EM GÁI! ANH YÊU EM - NGA TRẦN

An chạy ra khỏi bệnh viện, mặc bà Hiền gọi với theo đằng sau. Trong An giờ là khoảng không vô định, cô không nghe, và cũng không muốn nghe nữa. Đi một vòng lớn, cuối cùng họ vẫn là anh em, không thể thay đổi. An đi ra hồ Than Thở ngồi, cứ ngồi đó từ sáng sớm tới chiều buông. Bà Hiền nghĩ chắc An quên đồ nên vội về nhà lấy, cũng không mảy may suy nghĩ nhiều.

Xa xa, ai đó đang mở bài định mệnh đắng cay, thật đúng lúc, đúng thời điểm.

"Nghe như tiếng sét chết điếng trong tim từng hồi

Vì sao yêu trong tôi đã tắt đi giữa màn đêm

Về đâu khi tình yêu là kiếp sống vô thường

Trào dâng men chua cay bao lời yêu thương ngày nao

Tình là oan trái biết trách ai trong dòng đời

Bàn chân tôi cố bước cố sống qua thời gian

Khi hai giọt máu cùng xuôi theo một dòng

Làm sao có thể xoá những vết thương hằn trong tim khi nhận ra người tôi yêu giờ lại là anh tôi."

Từng câu hát vô tình cứa vào tim An vết thương sâu hoắm. Cô nhìn mặt hồ trong xanh phẳng lặng, in trên đó là bóng hình cô gái với gương mặt nhợt nhạt không sức sống. Cuộc đời là chuỗi dài những bi kịch, và cô đang phải là nhân vật chính trong vở kịch cuộc đời mình. Anh hai,người ấy, và cô, một vòng tròn lẩn quẩn cuối cùng cũng tìm ra đầu mối, hóa ra hai người là một, chỉ vì căn bệnh có cái tên đa nhân cách đã đưa cô đến bờ vực không lối thoát. " ba của con em, người đàn ông em yêu hơn cả sinh mạng, có lẽ em và con phải rời xa anh, để giải thoát cho mình. Hãy cho phép em mang theo hình ảnh của anh trong tim em, sang thế giới bên kia. Hi vọng dòng nước này sẽ rửa sạch mọi tội lỗi của chúng ta. Em tha thứ cho anh và em yêu anh!

Nếu có kiếp sau, hãy cho chúng ta là hai kẻ xa lạ...."

Hai hàng nước mắt chảy dài, cũng không thể cuốn trôi mọi đau khổ, An càng khóc, tim càng đau, đau đến tê dại. Cô đứng lên, bước từ từ xuống hồ. Nước hồ lạnh lẽo khiến cơ thể cô rùng mình, nhưng vẫn không thể thức tỉnh cô. An cứ bước đi,càng đi ra xa....trong vô thức. Khi đã nằm trọn vẹn trong lòng của nước, bao hình ảnh về người ấy xuất hiện. Hóa ra, khi xa nhau, cô nhận ra khoảnh khắc ở bên nhau là hạnh phúc, thế mà cô đã bỏ lỡ, bỏ lỡ thời gian có giá trị trong cuộc đời. Trong làn nước lạnh lẽo tối tăm, gương mặt người ấy lại xuất hiện, mùi gỗ trầm ấm xen lẫn mùi bạc hà, hòa cùng mùi của tảo, và nước bao bọc lấy cô. An mỉm cười, đưa tay sờ lên gương mặt người thương, nói "em yêu anh". Không kiêng dè, cô sà vào lòng anh, ôm chặt anh, cảm thấy rất ấm áp. Không ngờ, cô gặp anh sớm thế, dù biết là ảo giác, nhưng cũng đủ an ủi cô trong giây phút cuối cùng. Cô từ từ nhắm mắt, an tĩnh đi vào giấc ngủ sâu.

Anh nặng nề lôi An lên bờ, vết thương trên lưng rịn màu loang đỏ hết băng gạc. Anh húng hắng ho ra máu, thở dốc. Nhìn người con gái gương mặt tái nhợt, anh vội vàng dùng tay quẹt máu, cố hít lấy không khí để hô hấp nhân tạo cứu An. Cứ mỗi lần hít sâu, lồng ngực anh đau vì căng tức như sắp vỡ, nhưng anh mặc kệ, vẫn cố lấy oxi để thổi ngạt. Anh ấn ngực kích tim, rồi lại thổi. Cuối cùng, An cũng phun ra ngụm nước, lờ mờ mở mắt. Cứu được An thì anh cũng hết hơi, vết thương tét miệng, máu nhuộm đỏ áo sơ mi đang mặc. Anh nở nụ cười mãn nguyện, và ngất đi.

Dạ Long vội vàng sai đàn em đưa cả hai nhập viện. Tình yêu khiến con người ta thay đổi đến thế sao, đường đường là lão đại của mafia, thi đấu bán sống bán chết để trả thù, kết cuộc, không màng đến sinh mạng vì người con gái của kẻ thù đó. Vậy ai là người đáng thương đây?

Cả hai nhanh chóng đưa vào phòng cấp cứu, bên ngoài, cả ông Thanh lẫn bà Hiền đều lo lắng, không hiểu sao An lại dại dột như thế. Còn Vũ, chẳng phải rất hận hai ông bà, và ghét lây con bé, sao lại không màng tới mạng sống đi cứu nó. Thiên Vũ vừa tỉnh lại, không liên lạc được với cô, liền mở phần mềm định vị, thấy An ngồi bên bờ hồ thất thần, linh tính không lành, Vũ chạy ngay tới, không ngờ vừa kịp An trầm mình. Đã là định mệnh thì không thể trốn tránh. Cứ mỗi lúc An gặp nguy hiểm, thì chính anh bất chấp tất cả cứu cô. Lý trí mách bảo thứ ta nên nói, nhưng việc làm lại chịu sự sai khiến của trái tim.

Do vết thương Vũ bị nhiễm trùng bởi nước hồ, nên phải đưa anh về bệnh viện thành phố, còn An vẫn ở lại Đà Lạt. Ông Thanh theo Vũ, để tiện chăm sóc, còn bà Hiền ở lại chăm An. Cô thức dậy đã vào sáng hôm sau.

- Con dậy rồi à, đói không? Mẹ mua cháo con ăn nhé!.

- Mẹ!! Con không đói, ba đâu rồi mẹ? Còn anh....???

Cô không biết nên gọi là gì? Anh hai hay Thiên Vũ, An cảm thấy thật rối trí. Bà Hiền thấy An ngưng câu hỏi, cúi đầu vân vê tà áo, bà đã lờ mờ hiểu sự tình, nên thở dài, đến ngồi bên giường.

- Thiên An! Đứa bé con mang, phải của Vũ không?

- Dạ, con...con...

- Con ai cũng được, nhưng con yêu ai? Khang hay Vũ? Lúc trước, ba mẹ đưa Khang qua Canada vì sợ Vũ làm hại con. Nhưng hôm qua, thấy nó không màng bản thân mà cứu con, mẹ biết nó yêu con thật lòng. Nên giờ con yêu ai cũng được, Khang hay Vũ, ba mẹ đều chấp nhận. Chung qui vẫn là một người....một người hai nhân cách mà thôi. Quan trọng cả hai nhân cách ấy đều yêu con.

- Nhưng, con và Khang là anh em ruột. Huhuhu, con làm sao đây mẹ? Con phải làm sao? Huhuhu.

An òa khóc, tin Khang là con ruột của ba làm cô rối trí, không còn suy nghĩ, phân tích rạch ròi nữa. Bà Hiền trợn mắt, nắm hai bả vai An hỏi:

- Có phải con vì chuyện này mà tự tử. Sao con khờ vậy hả? Có gì phải nói ngay với mẹ. Con có biết vì suy nghĩ chủ quan của con, mà thằng Vũ nó....nó....

- Anh ấy sao rồi mẹ?

- Nó chuyển viện về thành phố, vì vết thương nhiễm vi khuẩn gì đó....hey ya....con với cái....cái gì cũng giấu trong lòng, rồi tự quyết định. Con hỏi mẹ, hỏi ba thì mọi chuyện không tệ đến vậy? Mẹ sẽ kể con nghe, rồi ráng tịnh dưỡng cho hai mẹ con khỏe, còn về thành phố chăm sóc ba đứa nhỏ chứ.

Ngay từ nhỏ, Thanh luôn bôn ba đi săn trầm, ít khi ở nhà. Võ sư Vũ An là người tứ cố vô thân, vợ con bị cướp giết sạch, Thanh thương tình, cho về làm quản gia, coi sóc nhà cửa. Hiền và võ sư nên duyên nhờ vậy. Vũ An rất thương Quý Khang, ông thường kể Khang nghe về Thiên Vũ, đứa con bị mất chung với mẹ nó. Khang đi học bị bắt nạt, Vũ An dạy Khang võ công để phòng vệ. Theo thời gian gần gũi, Vũ An đã yêu thương và xem Quý Khang là Thiên Vũ, con ruột của mình. Ông không gọi cậu chủ, mà gọi " Thiên Vũ! con trai của ba". Lâu dần, nhiều kí ức in sâu, dường như Quý Khang cũng tự đồng hóa mình thành Thiên Vũ.

18 năm trước, Hiền và bà chủ cùng mang thai, nhưng thai của Hiền lớn hơn 2 tháng. Hiền sinh Thiên An được một tuần thì tai họa ập tới.

Bên ngoài nhà cháy đỏ rực. Vũ An dắt Khang đưa vào phòng của vợ nấp, còn ông ra đánh lạc hướng bọn cướp. Hiền kéo Khang vào phòng, dùng khăn ướt bịt khe hở của cửa, và đỡ đẻ cho bà chủ. Đứa bé sinh non, vừa sinh ra đã tím tái không nhịp tim. Hiền sợ bà chủ bị sốc, nên đã giấu đứa trẻ chết non ở góc phòng, bồng con ruột của mình, dùng máu của bánh nhau trét lên đầu và người con. Sau đó, mở băng rốn, cắt đi phần viền đã hơi khô, giả làm đứa bé mới sinh trao cho bà ấy. Bà sanh khó nên ngất xỉu, tỉnh lại thấy con khỏe mạnh nên rất vui, rồi tiếp tục ngất đi. Vũ chỉ nhìn thấy được tới đó, Hiền mở cửa sổ, cho Vũ trèo ra ngoài thoát thân, Hiền ở lại chịu trận vì không thể bỏ bà chủ một mình. Vũ An quay lại phòng, thấy bà chủ đã ngất xỉu vẫn đang bồng đứa trẻ, tưởng An là con của bà chủ mới sinh, vội bồng lấy đứa trẻ trên tay bà chủ, quấn chặt lên người Hiền, dìu vợ theo lối cửa sổ trèo ra. Ông trèo ra trước dò đường, dắt Hiền ôm con trốn xuống hầm. Ông nghĩ Hiền đã giao An cho Khang bồng trốn đi trước, nên không hỏi, chỉ chú tâm đưa vợ và "con bà chủ" thoát thân. Vợ cũ ông Thanh tỉnh lại, vội tìm con ruột, thấy đứa trẻ nằm trong góc phòng, liền lồm cồm bò tới bồng con ruột của mình,tìm đường thoát thân, không biết rằng đứa bé đã chết. Bà chạy ra tới cửa thì bị lão Cường vịn lại, cướp đứa bé đưa cho đồng bọn, nhằm uy hiếp ông Thanh. Tên đồng bọn không quen bồng trẻ sơ sinh nên vấp té, đứa trẻ bị văng xuống đất. Quý Khang ( đúng hơn là Thiên Vũ), trốn ở bụi rậm trong vườn, chứng kiến cảnh đứa trẻ bị rơi, nó tưởng em nó, mà không biết võ sư Vũ An đã vô tình đã đổi lại hai đứa trẻ như ban đầu. Vợ cũ ông Thanh chứng kiến con mình bị rơi chết, nên cũng đột quị ( dân gian gọi là lên máu sản hậu), tử vong tại chỗ.

- "Ba Thanh con đi suốt, mẹ chăm lo nhà cửa, chăm sóc bà chủ nên đâu để ý Quý Khang. Đến khi tai họa xảy ra, tính cách Thiên Vũ mới bộc lộ hoàn toàn. Chúng ta mới biết nó bệnh đa nhân cách, lúc là Khang, khi lại là Vũ. Ba năm trôi qua từ sau đêm khủng khiếp đó, con được ba tuổi, ta và ba Thanh con quyết định nương tựa vào nhau, thì bệnh đa nhân cách của nó trở nặng, mãnh liệt nhất. Lúc là Thiên Vũ, nó đôi khi nhìn con với ánh mắt rất căm thù. Ba con đành đưa nó qua Canada chữa trị, nền y học tiến bộ, và xa cách người nó hận, hi vọng tính cách kia tiêu tan. Có ai ngờ..... Thiên An, con là con ruột của mẹ và võ sư Vũ An, con không có quan hệ gì với Khang và ba Thanh hết."

Bà Hiền nắm bàn tay gầy gò của An, xoa xoa, thở dài rồi đứng lên.

- "Mẹ đi mua cháo cho con. Đừng nghĩ nhiều. Hai đứa nếu yêu nhau, cứ đến với nhau. Mẹ hi vọng con sẽ dùng tình yêu chữa trị vết thương lòng của nó, đem 2 nhân cách hòa làm một. Mẹ khẳng định lần nữa, Khang là con của ba Thanh với bà chủ, con là con gái của võ sư Vũ An và mẹ, hai đứa không có quan hệ gì với nhau. Còn Thiên Vũ là đứa bé vừa sanh ra đã chết non, nó chỉ là phần nhân cách mà Vũ An đã gieo vào Quý Khang mà thôi."

Bà nói xong, thở dài đứng lên ra ngoài. An nhìn theo bóng mẹ khuất dần sau cánh cửa, trong lòng thật sự vẫn hơi mơ hồ, nhưng cô rất vui mừng. Vì cô đã có thể tự do đi theo tiếng gọi của trái tim. Ba của con em! Hãy chờ em! Em sẽ ráng khỏe mạnh để đến với anh đây.

Tại bệnh viện tư nhân trong thành phố, Vũ phải nằm phòng cách ly vì vết thương bị nhiễm trùng gây ra nhiễm trùng máu khá nặng.

Khánh Đình sau khi bị tiêm thuốc, người cứ ngơ ngẩn khóc cười. Gặp ai cũng đòi người ta cưới mình. Cô cứ tự cởi trần truồng ra múa hát làm diễn viên. Ông Lâm thương lắm, nhưng đành phải cho con nghỉ học đưa về Đà Lạt nhốt trong nhà. Đôi mắt già nua hằn lên tia đau đớn. "Thiên Vũ! Mày phải trả giá cho con tao". Ông móc điện thoại ra điện:

- Có muốn biết lão Cường chết thế nào không? Ông ta bị thằng nhãi có tên Thiên Vũ giết chết, cướp địa bàn. Cứ hỏi những người vô Nam chung với lão sẽ rõ. Thằng đó đang ở bệnh viện X, trong thành phố.

Ông Lâm cúp máy, mặt đanh ác. Đụng đến con gái yêu của lão, chỉ có đường chết.

Thiên Vũ được dùng đến loại kháng sinh mạnh nhất nên tạm thời qua cơn nguy kịch, nhưng vẫn chưa thể tỉnh lại, không biết hôn mê trong bao lâu. Còn An cũng đã hồi phục, vội vàng về thành phố, lao ngay đến bệnh viện X. Dạ Long thấy An tới, liền ngăn cản cô vào phòng cách ly, kéo An ra một góc nói chuyện:

- Thiên An! Hiện giờ anh ấy đã vượt qua nguy hiểm, nhưng....

- Sao? Anh nói đi, em sốt ruột quá.

- Giữa Vũ và Khang, em chỉ được chọn một. Tôi nghĩ có thể do hai nhân cách đang đấu tranh lẫn nhau ở đâu đó trong cơ thể, nên anh ta không thể tỉnh lại. Tôi quan sát thấy được rằng, chỉ cần tiếng nói của em sẽ kêu được hắn, kêu được cả hai. Khang đã chế ra loại thuốc có thể khống chế nhân cách kia, nên nếu em chọn ai trong hai người, thì người còn lại sẽ biến mất vĩnh viễn.

Bình luận

Truyện đang đọc