EM GÁI! ANH YÊU EM - NGA TRẦN

Thiên Vũ đứng phắt dậy, đến tủ lạnh lấy ra lọ dung dịch trong suốt, nhanh chóng uống một hơi. An ngạc nhiên, không biết anh đang uống gì? Sau khi uống xong, Vũ ngồi phịch xuống sàn nhà, tựa lưng vào chân ghế sofa, một chân duỗi thẳng, một chân co lên đỡ cánh tay đang buông thõng, đầu cúi xuống nên không thấy rõ gương mặt anh. An cảm thấy lo sợ: " người trong giới xã hội đen, có khi nào anh ấy lên cơn nghiện, vừa rồi là uống ma túy hay không? Uống nhanh quá bị sốc thuốc? An từ từ tiến lại gần, khom người muốn nhìn mặt Vũ. Bất chợt, Vũ ngẩng mặt lên, An giật mình lùi ra sau, thở hỗn hển.

Vũ nhìn thấy An như vậy, phì cười, nụ cười nhẹ, có vài phần trêu chọc cô. Miệng anh nhếch lên, gương mặt bất cần đứng dậy. Vũ duỗi một tay thẳng ra sau lưng cho An nắm đứng lên. An đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, anh ta vừa giận đùng đùng muốn bóp chết mình, giờ lại tốt bụng đỡ mình dậy, thiệt khó hiểu. Ai bảo con gái lúc nắng lúc mưa nhỉ, đàn ông như hắn còn thất thường hơn thời tiết nữa. Nghĩ vậy nhưng An cũng nắm lấy tay Vũ đứng lên.

Miệng Vũ lại nhếch lên độ cong hài lòng. Anh quay lại, híp mắt nhìn An, trong lòng An cảm thấy lo sợ, thụt lùi, người kia cứ chậm chạp sấn tới, cho tới khi lưng cô chạm vào bức tường cứng ngắt. Tay cô run rẩy vò tà áo, miệng cắn vào môi rướm máu. Vũ dùng một tay nắm cằm nâng mặt cô lên, nhìn đôi môi bị An dày vò đã rịn ra ít máu đỏ chói. Anh liền cúi xuống, ngậm lại cánh anh đào ướt át giá lạnh, hút lấy chất lỏng tanh nồng. Nụ hôn này thật dịu dàng say lòng người, lại bá đạo khủng khiếp. Anh triền miên nhấm nháp, như muốn hút đi tất cả không khí trong miệng cô, khiến đầu óc cô choáng váng, mơ màng. Sự trống rỗng này khiến cô không tự chủ được mà chìm đắm trong đó, chìm đắm trong sự dịu dàng này. Đột ngột, An đẩy anh ra, trợn mắt nhìn Vũ cả kinh.

- Chúng ta không thể sai càng thêm sai. Anh...

Chưa kịp nói "hai", Vũ lại cúi xuống, chặn lại lời nói anh không muốn nghe. Đây là một nụ hôn kịch liệt, không hề ôn nhu. Đầu lưỡi của người đàn ông nhanh chóng xâm nhập, quấn chặt lấy cái lưỡi của cô gái, gắt gao quấn quýt, không muốn có khe hở. Hai bàn tay to lớn giữ chặt gương mặt đã đẫm nước mắt của An. Cô cố gắng chống cự nhưng vô ích, đành buông xuôi. Thấy An đứng yên, Vũ mới từ từ buông cô ra, cúi nhìn cô:

- Nhìn tôi. An! Em phải nhìn cho rõ tôi là Thiên Vũ, không phải anh hai của em. Tôi không biết họ gieo vào đầu em những gì, hôm nay, để an toàn cho con tôi, tôi sẽ kể em nghe sự thật. Nhưng trước khi kể, tôi muốn em đặt tay lên trái tim mình tự hỏi: em thật sự mong tôi là anh ruột của em sao?

- Em....em...

- Thiên An! Đôi mắt em rất trong sáng và đẹp. Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, và tôi thấy em đang sợ tôi? Từ lúc nào lại sự ỷ lại của em biến thành nổi sợ rồi? Hửm?

- Không... chúng ta không nên.... không thể....

- Thiên An! Em không nên sợ tôi, tôi không tổn hại em, trước không, sau này cũng không. Vì em là của tôi, là mẹ của con tôi. Em nên ngoan ngoãn, và nghe tôi hiểu không?

Vũ dùng lời nói ôn nhu nhất có thể, trầm ấm hữu lực để nói với cô, anh không muốn cô căng thẳng, và mình bị kích động.

- 30 năm trước, ba tôi là một võ sư nổi tiếng, võ sư Vũ An. Do đó, rất nhiều người tìm tới thách đấu. Mẹ lo cho ba muốn ba thoái ẩn, chỉ nhận học trò dạy võ công. Khi mẹ mang thai, ba mới đồng ý qui ẩn. Nhưng một tên giang hồ tàn ác, chuyên thu phí bảo kê của dân thương buôn, đã tìm tới ba thách đấu. Ba không đồng ý, hắn bảo ba khinh thường hắn, nên hắn âm mưu giết cả nhà. Vì ba còn sống, hắn không thể làm ăn được. Đêm đó, hắn đốt nhà. Cả nhà tôi bỏ đi trong đêm, muốn nhân cơ hội này mai danh ẩn tích, để không vương họa sát thân. Nào ngờ, mẹ trở dạ sanh non, khi sanh ra tôi, chỉ kịp nhìn tôi một lần rồi trút hơi thở cuối cùng, khi chúng tôi ở giữa rừng. Ông Thanh khi ấy đi tìm Trầm, thấy tội ba nên cưu mang, cho tiền chôn mẹ, còn mang chúng tôi về chăm sóc nhà cửa, ba tôi làm quản gia trong nhà.

Vợ chồng ông Thanh không có con, dù lấy vợ đã lâu, thấy cha con tôi thương cảm nên nhận tôi làm con nuôi.

Bẵng đi 10 năm, ông tìm được trầm quí, làm ăn khắm khá, nên ở nhà nhiều hơn. Ba tôi thì quen biết bà Hiền, cũng làm trong nhà ông Thanh. Năm sau, bà Hiền và bà chủ cùng mang thai, thai bà chủ nhỏ hơn 2 tháng. Năm đó, tôi quí bà Hiền nên kêu bà bằng mẹ. Thật nực cười, trong đầu đứa nhóc 11 tuổi, hễ ai làm vợ ba nó, nó đều nghĩ là mẹ nó.

Khi bà Hiền sanh em tôi được 2 ngày, nhà ông Thanh bị băng cướp rừng xanh tấn công. Họ tranh cãi rất lớn về vụ tìm trầm, muốn ông Thanh đưa tiền. Nhưng ông ta thì thương tiền, nhất quyết không đưa. Họ lập mưu xin ngủ nhờ một đêm, sáng mai đi. Đêm đó, chúng xông thuốc mê, cho cả nhà ngủ say để trộm. Nhưng ba tôi đã phát hiện nên xảy ra dằn co. Chúng túng quẩn chạy hết ra sân rồi phóng hỏa, yêu cầu ông Thanh ra mặt đưa tiền. Lúc xảy ra sự việc, ba vội vào phòng đưa tôi và bà chủ qua phòng mẹ, vì bà chủ lên cơn chuyển dạ. Mà bên ngoài bọn cướp bao vây. Còn ba qua phòng cứu ông Thanh, cùng quay về phòng bà chủ. Ba nghĩ với sức 2 người đàn ông thì cứu 2 người phụ nữ dễ hơn. Khi đó, bà chủ mang thai được 7 tháng, cũng như mẹ tôi, vì hoảng loạn nên sinh non. Chính mắt tôi thấy, bà Hiền tráo em với em gái của tôi. Bên ngoài nhà cháy đỏ rực. Bà Hiền mở cửa sổ, kêu tôi trèo ra ngoài thoát thân. Tôi trèo qua cây mận bên hông nhà, lẻn vào khu rừng cây chui xuống căn hầm trước nhà. Ông Thanh xây hầm để giấu gỗ và trầm, với tiền, phía trên chỉ là u hình vuông hơi nhô cao trên mặt đất, nhìn như nắp cống. Từ trong hầm, tôi có thể quan sát thấy nhà đang cháy. Cứ nghĩ ông ấy cùng ba tôi cứu hai ngưòi phụ nữ, nhưng tên nhát gan, ham sống sợ chết đã núp sẵn ở đó. Một lúc sau, ba và bà Hiền, trên tay đang bồng em cũng ra tới nơi. Ba tôi lại quay vô nhà cứu bà chủ. Và lần này, ba đã không thể quay lại. Bà chủ tay đang ẵm em gái tôi, hoảng loạn chạy ra ngoài, bọn cướp đã giựt đứa trẻ, đưa lên cao ép ông Thanh ra mặt. Ông ấy chỉ biết sợ hãi, ngồi nhìn không mảy may, có lẽ ông biết đó không phải con mình. Ba tôi thương xót đứa bé, nên chạy tới giành lại, cuối cùng đứa bé bị rơi xuống đất....và không cựa quậy.

Nói tới đây, mặt Vũ đanh lại, hết đỏ lại trắng, tay nắm thành quyền, các đốt ngón tay trắng bệch, cho thấy hắn đang rất nhẫn nhịn vì những kí ức đau thương ùa về. Ba hắn vì bảo vệ cho gia đình của người đàn ông hèn kia mà hi sinh cả mạng sống. Còn ông ta, chứng kiến cảnh đứa trẻ sơ sinh bị ném chết, ngay cả vợ ông ta sốc quá bị đột quị mà ông cũng không dám ra mặt. Đến cuối cùng, bọn cướp điên lên giết luôn ông Vũ An....bằng rất nhiều lỗ đạn AK. Nhớ tới cảnh ông Cường chết vì sốc thuốc như vậy còn quá nhẹ.

- Sao, hai người kia cho rằng tôi hiểu lầm em là con riêng của họ à? Họ già rồi mà ấu trĩ quá nhỉ. Đó là những gì người đời đàm tiếu, họ nghĩ tôi ngu xuẩn, không biết suy xét hay sao? Nếu không tận mắt chứng kiến bà ta đổi con với bà chủ, tôi đã không dám khẳng định chúng ta không phải là anh em.

- Nhưng! Tại sao mẹ lại tráo con?

- Bà ta muốn con mình được giàu sang, sung sướng. Tham thì thâm, bọn cướp đã bắt đứa bé trên tay bà chủ làm con tin. Còn bà ta và nhân tình thì giương mắt ngó, dù bà ta thừa biết đứa bé đó là con ruột của mình.

Lần này, An thật sự suy sụp. Nếu mẹ tráo con, tại sao khi ba nói Vũ là anh mình, mẹ lại không phản đối? Có lẽ, mẹ vì thương mình, cũng lo mình bị Vũ bắt nạt, chỉ có làm em ruột, Vũ mới buông tha cho mình. Vậy cuối cùng, mình vẫn là con của ba Thanh, em ruột của anh hai. Còn mẹ ruột, vì chứng kiến cảnh con mình bị ném chết, lên máu sản hậu mà mất đi. An khóc, khóc thật thê lương. Thế mà bao năm qua, cô chưa gặp, thắp cho mẹ nén nhang nào cả. Còn ba Thanh, vì sao phải giấu cô? Hay ba thật sự không biết cô đã bị tráo? Đúng, nhất định là vậy nên anh hai mới nói họ không phải anh em ruột. An lại cười, tràng cười đau thương, cười trong nước mắt. Người cô yêu lại là anh cô, người không phải anh cô thì cô lại không yêu. Hic...hic..hic...

- Em có muốn biết tôi đã trải qua ngày tháng thế nào, để có được sức mạnh thực thi luật nhân quả hay không? còn cứu em hết lần này đến lần khác nữa chứ. Trong mắt em, tôi tàn nhẫn vô tâm. Nhưng mà....những kẻ giết người cướp của kia vẫn nhởn nhơ, biết đâu, chúng đã gây thêm nhiều vụ như thế? Nếu không đủ lạnh lùng và mạnh mẽ, tôi làm sao bắt chúng đền tội?

Nói rồi không đợi An trả lời, Vũ kéo An vào phòng tắm, đóng cửa lại. Anh xoay người cô, cho An nhìn thẳng vô gương, còn mình đứng phía sau cô. Đôi tay nhàn nhã tháo từng nút áo sơ mi, lộ ra vòm ngực săn chắc. Bất giác, tim An lại đập thình thịch, mặt đỏ bừng. Cô không dám nhìn, dù qua gương, chỉ có thể cúi mặt xuống.

- Ngẩng lên, nhìn cho kĩ. Em phải biết rõ về tôi, thì mới sống chung với tôi được.

Vũ vịn eo của An, xoay người cô lại, đối diện anh, cầm bàn tay đang run rẩy của cô đặt lên vai, từ từ trượt xuống phía lưng. An mở to mắt thảng thốt, trái ngược với cơ ngực vạm vỡ, trơn láng, lưng của Vũ chi chít vết sẹo gồ ghề.

- Năm đó, tôi 15 tuổi một mình sống nơi đất khách quê người, chỉ vì ông ta sợ tôi sẽ làm hại em. Nếu em thật sự là em gái tôi, tại sao họ lại sợ tôi hại em, chẳng phải quá mâu thuẫn hay sao. Tôi đã dùng võ công mà ba dạy tôi, tấn công bọn mafia bên đó. Muốn bắt rắn phải tấn công phần đầu, tôi đăng kí thi đấu võ đài chui, nhằm thu hút sự chú ý của bọn mafia. Đến khi lọt vô ổ, tôi hạ tên cầm đầu, lên làm thủ lĩnh.

Vừa nói, anh cầm tay An lướt xuống lưng, nơi có rất nhiều vết sẹo bị chém. Tay An càng run rẩy hơn, nước mắt không tự chủ dâng đầy trong mắt. Một đứa trẻ 15 tuổi, sống trong sự bảo bọc của gia đình, sao phải chịu nổi đau khủng khiếp như vậy? Tay còn lại, An chỉ biết đưa lên bịt miệng mình để không òa khóc. Tay của Vũ lại đưa tay cô lên trước ngực, hơi nhếch phía bên trái là dấu sẹo tròn tròn, phải nhìn kĩ mới để ý.

- Đây là vết đạn mà lão Cường đã tặng tôi, ông ta bắn đại, không ngờ trúng tôi. Ông Thanh đã bịt miệng, không cho tôi la. Ba tôi lao lên giằng lại cây súng dù đã bị thương rất nặng, lão ta càng điên hơn và bắn chết ba tôi tại chỗ. Ba nằm đè lên nắp hầm, nhìn tôi trân trối, miệng cố nhép kêu tôi "con phải mạnh mẽ, con là Thiên Vũ của ba, con phải sống". Tôi tự thề với lòng, tôi phải sống và mạnh mẽ, càng mạnh thì trả thù càng dễ. Bọn cướp sau khi giết người rời đi, ông Thanh đưa tôi đi bệnh viện.

Nếu ông trời đã cho tôi cơ hội sống, tôi không tận dụng chẳng phải phí của trời sao? Tôi ngày đêm luyện võ, thu thập thế lực ở Việt Nam, thì lão Thanh đẩy tôi sang Canada. Chẳng sao, ở đâu cũng được, chỉ khác nhau tên gọi giang hồ và mafia mà thôi. Sau khi thâu tóm tổ chức đầu tiên, tôi lên kế hoạch với nhiều nhóm khác, và tôi gặp Dạ Long. Cậu ta cũng như tôi, người Việt cô thế bị ăn hiếp nơi đất khách. Chúng tôi trong 1 tháng đã gom hết địa bàn ở Vancouver về tay mình.

AK, cây súng lão Cường dùng để cướp mạng sống của ba tôi, tặng tôi viên đạn cách tim tôi chỉ 2cm.

- Tên công ty của anh....????

- Em khá thông minh đó.

Vũ cởi hẳn áo, vứt lên bồn rửa tay, đi tới ép sát An, hai tay chống lên bệ nhốt cô ở giữa. Miệng anh nhếch lên, đưa tay chấm giọt nước mắt của An, từ tốn đưa lên miệng nếm. Mặt anh nghiêng nghiêng, vẻ bất cần. Rồi anh cúi xuống, đặt nụ hôn dịu dàng lên đôi mắt mộng nước, trượt dần theo vệt nước mắt xuống gò má ửng hồng, cúi cùng dừng lại nơi cánh môi đỏ mộng. Thân hình nửa trần càng dán sát người cô. Vũ dang hai tay của An vòng lên vai mình, một tay anh đỡ gáy, một tay vịn eo của cô, cứ thế triền miên theo nụ hôn ngọt ngào. Đến lúc An nghe được nhịp tim trầm ổn trong cơ thể ấm nóng của ai đó làm bừng tỉnh, cô vừa mở mắt ra đã cảm nhận được vật cứng nóng cọ vào đùi mình, An vội vàng đẩy Vũ ra, mở cửa phòng tắm chạy ra ngoài. Vũ đứng yên, thầm lắc đầu cười khổ.

30 tuổi đầu, đã thử qua bao nhiêu vị trong cuộc đời, thế mà chỉ có con khô chưa phát triển đầy đủ kia khiêu khích, khơi lên dục vọng nguyên thủy nhất. Anh nghĩ chắc gu thẩm mỹ của anh có vấn đề. Vì em đang mang thai, tôi tha cho đấy nhé. Vũ nhanh chóng đóng cửa, vô bồn tắm đứng xả nước.

Bình luận

Truyện đang đọc