EM GÁI! ANH YÊU EM - NGA TRẦN

Cả căn phòng chợt im lặng. Bên ngoài, bà Hiền mở cửa bước vô, trên tay bà đang bưng tô cháo thịt bằm.

- Ông hối gì chứ? Tôi phải tới chỗ gần nhà mua cháo, chứ không dám mua ở căn tin, sợ không đủ chất, vậy mà cũng kêu con nhỏ chạy đi kiếm. Già rồi còn làm nũng con. Thiệt là.... Khang ăn gì chưa con, hai đứa đi ăn sáng đi, mẹ ở đây với ba được rồi.

- Bà không về thay đồ à? Có đàn ông ở đây vẫn hơn chứ. Bà với An đi ăn sáng đi.

Ông Thanh thấy thái độ của Khang nên bắt đầu e dè. Bà Hiền không hiểu nên cắt ngang.

- Nó tuổi trẻ, vô thăm là được rồi. Tôi ở đây với ông tiện hơn. Lát có phát cơm từ thiện, tôi xin một phần là xong, ăn chay thanh lọc cơ thể. Nay, mai ông xuất viện rồi, nhõng nhẽo với con chi vậy?

Bà quay qua nói với Khang và An:

- Ba tụi bây không sao, chỉ bị xây sát với tay bị bong gân, xương nứt xíu bó bột khoảng tuần lễ là hết. Tại hôm qua thấy máu nhiều nên mẹ hoảng quá, gọi đại cho con. Một đứa đi làm, một đứa đang đi học, tụi con sắp xếp về lại thành phố đi.

An: con không yên tâm mẹ à.

Mẹ: con không tin mẹ sao? Có chuyện gì mẹ gọi con liền. Con nhìn ổng đi, vẫn tươi tỉnh đó thôi. Việc học của con quan trọng hơn, An à! Còn công việc của anh hai nữa.

An nhìn qua Khang, ý kêu anh nói gì để mình ở lại, ai ngờ Khang im ru, chỉ lẳng lặng ngồi ở bàn trà quan sát mọi người, gương mặt lạnh băng, không cảm xúc. An tự nhiên cũng nhụt chí, không dám mè nheo.

Mẹ: thôi, hai đứa về đi. Còn mệt thì nghỉ ngơi chút rồi về thành phố.

An: Nhưng...

Khang: dạ, mẹ!

An trố mắt nhìn anh hai, mặt phụng phịu. Khang không nói, chỉ liếc mắt An, ánh mắt lạnh nhạt làm An sởn da gà, quay mặt ra cửa. Khang gật đầu chào ba, mẹ rồi nắm tay An dắt đi. Ông Thanh quan sát, càng lo lắng hơn. Nhưng ông làm được gì? Chỉ cầu mong thằng Khang nó đủ mạnh mẽ bảo vệ em nó. Ra khỏi phòng bệnh, An dằn tay Khang, nhưng không thể thoát khỏi tay gọng kiềm đó, Khang càng siết chặt, tưởng chừng bẻ gãy tay cô.

- Em đau quá, anh thả em ra.

Một tiếng nổ ầm trong đầu Khang, giọng nói này, từ này hình như anh đã từng nghe, nhưng không nhớ rõ, quay lại thấy mặt An nhăn nhó, cố gỡ tay mình, Khang vội buông tay em ra. An được thả ra, xoay xoay cổ tay của mình. Anh cầm tay An lên xem, nơi cổ tay đã bầm một mảng hình dấu tay. Anh xoa xoa, thổi nhè nhẹ vào vết bầm, An quá ngạc nhiên trước thái độ thay đổi 180 độ của anh hai

- Đau không em? Anh xin lỗi, anh hơi mạnh tay.

- Anh á, bẻ gãy tay em rồi nà.

- Ừ, để anh đền nhé- nói rồi Khang lại thổi nhè nhẹ lên vết thương, An thấy ngại nên rụt tay về, cười nhăn nhó

- Thôi, em hết đau rồi, giờ mình đi ăn sáng nha.

- Ừ.

An thở phào, Khang lại là anh hai như trước kia, chứ khi nãy trông anh y hệt Thiên Vũ, làm An hoảng hồn, sợ mình dắt nhầm người về Đà Lạt. Tự nhiên xui khiến quen Thiên Vũ chi mà ngày nào An cũng như chơi đánh bài, đoán và nhớ giữa Vũ và Khang.

Họ đi ăn bánh hỏi lòng heo (đặc sản ở Đà Lạt). An chưa muốn về thành phố vì còn lo cho ba. Khang hiểu ý, nên ăn xong cũng không vội về mà chở An tới đồi hoa hướng dương. Cả khu vườn rộng lớn, nhưng chẳng có ai cả, An thích thú hò reo. Khang nắm tay An đi vào trong, An cứ mãi miết ngắm những bông hoa rực rỡ, miệng lẩm nhẩm ca khúc " đồi hoa mặt trời". Giai điệu ngọt ngào của bài hát như rót mật vào tai Khang những lời yêu ngọt liệm. Ở giữa vườn là khoảng trống nhỏ, kì lạ khoảng trống này hình trái tim mới ghê. Khang móc trong túi ra tấm trải, đủ chỗ cho hai người ngồi sát bên nhau. Khang nắm tay An ngồi xuống, đi vào lùm cây, từ trong bụi hoa hướng dương, cầm ra cây đàn ghi ta.

- Em hát lại bài hồi nãy đi, anh sẽ đệm đàn.

- Hả? Anh nghe có một lần mà biết đàn sao?

- Bấm gam thì dễ lắm. Móc điệu thì cần thuộc giai điệu. Mà em ca hay vậy, chỉ một lần là nằm trọn ở đây này.

Khang lại nắm tay An, đặt lên lồng ngực trái. An bối rối, rụt tay lại, e hèm:

- Anh đàn đi, em hát sai là tại anh nhé.

Khang nháy mắt tinh nghịch, nở nụ cười rạng rỡ, còn đẹp hơn những bông hoa nơi đây nữa. An mắc cỡ, không dám nhìn anh nên chỉ cúi đầu, nghịch đám cỏ, bắt đầu hát. Còn ai kia đã lén lấy điện thoại ra mở chế độ ghi âm, nhìn cô bé cúi đầu, miệng nhếch cười và bắt đầu đàn.

Giữa mênh mông hoa mặt trời trải dài cuối chân đồi phía xa

Ngồi bên anh mãi không rời bình yên nghe hương thơm cỏ cây

Gió ơi gió đừng vội kéo mây kéo hạt mưa rớt qua nơi này

Để em ngắm nụ cười của anh cứ dịu dàng mà lại nồng say

Những nụ cười mình ươm trong nắng

Những ngọt ngào gửi vào cành hoa

Những kỉ niệm lặng im trên mây để nơi này của riêng đôi ta

Để mai này dù xa hai hướng vẫn có người hằng ngày chờ anh

Đến một ngày mình gặp lại nhau giữ ngọn đồi ngập tràn vàng tươi

Những bông hoa mặt trời.

- Em có chờ anh không? Thiên An?

- Có chứ, chờ 15 năm rồi đó.

- Em biết không, lúc trước, em là em gái bé nhỏ, nên anh tự nhủ phải hết lòng chiều chuộng và bảo vệ. Rồi theo thời gian, em gái trở thành cô gái, thì anh....

- Anh muốn dành tình cảm cho người khác phải không? Em....em hiểu mà. Anh còn hạnh phúc riêng của anh, em hiểu mà...

An vẫn biết anh hai lớn rồi, 30 rồi chứ nhỏ đâu, cô không thể suốt ngày quấn lấy rồi mè nheo với anh hoài được. Nhưng sao cô lại buồn, buồn lắm í. Có phải tại mình ích kỉ quá không, hic...hic...muốn khóc quá....sao mà tim mình đau như bị ai bóp nghẹt vậy....hic....hic....đau quá.

An ôm lấy trái tim mình, mặt cô đỏ bừng, thở khó nhọc. Khang hốt hoảng, bỏ cây đàn sang một bên, cúi xuống nhìn An lo lắng:

- Em sao vậy? Đau ở đâu?

- Em...em đau tim....em đau lắm

- Nghe anh, cố bình tĩnh, hít thở đều và sâu. 1,2,3 hít vào....từ từ thở ra...từ từ 1,2,3 hít vào...thở ra.

An đã khá hơn, không đau nhưng vẫn mệt. Khang ôm cô vào lòng, vuốt nhẹ mái tóc dài mềm mại, cằm gác lên đầu cô, giọng nói trầm ấm phát ra từ cuống họng:

- Em biết không, ở Canada, mỗi khi mình nhặt được lá Phong rơi xuống, thì mình sẽ có tình yêu với người bên cạnh. An à, em ngước lên xem.

Không biết từ đâu có lá phong rơi xuống, Khang chụp lấy, rồi đưa cho An. An trố mắt nhìn, rồi tìm xung quanh có cây Phong nào không.

Trong vườn hoa Hướng Dương có lá phong? An lại nhìn Khang nghi hoặc. Khang không nói chỉ cười, anh đang quì một chân, làm ghế cho An dựa lưng, và ôm cô. Khi An ngồi thẳng lên nhìn dáo dác, Khang vẫn trong tư thế "quì cầu hôn", trên tay là chiếc lá phong đỏ thẫm.

- EM GÁI À! ANH YÊU EM.

An trố mắt, nhìn Khang, tim đập nhanh thình thịch, khiến cô khó thở hơn. Cô cố hít sâu một cách khó nhọc. Khang nhào tới, hai tay ôm lấy gương mặt An ngẩng lên và cúi xuống thổi ngạt cho cô. An bị đơ, mùi hơi thở nam tính trầm ấm, mùi gỗ quen thuộc xông thẳng vào buồng phổi, tiếp thêm oxi cho tim dễ thở hơn. Cảm xúc lâng lâng khó tả, An nhắm mắt, chìm đắm trong nụ hôn ngọt ngào. Khang thấy An đã bình tĩnh nhưng cũng không buông cô ra, mà càng tiến sâu, cạy răng buộc cô há miệng để nút lấy chiếc lưỡi của An. Còn An cứ để mặc anh làm càng, vì anh hôn rất nhẹ, nhưng đủ day dưa và sâu để cô gái mới lớn như An cảm thấy được nâng niu, yêu thương và chìm đắm. Cho đến khi cảm thấy bị bít đường thở, An mới đẩy Khang ra để lấy không khí.

Trong lúc An đang thở hồn hộc, Khang nhếch mép cười, một tay nâng mặt An lên, tay kia vuốt ve gò má đang đỏ bừng vì thẹn. Dưới ánh nắng, thân thể tươi mát của thiếu nữ như mời gọi. An mặc đầm trắng, vì nụ hôn ban nãy mà ngồi có xộc sệt, lộ ra khoảng da thịt trắng mịn nổi bật trên nền cỏ xanh. Ánh mắt Khang tối đi, miệng nhếch lên độ cong nhẹ, ta lần sờ xuống cánh tay, tới eo... An vội kéo đầm xuống che lại, đứng phắt lên.

- Anh hai, anh mượn em tập tỏ tình phải không? Anh thành công rồi đó. Nhưng lần sau có mượn em tập cũng không cần diễn sâu đến vậy.

- Ai nói anh diễn.

- Hứ! Không lẽ em diễn.

- Em thích không? Nói thật.

- Em...em... Mà nói chung nếu anh tỏ tình vậy là thành công rồi.

- Vậy à? Giờ đừng gọi anh là anh hai nữa.

- Sao chứ. Anh có bạn gái thôi mà có cần vứt bỏ em gái không hả?

- Cần, không bỏ em gái thì không thể có bạn gái được.

- Nhưng...nhưng tại sao chứ, không gọi anh hai thì gọi bằng gì. Huhuhu. Ghét anh quá.

- Ghét cũng không được gọi anh hai. Gọi anh thôi.

An mếu máo khóc ăn vạ, tức quá đi. Ai trên đời có bạn gái mà bỏ em gái không? Tự nhiên đang yêu chiều, quay ngoắc 180 độ à. Huhuhu

- Anh...anh...được chưa? Huhuhu.

- Ngoan! Yêu anh không? Hửm?

- Sao phải yêu anh chứ? Anh bỏ em rồi mà, không yêu, tại sao phải yêu anh? Huhuhu

- Bởi vì ANH YÊU EM! EM GÁI! ANH YÊU EM.

Bình luận

Truyện đang đọc