EM CÓ TÌNH TÔI CÓ Ý

Hai người đi ra khỏi khu tiệm đồ cổ liền thấy một quán trà sữa Tiểu Đường nhớ tới Thư Hân yêu thích đồ ngọt, cô hỏi: " Em có muốn uống trà sữa không ?"

Ngu Thư Hân theo lời cô đưa tầm mắt nhìn sang cười: "Em đi mua."

Nàng nói xong cúi đầu đi tới quán trà sữa trước mặt vừa hay có một thanh niên trẻ tuổi đi đến dáng đi hùng hổ lỗ mãng suýt chút nữa đụng vào Ngu Thư Hân may là Triệu Tiểu Đường phản ứng nhanh duỗi tay một cái kéo nàng lại tránh được thanh niên kia. Ngu Thư Hân ngẩng đầu vẻ mặt mơ màng chưa hiểu chuyện gì: "Làm sao vậy?"

Triệu Tiểu Đường hắng giọng một cái, trên mặt có hai phần không tự nhiên: "Tôi đưa em đi."

Ngu Thư Hân vừa định nói không cần lại nghĩ đến tăng hiệu quả cho chương trình trên mặt liền hiện lên nụ cười nhạt, đứng thẳng người: "Được rồi."

Hai người so với lúc sáng giao lưu không còn xa cách lạnh nhạt khoảng cách giữa hai người rút ngắn đi không ít, thân mật hơn rất nhiềuhiện tại giao lưu xa không có sáng sớm tuy rằng đều là nhờ Thư Hân diễn trò.

"Muốn uống vị gì?"

Ngu Thư Hân nghiêng đầu phút chốc nghĩ đến Tiểu Đường không thích đồ ngọt, cô thích uống cà phê loại hơn. "Vẫn nên gọi cho chị một ly cà phê đi ?"

"Liền chọn ly trà sữa đi." Triệu Tiểu Đường nhìn menu nói tiếp: "Hai ly trà sữa hoa quả, cảm ơn."

Ngu Thư Hân nghe vậy liền gật đầu quay người nói với nhân viên cửa hàng mình chọn 2 ly trà sữa hoa quả. Không nghĩ tới Tiểu Đường còn nhớ khẩu vị của nàng.

Mua xong trà sữa hai người lại dọc theo khu phố rẽ vào một lối khác tham quan, cuối con đường thấy một nghệ thuật gia đang ngồi trên giá tranh gỗ đưa bút lên vẽ vời. Ngu Thư Hân đối với những người sinh ra đã có sở trường tài nghệ họa hình đặc biệt yêu thích ngưỡng mộ, nàng đi tới nhìn thấy người kia đang phác họa ra bức tranh của một hài tử đang tập tễnh bước đi trên con đường tràn đầy cây phong. Trên đường ngập tràn sắc đỏ của lá phong rơi rụng trên mặt đường, trên con đường có một bé gái mặc váy hồng phấn mũm mím đáng yêu tay cầm bình sữa, tay cầm chiếc kẹo mút cười khanh khách trông rất đáng yêu. Ngu Thư Hân xem vài lần liền mê mẩn không có dời tầm mắt qua chỗ khác, Tiểu Đường nghiêng đầu liền nhìn thấy ngũ quan dịu dàng xinh đẹp của nàng không nhịn được mỉm cười.

Thời gian chậm rãi trôi qua thỉnh thoảng có làn gió thổi đến, ánh mặt trời len lỏi chiếu xuống chỗ hai người đang đứng trên người thêm vầng sáng. Hai người cùng nhau đứng góc đường, một người nhìn về phía họa sĩ, một người nhìn về phía người ở bên cạnh. Một lúc lâu sau họa sĩ tài ba đem bức họa này vẽ xong hắn quay đầu nhìn thấy phía sau có hai người đang đứng: "Chào hai người."

Ngu Thư Hân cười: "Chào ông."

Triệu Tiểu Đường cũng nở nụ cười, hoạ sĩ đem bức họa để ở một bên hỏi: "Hai vị cũng là muốn vẽ bức họa sao?"

Ngu Thư Hân vội vàng lắc đầu: "Không phải, chúng tôi liền. . ."

"Họa một bức được chứ?" Triệu Tiểu Đường nhìn về phía đồng hồ: "Cần phải bao lâu?"

"Thời gian họa sao? Nửa giờ."

Thời gian vẫn còn đủ Tiểu Đường nhìn về phía Thư Hân, người sau nhún vai gật đầu cô thản nhiên nói một câu: "Được thôi, tôi nghe theo bà chủ của mình."

Một câu nói đánh vỡ đi bầu không khí có chút ngượng ngùng, hai người không hẹn đều cười lên. Nghệ thuật gia để cho hai người ngồi ở trên một băng ghế, nơi này mặc dù là cuối đường nên người lui tới cũng không nhiều. Tổ chương trình luôn theo sau lưng hai người cách một đoạn ghi hình, Triệu Hy một bên uống trà sữa vừa hút vừa nói: "Vừa rồi cảnh kia có ghi hình lại chưa?"

"Quay được rồi."

"Tốt lắm, nhìn đi nhìn lại lướt qua một cái thấy Triệu tổng cùng Ngu tiểu thư thật sự rất xứng đôi."

"Đúng vậy, tôi trước còn lo lắng hai người này không thích hợp, lần này tiết mục hẹn hò quá là thành công ngoài mong đợi."

"Tôi cảm thấy hai người có bầu không khí rất tình tứ, lần này tập hẹn hò thả ra nhất định thu về rất nhiều fans CP!"

Triệu Hy tự tin đắc ý đáp: "Còn không phải sao, tôi chọn người làm sao có thể sai?"

Bên người nịnh hót không ngừng Lâm Diệp đứng bên người Triệu Hy có chút đen mặt, mời Ngu Thư Hân là anh ta đưa ra ý tưởng ngày đó anh ta liền cảm thấy Ngu Thư Hân xinh đẹp muốn kéo vào chương trình lâu dần có thể tiếp xúc gây ấn tượng với nàng, sau đó mới nhận ra mỹ nhân chỉ có thể thưởng thức bằng đôi mắt muốn với tới là không có khả năng đi. Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu là vì Lâm Diệp căn bản không có cơ hội cùng Ngu Thư Hân nói chuyện chớ nói chi là tiếp xúc mỗi ngày bây giờ nhìn lão bản nhà mình cùng Ngu Thư Hân đứng chung một chỗ, hắn ôm thái độ thưởng thức không thể không nói một câu: Xứng đôi!

Mọi người nói chuyện phiếm xong nhìn phía trước Ngu Thư Hân cùng Triệu Tiểu Đường ngồi ở trên băng ghế dài, hoạ sĩ làm cho hai người tới gần nhau hơn. Thư Hân hướng về bên người Tiểu Đường di chuyển gần một chút, hoạ sĩ rồi vừa mới biết thân phận của Thư Hân là nghệ sĩ cũng biết hôm nay hai người đang ghi hình thế nhưng họa sĩ lại giả vờ không biết hỏi: "Mạo muội hỏi một chút, hai vị là quan hệ gì?"

Ngu Thư Hân còn chưa mở miệng, Tiểu Đường vẻ mặt như thường nói: "Tình nhân."

Cô trả lời quá nhanh bên người Thư Hân có chút kinh ngạc, trố mắt há miệng trông rất ngốc manh, tình cảnh này vừa vặn bị máy quay thu hết lại, đạo diễn thật sự thích phân cảnh này còn căn dặn biện tập cho kĩ.

"Nếu hai vị là tình nhân vậy thì thân mật một chút không sao chứ nhỉ?" Hoạ sĩ đi tới bên người Tiểu Đường: "Cô gái không cần thiết gò bó cơ thể như vậy, cô thả lỏng chút bàn tay có thể ôm vị tiểu thư này."

Họa sĩ nói xong ra hiệu bằng hàng động nghiêng đầu nhìn Thư Hân diễn giải: "Có thể tựa ở trên bả vai vị tiểu thư này như vậy.... Đó.... Đúng rồi."

Trong nháy mắt hai người liền có một tư thế thân mật tiếp xúc, Ngu Thư Hân có chút nhịn không nhịn được ngại ngùng bật cười một tiếng. Bên cạnh mấy nhân viên khác cùng camera cũng không nhịn được cười theo.

"Ngu Thư Hân không kìm được đi."

"Triệu tổng còn rất hiền hoà, then chốt là Ngu Thư Hân cô ấy vừa xinh đẹp lại vừa đáng yêu!"

"Hai người xem ra thật sự ngọt ngào."

Ngọt cái con khỉ chứ ngọt! Ngu Thư Hân trong lòng chửi bới một vạn lần, trên mặt vẫn giữ nguyên dáng vẻ ngọt ngào kỹ thuật diễn của nàng lúc này phát huy vô cùng nhuần nhuyễn. Hoạ sĩ một lần nữa đứng về vị trí giá vẽ nhìn về phía hai người, Triệu Tiểu Đường bàn tay ôm lấy Thư Hân có chút khẩn trương toát mồ hôi nham nháp, chóp mũi quanh quẩn mùi hương cơ thể nàng nhàn nhạt dễ chịu. Cô liếc mắt nhìn gương mặt Thư Hân gần trong gang tức thấy cái trán trắng nõn của nàng, lông mi thật dài, sống mũi thon gọn thẳng tắp, cánh môi tô thêm chút son bóng càng trông căng mọng hơn. Mỗi lần Thư Hân cười lên lộ hàm răng trắng, gương mặt thêm rạng rỡ thanh tú, Tiểu Đường thấy vậy tâm tình cũng theo đó vui sướng lên bàn tay không nhịn được ma sát vào cánh tay nàng.

Ngu Thư Hân phát hiện cô cử động liền cúi đầu xem, ngón tay Triệu Tiểu Đường rất tinh tế thon dài chạm lên cánh tay phải của nàng, móng tay cắt tỉa gọn gàng thêm một lớp sơn dưỡng móng mơ hồ bóng bẩy. Năm ngón tay thon dài trắng trẻo đều đặn, hai người nhận thức nhiều năm như vậy cơ hội  tiếp xúc thân mật kỳ thực đã ít lại càng ít hơn. Ngoại trừ buổi tối hôm đó Thư Hân cũng không thể nhớ ra rốt cuộc cái ôm mà nàng luôn muốn từ xuất hiện trong khoảng thời gian nào trước đó, có thể là vào một mùa đông năm nào đó nàng tìm lý do muốn cùng Tiểu Đường khiêu vũ mượn cơ hội ôm cô, cũng có lẽ là cái ôm giữa mùa hè năm đó nàng dựa vào việc mình sinh bệnh đó năm lôi kéo cô. Khi đó chỉ cần ở bên Triệu Tiểu Đường đang lơ đãng làm việc cũng có thể làm cho nàng muốn rất nhiều, muốn rất lâu, mà hiện tại hai người bọn họ liền cùng một chỗ ôm nhau, Thư Hân trong lòng lại lạnh lẽo, bình thản.

"Đợi một chút." Triệu Tiểu Đường đối với hoạ sĩ nói: "Tôi có thể giúp cô ấy đổi kiểu tóc khác sao?"

Kiểu tóc hiện tại của Ngu Thư Hân là tóc thắt bím đuôi ngựa tùy ý dùng dây thun buộc lên không phải kiểu tóc phức tạp, hoạ sĩ nhìn vào ánh mắt cô cười nói: "Có thể."

Triệu Tiểu Đường đối với Ngu Thư Hân nói: "Ngu tiểu thư, vừa rồi cây trâm chúng ta mới mua đâu?"

Ngu Thư Hân từ trong túi xách lấy ra đưa cô, Tiểu Đường tới gần nàng cúi đầu nhìn xem, hai tay cô vòng qua bên tai Thư Hân búi tóc nàng dài kéo lên cao sau đó dùng trâm ngọc nhẹ nhàng tóc đâm đi vào. Gương mặt cô chăm ôn nhu khác hẳn nét mặt cau có thờ ơ mỗi ngày giống như cái hôm cô đưa bút máy cho nàng. Ngu Thư Hân đôi mắt vừa vặn chạm đến chiếc cằm tinh xảo của cô, có lẽ là bởi vì quá gần rồi nàng không thể tránh khỏi, mùi thơm nhàn nhạt từ cơ thể truyền đến cùng trong ký ức đêm đó trùng trùng điệp điệp ăn khớp nhau. Ánh mắt Thư Hân rơi vào trên bờ môi Tiểu Đường, không cần ngẫm nghĩ nhiều ký ức khi xưa đã giúp nàng nhớ lại mùi vị ngọt ngào từ đôi môi này còn lưu lại trên đầu lưỡi, Thư Hân bất giác mím môi.

Thơm ngọt, ngon miệng, cực kỳ mê người.

Triệu Tiểu Đường chỉnh tóc nàng thật tốt mới hài lòng sau đó đối với Thư Hân cười nói: "Được rồi."

Ngắn gọn, rõ ràng khác nào một cục đá rơi trên mặt hồ tạo nên lớp sóng lớn.

Thời gian khắc họa bức tranh tương đối ngắn so với dự kiến, 20 phút sau hoạ sĩ liền cầm bức họa mới vừa xong đưa cho hai người, Triệu Tiểu Đường hỏi: "Bao nhiêu tiền? "

"Không cần tiền." Hoạ sĩ chớp mắt: "Có thể giúp cho hai vị tiểu thư xinh đẹp đây vẽ một bức họa là vinh hạnh của tôi."

Tiểu Đường nhìn Thư Hân : "Thích không?"

Ngu Thư Hân cầm lấy bức họa đối với cô nói: "Cái này xem như là lễ vật gặp mặt liền đưa cho chị đi."

Triệu Tiểu Đường gật đầu: "Cũng được."

Âm cuối sau lời cô nghe ra có chút còn có sủng nịnh, Thư Hân có chút không tự nhiên né tránh hai mắt cô, nàng nói: "Thời gian không còn sớm chúng ta ăn một bữa cơm rồi đi rạp chiếu phim đi."

Triệu Tiểu Đường đem bức họa thu thập tốt rồi đi phía sau lưng Thư Hân, người trong tổ chương trình cũng đồng thời đuổi tới. Bữa trưa hai người chọn gần phố ẩm thực, ăn xong hai người liền đi thẳng đến rạp chiếu phim. Khoảng thời gian này đến rạp  chiếu phim không tính sớm, đã có người lục tục đi vào, Tiểu Đường đi mua bỏng ngô cô quay đầu hỏi Thư Hân muốn uống gì thì nàng nói: "Cho em một ly coca đi."

"Coca là loại đồ uống lạnh không tốt." Triệu Tiểu Đường nhẹ giọng khuyên nhủ nàng: "Đổi thành sữa bò có thể không?"

"Có thể."

Hai người dùng âm thanh vừa đủ chỉ hai người nghe thấy giao tiếp trao đổi, trong lúc cô đi mua đồ Thư Hân đi đến wc một chút. Tiểu Đường thanh toán xong liền cầm phiếu đứng ở cửa chờ nàng, bộ phim này do tổ chương trình chọn phù hợp chủ đề hẹn hò. Phim tình yêu do Tuyết Nhi diễn vai chính, tối hôm qua lên mạng mọi ngày còn nói đùa Tuyết Nhi đây là tài trợ miễn phí hả vẫn chưa có ra tập 1 gameshow đã được chương trình hỗ trợ tuyên truyền bộ phim.

Ngu Thư Hân đứng trong phòng vệ sinh một lúc lâu, nàng nghĩ đến vừa rồi lúc hai người ngồi làm mẫu vẽ tranh thì nàng tự nhiên sinh ra cảm giác không thoải mái. Thư Hân đứng trước bồn rửa tay mở vòi nước hất một nắm nước lạnh lên mặt mình, cả người tỉnh táo lại đợi được nàng một lần nữa sửa trang trở ra ngoài bộ phim vừa hay sắp chiếu.

Bên trong rạp chiếu phim đã có rất nhiều người ngồi, bộ phim nhanh bắt đầu rồi, toàn bộ ánh đèn toàn tắt hết. Triệu Tiểu Đường một tay mang theo đồ ăn một tay đưa đến trước mặt Thư Hân: "Theo tôi."

Ngu Thư Hân nhìn chằm chằm bàn tay cô vài giây rồi mới nhẹ nhàng đưa tay ra nắm lấy. Hai người dắt tay đi qua trước màn ảnh, Thư Hân quay đầu nhìn lại trên màn ảnh chiếu rọi hình bóng hai người bọn họ, đặc biệt là hai cái tay nắm rất chặt mười đầu ngón tay đan xen hết thảy đều bị phóng to lên. Ngu Thư Hân giật mình cứng ngắc phút chốc muốn thu về tay nhưng Tiểu Đường không quay lại sau nên không rõ mọi chuyện ngược lại hỏi nàng: "Làm sao?"

"Em mới vừa rửa tay, trên tay vẫn ẩm ướt làm chị dính nước thì không tốt lắm..." Thư Hân cười híp mắt nói: "Đi thôi, chúng ta ngồi ở bên kia?"

Triệu Tiểu Đường đem phiếu đưa cho nàng: " Chúng ta ngồi ở hàng ghế sau."

Hai người tìm tới chỗ ngồi xuống, tổ chương trình đã trước một bước ngồi phía sau. Thư Hân hướng về bọn họ cười cười, Triệu Hy cũng chớp mắt ra dấu: "Ngồi đi, lập tức bắt đầu rồi."

Nàng ngồi xuống, cô đem đồ uống cùng đồ ăn vặt đưa cho nàng, Thư Hân ôm bỏng ngô tự nhiên lấy mấy hạt bỏ trong miệng nhai nhai. Lần trước nàng giúp Tiểu Đường đến trung tâm thương mại mua sắm tình cờ nhớ đến chuyện xưa mong mỏi cô cùng mình đi xem phim nhưng không nghĩ là lại nhanh như vậy mong ước đó đã trở thành sự thật rồi. Nhân sinh thật kỳ diệu khi kết hôn sáng nhớ chiều mong mà không được, ly hôn rồi lại bị từng cái từng cái thực hiện được, đúng là có chút ngoài dự đoán.

Bộ phim vừa mới bắt đầu chiếu, một bé gái mặt búng ra sữa xuất hiện ngay cảnh đầu tiên, bé gái răng cửa rơi mất vài chiếc răng vừa vặn hướng về phía một tiểu thiếu niên cười khúc khích, Triệu Tiểu Đường tiến đến bên tai Thư Hân thấp giọng hỏi: "Em thích xem cái này sao?"

Cô hô hấp gần sát chạm lên vành tai Thư Hân, chóp mũi nhàn nhạt mùi nước hoa, nàng nín thở nói: "Cũng được mà, Triệu tổng không thích sao?"

"Tôi thấy cũng tốt."

Triệu Tiểu Đường trước đây xem qua tương đối nhiều buổi ra mắt phim truyền hình điện ảnh, ngoại trừ các hạng mục được chú trọng Kinh Nghi đầu tư thì mấy bộ phim nhỏ lẻ bình thường khác cô có tham dự đặc biệt là thể loại mang tính chất thương mại hóa nhiều như phim đề tài tình yêu, cô hầu như chưa có tiếp xúc qua.

Bộ phim này nội dung nói về hai đứa nhỏ có cuộc sống vô tư vui vẻ bỗng một ngày xảy ra thiên tai thảm họa dẫn đến hai người tách ra lần sau gặp mặt lại đã là thời đại học. Tựa hồ hết thảy phim tình yêu đều yêu thích dùng một loại lý do như vậy để chia cắt, nhân vật chính đã sớm quen biết, đối với lẫn nhau đều rất đặc biệt. Hai người tựa hồ có sợi dây gắn kết vô hình buộc chặt lấy nhau, từ đầu đến cuối bộ phim là một chuỗi sắp xếp từ nhỏ đến khi trưởng thành gặp lại ái mộ nhau rồi biến cố như vậy sẽ đem lại sự cảm động cho người xem.

Triệu Tiểu Đường nhìn màn ảnh bỗng nhiên nghĩ đến lần đầu tiên thấy Thư Hân, ngày hôm đó trời mưa tầm tã ông nội cô lúc xuống xe phía sau dẫn theo một tiểu cô nương, cô nhóc đang hướng về phía ông nội nói gì đó Tiểu Đường nghe không rõ. Cô chỉ cảm thấy tâm tình cô nhóc đặc biệt kích động, sau đó cô nhóc đẩy ông nội cô ra một mình đứng dưới trời mưa, ông nội cho nàng bung dù, nàng không muốn còn lui về phía sau vài bưỡ tựa hồ không chấp nhận bất luận người nào trợ giúp. Khi đó Ngu Thư Hân xem ra rất cao ngạo, như một con tiểu dã thú bị thương còn đang tự mình liếm lấp thương tích không cho phép bất luận người nào tiếp cận, mẹ cô lúc đó chạy vào lại đi ra ngoài trên người bị nước mưa xối ướt còn ba cô giúp ông nội đưa nàng vào nhà.

"Đứa nhỏ này tính cách quá ngang ngược nói cái gì đều không nghe lọt tai."

Ba cô khi đó nói: "Con đi thử xem."

Cô nhìn ba mình che dù đi tới trước mặt Ngu Thư Hân nói một lúc lâu em ấy vẫn chỉ lắc đầu liền ô cũng không chịu che cứ như thế đứng thẳng tắp ở trong mưa, thân thể đơn bạc bị gió táp mưa sa cũng kiên quyết không di chuyển nửa bước. Cô khi đó tự hỏi ông trời sao trên cõi đời này như nào mà sẽ có kiểu người vậy ngang ngược tính cách quá bướng bỉnh như thế.

Sau đó cô nhận thức Thư Hân sau mới biết thật sự có người ngang ngược như vậy, em ấy muốn đi một con đường nào sẽ liều mạng để đi tới dù cho vết thương đầy rẫy.

Nhưng em ấy tại sao tại yêu thích chính cô mà trên con đường này bây giờ lại chọn lùi bước cơ chứ?

Triệu Tiểu Đường nhìn về phía Ngu Thư Hân nghi hoặc, là bởi vì con đường này mang cho em ấy không chỉ có là vết thương đầy rẫy còn có sự thất vọng đếm không hết sao?

Cô đến cùng tổn thương em ấy bao sâu để như một con người quật cường đến thế lại lựa chọn từ bỏ?

Bỗng nhiên sống mũi Tiểu Đường đau xót, viền mắt nóng bừng cô nhìn Thư Hân ngũ quan có chút mơ hồ nhẹ nhàng một tiếng thở dài cô nhắm mắt lại mở mắt ra mấy lần liên tục.

Ngu Thư Hân xem bộ phim đang chiếu trên màn hình lúc lâu có chút mỏi, lúc nãy đi tản bộ thì không sao bây giờ ngồi một nơi yên tĩnh chỉ có tiếng từ bộ phim trên màn ảnh phát ra ánh đèn xung quanh tối thui làm nàng thấy buồn ngủ. Hai mắt líu ríu tìm nhau nhưng ghế sau và bên cạnh còn có camera tổ chương trình, nàng gan to hơn nữa cũng không dám ngủ mà cơn buồn ngủ kéo tới mãnh liệt nàng lại không chống đỡ được. Ngu Thư Hân xem mấy phút lại âm thầm dùng tay bấm hông của mình, tư thế khó chịu có mấy lần còn lơ đãng đụng vào Triệu Tiểu Đường. Tiểu Đường điều chỉnh tốt hô hấp nãy còn hỗn loạn của mình nhìn cử động nhỏ của nàng thấp giọng nói: "Làm sao vậy?"

Ngu Thư Hân cười gượng: "Không có chuyện gì."

Triệu Tiểu Đường phát hiện nàng có cử chỉ lạ cũng không muốn xem phim nữa khẽ đưa mắt nhìn thấy Ngu Thư Hân hai lần ngồi cúi cúi đầu thấp lại giật mình ngồi thẳng dậy hai chân chụm vào nhau, một tay đặt ở phần eo không biết làm cái gì chỉ thấy lông mày nhẹ nhàng nhăn lại, Tiểu Đường lúc này không nhịn được nữa nắm lấy tay nàng khiến Thư Hân đưa mắt lên nhìn mình.

Triệu Tiểu Đường quay đầu đối với tổ chương trình phía sau nói rằng: "Nghỉ ngơi chút đi, trong này cũng không có gì hay ghi lại ra ngoài lại quay tiếp."

Lãnh đạo lên tiếng những người khác tự nhiên mà tuân theo chỉ thị, huống hồ bộ phim điện ảnh này xác thực không có gì hay để quay lại không giống đi dạo phố tràn ngập tình tiết ngọt ngào, vì lẽ đó Triệu Hy vỗ vỗ va đạo diễn ra lệnh : "Đóng máy lại đi."

Phía sau camera đóng lại, Ngu Thư Hân thở một hơi nàng lặng lẽ nói: "Cảm ơn ."

Tiểu Đường quay lại nhìn về phía màn hình đang chiếu phim thuận tiện nói :"Không cần cảm ơn, em muốn ngủ thì ngủ một lát đi."

Bốn phía tối om phía sau lại không có camera Thư Hân liền yên tâm, nàng tựa lưng vào ghế ngồi thả lỏng cơ thể nhắm mắt lại. Triệu Tiểu Đường tay phải chống cằm xem màn hình trước mặt dư quang vẫn liếc về Thư Hân, ống tay áo của cô tùy tiện xắn lên đến khuỷu tay lộ ra cánh tay tinh tế, trên cổ tay mang theo một chiếc đồng hồ nạm kim cương , mặt trên kim đồng hồ không ngừng quay. Sau khi ngủ say Thư Hân đầu hướng về bên phải nghiêng chút chút, Tiểu Đường vội vàng bận bịu đưa tay ra nâng đỡ sau gáy nàng sợ đánh thức Thư Hân cô không dám làm hành động gì lớn liền như thế làm chỗ dựa cho nàng ngủ thoải mái.

Bộ phim nhanh kết thúc vừa hay Thư Hân tỉnh lại, Tiểu Đường thu hồi cánh tay tê dại của mình hèm hèm lấy giọng che giấu sự bối rối nói: "Thư Hân bộ phim kết thúc rồi."

Ngu Thư Hân ngủ dậy có chút đờ đẫn, nàng mở mắt ra liền nhìn thấy gương mặt của Tiểu Đường phóng to trước mặt mình, khóe mắt ửng đỏ. Thư Hân im lặng vẫn không lên tiếng thấy vậy cô lại gọi nàng một tiếng: "Hân Hân."

"Hả?" Âm thanh êm nhu mềm mại mang theo khi tức vẫn chưa tỉnh táo, sự dịu dàng hiếm có của Thư Hân biểu lộ ra lúc này Tiểu Đường con tim khẽ nhúc nhích, cô dương môi lặp lại lời nói: "Bộ phim đã kết thúc."

Ngu Thư Hân vỗ vỗ gò má của chính mình hoàn hồn: "Kết thúc rồi á?"

Trên màn ảnh lớn đang chiếu phần đề tên các diễn viên biên kịch đạo diễn tham gia,... Cô gật đầu: "Chúng ta đợi một chút rồi rời đi."

Bên trong rạp chiếu phim có rất nhiều người, toàn bộ đều hướng về phía cửa chen lấn ra ngoài, hai người bọn họ liền không muốn tham gia trò này. Thư Hân cùng Tiểu Đường ngồi tại chỗ nói nhỏ với nhau ngược lại thật sự giống như tại tình lữ đang hẹn hò khiến phía sau anh camera đã mở máy quay lên đem tình cảnh này ghi lại rõ ràng sắc nét.

Sau khi ra bên ngoài rạp chiếu phim mấy người liền chuẩn bị đi chợ đêm, chợ đêm ở ngay chung quanh đây. Một ngày quay hình gần hoàn thành xong mọi người đối với Triệu tổng đã sớm không giống trước như vậy gò bó, còn có  nhân viên công tác lớn mật hỏi: "Triệu tổng, cô trước kia cũng có chuyện riêng khó nói đúng không ạ?"

Triệu Tiểu Đường đi ở bên người mọi người nhưng như là bị mọi người vờn quanh nhưng khí thế tự nhiên vốn có của cô sao mà bị ép tan biến được, cô lạnh nhạt nhìn lại ánh mắt hiếu kì của  những người khác gật đầu: "Đúng thế."

Những người khác cười híp mắt nói: "Triệu tổng thật là lợi hại a, nếu vậy cô có thể tiết lộ một chút không ?"

Triệu Tiểu Đường nghĩ đến chuyện cũ bất chi bất giác nhìn về phía Ngu Thư Hân vừa hay chạm vào ánh mắt nàng cũng nhìn qua, bốn mắt nhìn nhau Tiểu Đường im lặng chậm rãi nói: "Bởi vì trước đây tôi kể chuyện xưa cho một người bạn."

"Bạn a." Mọi người ám muội cười: "Khẳng định rất trọng yếu."

Triệu Tiểu Đường không có phản bác chớp mắt cười, bên người Thư Hân có chút không tự nhiên đổi chủ đề: "Chúng ta đi chợ đêm ăn cơm sao?"

"Đương nhiên là đi chợ đêm ăn cơm rồi, Thư Hân cô hỏi cái vấn đề gì ngốc vậy." Người trong tổ chương trình dồn dập bật cười nàng cũng cười theo, Tiểu Đường đứng bên cạnh người nàng: "Cơm tối muốn ăn cái gì?"

Triệu Tiểu Đường tựa hồ càng ngày càng yêu thích như vậy lặng yên không một tiếng động tới gần tại bên tai nàng nói nhỏ. Ngu Thư Hân luôn cảm thấy lúc hai người kề tai nói nhỏ gây ra ảo giác, nàng lắc đầu: "Tùy tiện a, chị muốn ăn cái gì?"

Triệu Hy đứng các bên cạnh hai người: "Đợi lát nữa rồi tính cũng đừng tìm quán ăn nhà hàng nào cả, vừa rồi trong rạp chiếu phim không có ghi lại được gì chợ đêm bên này quay bù  nhiều hơn chút."

" Vậy ăn từng quán rìa đường được không?"

Triệu Hy nói: "Cũng không cần mỗi quán đều ăn, chọn nơi moii người cảm thấy hứng thú là được. Cảnh trước quay phim đều rất tốt, quay xong nơi này ngày hôm nay coi như hoàn thành mỹ mãn."

Triệu Hy hai mắt sáng lấp lánh, Ngu Thư Hân nhìn qua Tiểu Đưỡng khẽ cắn răng: "Được."

Triệu Tiểu Đường cầu cũng không được, cô lại lần nữa kéo tay Thư Hân đầu ngón tay lành lạnh cô dụng tâm giúp Thư Hân sưởi ấm. Chợ đêm người đi lại rất nhiều Ngu Thư Hân thỉnh thoảng bị nhận ra, ven đường có một vài nhóm đang thì thầm to nhỏ  còn có fans thẳng thắn đi đến đưa giấy bút xin Thư Hân kí tên. Triệu Hy để nhân viên tổ chương trình hỗ trợ ngăn lại, cũng để anh camera theo ở phía sau quay phim.

Ngu Thư Hân gần đây yêu chuộng dồ  ăn vặt còn đặc biệt thích ăn cay, quả thực đã đến độ không cay không vui thế nhưng bình thường chị Lisa đều sợ nàng ăn nhiều tổn thương dạ dày vì lẽ đó đặc biệt khắc chế. Hôm nay Lisa quản lý không ở đây Ngu Thư Hân thèm đến nghiện bị câu tới, nàng đi tới một gian hàng ăn vặt liền không nhúc nhích, Tiểu Đường nhìn khuôn mặt nàng hỏi: "Muốn ăn cái này sao?"

"Triệu tổng có muốn ăn sao?" Thư Hân quay đầu vẻ mặt rõ ràng là muốn.

Triệu Tiểu Đường còn chưa từng ăn đồ ăn rìa đường như vậy, trước đây đến trường cô cũng sẽ không chạm vào những thứ đồ này càng sẽ không đến cái gì mà phố ẩm thực, chợ đêm. Nơi này giống như một châu lục mới cô chưa từng tiếp xúc qua, hiện tại được mở rộng tầm nhìn cô cũng muốn ăn một chút chắc không sao đâu.

"Em muốn ăn cái nào?" Triệu Tiểu Đường tiếp nhận một cái bát lão bản đưa cho mình ở bên trong chọn: "Cái này có muốn không?"

Ngu Thư Hân cúi đầu, tóc dài toàn bộ được tóm gọn lên lộ ra phần gáy nhỏ nhắn xinh đẹp, da thịt trắng đến phản quang. Tiểu Đường liếc mắt hỏi ý nàng khi thấy nét mặt nghiêng nghiêng hờ hững kia dưới ánh đèn lại rất mềm mại, làm trái tim Tiểu Đường bịch bịch đánh trống trong lồng ngực, cô chỉ lo nó quá kịch liệt doạ đến Thư Hân dù cho em ấy cũng không biết chuyện.

"Cái này đi." Ngu Thư Hân chọn vài cái: "Còn có cái này." Nàng chọn xong nhìn về phía Triệu Tiểu Đường : "Có thể không?"

Cô cúi đầu cái chén trong tay nặng trình trịch cô nói: "Đương nhiên có thể."

Ngu Thư Hân cười khẽ tiếng nói vang vọng gần ngay gang tấc, Tiểu Đường vừa mới trì hoãn nhịp tim phút chốc lộn xộn.

Hai người sau khi chọn xong liền ngồi ngay ở cửa tiệm ăn, Ngu Thư Hân kì thật không qua đói bụng chỉ là muốn giải tỏa cơn thèm khát của vị giác thôi liền tùy ý mua một ít chủ yếu nhất vẫn là dùng làm tư liệu ghi hình. Triệu Tiểu Đường Kỷ Vân Hân ở sau lưng nàng đúng là rất ít phát biểu ý kiến, chỉ là đưa mắt nhìn nàng trưng cầu ý kiến nàng xem thêm vài lần đồ ăn trên nói rằng: "Tôi muốn ăn cái này."

"Còn có cái này."

Ngu Thư Hân không biết cô lúc nào thì như thế thích ăn đồ ăn vặt rìa đường, chỉ là đồ cô chọn đều là món mà bản thân nàng muốn ăn. Triệu Tiểu Đường đơn giản nghe theo sở thích của Thư Hân mà ăn, không phải người ta thường nói đồ ăn là món quà giỏi nhất rút ngắn quan hệ của hai người sao. Cô và nàng từ đầu đường ăn đến cuối đường, Ngu Thư Hân vẻ mặt thả lỏng tươi cười trên tay Triệu Tiểu Đường còn mang theo vài túi đồ ăn xong vặt chưa ăn đến, cô nghiêng đầu: "Lại dạo chơi một lần sao?"

Ngu Thư Hân nói: "Như vậy được chưa Triệu Hy."

Nàng nói xong nhìn về phía Triệu Hy, Triệu Hy vừa vặn ở phía sau cùng camera nhân viên chương trình nói chuyện, ngày hôm nay quay tới đây xem như là toàn bộ kết thúc, tuy rằng Triệu Hy còn muốn tiếp tục quay thêm làm cho mấy trăm fans CP kia dập đầu nhận ân nhân hahaha. Triệu Hy kích động muốn chết làm sao đêm nay trở lại còn muốn tăng ca biên tập video, chiều mai liền phát sóng, vì lẽ đó thời gian để cho bên chương trình cũng không nhiều. Triệu Hy tuy rằng muốn nhưng cũng không thể tùy hứng vì thế ngay lúc Ngu Thư Hân hỏi  cô liền gật đầu: "Hôm nay chỉ tới đây thôi."

Ngu Thư Hân thở một hơi, trên người áp lực đột nhiên liền lỏng ra, Triệu Hy nói: "Chị Thư Hân trở về thế nào? Muốn người bên chương trình đưa chị về không?"

"Không cần, chị Lisa ở ngay chung quanh đây chị gọi điện thoại cho cô ấy đến đón."

"Cái kia chị hai thì sao ?" Triệu Hy nhìn về phía Triệu Tiểu Đường : "Chúng em còn phải về công ty, chị có muốn đi công ty sao?"

Triệu Tiểu Đường liếc nàng một chút: "Không cần, chị đánh xe trở lại."

Triệu Hy gật đầu: "Vậy được, hai người trên đường cẩn thận."

Ngu Thư Hân cùng người tổ chương trình tiết phất tay tạm biệt cuối cùng cho gọi điện thoại quản lý, Lisa ở gần chung quanh đây nhận được điện thoại liền lái xe lại đây. Ngu Thư Hân cúp điện thoại nhìn thấy Triệu Tiểu Đường không nhúc nhích, nàng nhíu mày: "Triệu tổng không tìm xe trở về sao?"

Triệu Tiểu Đường sắc mặt bình tĩnh: "Đợi lát nữa đi, một mình em ở chỗ này chờ xe tôi không quá yên tâm."

Ngu Thư Hân nghe vậy mím môi trầm mặc, thần sắc phức tạp, gió rét thổi tới nàng cúi đầu kéo áo khoác kín lại.

Giữa hai người lan tràn sự yên tĩnh đến quái dị bầu không khí, Lisa rất nhanh đã đến cô nhìn thấy Thư Hân cùng Triệu Tiểu Đường đứng song song chào hỏi: "Thư Hân, Triệu tổng."

Ngu Thư Hân kéo cửa sau xe tới ngồi lên, vừa mới chuẩn bị cùng bên ngoài xe Triệu Tiểu Đường nói chuyện liền nhìn thấy cô đi tới một bên khác cửa xe, mở cửa ngồi vào, Thư Hân kinh ngạc: "Triệu tổng?"

Triệu Tiểu Đường vẻ mặt như thường: "Đồng thời trở về đi thôi, một mình em ở trên xe tôi không quá yên tâm."

Ngu Thư Hân lông mày nhíu chặt khó hiểu, nhịn xuống sự không vui nhìn xuống mũi chân mình lẩm bẩm.

Bình luận

Truyện đang đọc