đó vừa hay đến giờ Tiểu Đường trở về, chị ấy hẹn nàng 7h bây giờ chưa tới 6h tối Thư Hân nghĩ rồi ngồi nghịch điện thoại.
Ngu Thư Hân ở đây nơi này sinh hoạt cũng được 3 năm, xung quanh đây tiệm nào bán đồ ăn ngon hay không ngon nàng đều biết hết. Thư Hân trước khi gọi đặt đồ ăn thì gọi cho Tiểu Đường một cuộc điện thoại trước, vẫn như cũ trong tình trạng tắt máy khả năng là cô vẫn chưa xuống máy bay đi. Ngu Thư Hân có chút hụt hẫng bấm số khác gọi quán ăn đặt ba món mặn một canh, cảm thấy bản thân cũng đã nghỉ ngơi đủ Thư Hân đứng dậy đi xung quanh gian phòng.

Nơi này có lẽ Tiểu Đường hay tới đây cho nên lớp bụi bám không có dày đặc, Ngu Thư Hân nhìn trước mắt cảnh tượng rất quen thuộc có vài giây hoảng hốt. Tất cả mọi thứ so với trước khi nàng rời đi không hề thay đổi, chăn gối đượp xếp gọn gàng chỉnh tề, trên bàn đồ vật được thu thập cẩn thận tủ đầu giường đặt hai cuốn tạp chí mà nàng vẫn hay xem. Ngu Thư Hân đi đôi dép lê bước tới, nàng ngồi ở bên giường cầm lấy cuốn tạp chí xem thử. Trước đây một người nhàn rỗi không có chuyện gì làm nên Thư Hân luôn yêu thích bôi bôi vẽ vẽ thứ gì đó, hiện tại một lần nữa nhìn thấy mới cảm thấy mình thật ấu trĩ và buồn cười. Ngu Thư Hân vuốt nhẹ lên nét bút mình đã vẽ bên trong cuốn tạp chí từng đạo từng đạo một, lật xem đến trang cuối cùng tràn ngập ba chữ tên Triệu Tiểu Đường. Ngu Thư Hân khi đó điên cuồng nhớ cô, mỗi lần nhớ là nàng liền viết một lần tên co trên đó, tờ giấy này đã bị đâm thủng rất nhiều lần. Thư Hân vừa mới chuẩn bị thả xuống cuốn tạp chí ắnhts rơi xuống phía dưới cùng cũng không tính là trống trải ở trên đó có ba chữ..... Ngu Thư Hân!
Bút tích cứng cáp mạnh mẽ là nét chữ của Triệu Tiểu Đường, Ngu Thư Hân đầu ngón tay xoa xoa ở phía trên tựa hồ sờ chính mình vết sẹo đã phủi bụi lâu ngày kia tuy rằng không hoàn toàn bình phục nhưng ít ra không còn đau.

Ngu Thư Hân đem tạp chí ôm vào trong lòng, ngồi dựa vào một bên giường mãi cho đến khi chân trời hiện ra hắc ám.

Một cơn gió kéo tới Ngu Thư Hân từ trong giấc mộng thức tỉnh, nàng ngồi dậy phát hiện dựa vào bên giường một hồi eo càng đau hơn. Trong phòng bóng tối đen kịt cũng không biết mấy giờ, toàn bộ căn nhà yên lặng có chút khiến người ta sợ sệt. Ngu Thư Hân cau mày mới vừa sờ tới điện thoại có tiếng nhạc vang lên nàng sợ đến suýt chút nữa đánh rơi điện thoại xuống sàn.

Là nhân viên giao đồ ăn, Ngu Thư Hân có chút thất vọng bắt máy: "Này."
"Tiểu thư đồ ăn của cô đặt đã đến."

Ngu Thư Hân nói: "Vâng tôi biết rồi, anh đặt ở cửa đi tôi sẽ ra lấy. "

Nơi này đều là khu nhà giàu nhân viên giao đồ ăn tới đây cũng không phải lần đầu tự nhiên biết quy củ, cậu ta đáp lại sau đó rời đi tiền Thư Hân đã thanh toán trước đó rồi. Ngu Thư Hân bước xuống giường xỏ đôi dép lê đi tới cửa, đứng ở cửa phòng ngủ thì nàng đưa tay mở đèn lập tức nguồn ánh sáng mạnh phản chiếu tới Thư Hân chưa kịp thích ứng. Nàng híp mắt đi tới phòng khách mở đèn cuối cùng đứng cạnh cửa mắt mèo xem bên ngoài không có ai mới mở cửa đi ra ngoài lấy đồ ăn.

Trở về phòng khách Ngu Thư Hân ngồi ở trên sofa tiện tay mở TV, trên TV lại đang phát lại chương trình【 Tuần trăng mật 30 ngày] đã chiếu hơn một nửa. Thư Hân lúc trước lo lắng Triệu Tiểu Đường trên c tiết mục này sẽ không quen dù sao cô thường xuyên mặt lạnh, nhưng trên thực tế Tiểu Đường so với người khác đều có thể thích ứng. Đối mặt với màn hình máy quay tự nhiên cực kỳ, Thue Hân nhìn ánh mắt của chính mình được tổ chương trình thêm hiệu ứng ái tâm vào, mỗi lần đối diện với cô đều tựa hồ không có cùng một ý nghĩa, Ngu Thư Hân xem tới đây không nhịn được cười lên.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua tới gần 7 giờ, Ngu Thư lại ngồi không yên nàng lại chuẩn bị gọi điện thoại cho Tiểu Đường tay mới vừa sờ đến chuông điện thoại vang lên đôi mắt Thư Hân sáng mắt lên, sau đó nhìn thấy trên màn hình biểu thị tên -- An Kỳ lại rơi vào lạc lõng.

Nghĩ đến An Kỳ Ngu Thư Hân có chút chột dạ, đã lâu không có liên hệ nàng có chút áy náy nhận cú điện thoại này: "Alo."

"Ai nha, chúng ta Ngu đại minh tinh rốt cục nghe điện thoại rồi. Hôm nay rất rảnh sao?" An Kỳ kỳ dị nói khuếch đại, Ngu Thư Hân nghe vậy chỉ biết cười khẽ: "Thong thả."

"Thong thả cũng không có gọi điện thoại cho mình, quả nhiên dùng đến thời điểm cần dùng tới mình chính là tiểu Sweetheart( người yêu- tình nhân) , chưa dùng tới chính là xú khăn lau đây!" An Kỳ lên án ngữ khí có phần oán hận, lần trước Hứa Giai Kỳ được nghỉ có tới chỗ cô, An Kỳ còn tưởng rằng Ngu Thư Hân cũng sẽ tới ai biết nàng căn bản không có tới. Sinh nhật ngày đó An Kỳ gửi lời chúc mừng sinh nhật cho Thư Hân cũng là rất muộn cậu ta mới trả lời, ngẫm lại liền không cao hứng.
Ngu Thư Hân hồi tưởng khoảng thời gian này xác thực lạnh nhạt An Kỳ, nàng nói: "Xin lỗi, mình khoảng thời gian này có chút bận bịu chờ mình rảnh rỗi sẽ đi gặp cậu."

" Nghĩ đi nghĩ lại cậu cái người này chắc cũng chưa từng được người trêu chọc qua đi. Mình nói đùa với cậu đấy, cậu lúc nào xem qua mình giận cậu chưa." An Kỳ nói rằng: "Mình còn không phải lo lắng cậu, biết cậu trải qua tốt là được."

Ngu Thư Hân nghe trong giọng nói của An Kỳ vẫn còn mang dáng vẻ oán hận, nàng nhẹ giọng động viên. An Kỳ đã lâu không có cùng Ngu Thư Hân tán gẫu như thế, lập tức đề tài có chút thu lại không được cô hỏi: "Cậu đang ở đâu ?"

Ngu Thư Hân vừa nghe choáng váng, ánh mắt nhìn về bốn phía cắn môi, cách một hai phút mới đáp lại: "Vi Anh Hoa Uyển."

"Cái gì? ?" An Kỳ khó mà tin nổi quát lên: "Cậu ở đâu?"
Ngu Thư Hân nghe âm thanh lớn giọng kia truyền đến mím môi lập lại: "Vi Anh Hoa Uyển."

Lần này âm thanh trầm ổn rất nhiều.

An Kỳ lông mày thoáng chốc liền nhếch lên càng thêm sâu: "Không phải, cậu. . ."

An Kỳ sau đó nghĩ đến Ngu Thư Hân cùng Triệu Tiểu Đường có tham gia chung một gameshow cô vỗ đùi: "Mình liền biết mà! Cái người kia làm sao lại tốt tính tới như vậy tham gia show giải trí tám phần mười là vì cậu đi. Ngu Thư Hân cậu nói thử xem mới có mấy tháng cậu lại trở về như cũ rồi, tổn thương cậu đã trải qua liệu đã quên rồi sao mà bây giờ quay về đó hả? "

An Kỳ trong giọng nói tràn đầy biểu thị tiếc nuối mài sắt không thành thép, Ngu Thư Hân biết An Kỳ là quan tâm mình mới lắm miệng nói nhiều như vậy, nàng nhẹ nói: "An Kỳ đừng lo lắng cho mình, mình có chừng mực."
"Chừng mực?" An Kỳ không tin nói: "Cậu đụng tới người kia có bao giờ tâm không loạn, nếu có mình nguyện đi thắp nén nhang khấn Bồ Tát !"

Ngu Thư Hân bị An Kỳ giáo huấn nàng ho nhẹ ngồi ở trên sofa thay đổi cái tư thế ngồi, An Kỳ nói: "Quên đi, trong điện thoại nói không rõ ràng chờ cậu ngày nào đó rảnh rỗi tới chỗ mình chúng ta tâm sự có nghe không!"

An Kỳ ngữ khí dữ dằn Ngu Thư Hân lại không có sợ nàng nói: "Được, mình biết."

Cúp điện thoại Ngu Thư Hân nhìn trên bàn túi đồ ăn mới đem vào nhà khi nãy, nàng cau mày lại gọi điện thoại cho Tiểu Đường. Vẫn như cũ đầu bên kia trong trạng thái tắt máy, lâu như vậy vẫn tắt máy? Ngu Thư Hân trong lòng nổi lên cảm giác quen thuộc, cái cảm giác này nàng trải qua rất nhiều lần thật sự rất tệ, Thư Hân đứng lên liên tục gọi cho Tiểu Đường 5 cuộc điện thoại, âm thanh tít tít kéo dài khiến da đầu nàng tê trong long chợt cảm thấy hoảng sợ. Thư Hân lại không có số cuộc trợ lý luôn đi bên cạnh Tiểu Đường đành gọi qua cho Triệu Hy. Triệu Hy sau khi bắt máy nghe lời trần thuật của Thư Hân co gật đầu hiểu ra nói: "Được rồi để em gọi cho trợ lý Hồ hỏi thăm. "
Ngu Thư Hân đứng trước ghế sofa mùi thơm từ đồ ăn lan tỏa khắp phòng, nàng vòng quanh bàn trà đi lại tâm thần bất định, ngoài cửa sổ gió thổi vào hất nhẹ mái tóc của Thư Hân lên một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Ngu Thư Hân trong thời gian chờ Tiểu Hy gọi cho Hồ Ba thì nàng tiếp tục liên lạc với Tiểu Đường, điện thoại như cũ không thông Ngu Thư Hân sốt ruột muốn đập chiếc di động!

Vừa mới chuẩn bị tiếp tục cho gọi điện thoại Triệu Tiểu Đường màn hình sáng lên Thư Hân bắt máy âm thanh của Triệu Hy lập tức truyền đến: "Chị Thư Hân em liên lạc được rồi."

Ngu Thư Hân trái tim ngưng lại một tay đặt ở trên phần bụng mình gấp gáp hỏi : "Chị ấy ở chỗ nào?"

"Còn đang ở A quốc nói là còn có chút công tác không trở về được."

Còn ở bên A quốc, có công tác không trở bề được.
Cho nên Triệu Tiểu Đường không tiếp điện thoại nàng, là bởi vì không có cách nào diện đối với nàng sao?

Ngu Thư Hân nghe vậy xiết chặt điện thoại, sắc mặt phút chốc trắng bệch, nàng nhìn về phía trên mặt bàn đồ ăn phảng phất hương thơm kia cảm thấy đầy dầu mỡ khiến nàng muốn phun. Ngu Thư Hân nhẫn nhịn cảm giác muốn nôn khan ở cổ họng nói rằng: "Ừm, chị biết rồi."

"Cũng không biết sớm nói với mình một câu để sắp xếp lịch trình, ngày mai còn ghi hình nữa mà haizz..." Triệu Hy nói thầm vô tình truyền tới đầu bên kia, cô đối với Thư Hân nói: "Chị Hân tìm chị hai em có việc gì sao ?"

Ngu Thư Hân nghẹn ở cổ họng, vành mắt ửng hồng nói: "Không có chuyện gì."

Nội tâm chứa đựng sự chờ mong cuối cùng lại nhận lại sự thất bại, cảm giác quen thuộc bao phủ lấy nàng. Ngu Thư Hân cổ họng dưng lên cảm giác ợ chua cực kì khó chịu nàng không đợi Triệu Hy đáp lời liền cúp điện thoại vọt tới phòng vệ sinh, tiếng nôn ọe từ bên trong truyền tới. Ngu Thư Hân nửa quỳ ở bên bồn, hai tay nắm thật chặt thành sứ hai bên, mu bàn tay trắng nõn lộ ra những mạch máu nhỏ. Sắc mặt Thư Hân xám mét xanh nhợt, trong mắt rưng rưng lệ quanh tròng cả người căng thẳng, hàng lông mi khẽ run nước mắt theo khóe mắt từng giọt từng giọt lăn xuống bên má.

Bình luận

Truyện đang đọc