EM CÓ TÌNH TÔI CÓ Ý

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thư Hân một lần nữa lại ngủ ở trên chiếc giường quen thuộc tâm tình lần này của nàng lại không có giống lúc trước, ngoài cửa Triệu Tiểu Đường không biết rời đi hay chưa. Nghĩ đến biểu cảm vừa rồi của Tiểu Đường có hơi chút oan ức Thư Hân liền không nhịn được mím môi cười. Quen biết lâu như vậy nàng đến hiện tại mới phát hiện Triệu Tiểu Đường biểu cảm gương mặt cũng có thể sinh động đến thế, cô ấy lại có một mặt khác rất ôn nhu rất nhẫn nhịn nàng. Đó không phải biểu cảm xã giao với bạn bè bình thường giữ khoảng cách mà là đối với người mình yêu thích ôn nhu cưng chiều, không chỉ đơn giản là muốn tới gần đối phương mà là ở cùng một chỗ.

Cho tới giờ khắc này Thư Hân cảm thấy có phần không thật  tâm tình cứ lâng lâng như trên mây mọi người trong nhà đều đã biết đồng thời ủng hộ hi vọng nàng và Tiểu Đường lần nữa ở bên nhau. Những điều này làm cho Thư Hân trong lòng nổi lên niềm vui nho nhỏ, nàng mang theo chăn ở trên giường trở mình còn chưa buồn ngủ điện thoại trên tủ đầu giường sáng lên, nàng cầm lấy đưa tới trước tầm mắt. Là Triệu Tiểu Đường gửi cho nàng một tin nhắn ?: Ngủ ngon.

? :Ngủ ngon.

Triệu Tiểu Đường nhìn thấy tin nhắn này đã là nửa giờ sau, cô từ phòng vệ sinh đi ra mặc trên người bộ đồ ngủ đơn bạc, mái tóc đen như mực buông thả ở phía sau khi bước đi những sợi tóc lay động theo cơ thể tự dưng thêm mấy phần mê người. Cô vẻ mặt không giống thường ngày lạnh nhạt hờ hững mà là mang theo hai phần thân thiện đi tới chỗ để điện thoại cô cầm lên nhìn thử, nhìn thấy trên màn hình hiện lên hai chữ mặt mày đều là ý cười.

Hai người cách nhau một mặt tường nhưng trong lòng lại cảm nhận hai người như ở sát gần cạnh nhau vậy, Thư Hân ngày kế tiếp trời lờ mờ sáng nàng đã tỉnh rồi. Có lẽ như một thói quen ký ức cứ màn đêm buông xuống sẽ tìm về khiến nàng ở nơi này liền rất khó ngủ. 6 giờ đồng hồ báo thức vừa vang lên Thư Hân mở mắt ra, nàng nhìn bốn phía hết thảy đều rất quen thuộc, quen thuộc đến nàng có phần hoảng hốt coi chính mình còn sinh sống ở Triệu gia trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác lo sợ không tên. Ngu Thư Hân lắc đầu phủi đi trong đầu những ý nghĩ kia từ trên giường đứng lên đi tới phòng vệ sinh chuẩn bị, lúc sau nàng bước ra ngoài với một bộ quần áo mới nhìn lại căn phòng một lần nữa trong lòng đột nhiên khó chịu nàng bức thiết chính mình rời khỏi gian phòng này. Cánh cửa vừa mở ra bên ngoài có một người đang đứng ở đó tự lúc nào, Triệu Tiểu Đường đứng ở trên hành lang cúi đầu nhìn xuống dưới lầu trên tay còn nâng một ly nước ấm. Cô nghe được phía sau có âm thanh liền quay đầu nhẹ giọng nói: "Tỉnh rồi?"

Bắt đầu một ngày mới ánh mắt đầu tiên lại bắt gặp Tiểu Đường, Thư Hân đứng yên tại chỗ tâm trạng sửng sốt cơ thể căng thẳng khi nãy phút chốc thư giãn hạ xuống.

Cũng còn tốt tất cả những thứ này không phải là giấc mơ, Triệu Tiểu Đường bây giờ trở về nhà liền ở gian phòng sát vách ngay cạnh nàng.

Triệu Tiểu Đường còn nói.... Yêu nàng.

Ngu Thư Hân thở dài một hơi, mở miệng nói: "Đường làm sao lại dậy sớm như thế?"

Triệu Tiểu Đường đưa ly nước ấm trên mình đưa cho nàng: "Tôi tối hôm qua ngủ không ngon."

Ngu Thư Hân tiếp nhận ly nước ấm của cô, thuận thế uống một chút có phần không rõ: " Sao lại mất ngủ?"

Triệu Tiểu Đường ánh mắt thật lòng nhìn nàng: "Muốn em nghĩ đến ngủ không được."

"Phốc..... " Ngụm nước Thư Hân vẫn chưa nuốt xuống suýt chút nữa phun ra ngoài, nàng dùng tay che miệng lại tức giận liếc mắt lườm Tiểu Đường tựa hồ đang lên án lời nói vừa rồi của cô không nên nói như vậy. Triệu Tiểu Đường nhưng là vẫn dáng vẻ thản nhiên đó, đôi mắt có quầng đen nhàn nhạt có lẽ thật sự tối qua cô ngủ không ngon giấc đi, có thể lời cô nói muốn nàng là thật.

Triệu Tiểu Đường đêm qua trằn trọc nhất thời nghĩ tới việc hai người ngủ cách nhau một bức tường, nhớ tới ngày đó hai người trên giường hôn nhau hòa làm một cơ thể Thư Hân phảng phất ra mùi thơm ngọt lịm nhu nhược và mềm mại, lại nghĩ đến hình ảnh Thư Hân nằm gối đầu lên ngực mình suy yếu như mèo kêu tên cô khiến Tiểu Đường nửa đêm suýt chút nữa phải vô nhà tắm xối nước lạnh hạ đi ngọn lửa du͙ƈ vọиɠ trong người.

Dưới lầu dì Liễu đã thức dậy làm bữa sáng cho cả nhà, nhà bếp truyền đến tiếng vang nhẹ nhàng Triệu Tiểu Đường đợi Ngu Thư Hân uống xong ly nước ấm sau đó mới mở miệng nói: "Có muốn đi dạo ở hoa viên không ?"

Mới hơn 6 giờ mọi người trong nhà vẫn chưa rời giường, Ngu Thư Hân nhàn rỗi cũng không có chuyện gì nàng gật đầu đồng ý : "Được ạ."

Hai người xuống lầu phía sau qua khe cửa nhỏ truyền tới âm thanh : "Ai, ông xã em nhìn Tiểu Đường không quá chủ động a! Con gái em sẽ không phải không biết theo đuổi người mình yêu là thế nào đó chứ ??? "

Ba Triệu đang đeo caravat mới vừa nãy chuẩn bị ra ngoài ngược lại bị vợ mình lôi trở lại nói trên hành lang có tiểu tình nhân hẹn hò đây, để ông đừng đi phá hoại bầu không khí. Ba Triệu liền quay lại, lại giả vờ giả vịt thắt cà vạt mười phút lận, bây giờ nghe vợ mình nói như vậy ba Triệu cười: "Em thấy đủ rồi chứ, con bé ít nhất hiện tại đã biết yêu thích là gì rồi."

"Cũng đúng." Mẹ Triệu gật đầu: "Không thể nóng vội."

"Chỉ là em cũng đang khá nhàn rỗi anh nói xem nếu không em cũng đi tới chỗ ghi hình chương trình giúp hai đứa một chút ?"

Ba Triệu lôi kéo vợ mình đứng lên: "Em đừng thêm phiền."

Mẹ Triệu bất mãn: "Làm sao liền thêm phiền?"

Ba Triệu trả lời : " Lúc trước ba cũng nhúng tay vào chuyện này kết quả ra sao em đã quên hả."

Một câu nói để mẹ Triệu lặng câm, bà cũng không muốn giẫm lên vết xe đổ đó hiện tại thật vất vả Thư Hân cùng Tiểu Đường thân thiết chút. Bà vẫn là nghe lời chồng đừng thêm phiền, ba Triệu lại nói: "Đợi lát nữa cơm nước xong đem hộ chiếu chuẩn bị một chút."

Mẹ Triệu ngẩng đầu: "Chuẩn bị hộ chiếu làm gì?"

"Tôi ngày mai đi công tác, bà cùng đi với tôi." Ba Triệu còn dặn thêm: "Còn có, đợi lát nữa em cùng ba, Tiểu Hy nói một tiếng sau này chuyện của Thư Hân và Tiểu Đường để cho hai đứa nó tự quyết định. Chúng ta đã sai rồi một lần không muốn lại sai lần thứ hai, Thư Hân đứa nhỏ này chịu quá nhiều tổn thương để con bé chậm rãi lại chúng ta không nên ép quá gấp."

Mẹ Triệu nghe vậy sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc, bà đi tới bên cạnh chồng bất ngờ hôn một cái khen ngợi: "Ông xã nghĩ tới rất chu đáo."

Ba Triệu thuận thế ôm vợ vào lòng hôn xuống, bên ngoài cửa sổ dưới tầng một có hai người đang đi dạo. Triệu Tiểu Đường cùng Ngu Thư Hân song song đi bên nhau, Thư Hân nghĩ tới lúc mới kết hôn về sau hai người cũng chưa từng thảnh thơi như thế này. Cô có quỹ thời gian quá eo hẹp trước sau vội vã lúc nào cũng bận rộn làm gì có thời gian cùng nàng chậm rãi dạo bước ngắm hoa viên như bây giờ.

"Ông nội tối hôm qua nói hoa có nụ, ở nơi nào?" Triệu Tiểu Đường nghiêng đầu hỏi Ngu Thư Hân bầu trời nổi lên tia sáng, mặt trời ngày càng lên cao đường chân trời hiện ra tia nắng vàng rơi vào trên người Thư Hân khiến nàng có thêm một vầng sáng bao quanh cả người minh diễm lại xinh đẹp, Thư Hân cười: "Liền ở phía trước."

Hoa viên rất lớn, Triệu Vân Nhạc ông về hưu sau này mới cho xây dựng thêm mở rộng xung quanh, hai người đi vào trong mãi đến khi nhìn thấy một ít nụ hoa màu vàng Thư Hân ngồi xổm xuống: "Chính là cái này."

Triệu Tiểu Đường ánh mắt ôn hòa nhìn Thư Hân cũng ngồi xổm ở bên người nàng, chóp mũi là mùi thơm thoang thoảng: "Đây là loài hoa gì?"

"Hoa ngàn sao." Thư Hân chậm rãi nói: "Này là hoa Dì từ nước ngoài mang về ngụ ý rất tốt, vĩnh kết đồng tâm cho nên ngày đó Dì mới bảo em mang về trồng nhưng ở nhà em lại không trồng được nên mới đưa cho ông gieo trồng không nghĩ tới ở đây nó lại nở hoa."

Ngu Thư Hân nghiêng mặt biểu cảm nhàn nhạt, ánh mặt trời rơi trên ngũ quan của nàng đường nét càng rõ ràng, lông mày thon dài đen láy, sống mũi cao gầy, cánh môi hồng làn da trắng sáng mịn màng. Triệu Tiểu Đường nhìn chằm chằm vào chóp mũi nàng nhìn không chớp mắt nói: "Sau này chúng ta cùng nhau trồng hoa."

Cô nhẹ giọng nói tiếp: "Cùng nhau chăm sóc vườn hoa, cùng nhau chăm sóc bé con."

Ngu Thư Hân nghiêng đầu nhìn Tiểu Đường, nhìn thấy cô một mặt nghiêm túc khiến nàng chính kinh. Tiểu Đường không phải đang nói đùa cũng không phải muốn hống nàng hài lòng mà là thật sự muốn cùng nàng chăm sóc vườn hoa, cùng nhau chăm sóc bé con. Ngu Thư Hân trong lòng vốn đã rung động giờ khắc này lại thêm mềm nhũn dòng nước ấm chạy qua, nàng cắn môi không nói lên lời.

Sau khi trở vào trong nhà bữa sáng vừa vặn đã được bày biện cẩn thận trên bàn, Triệu Hy ôm điện thoại di động nói: "Tối hôm qua hai chị có xem tin tức mới nhất nổ ra chưa? Hạ Ý lại lên đầu tiêu đề."

"Hạ gia cái tiểu tử hỗn hào kia à?" Triệu Vân Nhạc ông từ trước đến giờ không ưa Hạ Ý: "Hạ gia sớm muộn thua vào tay hắn."

Triệu Hy nói thầm: "Con cũng không ưa hắn, nghe nói cuộc sống riêng rất rối loạn."

Cô nói nhìn về phía Triệu Tiểu Đường : "Chị hai, chị trước đây có phải là thường hợp tác với hắn ?"

Triệu Tiểu Đường nghiêm túc gật đầu, lúc trước cô chỉ muốn có tiền, chỉ đề cao lợi ích mới sẽ không quản chuyện hợp tác với người tính nết ra làm sao. Chỉ cần có thể kiếm tiền cô sẽ hợp tác nhưng là sau đó Hạ Ý càng ngày càng phiền không chịu yên phận cố ý lôi kéo cô hợp tác cùng bè phái của hắn liên tiếp gửi lời mời tiệc rượu mà Triệu Tiểu Đường xưa nay không thích lối sống ăn chơi như vậy cho nên cô liền từ bỏ hợp tác với Hạ Ý.

Triệu Hy nói: "Sau này vẫn là không nên hợp tác với hắn ta miễn cho bản thân thêm bực mình."

Triệu Tiểu Đường nhìn về phía Ngu Thư Hân : "Tất nhiên."

Mơ ước cô đã thay đổi hiện tại trong mắt cô chỉ là Ngu Thư Hân, Tiểu Đường muốn hợp tác với nàng hơn ai hết cùng nhau trải qua nửa đời còn lại vui buồn hạnh phúc.

Ngu Thư Hân nghiêng đầu nhìn cô phút chốc nghĩ đến chuyện bộ phim mới, nàng ở bên tai Tiểu Đường nhẹ giọng nói: "Là Đường làm sao?"

Triệu Tiểu Đường nhận ra Thư Hân tới gần mình ở bên tai có hơi thở ấm áp của nàng chạm tới vành tai ngứa ngáy rục rịch khiến tai cô trở lên ửng đỏ: "Hử?"

Ngu Thư Hân nói: "Chuyện về Hạ Ý."

Triệu Tiểu Đường quay đầu, cô cùng Thư Hân đứng gần sát nhau gần đến mức Thư Hân đưa tầm mắt lên liền có thể nhìn thấy rõ ràng hàng lông mi thật dài, dày đặc mà kiều diễm của Tiểu Đường, đáy mắt có ý cười, con ngươi đen như mực toả sáng. Ngu Thư Hân nhịp tim đập nhanh hơn, nàng không có ý thức được mình và Tiểu Đường đứng gần nhau như thế, Triệu Tiểu Đường cười nhạt ngũ quan gần ngay trước mắt Thư Hân theo bản năng lui về phía sau một bước.

"Cẩn thận một chút." Phía sau chính là bàn trà Thư Hân suýt chút nữa va vào rất may Tiểu Đường nhanh tay ôm bên hông Thư Hân đưa nàng hướng về phía trong lòng mình ôm trọn. Vốn dĩ khoảng cách rất gần này lại càng gần hai cơ thể hai người dán sát vào nhau không có khe hở. Thư Hân giật mình đỏ mặt vì tư thế này, Triệu Hy nãy giờ vẫn còn đang quan sát hai người gương mặt xem chuyện vui kéo tay ông nội vừa đến bên cạnh nói: "Ông nội, ông xem cái này là có ý gì?"

"Nơi nào?" Triệu Vân Nhạc lấy ra một cái kính lão đeo lên: "Há, cái này a..."

Hai người đàng hoàng trịnh trọng thảo luận, ánh mắt nhưng là vẫn chăm chú nhìn vào ôm hai người kia, Thư Hân nhiệt khí dâng lên trán, cả gương mặt đỏ bừng đặc biệt xinh đẹp nhìn liền rất mê người, Tiểu Đường ôm eo Thư Hân lòng bàn tay phải chảy mồ hôi.

Ngu Thư Hân khẽ động lại thấy Triệu Tiểu Đường không có nới lỏng ra khiến nàng có chút tức giận xấu hổ: "Thả em ra."

"Ồ..... " Triệu Tiểu Đường tỏ ra vô tội đứng đắn : "Được rồi."

Cô cẩn thận thả Thư Hân ra, hai tay còn lưu lại mùi hương cùng nhiệt độ trên người nàng, còn có cảm giác vòng eo mềm mại. Triệu Tiểu Đường tuy rằng không giống Thư Hân trên mặt ửng hồng lộ rõ nhưng gò má cô lại nổi lên đám mây hồng nhàn nhạt.

Ba mẹ Triệu xuống lầu thì liền nhìn thấy bốn người ngồi ở trên sofa: "Mọi người vẫn chưa ăn điểm tâm sao?"

Triệu Hy gảy di động: "Chờ ba mẹ đây."

Mẹ Triệu dửng dưng như không: "Các con ăn trước đi, không phải nói ngày hôm nay còn muốn ghi hình show sao ?"

Ngày hôm nay đúng là còn muốn ghi hình nhưng không phải đi tới khu nghỉ dưỡng mà là ở ngay gần một địa điểm dã ngoại trên núi. Tổ chương trình sẽ đem lều vải cùng đạo cụ tới đó trước từ ngày hôm qua chuẩn bị, Ngu Thư Hân nghe được lời Triệu Hy giải thích liền liên tiếng nói: "Còn sớm ạ không vội vã."

Mấy người ngồi xuống bàn ăn, bữa sáng là bánh mì áp chảo cùng ly sữa bò sau khi dùng xong trước khi rời khỏi Triệu gia Tiểu Đường đi vô bếp lấy gì đó mới hài lòng xuất phát. Bước lên xe thắt dây an toàn cẩn thận Thư Hân coi lại đồ trong túi xách lại sờ thấy có gì đó nó ấm áp nóng hôi hổi khiến nàng sửng sốt nghi ngờ cúi đầu xem, hóa ra là trứng gà luộc nóng hầm hập rất ấm tay, Thư Hân kinh ngạc hai giây bật cười: "Đường luộc trứng sao?"

Tiểu Đường tập trung lái xe lắc đầu: "Tôi nhờ Dì Liễu nấu, tài liệu trên internet có nói ăn những thứ này có thể bổ sung dinh dưỡng."

Ngu Thư Hân mím môi cười, nàng cũng không ăn liền nắm ở bên trong lòng bàn tay hơi ấm áp lan tỏa.

Chiếc xe trực tiếp đi tới giữa sườn núi thì ngừng lại, lần này ghi hình dã ngoại ở bên ngoài. Thời điểm Thư Hân và cô tới nơi bước xuống xe đã bắt gặp Triệu Thanh Thanh đang cùng Hàn Tiếu Đông đùa giỡn vừa hay cũng có một vài chiếc xe mới tới ngừng lại. Tuyết Nhi từ trong xe đi ra cô mới vừa từ nước ngoài bay trở về vẻ mặt rất mệt mỏi, Thư Hân nhìn thấy Tuyết Nhi đang nhìn mình ánh mắt tìm kiếm bên người nàng có lẽ chưa thấy người trong tưởng tượng của cô ấy cho nên Tuyết Nhi lại nhàn nhạt thu hồi ánh mắt. Thư Hân chớp mắt cúi đầu gửi cho chị Lisa một tin nhắn

?: Lisa, chị hôm nay lại đây sao?

Lisa rất mau trả lời lại ?: Đợi lát nữa chị mới đến.

Ngu Thư Hân nhìn thoáng qua chỗ Tuyết Nhi không có nhắn lại nữa nàng cất điện thoại vào túi.

Nàng hướng về phía trước Triệu Thanh Thanh nhìn thấy nàng cười kêu lên: "Thư Hân."

Ngu Thư Hân dịu dàng cười: "Sớm."

Triệu Thanh Thanh đi tới bên người nàng: "Sinh nhật vui vẻ Thư Hân, lời chúc có hơi muộn."

Ngày hôm qua trong đoàn phim mọi người đều đã chúc mừng qua, Thư Hân cũng nói cảm ơn tới từng người không nghĩ tới hôm nay Triệu Thanh Thanh lại chúc sinh nhật, nàng gật đầu: "Cảm ơn."

Sau đó Hàn Tiếu Đông cũng lại đây cùng nàng chào hỏi, không lâu sau mọi người đến đông đủ Thư Hân nghe được Triệu Hy mang tai nghe nói rằng: "1 2 3, OK được rồi! Kỳ quay lần này chính là bên ngoài nói vậy mọi người đều biết rồi nhỉ vậy kế tiếp tôi sẽ nói tới quy tắc ngày hôm nay. Mỗi đội có 50 tệ sinh hoạt trong ba ngày, dưới chân núi có cửa hàng tiện lợi, có siêu thị mọi người có thể dùng tiền có sẵn để mua đồ nếu muốn mua nhiều thứ hơn thì tự mình nghĩ cách kiếm tiền đi..."

Triệu Hy đang nói về quy tắc, Thư Hân nhìn chung quanh nơi này là giữa sườn núi vị trí rất lớn hiện tại cũng không phải là mùa du lịch mới vừa từ dưới chân núi đi lên nàng có thể phát hiện quanh đây không có người nào. Nói vậy tổ chương trình cũng đã cân nhắc về điểm này nên đặc biệt chọn quay vào lúc vắng khách du lịch tới đây cũng không quay vào ngày cuối tuần bằng không phụ cận quanh đây sẽ có fans vây xem đừng nói quay phim đến di chuyển cũng khó vòng trong vòng ngoài toàn fans vì nhiệt độ của khách mời tham gia chương trình cũng không hề nhỏ đi. Sau khi Triệu Hy nói xong còn cường điệu nhấn mạnh: "Cuối cùng quan trọng nhất chính là hai người ở chung một lều trại."

Điều này lúc trước cũng đã thông báo qua cho mọi người biết chỉ là mọi người vẫn cố ý làm bộ kinh ngạc : "Hai người một lều trại?"

"Đột nhiên cảm thấy chính mình có chút nguy hiểm."

Triệu Hy cười: "Đều kết hôn lâu như vậy rồi mới biết nguy hiểm a."

Mọi người phốc bật cười, Triệu Hy tiếp theo cho các nàng nói tường tận quy tắc kỳ thực cũng không có gì để nói nhiều lần này quy tắc chính là không có quy tắc. Chỉ cho mỗi đội 50 tệ để bọn họ sinh hoạt trong ba ngày, Ngu Thư Hân nhìn số tiền vẻn vẹn đủ mua mì rơi vào trầm tư cuối cùng hỏi Triệu Tiểu Đường : "Có biện pháp kiếm tiền nào hay không?"

Triệu Tiểu Đường đêm qua ngủ không ngon, vừa rồi trên đường tới đây vẫn còn mộng mị căn bản cũng không có ngắm nhìn để ý xung quanh khu vực này. Nhưng bây giờ nhìn chung quanh đây bao quát có thể đoán tới đây cũng sẽ không có nhiều người. Phương thức kiếm tiền lần trước của cô liền không thể thực hiện được, không chỉ là Tiểu Đường những người khác nghĩ phương pháp cũng không thể thực hiện được. Điều tối thiểu để kiếm tiền đó là khách nhân đều không có, đi đâu mà tìm tiền Triệu Tiểu Đường lắc đầu: "Còn không rõ ràng lắm."

Ngu Thư Hân nhìn ra cũng vậy, nàng đối với cô nói: "Đợi lát nữa lại nhìn thử."

Triệu Tiểu Đường trầm thấp ừm một tiếng, bên cạnh người đều là người, cô nhân lúc người khác nói chuyện liền nắm tay Thư Hân. Hai người ở dưới ống kính vẫn luôn là ngọt ngào, đều muốn biến thành kiểu mẫu cho chương trình vì lẽ đó cũng không ai lưu ý. Chỉ có một người là Hứa Giai Kỳ nhìn chằm chằm đôi bàn tay đang nắm chặt lấy nhau của Thư Hân cùng Triệu Tiểu Đường quan sát, cuối cùng ngẩng đầu nhìn Thư Hân thấy nàng gương mặt ẩn hiện ý cười dịu dàng cùng ngày ấy ở trên xe nhìn thấy giống như đúc. Hứa Giai Kỳ trong lòng tự nhiên thấy đau đau, cô yên lặng thu tầm mắt lại.

Triệu Hy sau khi nói xong liền phát tiền cho mọi người rồi giản tán ai làm việc nấy camera bắt đầu làm việc. Ngu Thư Hân cùng Triệu Tiểu Đường kéo dài rương hành lý đi vào trong lều vải, cái lều này cũng không tính là nhỏ xem ra còn khá rộng rãi ngủ bốn năm người thừa sức, hai người đem rương hành lý đặt ở tận cùng bên trong góc lều. Ngu Thư Hân còn chưa thu thập tốt liền nghe đến ở ngoài có người gọi nàng: "Ngu Thư Hân ."

Là giọng nói của Tưởng Ức Nhu: "Cô có mang bàn chải đánh răng dùng một lần sao?"

Tưởng Ức Nhu lều trại ở ngay cạnh Thư Hân, vừa nãy cô ấy mở ra rương hành lý mới phát hiện quên mang theo mà trên người chỉ có 50 tệ cô ấy lại không nỡ đi mua lúc này mới lại đây mượn. Cũng may Ngu Thư Hân trong rương hành lý đem theo rất nhiều, nàng nhét vào 5 cái cho Tưởng Ức Nhu nghe được Tưởng Ức Nhu hỏi: "Triệu tổng đợi lát nữa có kế hoạch gì hay không ? Có thiếu người không a? Tôi có thể làm trợ thủ!"

Nói vậy là vì trước đó Triệu Tiểu Đường có cách kiếm tiền rất khôn ngoan để lại ấn tượng quá sâu sắc trong lòng mọi người cho nên Tưởng Ức Nhu mới chạy tới hỏi dò. Ngu Thư Hân nhìn về phía Triệu Tiểu Đường nhìn thấy cô lắc đầu liền nói rằng: "Còn không có kế hoạch gì."

Tưởng Ức Nhu có chút tiếc nuối rời đi.

Ngu Thư Hân quay qua nói với cô: "Chúng ta buổi trưa muốn ăn cái gì?"

Triệu Tiểu Đường đáp:  "Tôi sẽ đi xuống dưới núi nhìn một chút, em liền ở lại chỗ này nghỉ ngơi đi."

Ngu Thư Hân nhíu mày: "Không tốt cho lắm, chúng ta còn đang ghi hình đó, em cùng đi với Đường dù sao cũng có thể ngồi xe mà không cần đi bộ xuống núi."

Trong chuyến ghi hình lần này tiện lợi nhất chính là lên núi xuống núi cũng có thể ngồi xe, Triệu Tiểu Đường thấy thế cũng không có phản bác cô  gật đầu: "Được rồi. Nhưng em thấy không khỏe phải nói cho tôi biết đó. "

" Ưʍ. "

Hai người thu thập thỏa đáng sau đó đi ra ngoài, bên ngoài mấy người ở lều khác đều nhìn chằm chằm hai người bọn họ ngoại trừ Tuyết Nhi cùng Hứa Giai Kỳ hai người còn ở trong lều không biết làm cái gì không có đi ra. Triệu Tiểu Đường đi về phía trước một bước những khách mời khác làm bộ người không liên quan như thế bước theo, Ngu Thư Hân thấy thế cười lớn cuối cùng mọi người cùng nhau tiến lên xe có in LOGO của chương trình.

Đến dưới chân núi quả nhiên cùng Triệu Tiểu Đường suy đoán đúng như thế, căn bản không ai "không bột đố gột nên hồ". Nơi này không có người làm thế nào cũng không kiếm tiền được, Triệu Tiểu Đường dọc theo bốn phía đi dạo một vòng mọi người túm năm tụm ba tản ra. Ngu Thư Hân Giản  đi theo phía sau lưng Triệu Tiểu Đường hai người cuối cùng đứng ở một cái cửa tiệm, trước cửa có hai lão nhân gia đang chơi cờ tán gẫu. Thư Hân nhìn xung quanh kỳ thực chỗ này phong cảnh cũng không tệ lắm non xanh nước biếc cây cối xanh um nhìn cảnh vật tâm thần trở nên thoải mái, nàng thấy Triệu Tiểu Đường còn đang tập trung xem hai lão nhân gia chơi cờ nàng liền đi về phía trước hai bước đứng trước lan can.

Cách đó không xa Triệu Tiểu Đường hai tay hoàn tại trước ngực, đàng hoàng nghiêm túc nhìn hai người chơi cờ. Thư Hân phía sau lưng chống đỡ tại trên tay vịn, cau mày nàng trước đây làm sao không nhớ rõ Triệu Tiểu Đường yêu thích chơi cờ?

Triệu Tiểu Đường nhìn chằm chằm bàn cờ của hai người bàn cờ một lát, mỗi một bước đi sắc mặt cô đều nghiêm nghị theo có khi thì nhẹ nhàng khẽ gật đầu, hai lão nhân gia nguyên bản chỉ là tùy tiện ngồi chơi hiện tại bị Triệu Tiểu Đường nhìn cũng không khỏi thêm nghiêm túc. Triệu Tiểu Đường thấy hai người chơi nghiêm túc liền quay đầu đi vào trong cửa hàng tiện lợi cách đó không xa, Ngu Thư Hân không nhìn thấy cô mua cái gì chỉ nhìn thấy trên tay Tiểu Đường ôm một chiếc túi màu đen, 50 tệ cô giữ giờ đưa lại cho nàng còn 40 tệ. Ngu Thư Hân cau mày nhìn cô: "Đường mua cái gì?"

Triệu Tiểu Đường nói với nàng: "Bữa trưa."

Bữa trưa? ? ?

Ngu Thư Hân có chút không rõ nắm lấy cái túi qua, bên trong có một cái cái bật lửa, một túi giun còn có một lưỡi câu cùng dây câu, một con dao nhỏ, ngoài ra còn có đồ dùng để nấu cơm Thư Hân nhíu mày càng chặt hơn: "Đường muốn câu cá a?"

Triệu Tiểu Đường gật đầu: "Chúng ta cùng nhau đi câu."

"Giữa sườn núi có một cái hồ nhỏ bên trong cá rất nhiều nơi này lại thuộc phạm vi tổ chương trình thuê hiện tại không ai nhìn thấy."

Ngu Thư Hân kinh ngạc: "Làm sao Đường biết?"

Triệu Tiểu Đường nhìn nàng dáng vẻ sững sờ cười khẽ: "Vừa rồi nhìn hai lão nhân gia chơi cờ nghe hai người tán gẫu có nói đến."

Ngu Thư Hân nháy mắt mấy cái: "Vì lẽ đó Đường vừa rồi không phải là đứng xem chơi cờ sao?"

"Không phải." Triệu Tiểu Đường vẻ mặt thành thật: "Tôi không có biết chơi cờ càng không hiểu cách chơi."

Ngu Thư Hân nhìn cô dáng vẻ băng lãnh ra dáng tổng tài thành thật ăn ngay nói thẳng nhịn không được bật cười, khắp khuôn mặt đều là ánh mặt trời bao phủ. Phía sau Lâm Diệp cùng quay phim không khỏi giơ ngón tay cái lên cảm thán lợi hại, thật trâu bò, cậu ta liền phục Triệu Tiểu Đường một bậc đúng là tổng tài anh minh!

Hai người đi trước một bước quay lại giữa sườn núi, Ngu Thư Hân cùng Triệu Tiểu Đường ở bốn phía tìm kiếm quả nhiên nhìn thấy cái hồ nhỏ. Triệu Tiểu Đường ở bên cạnh bẻ một cành cây đơn giản xử lý sau đó làm cái cần câu, cô đem dây câu cùng lưỡi câu buộc chắc chắn cố định lại rồi đối với Thư Hân nói: " Em ở chỗ này nghỉ ngơi, tôi đi câu cá."

"Đường còn có thể câu cá à." Thư Hân cười: "Để cho em tới đi."

Triệu Tiểu Đường không giống nàng, cô lúc trước thế giới rất đơn điệu hoàn toàn không giống nàng như vậy phong phú vì lẽ đó nói câu cá vẫn là nên để Thư Hân làm thì tốt hơn. Triệu Tiểu Đường thấy thế cũng không có miễn cưỡng, cô đối với Thư Hân nói: "Vậy em trước tiên câu, tôi đi tìm chút củi để nhóm lửa."

"Nơi này có thể nhóm lửa sao?" Bình thường khu du lịch đều cấm chỉ việc đốt lửa ah, huống chi chỗ này lại là ở trên núi. Tiểu Đường gật đầu: "Nhóm lửa ở bên đường có thể, không sao đâu tôi đã hỏi nhân viên chương trình rồi."

Ngu Thư Hân thấy thế cũng kệ mặc Tiểu Đường đi tìm việc vặt, nàng ngồi dưới ánh mặt trời tay cầm cần câu cách đó không xa Triệu Tiểu Đường đi qua đi lại bận rộn. Trên người cô quần áo trắng đã nhiễm phải một chút màu xám của đất cát, mái tóc cũng không còn cẩn thận tỉ mỉ mà có phần hơi ngổn ngang, Triệu tổng cao cao tại thượng lắc mình biến hóa thành người bình thường thế nhưng khí thế vẫn như cũ. Từ bên trong lơ đãng tản mát ra ngoài, đến cùng thì cô cũng là người làm mưa làm gió trên thương trường muốn gạt bỏ ai cũng dễ như trở bàn tay bây giờ dù có làm một người thường chật vật làm việc cũng không che giấu được cảm giác tinh anh bức người.

"Em có nóng hay không?" Triệu Tiểu Đường thu thập xong cành khô đi tới  bên người Thư Hân, mặt trời chiếu tơi ánh nắng tùy ý chiếu ở trên người cùng trên mặt Thư Hân. Nàng đi ra ngoài không có bôi kem chống nắng nên bây giờ trên mặt đỏ bừng bừng, đôi mắt càng ngày càng đen bóng nhíu lại, Triệu Tiểu Đường xem vài giây bèn cởϊ áσ khoác thể thao ra che ở trên đầu nàng. Thư Hân giật mình kinh ngạc trong ánh mắt Tiểu Đường có ý cười nói: "Câu được con cá nào chưa?"

Ngu Thư Hân nghiêng đầu tránh né: "Trong túi."

Đồ trong túi đều bị đổ đổ ra ngoài Tiểu Đường nhìn thấy bên trong có mấy con cá đang quẫy đuôi cô gật đầu: "Gần đủ rồi chứ?"

"Đừng có gấp." Ngu Thư Hân nói: "Lại câu hai con nữa."

Nàng kỳ thực trong lòng cảm thấy nghiện câu cá luôn rồi, mấy năm nay không có thời gian đi câu cá hiện tại nhìn thấy cần câu nàng liền không muốn buông. Triệu Tiểu Đường đứng lên đi tới bên người nàng, thấy nàng trên trán đổ mồ hôi nói rằng: "Được rồi để tôi tới thay em giữ cần câu."

Ngu Thư Hân không cho: "Đường sẽ không biết câu."

Triệu Tiểu Đường rất kiên nhẫn nói rằng: "Em dạy tôi."

Ngu Thư Hân quay đầu liền thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, nàng ngưng lại vài giây khẽ cười đem cần câu đưa cho cô. Cần câu mới vừa đặt ở trên tay Tiểu Đường cái phao liền di chuyển Thư Hân một mặt vui mừng, nàng nhìn phía trước phao câu nói: "Mắc câu rồi."

Triệu Tiểu Đường nghiêng đầu nhìn nàng giống như hài tử cũng không nhịn được cười theo, tiện đà ánh mắt rơi vào trên bụng Thư Hân ôn nhu lại triền miên.

Camera ở phía sau hai người quay trọn cảnh này, Thư Hân cùng Tiểu Đường cùng nhau giật cần lôi lên được một chú cá.

Bữa trưa là Thư Hân làm dù sao nàng cũng từng học bếp núc nên rành việc này cho dù ở rừng núi hoang vu vẫn có thể xử lý tốt đem cá nướng thơm phức. Lâm Diệp đi theo được thơm lây ăn hai con cá liền, nhân viên khác ý tứ hơn chỉ ăn một con. Thư Hân ăn hai con cá nướng liền no rồi tuy rằng không ăn được cơm tẻ thế nhưng cũng rất thỏa mãn, Tiểu Đường thấy nàng ăn no sau nói rằng: "Đi về nghỉ ngơi đi, buổi chiều chúng ta suy nghĩ thêm biện pháp khác."

Ngu Thư Hân gật đầu nắm tay cô trở về lều, ven đường đụng gặp mấy người Triệu Thanh Thanh nàng hỏi: "Mấy người ăn chưa?"

Triệu Thanh Thanh ôm bụng: "Nhanh chết đói rồi."

Thư Hân nói: "Bên kia có cái hồ nhỏ, đồ câu đều ở bên kia đi câu cá ăn đi."

Triệu Thanh Thanh lập tức lôi kéo Hàn Tiếu Đông chạy tới, Triệu Tiểu Đường nắm tay Thư Hân không khỏi nắm thật chặt, trên mặt mang theo cười.

Đến khu lều trại nơi này không có người nào, những người khác đều chưa có trở về. Tiến vào trong lều sau Lâm Diệp liền không cùng máy quay đi vào cùng, cậu ta cùng cùng nhân viên kia ngồi ở trong lều của mình uống nước tán gẫu. Triệu Tiểu Đường cầm cái ly đi ra ngoài lấy chút nước đã đun sôi để nguội trở về đưa cho Thư Hân, Thư Hân xác thực đang khát liền nhận ly nước trên tay Tiểu Đường uống một hơi. Triệu Tiểu Đường hỏi: "Còn muốn sao?"

Ngu Thư Hân lắc đầu: "Được rồi."

Nàng nói rồi ngồi dựa vào trên đệm chương trình chuẩn bị sẵn trong lều tay dán vào bụng dưới, Tiểu Đường thấy thế có chút sốt sắng nói: "Làm sao? Không thoải mái sao?"

"Không có." Bình thường thời điểm rảnh rỗi đứa nhỏ này đều sẽ tạo phản, không phải nôn nghén chính là dạ dày bị giày vò qua hiện tại bắt đầu bận túi bụi trái lại một điểm không cảm giác được sự tồn tại của nhóc con. Ngu Thư Hân cười cười, phỏng chừng cũng là đứa nhỏ nghịch ngợm lăn lộn nửa ngày cùng nàng chắc mệt rồi.

Triệu Tiểu Đường thả cái ly xuống bày sẵn đệm và chăn đối với Thư Hân nói: "Có muốn hay không đổi bộ quần áo mới ?"

Hai người vừa trải qua việc nướng cá cho nên trên người đều là mùi khói lửa, Ngu Thư Hân ngửi một cái gật đầu: "Đường trước tiên đổi đồ hay là em thay đồ trước ?"

Triệu Tiểu Đường thần sắc bình tĩnh nói: "Cùng nhau đổi đi."

Ngu Thư Hân nhìn cô nói xong cũng bắt đầu cởϊ qυầи áo, Tiểu Đường vừa nãy áo khoác đã cởi bên trong liền chỉ còn một cái áo màu nâu kim tuyến đơn bạc, giờ khắc này Tiểu Đường nhấc lên một góc chuẩn bị cởi Thư Hân vội lên tiếng: "Đợi lát nữa."

Triệu Tiểu Đường không rõ, trong lều không thể so bên ngoài không có ánh mặt trời bên trong có chút tối. Cô ngồi  cách Thư Hân hai mét nghe được âm thanh của nàng liền quay đầu di chuyển qua bên đó: "Làm sao vậy?"

Ngu Thư Hân nhìn thấy cô tới đây, nàng hai tay chống lui về phía sau một chút cái mông khác nào bị kim đâm bình thường làm sao ngồi đều không dễ chịu, tim đập cũng không giống bình thường. Triệu Tiểu Đường ngồi ở vị trí vừa rồi của nàng, kim tuyến trên áo màu nâu ám kề sát ở trên làn da trắng nõn của cô càng thêm rõ ràng đặc biệt đáng chú ý.

Triệu Tiểu Đường thấy Ngu Thư Hân không lên tiếng, cô hướng về trước lại tới gần một điểm Thư Hân lui về phía sau mãi đến khi phần lưng chống đỡ ở trên cạnh lều nàng đưa tay ra chặn lại Tiểu Đường : "Đường cách xa em một chút."

Triệu Tiểu Đường cùng Thư Hân nhìn thẳng vào nhau, cặp mắt kia tối om om, cô hỏi: "Tại sao?"

Tại sao?

Ngu Thư Hân mạnh mẽ trừng cô một chút, trở mình một cái đứng lên cắn răng nói: "Em sợ em không nhịn được muốn Đường!"

Cổ tay bị người ta tóm lấy Ngu Thư Hân quay đầu nhìn thấy ánh mắt sâu thăm thẳm của Tiểu Đường nàng nói rằng: "Vậy thì không cần nhịn, Thư Hân."

Dòng điện lưu xuất hiện từ đôi bàn tay Tiểu Đường nắm lấy cái tay kia của nàng truyền tới lẻn lỏi đến bên trong thân thể, chóp mũi tràn đầy mùi thơm mát lạnh của cô. Trong thân thể bắt đầu bốc lên hồi lâu xao động, Ngu Thư Hân đầu quả tim tê tê dại dại lại thật giống như bị con mèo gãi tới rất ngứa, nàng nghe được Triệu Tiểu Đường nói: "Ngược lại tôi là lễ vật của em, em tại sao không sớm dùng thử?"

Ngu Thư Hân môi hé mở mấp máy không lên lời, Triệu Tiểu Đường đứng lên đứng ở bên cạnh người nàng quay đầu đi dán vào bên tai Thư Hân cắn lấy dái tai nàng nói: " Tôi ủng hộ dùng thử nhưng kết thúc không có lý do gì cho trả hàng đâu."

"Thư Hân, em muốn dùng thử sao?"

Bình luận

Truyện đang đọc