EM GÁI! ANH YÊU EM - NGA TRẦN

Khang ôm An vào lòng, vỗ về.

- Trước khi về nước, trong lòng anh em vẫn là cô em gái nhỏ, chạy theo anh trên triền đồi cỏ hồng. Khi gặp em ở sân bay, anh nhận ra em đã lớn, từ cô bé em thành một cô gái, tình cảm anh dành cho em không đơn thuần là che chở quan tâm, nó cứ lớn dần thành tình yêu, khắc sâu hình bóng em vào trái tim anh. Anh biết, anh sẽ phải yêu thương em cả đời này, An à. Anh yêu em, tình cảm nam với nữ, không phải anh trai, em hiểu không?

- Anh hai! Anh nói gì vậy? Sao có thể? Vậy là loạn luân. Không thể được.

- Nếu anh nói chúng ta không phải anh em, em có yêu anh không?

Khang vịn vai An, cúi nhìn sâu vào mắt cô, ánh mắt anh rất kiên định.

- Chúng ta không phải anh em?

- Là sao? Anh...anh nói em nghe đi. Vậy em không phải con ruột hay là anh?

- Thiên An! Em chỉ cần biết chúng ta không phải anh em ruột. Chúng ta yêu nhau không vi phạm luân thường đạo lý. Còn con ruột hay con nuôi thì sao? Ba mẹ thương em và anh như nhau, chúng ta vẫn như trước kia là một gia đình, điều thay đổi duy nhất chính là em không còn là em gái, mà sẽ thành vợ của anh. Em đồng ý không?

An ngạc nhiên, trợn mắt nhìn Khang, gương mặt của Khang ôn nhu, ánh mắt tha thiết nhìn cô, trông đợi câu trả lời. Bất giác, cô cười, một giọt, rồi hai giọt nước mắt hạnh phúc rơi ra. "Thì ra, em được quyền yêu anh, em yêu anh, yêu rất nhiều. Em đã phải dặn lòng chúng ta là anh em, nhưng sao cứ bên anh tim em lại thổn thức. Anh nói đúng, chỉ cần chúng ta không phải là anh em, là đủ. Em tin anh, em tin vào trái tim mình."

Khang thấy em vừa cười vừa khóc, cau mày khó hiểu. Chợt An chồm lại ôm chầm lấy Khang, hít hà mùi hương gỗ thân quen đến nghiện. Khang mỉm cười, vuốt ve mái tóc dài tung bay trong nắng. Họ đang hưởng thụ khoảnh khắc hạnh phúc trước khi bão giông ùa đến.

Khang chở An về nhà, cửa hàng rào bị phá bung. Một nhóm thanh niên xăm trổ đứng ngồi lố nhố ngoài sân. Trong nhà, một ông già trung niên ngồi bắt chéo chân rung đùi rít thuốc. Khang nắm tay An, đẩy ra sau lưng mình, từ từ tiến vô nhà. Mấy tên xăm trổ đi ra chặn lại, ông trong nhà, miệng ngậm thuốc lá, hất mặt lên tiếng.

- Người ta là chủ nhà đó. Cho nó vào.

Mấy tên kia nhích người cho Khang đi vô. Một tên mặt mày bặm trợn nhìn An thèm khát, đưa tay tính sờ má cô, Khang nhanh chóng xoay người bắt lấy tay hắn. Tên kia chỉ to xác, còn Khang biết võ Karate nên chỉ dùng lực rất nhẹ, đã bẻ quặc bàn tay hắn ngược ra sau, khiến hắn la oai oái. Tên già trong nhà nhìn mấy tên đàn em, chúng lần lượt xông lên tấn công Khang. An đẩy An nép sau lưng mình, đánh trả bọn chúng. Do phải bảo vệ An, nên thỉnh thoảng, Khang cũng bị đánh trúng vài cái vào người. An đứng bên lo sợ, cuối cùng cô hét lên:

- Dừng tay lại. Các người muốn gì?

- Oh! Cô gái bé tí mà lá gan cũng lớn nhỉ? Dám hét trước mặt ông à?

- Các ông vô nhà tôi, còn đánh người, tôi không nói lớn, các ông có nghe không? Nếu hét, tôi đã hét lớn cho hàng xóm nghe báo công an rồi.

- Chà chà chà! Cô em mạnh miệng nhỉ, cũng gan góc đấy, không giống thằng cha nó, hèn nhát, tham lam, bán đứng bạn bè. Hahahaha

- Ông! Ông không được nói xấu ba tôi.

- Oh, con gái nào cũng thần tượng cha mình là đương nhiên, ta nói cho con nghe, bố của con là một thằng khốn, phản thầy hại bạn. Thấy con có chút khí phách, ta sẽ tha cho con một mạng. Chỉ cần, con về hầu hạ, làm ấm giương cho ta. Hahaha!

- Ông im miệng! Muốn động tới em ấy, hỏi ý tôi chưa?

- Chặc! Chặc! Chặc. Thằng nhãi như mày???? Hahahha. Thân mày lo chưa xong, còn muốn làm anh hùng rơm? Tụi bây, cho nó cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân đi.

Tất cả bọn chúng lại lao lên, An hoảng sợ, chợt nhớ tới Thiên Vũ, vội móc điện thoại ra điện. Thằng già thấy An điện thoại, nhếch mép ra hiệu tên cận vệ đoạt điện thoại, nhưng Khang không phải dạng vừa, nên không tên nào đụng được vào cô cả. Dạ Long bắt máy:

- Alo, Thiên Vũ, cứu em!

Tên Thiên Vũ vừa thốt ra, tên già kia liền trừng mắt, mấy tên đàn em dừng tay, còn Khang khá thấm đòn, gương mặt đanh lại, ánh mắt tối đen, tỏa ra khí tức u ám, áp bức người khác. Mấy tên xăm trổ chỉ được to xác, về độ bền không đáng xách dép cho Khang. Cũng may, ông chủ kêu dừng kịp lúc, không là chúng cũng không biết ai thành cái mền trước nữa. Lão già lên tiếng:

- Mày vừa nhắc Thiên Vũ? Cái tên đánh bạn tao thừa sống thiếu chết.

- Cháu....cháu làm sao biết anh ấy có đánh bạn chú? Sao chú không hỏi trực tiếp Vũ, tới nhà cháu làm loạn?

- Biết nó ở đâu thì tao tới đây làm gì?

- Mày điện thoại cho nó, mày biết nó ở đâu? Mau nói.

Bên này, Dạ Long nghe hết cuộc nói chuyện, Thiên Vũ không biết đi đâu, anh đành giả làm Thiên Vũ, nói trong điện thoại.

- An, đưa điện thoại cho ông ta.

An nghe tiếng Dạ Long, lòng nghi hoặc sao Vũ không nghe điện thoại, nhưng Dạ Long ắt hẳn có lý do, nên cô đưa điện thoại cho ông già.

- Tôi là Thiên Vũ, ông muốn tìm tôi?

Lão nhìn trong màn hình, đúng là lưu tên Thiên Vũ, hắn ta nhếch mép, giọng nói sang sảng.

- Tao đi tìm mày cực quá. Hay là vầy đi, tao cho mày 6 tiếng phải có mặt ở đây, không là con bé này.....há há há, nó phải làm tao và đàn em tao sướng đó. Còn thằng nhãi anh nó, tao làm phân bón cây thông. Há há há

- Được, 6 tiếng tôi sẽ có mặt.

- Oh, làm gì lâu vậy? Tao quên đi máy bay có 45 phút à. Tao cho mày thời gian đi tè thêm 15 phút nữa là 1 tiếng. Để mắc công mày tới đây tè bậy thì kì lắm. Hahaha.

- Được, 1 tiếng thì 1 tiếng.

Dạ Long cúp máy, vội gọi cho cục trưởng Lâm, nhờ ứng cứu trước, anh chạy thẳng ra sân bay. Gấp quá. Thiên Vũ không biết đi đâu, mình không thể mua vé cho cả đoàn lên trên đó, đành phải nhờ tên Lâm vậy.

Lâm đón Dạ Long tại sân bay, nhanh chóng chạy tới nhà của ông Thanh.

- Long à, tình hình căng lắm chú à. Tôi đã điều anh em tới bao vây quanh nhà, bên trong đóng cửa nên không biết lực lượng địch bao nhiêu. Chờ chú lên xem thế nào. À, Vũ đâu?

- Anh ấy bận chút chuyện. Giờ tôi đến đó thay Thiên Vũ, ông đứng ngoài yểm trợ, có biến lập tức xông vào bảo vệ cô An. Tên cầm đầu là tên cướp khét tiếng năm xưa, nếu bắt được hắn, cục trưởng chắc chắn lập được đại công, sự nghiệp tiến xa.

- Hahaha! Chú nói đúng, bảo vệ dân là nhiệm vụ nên làm thôi, hahaha.

Chiếc Camry đậu trước sân, Dạ Long bước vào trong, khí chất lạnh lùng không kém gì Thiên Vũ, anh ta quan sát, thấy Khang đang ngồi ôm Thiên An, thoáng giật mình, nhưng vẫn đủ bình tĩnh xem diễn biến sự việc.

- Ai muốn tìm tôi?

- Hahahah, đúng giờ lắm nhóc. Mày đi với ai, kêu thằng ngồi trên xe vô đây luôn đi.

- Hắn không liên quan, ông muốn gì cứ nói.

- Thằng này trẻ mà láo nhỉ. Mày đánh hai ông già đáng tuổi bố mày không ra hình dạng, biết nhục không hả? Chuyện dễ thôi, chỉ cần mày để hai tay, hai chân tại đây, quì xuống liếm giày cho tao, tao bỏ qua mạng chó mày một mạng. Còn con bé kia, phải làm ấm giường cho tao, và đàn em tao, trả thay phần bố nó. À, còn thằng kia nữa nhỉ, nhà tụi bây đông người quá cũng mệt. Thằng kia làm vệ sĩ được đó, nhìn tướng nó hầu hạ con em tao chắc được. Hahaha.

Dạ Long nghe mà mặt nổi gân xanh, tay nắm thành quyền, nếu Thiên Vũ ở đây, chắc chắn lão già kia không sống nổi. Anh nhìn qua Khang, chau mày có phần khó nghĩ. Khang cũng nhìn Dạ Long, chợt đăm chiêu. Hai người tuy xa lạ nhưng lại có thể hiểu nhau qua ánh mắt. Khang ra dấu báo tổng cộng có 8 tên, 3 tên ở ngoài, 4 tên ở trong và lão già nữa là 8, không ai có súng. Dạ Long gật đầu, ra hiệu ám chỉ xung quanh có người của ta, tôi sẽ tấn công 4 tên trong đây, anh đưa An ra ngoài sẽ có người tiếp cứu. Hai người gật đầu, Dạ Long tiến từng bước chậm chạp tới gần lão già ( ông Cường), nhếch mép gằn từng tiếng

- Muốn lấy tay chân của tôi. Hỏi nó trước đã.

Rất nhanh, anh móc ra khẩu súng lục nặng nề lạnh ngắt, hướng thẳng về phía ông Cường. Mấy tên cận vệ xung quanh cũng móc vũ khí, nhưng chỉ toàn mã tấu dao dài, hướng về phía Dạ Long. Lão Cường rất bình tĩnh, giang hồ thứ thiệt có khác.

- Mày giết tao thì mày cũng không ra khỏi đây được. Không ngờ, tên nhãi như mày lại có súng, khá đấy. Nếu không phải mày đánh bạn tao, biết đâu tao nhận mày làm đàn em tao rồi. Hahaha. Mãnh hổ nan địch quần hồ. Một cây súng nhanh lắm giết được một người, nhưng phải nhắm cho chuẩn kìa, nếu không, nó bị thương thì vẫn có thể cắt gân tay chân của mày. Đàn em của tao, mày xử được bao nhiêu thằng? trong bao lâu?

- Để tôi cho ông thấy, một cây súng làm được gì?

Nhanh như chớp, anh gật đầu với Khang, nổ súng vào ông Cường, hai tên đàn em lao tới đỡ lão già, còn hai tên vung mã tấu lên chém Dạ Long. Khang lao lại, một cước đá tên kia rớt dao, quay qua xử tên còn lại. Dạ Long né được mã tấu, nhào tới bắn 2 tên cận vệ, muốn khống chế lão già. Nhưng cận vệ cho lão không hẳn là bù nhìn, hắn cũng né đạn và đánh trả Dạ Long. Bên ngoài, ông Lâm nghe súng nổ, biết có biến nên phất tay cho cơ động tấn công, khống chế bọn bên ngoài, phá cửa lao vào trong.

- Công an đây! Tất cả giơ tay lên.

Bọn giang hồ vùng ngoài làm gì biết sợ, chúng tấn công cảnh sát, mở đường máu cho lão Cường trốn thoát. Khang và Long vì lo bảo vệ An, nên không thể toàn tâm đánh, cuối cùng để lão già kia trốn được. Ông Lâm cũng không truy đuổi, ông cũng không muốn kết thù với mấy tên xã hội đen cỡ bự này, cứu cô gái kia là được.

Khang dìu An đi ra ngoài, Dạ Long đi sau, bất chợt đặt tay lên vai Khang. Khang trừng mắt, bằng một cú xoay người, bắt trọn tay của Dạ Long bẻ quặc ra sau. Dạ Long lên tiếng;

- Tôi muốn nói cho anh biết, lão Cường này thế lực mạnh, có thể hắn sẽ làm khó cho ba mẹ anh.

Khang cau mày, thả tay Dạ Long, tiếp tục dìu em đi, không quên nói "cảm ơn". Dạ Long nhìn bóng dáng Khang, từ chiêu thức, thần thái đều là của Thiên Vũ, nhưng tại sao....lại không nhận anh....sao có gì khang khác.

Khang An đến bệnh viện, thấy cả bệnh viện nhốn nháo. Hỏi ra mới biết có nhóm giang hồ tới quậy, vô phòng bệnh vip bắt đi 2 ông bà già. Giờ công an đang xử lý điều tra. Khang chạy tới phòng bệnh của ba, cả phòng tan hoang, có vài vệt máu vương vãi. An hoảng sợ, chạy lại ngồi trên giường, sờ vào vết máu loang còn chưa khô, cô òa khóc. Khang đi tới, đứng ôm An, cũng chẳng biết nói gì, Khang đang rất khó chịu và đau đầu, có con người khác trong anh đang muốn trỗi dậy, anh cảm thấy bí bách, cố gồng mình kiềm chế người kia. Nhưng khi gặp chuyện, thì anh rất khó khống chế. An òa khóc, rồi nghĩ gì chạy ra ngoài, miệng lẩm bẩm.

- Em phải tìm Thiên Vũ, chỉ có anh ấy mới giúp em cứu ba mẹ. Đúng rồi, Thiên Vũ, Thiên Vũ...

Thiên Vũ, cái tên An thốt ra làm Khang đau đầu cực hạn. Mặt anh đanh lại, ánh mắt tối sẫm, cả người âm trầm tỏa ra hàn khí lạnh lẽo, nhìn theo bóng cô gái vừa chạy ra, miệng không ngừng gọi Thiên Vũ. Miệng anh nhếch lên độ cong nhẹ, từng bước chậm chạp đi ra ngoài. Đứng ngay sảnh hành lang, thân hình thẳng tắp, hai tay đút túi quần đầy ngạo nghễ, nện trên nền gạch từng tiếng cộp cộp chắc nịch, tiếng nói trầm thấp, hữu lực vang lên:

- Thiên An! Anh đây!

An khựng lại, ngó quanh tìm kiếm. Anh đi tới, cúi nhìn cô. Ánh mắt nâu trầm lạnh lẽo không cảm xúc. An ngước lên nhìn anh, hình ảnh nhập nhòe, cả người cô căng thẳng. Anh hai, không, Thiên Vũ, không Anh hai....cô ôm đầu la lên "a a ahh".

Người thanh niên không ôm cô vỗ về, ngược lại còn hừ, nhếch mép đầy vô tình. An lại ngước lên, thân ảnh cao ráo trước mắt cô mông lung, rồi tất cả tối xầm. An xụi lơ, ngã xuống. Anh vội đỡ cô, hốt hoảng kêu bác sĩ. Sau khi thăm khám, để an toàn, bác sĩ thử máu và thông báo với anh.

- Tạm thời cô ấy không đáng ngại, do mang thai thời kì đầu làm thay đổi nội tiết tố nên gây căng thẳng. Nghỉ ngơi, uống thuốc bổ sẽ không sao.

- Cô ấy mang thai?

Anh trừng mắt nhìn bác sĩ, miệng hỏi như muốn giết người.

Bình luận

Truyện đang đọc