EM LÀ ÁNH NẮNG ĐỜI ANH



Giữa buổi giao lưu mỗi học sinh được phát hai gói BCS để tìm hiểu, được thầy cô bên trên hướng dẫn cách sử dụng để bảo vệ tránh việc mang thai ngoài ý muốn. Vu Yên Nhi cầm hai gói hình vuông trên tay, gương mặt lộ rõ vẻ ngây ngô hiếu kỳ, cả buổi không nghe bên trên nói gì, buộc miệng hỏi: “Đây là gì? Kẹo cao su sao?”

Hải Lý bật cười khó tin, nhịn cười gật đầu lừa Vu Yên Nhi: “Phải, là kẹo cao su”

“Ồ” Vu Yên Nhi thích thú, xoay ra sau lưng giơ hai gói lên khoe với Kiến Nhất: “Ông xã, là kẹo cao su nè”

Cả ba chàng trai nghệch mặt nhìn thái độ hào hứng của Vu Yên Nhi, Từ Tuấn Vỹ nghi hoặc hỏi Kiến Nhất: “Mày không sử dụng biện pháp an toàn à?”


“Nạn nhân thì làm sao kịp chuẩn bị” Triết Dương cười gian góp ý.

Kiến Nhất nhìn Vu Yên Nhi, khẽ cong môi cười bất đắc dĩ, cô trong sáng đến mức anh không nỡ nói cho cô biết sự thật, nhỡ như cô lại nhớ đến ngày hôm đó thấy cái đó của anh, không chừng lại khóc lần nữa.

Lý Nhược ngồi bên cạnh Mạc Nhiên Nhiên, cuộc hội thoại của Vu Yên Nhi hay của Kiến Nhất, cô ta đều nghe thấy tất cả. Giây phút Lý Nhược nhìn thấy vết đỏ trên cổ Kiến Nhất, cô ta vẫn luôn tự lừa dối chính mình không phải là những gì mọi người đồn nhau, nhưng nhắc đến anh không hề phủ nhận, thậm chí còn mỉm cười, cô ta không muốn cũng phải tin anh và Vu Yên Nhi sớm đã vượt qua giới hạn.

Kết thúc buổi giao lưu định hướng ở trường, Kiến Nhất và Vu Yên Nhi cùng nhau đi bộ dạo phố, ngang qua một cửa hàng lưu niệm, bước chân cô bị kéo lại khi phát hiện ngay ở tủ trưng bày của cửa hàng có đặt một quả cầu tuyết, bên trong là những hạt trắng xóa, có cô dâu chú rể tựa đầu vào nhau, gương mặt được vẽ lên một niềm hạnh phúc như người thật.

Kiến Nhất đứng bên cạnh Vu Yên Nhi, quan sát cô nghiêm túc ngắm quả cầu tuyết ấy, anh lên tiếng đề nghị: “Em thích à? Hay chúng ta mua nó?”

“Không cần đâu” Vu Yên Nhi không vui lắc đầu, rời mắt khỏi quả cầu tuyết quay sang nhìn Kiến Nhất: “Em bất cẩn, nhỡ mua về không được bao lâu lại làm vỡ thì tiếc lắm”

Lấy lại tinh thần phấn chấn, Vu Yên Nhi khoát tay Kiến Nhất kéo anh: “Đi thôi”

Đến quán ăn, trong lúc mọi người đang gọi món, Kiến Nhất liền viện cớ muốn mua đồ nên rời đi ngay khi chưa ngồi được bao lâu, Vu Yên Nhi dõi theo bóng lưng anh, cảm giác hồi hộp vây lấy cô.


Quay lại với mọi người, Vu Yên Nhi phát hiện mình bị cho ra rìa, Mạc Nhiên Nhiên bận nói chuyện với Từ Tuấn Vỹ, Hải Lý lại đấu võ miệng với Triết Dương, chỉ duy nhất Lý Nhược trầm lặng khác thường, ánh mắt thẫn thờ đặt yên một vị trí.

Thấy Lý Nhược, Vu Yên Nhi mới nhớ đến sự tồn tại của cô ta, có thể nói đã rất lâu rồi cô mới nhận ra cô gái này không còn cố tình đến gần Kiến Nhất, những buổi học nhóm cũng không có mặt. Nếu nói Lý Nhược hoàn toàn buông bỏ tình cảm với Kiến Nhất, người khác có thể tin còn Vu Yên Nhi thì không, cứ cho là cô đa nghi ghen tuông mù quáng, Lý Nhược thích Kiến Nhất chắc chắn đã rất lâu, chuyện từ bỏ chẳng thể dễ dàng như vậy.

Tầm mười phút sau Kiến Nhất trở về, vừa đúng lúc đồ ăn được dọn lên hết, Vu Yên Nhi phát hiện trên tay anh cầm theo một túi giấy màu trắng có in tên cửa hàng lưu niệm lúc nãy đi ngang, trong lòng cô liền dâng lên cơn xúc động khó tả.

Ngồi xuống bên cạnh Vu Yên Nhi, Kiến Nhất không vội đưa cho cô xem thứ cô đang mong đợi, thay vào đó anh lấy trong túi ra một chiếc đèn ngủ lớn hơn bàn tay có hình dạng con hà mã tròn màu trắng.

Cầm đèn ngủ hà mã trên tay, Vu Yên Nhi cười khờ không cưỡng lại được sự dễ thương, nhìn từ góc độ nào cũng giống như socola có thể ăn được.

Bắt gặp dáng vẻ trong sáng của Vu Yên Nhi, Kiến Nhất có thể cảm nhận được cô thuần khiết tựa như bông hoa tuyết trắng trong quả cầu thuỷ tinh, vẻ đẹp xuất phát từ những điều nhỏ nhặt, tinh khiết không bị vấy đục. Cho dù là trước đây, hiện tại hay sao này, anh vẫn luôn muốn cô là bông hoa tuyết trắng, dù vẻ ngoài lạnh lẽo nhưng lại mang đến cảm giác muốn chạm vào.

Sau bữa trưa cùng bạn bè, Kiến Nhất cùng Vu Yên Nhi về nhà, vừa lên phòng cô đã nhanh chóng leo lên giường mở hộp được đóng gói kỹ lưỡng, bên trong chính là quả cầu tuyết mà cô thích. Vu Yên Nhi ý thức được hành động của bản thân không thể nhẹ nhàng dịu dàng như người khác, thế nên cô thường không hay mua những đồ trang trí dễ vỡ, nhưng đây là của Kiến Nhất mua cho cô, cô không làm được cũng phải bảo vệ nó thật cẩn thận, đến ngủ trưa cũng phải quấn trong chăn để sát bên cạnh.

Dạo thời gian cuối năm công ty trở nên bận rộn, đầu giờ buổi chiều Kiến Nhất phải đến công ty cùng bố Kiến và Kiến Nhật Nguyệt giải quyết bớt công việc, trước lúc rời khỏi anh vẫn có chút không an tâm ngoái đầu nhìn Vu Yên Nhi đang ngủ say trên giường.


Cả buổi chiều chỉ có Vu Yên Nhi và mẹ Kiến ở nhà, thậm chí còn có nguy cơ tối nay chỉ có hai mẹ con ăn cơm với nhau.

Hơn sáu giờ tối, vừa nhận được cuộc gọi của Kiến Nhất báo không về nhà ăn cơm, Vu Yên Nhi chán nản nằm dài ở sofa, vài phút sau bỗng nhận được cuộc gọi từ Hải Lý, dự cảm có chuyện cô liền nhanh chóng bắt máy.

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói nghiêm trọng của Hải Lý: *“Yên Nhi, mình vừa thấy Lý Nhược đi chung với đám người của Dư An Ny”*

Vu Yên Nhi lập tức ngồi thẳng người dậy, ngày mà cô chờ đợi lấy được bằng chứng cả đám người kia cùng một phe đã tới. Thanh Mai đã tiễn đi thành công, giờ thì đến lượt Lý Nhược, bất kỳ ai cũng đừng hòng thoát tội.

Ánh mắt Vu Yên Nhi lộ rõ sự nghiêm túc, tinh thần lên nòng cốt một trăm phần trăm: “Cậu đang ở đâu?”




Bình luận

Truyện đang đọc